Nói đến Thiết San Hồ và Hà Ngạc Hoa sau khi xuống Hắc Mộc Nhai còn chưa ra khỏi phạm vi Hắc Mộc Nhai đã nghe thấy trên Hắc Mộc Nhai phát lệnh truy sát Thiết Phi Long, mặc dù phụ thân đối với mình luôn nghiêm khắc, nhưng cũng chưa từng tổn thương mình. Hôm nay hắn gặp nạn sao mình có thể không quan tâm.
"Chúng ta quay lại Võ Đang, ngươi kiên nhẫn một chút, ta sẽ không để ngươi bị thương."
Thấy Hạ Ngạc Hoa muốn đưa mình về Võ Đang, Thiết San Hô chỉ có thể thầm xin lỗi, mình thiếu nàng rất nhiều cho dù lòng mình đã nguội lạnh, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một người có tiền đồ rạng rỡ vì mình lại gặp phải trắc trở.
Vì vậy khi Hà Ngạc Hoa chuẩn bị quay về Võ Đang xong muốn tạ lỗi với cha và chưởng môn thì lại thấy được một phong thư trên bàn.
"Hữu duyên gặp lại." Hà Ngạc Hoa siết tờ giấy, cảm giác mình như đứa ngốc, luôn bị nàng đùa bỡn.
Hà Ngạc Hoa đem giấy xé nát vứt xuống đất.
"Ta muốn về Minh Nguyệt Hiệp, dù sao chuyện này cũng cần ta xử lý, ta nghĩ cũng đến lúc dùng lệnh La Sát rồi." Nghê Thường trầm mặc nói.
Lại muốn đi rồi Đông Phương theo bản năng muốn cản nàng lại: "Đừng đi, ở đây ngươi cũng có thể xử lý a, ngoài ra..." ngoài ra còn có cái gì? Đông Phương hận mình sao lại không quang minh chính đại mà nói chuyện.
Thấy Nghê Thường còn muốn nói gì đó Đông Phương vội cản lại: "hiện tại Minh Nguyệt Hiệp có thể nói là đứng đầu một phương, nhưng mà cây to thì gió lớn, ngươi cũng không thể lấy đầu hắn như tên đã từng cắp đồ sư phụ ngươi, có vài kẻ chỉ quan tâm đến tính mạng mình, thủ hạ lại nghĩ ngươi coi người như cỏ rác."
Đông Phương thấy Nghê Thường như vậy, cũng biết nàng nghe lọt tai lời mình nói, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng có thể giữ được nàng.
Nhưng dù cho Đông Phương giữ được Nghê Thường nhưng chuyện này sau đó cũng không thể yên bình được, đột nhiên còn xảy ra một chuyện khác, không biết vì sao triều định lại chú ý đến Nhật Nguyệt thần giáo, mà Vạn Lịch Đế có hai vị hoàng tử và thái tử, mà Thụy vương trong đó lại chủ động đi xin, chuẩn bị mượn chuyện này tạo uy phong cho mình.
"Hoàng đế này thật nực cười, đối ngoại không dám ta đây, giờ lại đến khai đao Nhật Nguyệt thần giáo ta, cuộc sống này quá yên ổn rồi!" Đông Phương tức giận cười lên, đem thư trong tay đập lên bàn.
Nghê Thường cũng biết chuyện này, mà người của nàng còn biết sớm hơn cả Đông Phương nhưng nàng cũng phải cho người đi tìm một chút mới được, tín tức tối nay sẽ quay lại.
"Chúng ta có cần hạ nhai đi xem chút không, rồi quyết định tiếp?" Nghê Thường từng trải qua chuyện này, cũng do 5 năm trước trong một trận đánh của Minh Nguyệt Hiệp còn chưa có điều động đến quân đội, nhưng lần này gặp phải Đại minh tinh nhuệ đối đầu tỉ thí. "Dù sao hai vị hoàng tử kia nhất định đều muốn có được, đôi bên tất nhiên sẽ đem lính tinh nhuệ đến không thể không đề phòng."
"Nói có lý, nghe nói một hai ngày nữa bọn họ bắt đầu tấn công rồi."
"Hai ngày?" Nghê Thường cảm thấy không ổn, nếu điều binh khiển tướng cũng không phải chuyện nửa ngày là xong, với thế lực Nhật Nguyệt thần giáo, thoe như suy đoán thì không thể nào nhận tin trễ như vậy được, mình đến Minh Nguyệt Hiệp cho dù là đường từ kinh thành đến Hắc Mộc Nhai còn xa hơn, thì cũng không thể được nhất định trong này có gì đó không đúng, vif vậy hoài nghi nhìn nàng nói.
Đông Phương lúc đầu cũng không chú ý, nhưng Nghê Thường nhắc đến cũng thấy kỳ lạ bên trong: "Ngươi nói là?"
"Nhất định trong đó có kẻ tác quái, cũng có thể là nội gian trong giáo của ngươi." Nghê Thường nói khẳng định.
"Con đường này luôn che dấu khó thấy được, trừ Đông đại ca thì còn ai chứ?" nghe nói như vậy, Đông Phương liền trầm tư nghĩ đến người có thể trì hoãn tin tức ở đường này.
"Dương Liên Đình kia thì sao?" Nghê Thường liền nghĩ đến cái tên khiến mình thấy là không dễ chịu chút nào.
Đông Phương cũng không để ý đến trong lời nói nhiều khinh miệt: "Chỉ là tiểu nhân không có bản lãnh cao như vậy, nhưng Thượng Quan Vân năm đó lại là người kinh thành, hiện tại nói đến Hắc Mộc Nhai nhưng không có nghĩa là chuyện trước kia không đụng đến, chuyện này rất có thể là do hắn làm."
Nghĩ như vậy Đông Phương cũng không để ý Nghê Thường đang bực bội nàng tín nhiệm cái tên Dương Liên Đình kia vội đứng dậy tìm Đồng Bách Hùng năm đó hai người 8 lạy chi giao, toàn bộ Nhật Nguyệt thần giáo duy nhất không hề phản nàng đó chính là Đồng Bách Hùng, chuyện này vẫn nên giao cho người mình tín nhiệm điều tra mới được.
Trên núi Võ Đang:
"Nhất Hàng lần này thái tử đi tiêu diệt ma giáo, sư phụ phái ngươi cùng Tân Long Tử đến bảo vệ thái tử, thái tử là vạn kim khu là gốc rễ một nước, ngàn lần không được tổn thương."
"Tấn công ma giáo, là Nhật Nguyệt thần giáo của Đông Phương Bất Bại sao?" sắc mặt Trác Nhất Hàng có chút khó coi, hắn biết trọng lượng của mình, võ công Đông Phương Bất Bại cao hơn mình rất nhiều nếu để người này đại khai sát giới, đến lúc đó tổn thương thái tử, mình e cũng không dùng hết sức được.
"Sao vậy?" đệ tử này luôn giao hữu nhiều, không lẽ có liên quan gì với Đông Phương Bất Bại sao?
Trác Nhất Hàng có chút do dự nói: "Sư phụ năm đó khi ta cùng Thiệu Nam sư huynh đi chỉ một chiêu đã bị Đông Phương Bất Bại chế trụ, hay là người..." để chúng ta tự vệ, dù không muốn nhận võ công Đông Phương Bất Bại 5 năm cao siêu cũng không dám tin 5 năm sao đã đến mức như thế nào.
"Ai~" Tử Dương than thở, hắn sao lại không biết trong các đồ đệ thì chỉ có mỗi Trác Nhất Hàng là cơ trí, những người khác lại không đảm nhiệm được, nếu để bốn người đi cùng nhau thì vẫn có thể cản lại được, nhưng hiện tại Võ Đang sa sút như vậy.
"Sư phụ không phải trước đó sư muội cũng đã xuống núi rồi sao? có lẽ nàng đã mở được khúc mắc trong lòng vậy để nàng đi cùng chúng ta đi!" Trác Nhất Hàng thấy đây cũng là cách tốt, vừa có thể cho sư muội giải sầu cũng để mình có thêm trợ lực.
"Sư muội ngươi gần đây ý nhìn tục thế cũng đã thấu, đối với chuyện như vậy cũng không còn coi trọng, chỉ sợ nàng cũng không coi trọng chuyện này." Thật ra Tử Dương cũng chưa có nói hết, thái tử tuy là danh hiền đức nhưng khi thấy nữ tử thì lại háo sắc không bỏ, Ngạc Hoa lại là nữ nhi cũng đồ đệ duy nhất của mình, dáng vẻ qua năm tháng thêm mỹ nhãn, sợ là thái tử nhìn thấy thì sẽ không ổn.
Nhớ đến xuống núi xong thì sư muội lai càng trầm mặc hơn, Trác Nhất Hàng cũng đau lòng cả Võ Đang cũng chỉ có bốn người lớn lên cùng nhau, vì là nhân tài xuất chúng nâng đỡ lẫn nhau, nhưng người hiện tại đã có hai không còn chỉ còn mình và Tân Long Tử.
"Nhất Hàng, lần này đi phải cẩn thận." nếu có thể Tử Dương cũng không muốn để cho người kế thừa của mình vào chỗ nguy hiểm, chỉ là vì nước đại nghĩa không có chỗ cho tư tình.
"Đồ đệ biết!"