[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm

Chương 4




Chuyển ngữ: Tuyết Liên

"Vẫn không có tin tức?" Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt hỏi Thập Nhị.

"Vâng……" Thập Nhị cúi đầu vẻ mặt tự trách.

"Nghe nói thiếu gia của Hắc Nguyệt Đường – Hắc Tĩnh cũng như vậy, cùng nhau mất tích phải không?"

"Đúng vậy hai người bọn họ ở khách sạn cùng 1 thời gian biến mất, chẳng biết đã đi đâu."

"Lúc ấy ở khách sạn bốn phía Đông Phương Lang* có bao nhiêu người?" Đông Phương Tuyệt Thế khuôn mặt tựa như nữ nhân mảnh mai, hồng đào lạnh lùng nói

* Là cụm từ chỉ chung các thuộc hạ được huấn luyện rất bài bản của Đông Phương gia, những con người thề sống chết trung thành với người nhà Đông Phương

"5 người." Thập Nhị lưng khẽ run.

Bầy sói của Đông Phương từng nghe Tiểu Cửu lén phân tích cá tính của bốn vị chủ tử Tiểu Cửu nói: Đông Phương Phong Hoa là "Tiên", Đông Phương Thiên Kiêu là "Thần", Đông Phương Khuynh Quốc là "Yêu", mà Đông Phương Tuyệt Thế chính là "Ma"! ( L: @@ cả nhà này quá đẹp, đẹp khiến người ta run sợ..)

Thà rằng đắc tội với tiên – thần cũng không nên phạm vào yêu ma nhất là con ma – Đông Phương Tuyệt Thế này.

"Khi đó ngươi đang làm cái gì?"

"Thuộc hạ phụng mệnh đem Hắc Dao tiểu thư mang về nhưng nửa đường cô ta lại chạy thoát……" Thập Nhị xấu hổ nói.

"Hắc Dao chạy thoát? Sau đó còn lại bốn người nhưng sao lại cũng không phát hiện nhị ca đi nơi nào?" Giọng của Đông Phương Tuyệt Thế càng lúc càng sắc bén.

"Chúng tôi tự dưng bị 1 làn khói mê làm cho bất tỉnh nhân sự…." Thập Nhị nín thở trả lời.

"Khói mê?" Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày.

"Đem tình huống lúc đó nói rõ ràng một chút xem nào ai cùng 1 chỗ với Thiên Kiêu?" Đông Phương Phong Hoa cảm thấy rất kỳ quái.

"Là nhị thiếu gia Hắc Tĩnh cùng ở trong phòng, khoảng 18 và 20 người canh giữ bên ngoài, còn có Miêu Võ trợ thủ của Hắc Tĩnh……." Thập Nhị kể lại

"Vậy Miêu Võ đâu? Hắn cũng trúng khói mê sao?" Đông Phương Phong Hoa truy hỏi.

"Hình như là vậy tất cả đồng thời ngất đi."

"Còn ngươi?"

"Thuộc hạ đang chuẩn bị mang Hắc Dao đi nhưng vừa rời khách sạn đã bị đột kích."

"Khi đó Hắc Dao đang làm gì?"

"Cô ta sớm đã ngất xỉu."

"Được rồi……" Đông Phương Phong Hoa trầm tư một lát quay đầu hỏi Thập Tam:

"Thập Tam trong lúc này Hắc Nguyệt Đường có động thái gì không?"

"Bọn họ bên trong nội bộ loạn lên. Cả 2 chị em đều mất tích, Miêu Võ cũng không rõ tung tích và bọn họ cho là chúng ta tay giở trò nên đang chuẩn bị lực lượng đối phó chúng ta." Thập Tam nói.

"Muốn tới đây? Đến 1 kẻ giết 1, đến 5 giết 5." Đông Phương Tuyệt Thế tàn bạo nở nụ cười nói.

"Chuyện này rất kỳ quái……" Đông Phương Phong Hoa cau mày nói

"Có gì quái? Chắc là Hắc Nguyệt Đường giở trò, cố tình đưa tin tức giả chắc chắn nhị ca trong tay bọn chúng." Đông Phương Tuyệt Thế đưa ra kết luận.

"Không! Không đơn giản như vậy. Có lẽ có kẻ cố ý muốn khơi mào để 2 bên đấu đá với nhau." Đông Phương Phong Hoa nghĩ rất có khả năng có 1 kẻ đứng đằng sau trò này.

"Muốn đấu thì đấu, tiện tay san bằng Hắc Nguyệt Đường cho đỡ phải phiền toái." Đông Phương Tuyệt Thế chủ chiến.

"Trước hết nên bình tĩnh một chút Tuyệt Thế. Điều quan trọng hiện tại là phải tìm được Thiên Kiêu, không có tin là đã xuất cảnh vậy nó chưa bị đưa ra nước ngoài, vẫn ở Đài Loan, ngay cả Hắc Tĩnh cùng Hắc Dao cũng thế, mặc kệ kẻ mang đi Thiên Kiêu là ai sẽ có lúc hắn sẽ ló ra để bàn điều kiện với chúng ta." Đông Phương Phong Hoa đối với kẻ thù giấu mặt này không dám khinh thường.

"Chậc! Như vậy là mình bị động, phải chờ đợi, thật phiền hà!" Đông Phương Tuyệt Thế căm giận đứng dậy.

"Cái này gọi là "lấy tĩnh chế động" kêu toàn bộ sói huy động lực lượng, bằng mọi giá phải tìm cho ra Thiên Kiêu." Đông Phương Phong Hoa hạ lệnh.

"Tuân lệnh" Thập Nhị cùng Thập Tam cung kính nói, xoay người truyền lệnh. Đông Phương Phong Hoa nhìn ngoài cửa sổ mây đen dầy đặc, trong lòng lộ ra vẻ lo lắng trầm trọng.

"Khuynh Quốc bên kia tựa hồ cũng không thuận lợi, anh cảm thấy có kẻ đang âm thầm theo dõi chúng ta……"

"Mặc kệ là ai sớm muộn gì cũng sẽ lòi ra cái đuôi." Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh nói.

"Nói cũng đúng……" Đông Phương Phong Hoa thở dài, lại nói

"Bà nội và mẹ nhất định rất lo lắng……"

"Ít nhiều còn có Triệu Mộ Hiền ở cùng bọn họ cho nên tâm tình cũng không tệ lắm đâu." Đông Phương Tuyệt Thế nói móc.

"Phải không?" Đông Phương Phong Hoa cười cười nhắc đến Triệu Mộ Hiền, nét mặt của hắn nhất thời tràn ngập yêu thương, chiều chuộng.

"Hừ! Thực chịu không nổi nhìn cái vẻ ngu ngốc kia không hiểu tốt chỗ nào?" Đông Phương Tuyệt Thế nghiêm mặt tránh ra.

Đông Phương Phong Hoa nhìn bóng dáng em trai không khỏi thở dài.

Thiên Kiêu mất tích làm cho sự tình trở nên khó giải quyết, nếu Hắc Dao thật sự là thợ gốm đó chuyển thế như vậy thì phải đem cô gái có thiên nhãn kia về trước, cũng phải nghĩ biện pháp tìm ra Hắc Dao mang mới được. Khó khăn lắm mới lại dấy lên một tia hy vọng hắn nhất định phải cởi bỏ lời nguyền của Đông Phương gia làm cho 4 anh em bọn họ cùng nhau sống sót.

Đông Phương Thiên Kiêu đếm tới năm trăm nhưng Hắc Tĩnh cũng không trở về. Hắn có chút nôn nóng đi qua đi lại. Hắc Tĩnh không có khả năng đi xuống núi được, xung quanh đều tối hơn nữa sương mù dày đặc, không lạc đường mới là lạ…… Hắn đứng dậy trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chậm đã kia tiểu tử rất cố chấp nên sẽ kiên trì chạy đi, chắc là đã bị lạc và bị sương mù vây quanh. Nghĩ đến đây trong lòng hắn trong lòng hơi khó chịu, lập tức nhằm phía cửa ra vào đã vài cú thật mạnh. Chính là đập vài cái hắn bỗng nhiên ngây người. Tên Hắc Tĩnh kia sống hay chết thì liên quan gì đến mình? Sao mình lại khẩn trương như vậy? Cần quái gì phải lo như thế?

Lại nói Hắc Tĩnh cùng Hắc Nguyệt Đường là kẻ địch của Đông Phương gia chết đi càng đỡ phiền. Đúng vậy, cho tên tiểu tử kia ở trong rừng tự sinh tự diệt……

Hắn trở về sô pha ngồi xuống, 2 chân hắn luân phiên gác qua gác lại trên bàn, quyết định mặc kệ sống chết của Hắc Tĩnh, mình nên nghỉ ngơi thật tốt bảo tồn sức lực.

Nhưng…… mới ngồi chưa tới năm phút đồng hồ hắn lại đứng lên, đi vài bước rồi lại ngồi xuống, lại đứng lên…lại ngồi xuống, lại đứng lên…… ( 0.0 lo hơn cả ngồi chờ vợ sinh con). Cuối cùng hắn chửi thầm một tiếng đi đến phòng tắm, đang đắn đo xem có nên chui ra khỏi ô cửa nhỏ kia không thì ngoài cửa ra vào lại có 1 tiếng động.

Uỳnh!

Hắn đi ra thấy khoá cửa như đã bị phá ra, cửa mở ra Hắc Tĩnh chật vật đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt dị thường.

"Như thế nào rốt cục cậu nhận rõ một mình không thể xuống núi sao?" Hắn ngẩn ra rất nhanh thay bằng vẻ mặt đùa cợt.

Hắc Tĩnh trừng hắn, muốn nói gì nhưng tựa hồ như khí lực đã dùng hết, thân mình liêu siêu.

"Này……" Hắn rất nhanh đỡ lấy.

"Đừng chạm vào tôi!" Hắc Tĩnh nhanh chóng tránh tay hắn, cũng không cho đỡ vì nàng căn bản đứng không vững nên lập tức ngã xuống.

Lúc này Đông Phương Thiên Kiêu cũng không để ý nữa, hai tay khoanh trước ngực nhìn Hắc Tĩnh nằm ngã ở cửa.

"Hừ! Đi lâu lắm rồi chắc rất đói đi?" Hắn ngạo nghễ hừ lạnh.

Nàng thở phì phò, tay không ngừng run run, sắc mặt tái mét giống như gặp ma.

Đông Phương Thiên Kiêu cảm thấy không bình thường ngồi xổm xuống cau mày hỏi:

"Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng Hắc Tĩnh rất kỳ quái, như là bị cái gì kích thích trở nên yếu đuối…… Nguyên bản còn là tướng hiện tại bộ dáng hốt hoảng bộ này càng giống nữ nhân.

"Chúng ta không thể ra được nơi này……" Nàng xoay mình hô to:

"Nơi này có ma! Ta đi như thế nào đều quay trở về 1 chỗ!"

"Cái gì?" Hắn ngẩn ra, có ma?

"Bất luận ta đi như thế nào cũng không ra được, bất luận đi trái hay phải đều đã trở lại căn nhà nhỏ này……" Nghĩ tới cảnh tượng kì quái đó lông tơ liền dựng đứng.

Cảm giác như 1 đứa nhỏ bị lạc ở 1 nơi không biết đây là đâu!

Đây là 1 cái lưới vô hình con ma này đã từng nghe Miêu Võ nói qua, xung quanh đều chỉ nhìn thấy 1 chỗ đi mãi không ra, đi không ra……

"Có loại thể loại này sao? Ta nghĩ chắc là nhóc vì quá đói mà không nhìn nổi ra đường mà thôi." Đông Phương Thiên Kiêu cảm thấy rất buồn cười.

"Đây là thật! Không tin chính mi đi thử xem." Nàng giận kêu lên.

"Đương nhiên! Vậy cậu đợi tôi ở chỗ này, tôi đi xem sao." Hắn cố ý nói, đứng dậy đi ra ngoài.

"Đợi chút!" Nàng xoay mình túm ống quần hắn

"Ta và mi cùng đi."

Để Đông Phương Thiên Kiêu một mình đi nàng lo lắng, vạn nhất tên hỗn đản này có thể ra ngoài bỏ lại nàng thì nàng làm sao bây giờ?

"A…… Không nghĩ nhóc lại nhát gan như vậy!" Đông Phương Thiên Kiêu cúi đầu khóe miệng nhếch lên. Thiếu gia của Hắc Nguyệt Đường giết người không chớp mắt cũng có lúc biết sợ!

"Ta chỉ muốn xác nhận có phải hay không là mình bị ảo giác…… Khụ!" Nàng chậm rãi đứng lên hai đầu gối bởi vì khí lực đã hết mà mềm ra, theo phản xạ với lấy gì đó bám vào, thành ra bám vào tay Đông Phương Thiên Kiêu cánh tay.

Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm nhưng không có cử động.

Nàng tức giận thu hồi tay giống như đang trách hắn không ở chỗ khác mà lại ở ngay đó để nàng đụng phải hắn.

"Nếu không đứng nổi cánh tay của tôi có thể cho cậu mượn." Hắn cười khẽ.

"Không cần." Nàng tức giận quát nói chưa hết lời thân thể lại liêu siêu cả kinh, vội vàng túm lấy cánh cửa, ổn định thăng bằng.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hắc Tĩnh, thôi mặc kệ xoay người bước đi, lúc quay lưng lại nhịn không được cười cái. Đã yếu lại còn ra gió để xem tiểu tử ngươi còn mạnh mồm bao lâu

Thấy hắn đi về phía trước nàng cố sức đuổi kịp, mới đi được hai bước liền cảm thấy trời đất quay cuồng ngã về phía trước. 1 cánh tay rất đúng lúc đỡ lấy.

"Đừng lãng phí thời gian có được không?"

Đông Phương Thiên Kiêu nói rồi đem tay phải của Hắc Tình đặt lên vai mình. Thôi! Nàng cũng không còn sức mà kháng cự nữa dù sao nếu thoát được nàng nhất định một phát giết hắn, không thể để cho sự mất mặt này truyền ra.

Hai người đi khoảng được 15 phút Đông Phương Thiên Kiêu liền phát hiện thấy vẻ khác thường. Bên phải tảng đá kia vừa đi qua, bên trái cái cây kia cùng qua rồi… nhưng sau vẫn trở lại 1 chỗ rất quen…. nhìn ra có 1 căn nhà gỗ y hệt. ……

Không…. căn bản chính là căn nhà gỗ kia! Bọn họ đi rồi lại về vị trí cũ.

"Xem đi! Chúng ta lại trở lại……" Hắc Tĩnh hoảng sợ nói.

Đông Phương Thiên Kiêu đứng ở trước nhà gỗ nhìn bốn phía, nghiêm túc trầm tư tình huống lạ thường này.

"Chắc chắn là có ma!……" Hắc Tĩnh lại nói.

Nàng vừa mới dứt lời một trận gió thổi tới, làm nàng sợ tới mức xoay người nhào vào lòng Đông Phương Thiên Kiêu, gắt gao ôm chặt hắn. ( L: tự chị ôm đó… đừng trách…)

Có ma!

Từ nhỏ nàng sợ nhất là ma! Bởi vì theo trí nhớ của nàng từ tới nay hàng đêm đều có 1 con quỷ trong mộng của nàng xuất hiện, làm cho nàng ngủ không an ổn thẳng đến khi Miêu Võ xuất hiện có hắn ở đó nàng mới có thể ngủ tới sang. Nhưng chỉ cần Miêu Võ không ở đó thì nàng lại bắt đầu gặp ác mộng, thật đúng là gặp quỷ mà!

Đông Phương Thiên Kiêu nhíu mày nghĩ rằng tiểu tử này làm sao có thể sợ tới mức thành ra như vậy? Quăng cái mặt nam nhân đi! Lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy. Đang muốn đẩy nhóc này ra châm chọc, thì gió thoảng mũi lại ngửi được 1 mùi nước hoa của phụ nữ…….

Hắn giật mình tim không hiểu sao rung động.

Hắc Tĩnh rất nhanh liền phát giác mình thất thố lập tức đẩy hắn ra.

"Trông cậu mạnh bạo thế cơ mà? Sao lại sợ ma sao?" Hắn cười nhạo.

"Câm miệng!" Nàng trừng hắn vừa tức. vừa giận.

"Người ngoài có biết nhóc nhát gan như này không?" Theo tư liệu thấy rõ Hắc Tĩnh của Hắc Nguyệt Đường này là thiếu đương gia mưu mô gian xảo, giết người không nương tay, ai ngờ được hắn lại sợ ma như vậy?

"Ta không phải nhát gan……"

"Nhưng cậu sợ ma."

"Cậu thì không sợ chết sao? Cười nhạo ta ngươi cũng như vậy mà thôi!" Nàng tức giận phản kích.

"Cái gì?" Hắn ánh mắt nháy mắt đã hạ nhiệt độ. ( L: lạnh quá… nơi này còn có ma nữa chứ… hu hu ta chạy… Kiêu: trừng mắt tóm lại L: sợ đứng im không dám ngo ngoe)

"Người của Đông Phương gia các ngươi đều là 1 đám sợ chết như vậy mới liều mạng đi tìm phương pháp hoá giải hay sao? Theo ta thấy chắc bộ dáng sợ chết của mi mới thực buồn cười……" Vì bảo trụ mặt mũi của mình không ngừng công kích.

"Sợ chết? Thực buồn cười sao?" Hắn khuôn mặt tuấn tú đi thong thả tới gần

"Có ai là không sợ chết? Cậu nói xem! Chỉ cần là người thì đều sợ chết, cậu cũng không ngoại lệ."

"Không! Mi sai rồi! Ta chỉ sợ ma chứ không sợ chết." Nàng lạnh giọng cường điệu.

"Cũng giống nhau thôi? Người đã chết liền biến thành ma. Dạng của cậu sợ đó." Hắn bén nhọn nhìn chằm chằm đối phương.

"Người đã chết không nhất thiết đều biến thành ma quỷ, kẻ ra đi thanh thản chỉ có những người không cam lòng, tiếc nuối mới có thể biến thành quỷ, trong lòng oán giận không siêu thoát nên tiếc nuối..mới muốn thành quỷ. Vì vậy người chết không đáng sợ, quỷ mới đáng sợ……" Nàng nói xong như là chạm đến 1 chỗ sâu nào đó trong tâm linh, tự dưng lại thấy đau đớn.

Xung quanh đều tối tăm…. Rốt cục cuối cùng là cái gì……

"Hừ, già mồm. Tôi đây liền nhìn xem cậu có sợ chết hay không!" Hắn lửa giận ngập trời một phát túm lấy Hắc Tĩnh, kéo vào cái lu có trước nước mưa không nói hai lời trực tiếp đem Hắc Tĩnh dìm xuống nước.

"Khụ……" Hắc Tĩnh kinh hãi ra sức giãy dụa, vặn vẹo, dồn hết khí lực toàn thân cũng không thể đứng dậy. Đến khi Hắc Tĩnh sắp chịu không nổi hơi nhấc lên để sát vào mặt lành lạnh nói:

"Thế nào? Tư vị gần kề cái chết thấy thế nào?"

"Mi……" Nàng tức, giận đỏ hai mắt. Tên chết tiệt này! Nàng muốn giết hắn! Nhất định phải đâm hắn ngàn vạn nhát……

"Tôi hai mươi sáu năm qua chính là luôn sống trong cảm giác như vậy đó…. Đâu đâu cũng là vực thẳm đến cuối cùng rồi cũng chênh vênh mà ngã xuống. Trốn cũng không thoát…… Cậu biết cái cảm giác này sao? Cái loại sợ hãi này là tra tấn rất áp lực ngươi có hiểu không?" Hắn giận dữ nói.

"Vậy…… Mi vì sao không chết đi? Chết sẽ xong hết mọi chuyện liền giải thoát rồi! Làm gì đợi tới ba mươi tuổi? Chết đi! Đi tìm chết đi!" Nàng ác ý trừng mắt hắn.

Đông Phương Thiên Kiêu biến sắc, cuồng nộ lại đem Hắc Tĩnh ấn vào nước.

"Ngô…… Cô lỗ cô lỗ……" Nàng giận dữ, nuốt nước bọt, nước từ 4 phái chảy vào tai nàng, mắt nàng, miệng nàng, mũi nàng… đau khổ quá…… Đau khổ……

Cảm giác này chính là điềm báo tử vong sao? Nàng…… sắp chết sao? Trời ơi! Ông trời ơi! Lại còn nghe thấy tiếng ai đó đang cười nhạo …. Nàng rất đau khổ mà còn khoái hoạt cười…

Vì sao sắp chết nàng còn có thể cười? Rõ ràng cũng rất đau a……

Phút chốc, nàng bị lôi ra, lung tung cảnh tượng lại tiêu tán, có nhân bắt lấy của nàng tóc, bắt buộc nàng ngẩng đầu, ý thức mơ hồ trung, nàng xem đến một đôi lửa đỏ ánh mắt.

"Chết dễ dàng như vậy sao?" Đông Phương Thiên Kiêu cười lạnh hỏi.

Chết? Chết đương nhiên là dễ, sống? sống mới là gian nan…….Khóe môi nàng hiện nụ cười.

Đông Phương Thiên Kiêu hơi nhíu mày, 1 giây run xoay mình buông tay, đẩy Hắc Tĩnh ra, uất giận lui về phía sau. Còn trong đáy lòng hắn đang đau. Xú tiểu tử này sao mình lại lưu tình? Có lẽ hôm nay không giết hắn lần sau hắn sẽ giết mình!

Chính là…… chính là……

Chính là gì? Hắn tìm không thấy lí do tại sao lại đối với Hắc Tĩnh mềm lòng. Thì ra con người có những cảm xúc àm chính mình không thể hiểu nổi? Không thể giải thích nổi hành vi của mình!

Hắc Tĩnh tựa hồ là không thể chống đỡ được nữa thân thể mềm như nước, rồi ngất đi. Đông Phương Thiên Kiêu bình tĩnh nhìn Hắc Tĩnh một lúc lâu sau biết tức giận đã tạm tiêu tan mới một tay khiêng lấy người lên, tiến vào nhà.

Hắn ngây dại, hắn là đang nằm mơ sao? Không lẽ mình trúng tà? Ở trước mắt hắn cái thân thể trắng như tuyết mịn kia là ai?

Lấy tay dụi dụi mắt lắc lắc đầu Đông Phương Thiên Kiêu lại nhìn thẳng vào Hắc Tĩnh: cổ trắng noản, mặt xinh đẹp trái xoan cao ngạo, xương quai xinh mảnh khảnh….

Là nữ?

Tiểu tử này…… là nữ?

Đem Hắc Tĩnh khiêng vào, thấy nhóc cả người ướt đẫm hắn hảo tâm giúp đỡ cởi bỏ quần áo trên người nếu không sẽ bị cảm lạnh, cởi sạch áo mới rõ ràng phát hiện vẻ khác thường……Có 1 mảnh vải co giãn ở trước ngực, ngực phập phồng cảnh xuân lồ lộ trước mắt hắn…lần đầu hắn thấy run, quay mặt đi kẻ như hắn giờ lại là 1 kẻ ngốc. Hắn ngây người cứng đờ lâu tựa như cả 1 thế kỉ hắn mới lấy lại bình tĩnh.

Làm sao có thể? Hắc Tĩnh cư nhiên là…… Hắn không tin! ( L: đến thế còn ko tin thì định thế nào..)

Phút chốc hắn nhanh chóng tháo xuống thắt lưng, cởi bỏ quần dài của bộ âu phục kia đúng bên trong là đồ lót của phụ nữ, hắn không chút khách khí kéo sau đó cả người lại ngây dại. ( L: đóng băng tập 2)

Con người Hắc Tĩnh tương ngồi ngay ở trước mặt hắn bộ âu phục nam che dấu 1 cơ thể của nữ… là nữ…

Hắn nín thở giật mình, suy nghĩ có vài giây hỗn độn.

Là nữ ……

Đúng vậy! Hắn đã sớm cảm thấy mình cổ quái không phải sao?

Nhóc kia dám giả dạng, hành vi lừa gạt ánh mắt của hắn, lại không lừa được trực giác của hắn, khung xương nhỏ nhưng tại cả nhà hắn nam nhân ai cũng đẹp hết nên hắn nghĩ là thói quen, vậy ra hắn đã sai? Cứ bảo sao hắn luôn kích động khi nói chuyện hoá ra là nữ, là phản ứng của hắn khi nói chuyện với nữ, vì hắn không thích phụ nữ.

Đây…… mới là con người thực của Hắc Tĩnh.

Kinh ngạc nhìn cô gái kia nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn làm, làm nàng suýt chết đuối ở khách sạn hắn còn đấm 1 phát…… ( L: anh này ko muốn đánh phụ nữ.. giờ nhã ngửa ra..)

Ánh mắt hắn nhìn trên khuôn mặt kia khi đó tím xanh là 1 sủng vật hung dữ. Mà hắn lại thích đấu với con vật nhỏ hung hăng này, khi nó chìa ra móng vuốt thì hắn càng khoái chí….

Ác ý cười ánh mắt dời xuống trước ngực của nàng tạm dừng một chút, cuối cùng dừng nơi bí ẩn giữa 2 chân kia, tim đập loạn lên.

Hắn có bao nhiêu lâu đã không chạm vào nữ nhân?

Nhớ rõ đó là chuyện ba tháng trước chỉ là hắn thuần túy phát tiết, tìm kiếm khoái cảm sau đó tiêu sái rời đi cái gì cũng không lưu lại, ngay cả một cái hôn, một cái ôm cũng không! Quan hệ gọn gàng, cũng không khúc mắc trong trí nhớ của hắn tim hắn chưa bao giờ đập khác thường đập trước 1 người con gái vậy mà hiện tại ngực hắn bị bị đè ép, kìm hàm đang náo loạn đòi giải phóng không lẽ chỉ đơn giản là dục vọng hay có 1 lí do nào khác?,

"Ô……" Hắc Tĩnh giật mình, lông mi nhíu lại, giống như đang gặp ác mộng vậy.

Hắn hướng người về phía nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra tóc hỗn độn che bộ mặt kia. 1 tiểu mĩ nhân vậy mà lại đeo kính râm to che giấu. …tại sao cô nhóc này phải làm như vậy? Hắn nhớ lại lúc trước nàng giận dữ đá hắn khi hắn nói nàng giống đàn bà… cảm giác như cô nhóc này muốn là đàn ông, không muốn là phụ nữ … căm ghét cơ thể nữ của mình, tự cho mình là 1 người đàn ông. Tự dưng thấy nàng có những hành động rất buồn cười? Không hiểu nổi trong óc nhỏ này suy nghĩ cái gì? ( L: thông báo với chị chị xong.. rồi. Anh ấy chính thức phát tương tư bệnh, phen này chị thua rồi…)

Đầu ngón tay mơn man trên khuôn mặt nàng, vén những sợi tóc ra sau tai, chậm rãi di xuống môi luôn náo loạn của nàng.

Không hiểu nó có vị gì?

Hắn cúi đầu xuống thiếu chút nữa liền hôn nhưng khi chỉ cách 1 cm hắn dừng lại. Hôn trộm một cô gái đang mê man hình như không thú vị! ( L: thú vị??? ko hiểu) Phải khi tiểu quỷ này tỉnh rồi mạnh mẽ đoạt lấy nó thế này mới có vị. ( L: có phần biến thái) Hăn miệng cười hơi nhếch lên, giúp nàng mặc lại quần áo nguyên trạng như ban đầu. Để cô nhóc này thấy mình bình an vô sự.

Sau đó hắn đặt nàng nằm xuống, quyết định ngủ một giấc đã, rồi sẽ có sức trêu cợt nàng. Nhắm mắt lại hắn cười, đang muốn nhắm mắt ngủ đột nhiên một ý niệm nháy lên trong tư duy hắn, hắn ngồi dậy, quay đầu trừng mắt nhìn Hắc Tĩnh, tươi cười biến mất thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.

Hồn vị thợ kia đang trú ngụ trong thân thể 1 nữ nhân…

Nữ nhân kia ở cùng 1 nơi với chiếc bình màu tím…

Lời của tiểu sư thúc của Lỗ Mặc, lúc đầu hắn còn tưởng là Hắc Dao nhưng nếu Hắc Tĩnh là nữ vậy…… hai người bọn họ đều có khả năng! Bởi vì, các nàng đồng thời đều cùng bình Hà Khẩu mỹ nhân ở một chỗ.

Như vậy…… người nào mới là kẻ đặt lời nguyền trên Mỹ nhân từ?

Là Hắc Dao? Hay là Hắc Tĩnh?

Tốt nhất là……Ý nghĩ trong hắn dừng lại, tốt nhất là ai? Hắn hy vọng là ai? Ở trong lòng hắn lại có hy vọng, hy vọng kẻ đặt lời nguyền không phải là Hắc Tĩnh ư? Người mình nhìn thấy không nhất định là thật, người cho là không nhất định là đúng, trăm ngàn đừng lầm một khi bỏ qua lần này lời nguyền rủa vĩnh viễn khó có thể hoá giải, cho nên cần phải lựa chọn chính xác. Nếu anh không thể xác định thì đó sẽ là người anh thích……

Lời cuối cùng của cô gái đó là có ý gì?

Chọn người hắn thích, hắn làm sao có thể thích kẻ thủ phạm đã nguyền rủa Đông Phương gia nhiều thế hệ? Mặt khác, ai có được linh hồn vị thợ kia, lại do hắn phán định, lựa chọn thích hay không?

Trừng mắt nhìn Hắc Tĩnh, hắn phiền chán nằm xuống.

Nếu không thể xác định là Hắc Dao thì là Hắc Tĩnh, vậy phải mang 2 người đó về, xem giết người nào thì tốt. Chỉ là nếu Hắc Tĩnh mới là bọn họ muốn tìm liệu hắn có thể ra tay với nàng….

Không biết tại sao hắn lại có chút tiếc nuối, mà thật vất vả mới tìm được kẻ hợp khẩu vị của mình, lại không thể ăn…thật khiến người ta buồn bực mà…