Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 53




Bởi vì Lưu Chính Phong phái Hành Sơn tổ chức ngày lễ Rửa tay chậu vàng, mấy ngày gần đây, không ít nhân sĩ võ lâm ùa về chật kín cả thành Hành Sơn.

Trở về Nhạn Lâu, một trong những tửu lâu nổi danh nhất thành Hành Sơn, lúc này, bởi vì không phải thời gian dùng cơm nên người ở bên trong cũng không nhiều, cả lầu trên lầu dưới cộng lại cũng chỉ lác đác có sáu – bảy bàn.

Sau khi tiểu nhị bưng rượu và thức ăn cho khách lầu trên và lầu dưới xong, hắn liền lấy cái khăn vải màu trắng lúc nào cũng mang theo mình lau lau mấy cái bàn trong đại sảnh của tửu lâu.

Thời tiết hôm nay có chút oi ả nóng bức, quệt đi mồ hôi liên tục toát ra trên trán, tiểu nhị nhìn ra ngoài cửa ngó nghiêng một chút. Ngay lúc hắn định thu lại ánh mắt ngó nghiêng của mình, bỗng nhìn thấy hai nam tử đang bước trên ánh hào quang rực rỡ trên mặt đất, đi về hướng cửa chính tửu lâu.

Phảng phất như mơ, trong chớp mắt tiểu nhị còn cho là mình đã nhìn thấy thần tiên giáng trần đi về phía mình.

Giơ tay lên dụi dụi mắt, đến khi hai người kia bước tới, tiểu nhị mới phản ứng lại, nhanh nhẹn ra nghênh đón.

Hai người bước vào tửu lâu đều mặc y phục hoa lệ quý giá, hoàn toàn khác với mấy người giang hồ ngày thường ra vào nơi đây. Nam tử mặc trường bào màu vàng nhạt thêu hoa văn áng mây mang thần sắc lạnh lùng thản nhiên, bên cạnh hắn, nam tử mặc y phục đỏ rực nhìn lướt qua khung cảnh sắp xếp của tửu lâu, rồi thuận tay ném một vật gì đó cho tiểu nhị.

Tiểu nhị theo phản xạ đưa tay bắt lấy vật mang cảm giác lành lạnh kia, vừa cúi đầu xuống nhìn đã nghe thấy một câu, “Tửu lâu này chúng ta bao.”

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, đã thấy hai người nọ tự mình đi về phía cầu thang của tửu lâu. Tiểu nhị sờ sờ thỏi vàng khá nặng trong tay, lập tức nhanh chân chạy đi tìm ông chủ.

Ông chủ tửu lâu nghe tiểu nhị nói xong thì cảm thấy có chút khó khăn, dù sao đã mấy ngày nay người tới đa phần đều là người trong giang hồ, nếu như chọc giận bọn họ thì cũng không tốt. Chỉ là khi nhìn thấy thỏi vàng tiểu nhị đưa qua, ông chủ này hơi do dự một lúc, liền sai tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị rượu với thức ăn tốt nhất ngon nhất đưa lên, còn mình thì đích thân ra ngoài đại sảnh xin lỗi các vị khách đó, đồng thời cung kính mời bọn họ ra ngoài.

Cũng may bên trong đại sảnh đã có ba bàn khách đã ăn xong rồi, lại thấy ông chủ tửu lâu nói sẽ không thu tiền, họ chỉ thì thầm vài câu xong cũng thẳng thắn rời đi.

Thả lỏng một chút, ông chủ gọi một tiểu nhị khác trong tửu lâu của mình đến, nhắc nhở hắn đi tạ lỗi và mời những bàn khách còn lại ra ngoài, còn mình thì lập tức đi lên lầu.

“Minh Nhật?” Thấy người nọ hạ mắt mân mê quấn kim tuyến quanh lòng bàn tay, hình như có chút thất thần, Đông Phương Bất Bại gọi một tiếng.

“Làm sao vậy?” Âu Dương Minh Nhật ngẩng đầu, lập tức đưa tay rót cho y một chén trà.

Nhớ tới chuyện nữ tử nọ ở tửu lâu ngày đó đã nói rõ ràng với hắn, mà cả đoạn đường này hắn cứ cau mày suốt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Đông Phương Bất Bại nhận lấy chén trà, thấy tiểu nhị đang bưng khay dọn thức ăn lên, y liền uống tạm một ngụm trà trước.

“Mời hai vị từ từ thưởng thức!” Sau khi mang rượu và thức ăn đầy đủ lên bàn, tiểu nhị thu khay lui ra ngoài.

Buông chén trà xuống, Đông Phương Bất Bại nói: “Ngươi…” Y vừa nói ra một chữ “ngươi”, bỗng nghe thấy từ cửa sổ bên cạnh có người kêu to: “Tốt! Vậy ngươi biến nhanh đi! Càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt! Một tiểu ni cô đầu trọc đứng trước mắt ta như thế, Lệnh Hồ Xung không đánh đã thua rồi!”

Gương mặt y đầy vẻ không vui nhìn qua, liền thấy một tiểu ni cô đang chạy xuống lầu dưới, mà cái bàn kia có hai kẻ đối diện đang cầm đao cầm kiếm đánh nhau. Đông Phương Bất Bại đúng lúc khó hiểu và buồn bực vì Âu Dương Minh Nhật cư xử lạ lùng, giờ lại thấy hai kẻ không có mắt kia chẳng những không mau rời đi mà còn quấy rối đến tâm tình của mình, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, vung tay đánh một chưởng về phía hai kẻ nọ.

Hai kẻ ngồi trên bàn đang cầm vũ khí đánh nhau kia không kịp phản ứng, lập tức bị luồng nội lực mạnh mẽ đánh cho tổn thương, bị đánh bay ra ngoài cửa sổ cùng cả bàn ghế.

Tiểu ni cô vừa chạy xuống cầu thang chợt nghe tiếng động vang dội từ phía sau truyền tới, lúc quay đầu lại trông thấy hai người trước đó vẫn còn ngồi đối diện đánh nhau nay đã bay ra ngoài cửa sổ, nàng kêu to một tiếng “Lệnh Hồ sư huynh ――!!!” rồi liếc nhanh qua người mặc áo đỏ vừa ra tay, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Dưới lầu truyền đến tiếng vang lớn, ngoài đường lập tức không ít người tụ lại vây xem, ngay sau đó bắt đầu liên tục những âm thanh bàn tán ồn ào.

Mà mấy bàn còn dư lại ở lầu hai thấy vậy, cũng không cần ông chủ phải ra mặt nói chuyện gì, hốt hoảng để bạc xuống rồi phi thân chạy xuống lầu.

Khóe mắt liếc xuống lầu nhìn một bóng người mặc y phục màu đen, cùng một tiểu cô nương đi bên người hắn, Đông Phương Bất Bại híp mắt xuống, nhưng cũng chẳng có tâm tình để ý tiếp.

“Sao vậy?” Cảm giác được y đang không vui, Âu Dương Minh Nhật ngẩng lên nhìn y.

Những kẻ chướng mắt đều đã biến mất, biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại hơi khá hơn một chút, “Sao suốt cả đoạn đường này ngươi luôn thất thần thế?”

“Chỉ là nghĩ một vài chuyện thôi.” Âu Dương Minh Nhật thuận miệng đáp.

“Nghĩ chuyện gì?”

Thấy y nghiêm mặt nhìn mình, khóe môi Âu Dương Minh Nhật cong lên một chút, cầm chiếc đũa nhét vào tay y, nói: “Ta đã hiểu rồi, nếu ngươi muốn biết thì ăn cơm trước cho ta đã!”

Chuyện gì mà lại khiến hắn nghĩ lâu đến vậy? Nhìn hắn một hồi, Đông Phương Bất Bại cầm chiếc đũa lên, nghe lời chuẩn bị dùng cơm.

Lúc ăn cơm căn bản hai người sẽ không trò chuyện, chỉ là thỉnh thoảng sẽ gắp cho người kia món ưa thích, khiến bầu không khí an tĩnh lại thêm ấm áp.

Ăn xong, y gọi tiểu nhị dọn bát đũa xuống, đồng thời cũng bảo đổi một bình Bích Loa Xuân thượng hạng xong, Đông Phương Bất Bại bắt đầu nhìn sang người ngồi cạnh.

Nhìn y mang theo bộ dáng ngạo nghễ trên gương mặt, trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua ý cười dịu dàng.

Hắn không nói ngay, mà đưa tay kéo y vào trong lòng mình, đặt cằm mình vào hõm vai y.

Bị động tác đột ngột này của hắn khiến cho không hiểu gì cả, chỉ là khi ở trong ngực hắn, cảm giác được tâm tình của hắn dao động phập phồng, Đông Phương Bất Bại liền cọ cọ vài cái nơi cần cổ, rồi đưa tay vòng lấy hông hắn, “Minh Nhật, làm sao vậy?”

“Ta nghĩ, cuộc đời này, người duy nhất Âu Dương Minh Nhật ta yêu chỉ có Đông Phương Bách.”

Nghe lời tâm tình trầm thấp ấy, đầu tiên đáy lòng y ngập tràn sự vui sướng không thể diễn tả, song khi suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa trong câu nói của hắn, Đông Phương Bất Bại chợt ngẩng đầu lên, “Không phải ngươi đã nói, ngươi…” từng phải lòng một nữ tử tên Thượng Quan Yến sao?

Nửa câu sau, Đông Phương Bất Bại không muốn nói ra. Tuy người này tri kỉ tâm ý tương thông với mình khiến y vô cùng vui sướng, nhưng vừa nghĩ tới việc trong lòng hắn còn mãi nhớ kĩ một bóng hình khác, làm sao y có thể không quan tâm?

Chỉ là y luôn tự nói với lòng mình, có thể thấy được hắn, có thể ở bên hắn, đã là hạnh phúc y cầu mà không được rồi. Dù cho trong lòng hắn từng có một nguyện ý vì một nữ nhân mà khuynh tẫn thiên hạ, y cũng chỉ có thể thu lại sự không vui cùng đố kị này dằn xuống đáy lòng.

“Ta đã từng nghĩ là mình yêu Thượng Quan cô nương, song đến bây giờ, rốt cuộc ta mới nhận rõ trái tim mình.” Âu Dương Minh Nhật thấp giọng nói, giữa những thanh âm trầm thấp lộ ra sự thông suốt rõ ràng.

“Tại sao lại đột nhiên hiểu rõ?” Tuy trong lòng đã vì những lời hắn nói mà tràn đầy vui sướng hạnh phúc, Đông Phương Bất Bại vẫn không nhịn được hỏi.

Thấy rõ cảm xúc vui mừng quá đỗi cùng với không dám tin tưởng trong đáy mắt của y, Âu Dương Minh Nhật hạ một nụ hôn xuống mí mắt ấy.

Một người luôn kiêu hãnh bá đạo như y, tuy không nói ra, song làm sao y lại có thể không để ý việc y không phải là người duy nhất trong lòng hắn?

“Ta biết tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của Thượng Quan cô nương chỉ là cùng Tư Mã Trường Phong bên nhau một đời, rời xa giang hồ. Cho nên, dù cho tiếc nuối, ta cũng đã cố gắng hết sức để thúc đẩy hôn sự của hai người họ.”

Nghe lời của hắn, nghĩ tới việc hắn từng trả giá xiết bao cho nữ tử kia, Đông Phương Bất Bại không nhịn được mà cắn một cái trên môi hắn.

Khẽ cười một tiếng, Âu Dương Minh Nhật tiếp tục nói: “Nhưng nếu đổi thành ngươi, dù cho tâm nguyện lớn nhất của ngươi là sống cả đời bên một người khác, ta tuyệt đối sẽ kiên quyết không buông tay ngươi.”

Khi hắn nói những lời này, sự kiên định lộ ra trong giọng nói cùng ngạo khí trên đôi mày thật sự khiến người ta không thể chống cự mà rơi vào tay giặc. Đông Phương Bất Bại không kìm được mà một lần nữa cuốn lấy môi hắn.

Hai người triền miên trong nụ hôn, Âu Dương Minh Nhật tiếp tục vỗ về thiên hạ trong ngực mình, “Cho nên, ta đối với Thượng Quan cô nương, có chăng chỉ là sự tán thưởng…”

Lại hạ xuống bên tai và gò má xinh đẹp của y một chuỗi những nụ hôn, Âu Dương Minh Nhật lại tiếp tục nói, thanh âm ngày càng trầm thấp khàn khàn: “Người thực sự đi vào lòng ta, chỉ có một người, là ngươi.”

Vệt đỏ ửng từ bên tai lan xuống cổ, trong lòng Đông Phương Bất Bại nhất thời có chút chua xót, lại có chút viên mãn, sinh ra một cảm giác không tên, chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Bên môi y nở rộ một nụ cười rạng rỡ, lại như giận dỗi nghiêng đầu lườm người kia, “Trong lòng ta trước giờ chỉ có một mình ngươi, thế mà ngươi lại mất nhiều thời gian như vậy mới suy nghĩ cẩn thận!”

Thấy y rõ ràng là hài lòng với mình, nhưng lời nói ra lại cứ không tự nhiên như vậy, Âu Dương Minh Nhật mím môi nhịn xuống nụ cười suýt chút nữa đã bật ra.

Nếu hắn có can đảm dám cười, chỉ sợ người này sẽ thực sự tức giận.

Lẳng lặng ôm nhau, hai người đều không nói gì thêm. Toàn bộ lầu hai phảng phất hơi thở ấm áp cùng tình cảm dịu dàng không nói nên lời.

Ôm ấp thân mật thêm một hồi, hai người liền đứng dậy rời khỏi tửu lâu.

Đến khi ra khỏi cửa, hai người liền thấy tốp năm tốp ba người chỉ trỏ bàn tán một chỗ nọ, Âu Dương Minh Nhật liếc nhìn qua, đã thấy trên mặt đất có hai nam tử đang nằm bất động, bên cạnh một trong số hai người đó còn có một tiểu ni cô dung mạo xinh đẹp đang ngồi khóc.

“Làm sao, ngươi định trách ta làm không đúng?” Thấy hắn nhìn qua tình hình bên đó rồi lại quay ra nhìn mình, Đông Phương Bất Bại giương mi.

Ngay sau đó, không đợi người bên cạnh trả lời, y tiếp tục nói: “Ta vốn là ma đầu trong miệng người giang hồ, bây giờ ngươi hối hận cũng không kịp rồi.”

“Người còn chưa chết, ngươi cùng lắm chỉ xem như tùy hứng thích làm theo ý mình mà thôi, làm gì đến mức là ma đầu.” Âu Dương Minh Nhật cười cười, lại nói: “Hơn nữa, ngươi có là ma đầu thì cũng có sao?”

Nghe vậy, tâm tình Đông Phương Bất Bại lại càng sung sướng, cũng không để ý mình đang ở trên đường, lập tức thưởng cho hắn một nụ hôn.

Sau đó, thấy hắn lại nhìn sang bên kia, Đông Phương Bất Bại nói: “Ngươi muốn cứu bọn họ a!? Ta không vừa mắt bọn họ.”

“Ngươi đã thấy ngứa mắt thì sao ta có thể cứu?” Âu Dương Minh Nhật cười, nói xong liền kéo y đi về một hướng khác.

Chỉ là thuận miệng thốt ra, lại thấy hắn trả lời như vậy, Đông Phương Bất Bại cong môi, nghiêng đầu nhìn hắn, “Ta muốn ngươi cứu người, ngươi có cứu không?”

“Tất nhiên là có.”

“Ta không cho ngươi cứu?”

“Không cứu.”

“Bất kể quy tắc “Ba không cứu” của ngươi sao?”

“Quy tắc của Trại Hoa Đà là cho người trong thiên hạ, quy tắc của Âu Dương Minh Nhật thì chỉ dành cho ngươi.”

“A? Vậy quy tắc của Minh Nhật là gì?”

“Đông Phương nói cứu thì cứu, Đông Phương nói không cứu thì không cứu, kẻ mà Đông Phương thấy ngứa mắt, tất nhiên là không cứu.”