Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 23




Đêm đó sau khi Âu Dương Minh Nhật nói phải rời Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại liền ghi tạc trong lòng.

Hiện giờ đã qua Đoan Ngọ, người trong giáo gần đây cũng coi như an phận. Dùng thời gian hai ngày để an bài toàn bộ giáo vụ ổn thỏa, Đông Phương Bất Bại qua loa nói một tiếng với thuộc hạ của mình rồi cùng Âu Dương Minh Nhật lặng lẽ rời khỏi Hắc Mộc Nhai.

Mặt trời chói chang từ từ nhô lên cao, hoa cỏ hai bên đường dưới ánh nắng gay gắt đều rũ xuống. Trên ngọn những cây đại thụ lại không ngừng truyền đến tiếng ve kêu ồn ã như không nề hà cái nóng oi ả chói chang này.

Một tuấn mã lực lưỡng, bộ lông ánh sắc đen chở trên lưng hai người đi không nhanh không chậm trên con đường nhỏ. Người ngồi phía trước một thân trường bào màu đỏ, một tay cầm dây cương, đôi mắt quan sát xung quanh, mặc dù không nhìn ra được biểu tình trên gương mặt nhưng con ngươi mang theo tia vui vẻ chứng tỏ tâm tình của y lúc này không tồi.

Người ngồi phía sau một thân y phục vàng kim tao nhã, thoạt nhìn cao quý không thể khinh thường, vô thức gảy nhẹ sợi kim tuyến nơi bàn tay, trên gương mặt là biểu tình thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc.

“Chúng ta đi đâu?”

Đi được một khoảng thời gian ngắn, người ngồi đằng trước nghiêng đầu hỏi.

Đã đi cùng hắn cả nửa ngày trời rồi, giờ mới hỏi đi đâu?

Tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn y một cái, Âu Dương Minh Nhật mới đáp lại: “Ta chỉ tùy ý đi một chút mà thôi, cũng không có mục đích gì.”

Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, Đông Phương Bất Bại quay lại nhìn về phía trước, trong mắt lướt qua một tia ảo não, thanh âm vô thức cao hơn hai phần: “Ngươi tùy ý đi dạo như vậy thì muốn ta đi cùng làm gì?”

Thấy y có vẻ bất mãn vuốt vuốt tóc, ý cười trong mắt Âu Dương Minh Nhật càng đậm, lời ra khỏi miệng lại cho y một bậc thang để xuống, “Vậy Đông Phương có muốn đi nơi nào không? Ta đi cùng ngươi.”

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại “Nga” một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn.

“Nơi nào cũng được?” Cúi người nhìn thẳng vào hắn, Đông Phương Bất Bại chớp mắt nói.

Thấy y xoay người lại tới gần chính mình, dây cương trong tay cũng buông lỏng, Âu Dương Minh Nhật vươn tay đặt lên lưng y, sau đó mới gật đầu nói: “Tất nhiên.”

“Nếu đã như vậy thì ngươi theo giúp ta đến các phân đàn của thần giáo tuần tra một vòng đi!” Nói xong, thấy hắn cũng không cự tuyệt, mà thần sắc trên mặt cũng không nhìn ra chút không hài lòng nào. Ánh sáng lướt qua trong mắt Đông Phương Bất Bại, y lập tức cầm lại dây cương, vung lên đánh mạnh vào tuấn mã tăng tốc.

Động tác đột ngột của y không đến mức làm cho Âu Dương Minh Nhật vốn không có chút chuẩn bị nào ngã ngựa, nhưng cũng khiến thân mình hắn lắc mạnh mất thăng bằng.

Cảm giác được tình huống của người phía sau, Đông Phương Bất Bại cầm tay hắn, sau đó hơi cong môi, bàn tay không dừng lại, điều khiển ngựa chạy nhanh hơn.

Mặc dù không biết vì sao y đột nhiên nổi lên hưng trí như vậy, nhưng Âu Dương Minh Nhật cũng không ngăn cản, chỉ là khi trên bàn tay được nắm lấy của mình truyền đến cảm giác man mát, hắn lặng lẽ khẽ nhăn mày.

Mặt trời chậm rãi di chuyển về hướng tây, dần dần có từng trận gió mát thổi tới.

Nhìn về phía xa xa trước mắt, thấy trời xanh mây trắng, Đông Phương Bất Bại tâm tình vui vẻ không rõ vì sao chậm rãi giảm tốc độ.

“Mệt mỏi rồi?” Thấy y như vậy, Âu Dương Minh Nhật một bên rút lại bàn tay vẫn bị y nắm lấy, một bên thuận miệng hỏi.

Chỉ là một đoạn đường như vậy, làm sao có thể khiến y mệt mỏi? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời từ miệng Đông Phương Bất Bại phát ra lại chỉ là một tiếng “Ừ.”

“Vậy để ta điều khiển ngựa đi.”

“Ngươi?” Nghĩ lại hình như hắn trước đây không cưỡi ngựa, Đông Phương Bất Bại hơi liếc mắt.

Âu Dương Minh Nhật cười khẽ, “Thế nào, Âu Dương Minh Nhật ta trong lòng ngươi ngay cả chút năng lực ấy cũng không có?” Lời nói mặc dù tùy ý, lại mang theo khí thế ngạo nghễ cùng tự tin.

“Sao lại thế được!” Đông Phương Bất Bại phủ nhận, thuận tay thả dây cương.

Tay vươn đến trước người y, Âu Dương Minh Nhật cầm lấy dây cương nhẹ nhàng rung lên, giục ngựa tiếp tục duy trì tốc độ không nhanh không chậm đi về phía trước.

Ánh mắt ngưng lại trên bàn tay thon dài, trắng tựa bạch ngọc của hắn một hồi, Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, khóe môi giương lên một chút, dứt khoát ngả người dựa vào người phía sau.

Thấy y tựa vào vai mình, nhắm mắt dưỡng thần, Âu Dương Minh Nhật khẽ nhướng chân mày, lập tức bàn tay cuốn kim tuyến cũng vươn đến trước người y, hai tay cùng nắm lấy dây cương.

Nhận thấy động tác của hắn, tuy trên mặt không biểu hiện ra nhưng trong lòng Đông Phương Bất Bại vô cùng vui vẻ.

Hai người đi được thêm một đoạn đường, cây cối rậm rạp dần hiện lên phía trước, ánh mặt trời chói chang cũng chỉ có thể xuyên khe hở những tán lá cây dày đặc mà rơi xuống trên mặt đất.

“...... Tránh ra......”

“...... Ha ha, gia đây không tránh thì sao......”

“Nhìn khuôn mặt hắn kìa, bộ dạng thật sự không tồi......”

Đột nhiên truyền tới tiếng tranh chấp từ phía trước, Đông Phương Bất Bại hơi run khóe mắt, nhưng cũng không mở ra.

Khéo léo điều khiển ngựa đi vòng qua mấy gốc cây đại thụ che trời, Âu Dương Minh Nhật trông thấy có mấy kẻ đang quây thành một vòng tròn, mà ở giữa vòng tròn có một gã đang dồn ép một người mặc y phục xanh vào thân cây.

Nhìn người mặc thanh y kia không ngừng giãy dụa, mà những kẻ đứng quanh đó mặt mày hèn hạ hi hi ha ha, tuôn ra những lời bẩn thỉu đáng khinh. Trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua một tia sắc lạnh, hai ngón tay mang theo thiên cơ tuyến bắn ra, trong nháy mắt toàn bộ những kẻ đó đều ngã gục xuống mặt đất.

Nghe được âm thanh những kẻ kia ngã xuống, người mặc thanh y lập tức giãy dụa lần nữa, cũng không nghĩ lại có thể dễ dàng đẩy ngã tên khốn kiếp kia ra khỏi người mình đến vậy.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, lại ngẩng đầu lên liền thấy được người ngồi trên lưng ngựa, điểm chu sa kiều diễm trên trán lấp lánh quang hoa, tuấn mỹ mà thanh nhã, nổi bật vô cùng dưới ánh nắng loang lổ, tựa như trích tiên nơi trần thế, không nhiễm chút khói lửa nhân gian.

“Sao vậy?” Từ lúc cảm nhận được hắn động thủ, Đông Phương Bất Bại đã mở mắt, nhìn hắn thuận miệng hỏi một câu rồi chú ý tới ngưới đứng dưới ngựa.

Nam tử kia dung mạo hay khí chất đều có thể nói là thanh nhã, thế nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn lại giống như tiểu quan trong nam phong quán.

Thấy hắn ngơ ngác nhìn người ngồi sau mình, trong lòng Đông Phương Bất Bại ẩn ẩn tức giận bất mãn.

Nhưng nghĩ lại y giả (thầy thuốc, đại phu, bác sĩ) như hắn thường nhân từ, hơn nữa người cũng đã cứu, cũng không thể để hắn ngơ ngác ở đây mà đi. Để tránh người bên cạnh phải xuống ngựa mang theo người này đi cùng, Đông Phương Bất Bại mở miệng trước: “Phía trước cách thành cũng không xa, để ngựa lại cho hắn, chúng ta cũng thuận tiện tỷ thí khinh công.”

Cứu người đối với Âu Dương Minh Nhật mà nói chẳng qua chỉ là cử thủ chi lao (tiện tay giúp đỡ), nhưng hắn cũng không phải là người nhiều chuyện, có làm cũng chỉ đến thế này mà thôi. Lúc này lại nghe y nói vậy, kinh ngạc nhìn y một cái, nhưng cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu rồi cùng y nhảy xuống ngựa.

Nam tử mặc thanh y lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, thấy ân nhân còn muốn để ngựa lại cho mình, chiếc cằm gầy nhọn thanh tú hơi nâng, đôi mắt hoa đào phiếm thủy quang, “Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, nhưng ngựa này cũng không cần lưu lại cho Thanh Y.”

Nghe người mặc thanh y kia tên cũng gọi là “Thanh Y”, Âu Dương Minh Nhật không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn thêm một lần.

“Nếu không đi, ngươi thua.” Thấy hắn nhìn tiểu quan kia, Đông Phương Bất Bại đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn, hừ nhẹ một tiếng, sau đó thân hình lập tức nhanh chóng lướt về phía trước.

“Ta vẫn chưa nói muốn tỷ thí cùng ngươi, như vậy làm sao mà luận thắng thua?” Tuy nói như vậy, thân hình Âu Dương Minh Nhật vẫn lập tức chợt lóe đuổi theo.

Hơi nghiêng đầu nhìn lại, thấy hắn đang đuổi theo, Đông Phương Bất Bại lúc này mới thư thái, phóng khoáng nở nụ cười, “Người thua đêm nay mời rượu.”

“Ngươi đường đường là người đứng đầu một giáo, còn sợ không có rượu để uống sao?” Âu Dương Minh Nhật trêu đùa.

Đông Phương Bất Bại cười cười với hắn, khóe mắt hơi giương lên, trong mắt nhiễm thêm chút mị hoặc, “Chẳng lẽ ngươi không biết? Thứ mà phải lao lực tâm tư để đạt được mới là thứ có giá trị nhất.”

“Nga? Vậy thứ người khác hai tay dâng lên thì không hề có giá trị?”

“Không.” Đông Phương Bất Bại lắc đầu, con ngươi nhìn về phía hắn mang theo bóng tối mờ mịt sâu thẳm, “Có người bất kể đưa cho ta thứ gì với ta đều vô cùng quý giá. Đương nhiên, nếu hắn có thể hai tay cam nguyện tặng cho ta thứ ta muốn nhất, vậy......” cuộc đời Đông Phương Bất Bại này sống cũng không uổng. Đem những lời kia chặn lại trong cổ họng, y lập tức tăng nhanh tốc độ.

Đến khi ánh tà dương bao phủ cả bầu trời, Đông Phương Bất Bại mới đáp đến thành, y quay lại thoáng nhìn qua người phía sau, rồi bước vào một khách điếm.

Âu Dương Minh Nhật nhìn bóng lưng y, cười cười mang theo ý đường hoàng hiểu rõ, lúc đi vào đã thấy y đang giao ngân lượng cho lão bản sắp xếp phòng.

“Hai vị khách quan mời đi bên này.” Lão bản nhìn đã quá ngũ tuần có vẻ cũng là một người khôn khéo, nhìn hai vị khách một trước một sau từ ngũ quan tới khí thế đều không tầm thường, vì thế dứt khoát tự mình dẫn đường.

Bởi vì hai người đều thích yên tĩnh, cho nên Đông Phương Bất Bại vừa mới đặt phòng liền bao hết toàn bộ những phòng xung quanh, bởi vậy các phòng trước sau trên dưới lầu hai đều trống không.

Hai người tự chọn một căn phòng để nghỉ ngơi, sau đó cùng xuống dưới lầu, tùy ý dùng cơm.

Dùng cơm xong trời đã tối hẳn, tại thành trấn nho nhỏ này ban đêm cũng không có gì náo nhiệt, bởi vậy mọi người đều sớm nghỉ ngơi.

“Còn muốn đòi rượu của ta nữa?” Thấy Đông Phương Bất Bại dùng cơm xong liền đến ngồi trong phòng mình uống trà, một tay chống lên trán, bộ dáng thật sự vô cùng buồn ngủ, Âu Dương Minh Nhật khép lại cuốn sách rồi đi qua.

“Ừm.” Hàm hồ lên tiếng, Đông Phương Bất Bại ngay cả mắt cũng không chịu mở.

Thấy y như vậy, Âu Dương Minh Nhật đưa tay gỡ xuống cánh tay đang chống đỡ trán của y, lại nói: “Ngày mai cũng được a, nhưng đừng có lúc nào cũng bám theo ta đòi rượu vậy.”

“Không cần, đừng phiền.” Đông Phương Bất Bại bị hắn lôi kéo thiếu chút nữa đụng đầu vào bàn, híp mắt trừng hắn một cái, sau đó dứt khoát nằm úp sấp luôn trên bàn.

Không dự đoán được y buồn ngủ đến mơ mơ hồ hồ như vậy, Âu Dương Minh Nhật bị y trừng có chút xấu hổ, sau đó lập tức lại cảm thấy buồn cười, bộ dáng người này ghé người ngủ trên bàn hiện giờ có chỗ nào giống một giáo chủ?

Nhưng cả ngày hôm nay rời khỏi nhai, hết phi ngựa chạy cả ngày, cuối cùng còn tỷ thí khinh công hết nửa ngày, thật sự là cũng có chút mệt mỏi.

“Đứng lên, mệt thì đến trên giường nghỉ đi.” Âu Dương Minh Nhật vỗ vỗ vai y nói.

“Ngô ân......” Không kiên nhẫn kêu một tiếng, Đông Phương Bất Bại rốt cuộc mặc kệ, làm theo ý mình, tiếp tục ghé vào trên bàn.

Thấy y như thế, Âu Dương Minh Nhật lắc đầu, đành phải dứt khoát động thủ kéo y dậy, sau đó đưa y tới giường nằm xuống.

“Ta đến phòng bên cạnh ngủ.” Vung tay dập tắt ánh nến trong phòng, Âu Dương Minh Nhật thấp giọng nói, sau đó liền đi ra ngoài.

Đợi đến khi cửa phòng bị khép lại, người nằm trên giường hơi híp mắt nhìn cánh cửa, mở miệng lầm bầm than thở câu gì đó, rồi xoay người một cái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.