Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái liền nhận ra, nữ tử nói chuyện kia chính là nha hoàn Hoàn nhi bên người Kí An. “Năm đó ta cùng với Liên đệ cứu ngươi một mạng, vì sao ngươi lấy oán báo ơn, vì sao phải làm như vậy?” Đông Phương Bất Bại như thế nào cũng không nghĩ đến, là do chính mình làm hại An Nhi phải ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
“Ha ha, vì sao?” Hoàn nhi cười lạnh nói :”Ta cũng muốn biết, vì sao trang chủ thích ngươi mà không phải ta. Ta nghĩ đến ngươi vẫn không sinh dục, trang chủ sẽ có một ngày nạp ta làm thiếp. Không nghĩ tới, ngươi lại sinh cho trang chủ một đứa nhỏ, trang chủ càng thêm không chịu liếc mắt nhìn ta một cái. Vì sao ngươi cho ta hi vọng, lại gạt bỏ nó? Vì sao ngươi để cho ta ở lại Phi Húc sơn trang, cũng không để cho ta có được trang chủ? Vì sao ngươi lại vì trang chủ sinh đứa nhỏ này? Tất cả đều là lỗi của ngươi.” Nói đến lúc sau, Hoàn nhi cơ hồ nhịn không được rống lên. [Tác giả: Y Thuỷ nhịn không được nói, ý tưởng của nữ nhân này sao lại biến thái như vậy! Ứa ra mồ hôi lạnh!]
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn nữ nhân gần như điên cuồng này, hắn nên khen là Liên đệ nhà hắn sức quyến rũ thật lớn sao? “Vốn nghĩ là mau chóng giết ngươi. Bất quá, hiện tại ta thay đổi chủ ý, ta muốn ngươi sống không bằng chết.” Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại nháy mắt lạnh như băng, tản ra sát khí mãnh liệt.
“Ha, ha, ha, ha, người chết sẽ là tiện nhân ngươi. hôm nay ta sẽ đưa mẫu tử hai người đi gặp Diêm Vương, trang chủ chỉ có thể là của một mình ta.” Nói xong, một đám hắc y nhân bay về phía Đông Phương Bất Bại.
Khí thế Đông Phương Bất Bại nhất thời càng mãnh liệt hơn, theo như giang hồ thì gọi là sát khí. Dùng từ ngữ địa phương thì gọi thì là khí thế. Dày đặc tú hoa châm bay ra. Khuynh Huyết lâu là môn phái sát thủ nổi danh trên giang hồ, sát thủ bên trong người người võ công cao cường, tuy rằng không thể tránh thoát tất cả tú hoa châm, nhưng mà không đến mức lấy mạng của bọn họ. Đông Phương Bất Bại thực sự nổi giận, trong lòng lo lắng Kí An, những con kiến chặn đường này thật chướng mắt. Đông Phương Bất Bại thầm vận chân khí, thiên địa bắt đầu biến sắc, gió lớn gào thét, bay lên một mảnh cát bụi. Dưới chân sử dụng tuyệt đỉnh khinh công, dáng người mảnh khảnh lập tức biến thành tàn ảnh. gió lớn nhỏ dần, rất nhiều hắc y nhân bị giây sát* trước khi chết chỉ để lại vẻ mặt kinh ngạc, những người bọn họ đều là cao thủ, nhưng thậm chí còn có người chưa thấy nữ tử này ra tay như thế nào. Vì thế, trang chủ phu nhân đánh nhau cùng một đám sát thủ, nhưng lại thành cục diện đơn phương giết hại, thật sự là buồn cười đến cực điểm! Một đám sát thủ bị chết trong tay Đông Phương Bất Bại. bọn họ vẫn nghĩ đến, là một sát thủ cao nhất, võ công của mình cách thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không xa, lại không nghĩ rằng hôm nay sẽ chết trong tay một nữ tử. Nhưng thật đáng buồn là, trước mắt bọn họ chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ — Đông Phương Bất Bại.
*Giết trong vòng một giây
Cuối cùng, chỉ còn lại có Hoàn nhi, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn nàng, còn chưa chờ Hoàn nhi có động tác, liền sử dụng cách không điểm huyệt định trụ nàng lại. Sau đó đánh ra một chưởng, kinh mạch Hoàn nhi đều bị thương, nhưng không có lấy mạng nàng. Bởi vì làm An nhi của hắn bị thương, quyết không để cho nàng chết dễ dàng như vậy. Lúc này, trong phòng lại có hai hắc y nhân lao ra đánh nhau với Đông Phương Bất Bại.
Kí An thấy hai hắc y nhân bên cạnh xông ra ngoài, liền bắt đầu điên cuồng giãy dụa, bi thương cùng phẫn nộ che giấu nhiều năm như vậy bỗng nhiên bộc phát làm lý trí của hắn gần như suy sụp. Không, hắn không muốn bị trói, hắn muốn báo thù, không! Kí An nhất thời giãy khỏi dây thừng từ trong hậu viện xông ra ngoài. Sắc trời đã thay đổi, nhất thời sấm chớp ầm ĩ, mưa to trút xuống tầm tả. những giọt mưa lớn như hạt đậu đánh vào người đau đớn. Nhìn thấy vách núi, rốt cục Kí An cũng nhịn không được khóc hô lên, bi phẫn đọng lại nhiều năm như vậy lập tức phun ra hết. “Không, ba, mẹ.” Kí An quỳ xuống dưới mưa gào thét, đã sớm không phân rõ nước mắt cùng mưa. Kí An liều mạng kêu to, tiếng sấm trên bầu trời mãnh liệt, phát tiết bi thương vô tận này.
Đến lúc Đông Phương Bất Bại đuổi đến vách núi, chỉ thấy Kí An ngã ngồi trong mưa khóc, bộ dạng yếu ớt làm trái tim Đông Phương Bất Bại sắp nát. Ôm Kí An thật chặt vào lòng: “An nhi, là mẫu thân không tốt, là mẫu thân đã tới chậm, An nhi ngoan, An nhi không khóc.” Nếu không phải trái tim cao ngạo kia của Đông Phương Bất Bại từ khi còn nhỏ đã lau đi cái loại gọi là nước mắt gì đó, lúc này chỉ sợ nó đã chảy xuống. Thiên hạ người làm mẫu thân nào nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ nhà mình khóc bi thương như thế.
“Mẫu thân.” Kí An run rẩy ôm Đông Phương Bất Bại, hắn không muốn lại mấy đi. Ý thức bắt đầu mơ hồ, phân không rõ kiếp trước kiếp này, tất cả đã đi xa…