Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta

Chương 13




Không lâu sau, Dương Liên Đình liền trở về Hắc Mộc Nhai, nhưng Đông Phương Bất Bại cùng Kí An vẫn ở lại trong sơn trang. Lý do là, không thể để cho Kí An vẫn ở trên nhai được, phải để cho hắn hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài, cũng có lợi cho hắn trưởng thành. Dương Liên Đình vừa đi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong trang đều do Đông Phương Bất Bại tiếp nhận. Làm cho Vương quản gia bội phục là, vị phu nhân này có thể quản lý gọn gàng nhăn nắp toàn bộ sơn trang. Kí An thì không ngạc nhiên lắm, Đông Phương Bất Bại quản lý toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn rất tốt, huống chi là Phi Húc sơn trang này.

Hiện tại Dương Liên Đình luôn chạy qua chạy lại giữa hai bên thần giáo và sơn trang. Không nghĩ tới, đứa nhỏ sinh ra, hắn ngược lại phải chạy xa hơn. Trong chớp mắt, Kí An đã ba tuổi.

Kí An ngồi trên giường điều trị nội tức. Võ công của hắn đã theo kịp Dương Liên đình. Phải biết rằng, hắn chỉ mới có ba tuổi a. Vài năm này hắn che giấu rất tốt. Chỉ nói là vì rèn luyện thân thể mà học vài chiêu với Đông Phương Bất Bại. Chỉ sợ Đông Phương Bất Bại phát hiện hắn có nội lực không dễ giải thích. Đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, chẳng qua là đùa giỡn mấy chiêu trước mặt Đông Phương Bất Bại, tự nhiên Đông Phương Bất Bại cũng không cưỡng cầu hắn cái gì.

Kí An thu thế, mở cửa phòng ra: “Hoàn nhi tỷ tỷ, chúng ta đi rừng trúc chơi đi.” Vừa nói rừng trúc, Kí An liền hưng phấn chạy vào sâu bên trong cánh rừng. Đây là nơi Kí An dùng để luyện công. Kí An biết, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã an bài rất nhiều thủ vệ. Không chỉ có như thế, trong chỗ tối còn có rất nhiều ám vệ. Còn về phần tại sao lại lựa chọn rừng trúc, là vì hắn nghĩ đến, đám ám vệ bảo vệ hắn sẽ lựa chọn đứng ở gần rừng trúc, mà Kí An vẫn có thể nhận ra chỗ của bọn họ. Đáng tiếc mấy ám vệ này như thế nào cũng không nghĩ tới, thiếu trang chủ của bọn họ là đang luyện công. Mỗi lần nhìn thấy Kí An đi loạn trong rừng trúc, thường thường còn vỗ vỗ, sờ sờ gậy trúc chỉ nghĩ là tiểu hải tử đang chơi đùa thôi.

Kí An dừng bước chân lại, cau mày, cẩn thận nghe ngóng, vẫn là không phát hiện ra một ám vệ nào, trong lòng sinh ra cảm giác bất an. Loại cảm giác này Kí An cũng không xa lạ, kiếp trước trước khi bị bắt cóc, Kí An cũng có cảm giác bất an giống vậy. Quả nhiên, một đám hắc y nhân xuất hiện trước mặt Kí An. Kí An lạnh lùng cười, trời cao lại muốn để cho kịch bản tái diễn lại sao?

Lấy võ công hiện tại của Kí An căn bản không thể sánh bằng với đám hắc y nhân này. Làm cho hắc y nhân kỳ quái là, đứa nhỏ này lại không khóc không nháo, thậm chí ngay cả một tia sợ hãi trong mắt cũng không có, Kí An quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến làm cho người ta sinh ra hoài nghi, này thật là một đứa nhỏ ba tuổi sao? Bởi vì Kí An biết, đám người này có thể xuất hiện trước mặt mình khẳng định đã an bày tốt hết thảy, chính mình khó có thể chạy thoát. Hắn chỉ hi vọng, mọi chuyện lúc trước đừng lại tái diễn nữa. Hắn tin tưởng, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình nguyện ý vì hắn buông tha tất cả, nhưng cái này cũng làm cho Kí An không yên lòng nhất. Kí An là nghịch lân của Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình, chạm vào liền chết.

Khi Đông Phương Bất Bại phát hiện không đúng, lòng nóng như lửa đốt chạy đến rừng trúc, chỉ thấy một phi tiêu bay đến. đông Phương Bất Bại vung ống tay áo lên, phi tiêu liền bị đánh rớt xuống mặt đất. Tay phải ném ra một đám tú hoa châm, trúng ngay chính giữa lưng hắc y nhân muốn chạy trốn, làm hắn ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Cho dù chết hắn cũng không nghĩ tới, nữ tử này lại phản ứng mau chóng như vậy, kiếp sống sát thủ của hắn liền đã xong. Đông Phương Bất Bại mở tờ giấy ra, hai tay gắt gao nắm lại, nhưng vẫn nhịn không được run run. “An nhi, mẫu thân bây giờ sẽ đến cứu con.” Tờ giấy trong tay nháy mắt đã hoá thành bột phấn. trên giấy viết: Nếu muốn cứu đứa bé này, xin mời phu nhân một mình đến Đoạn Thiên sơn.

Kí An bị trói trên một cọc gỗ. Hai hắc y nhân canh giữ hai bên: “Nghe nói vị phu nhân của trang chủ kia biết võ công.”

“Chỉ là một phụ nhân* thôi. Theo cố chủ nói, trang chủ cùng phu nhân kia thương yêu nhất chính là đứa nhỏ này. Chỉ cần tiểu Cửu đưa thư đến, chắn chắn nàng sẽ một mình đến đây.”

*đàn bà.

“Cố chủ lần này đến Khuynh Huyết lâu của chúng ta muốn chúng ta giết hai mẫu tử trước mặt nàng, thật nghĩ không ra, nàng cùng với hai người này có thâm thù đại hận gì.”

“Mặc kệ nó, dù sao trả thù lao là được.”

Hai người nói chuyện trước mặt một đứa bé ba tuổi tự nhiên không có lòng phòng bị gì. Kí An nghe hết lời của hai người vào trong tai. Lần này là ai có thâm thù đại hận gì với Dương gia, thế nhưng lại muốn giết hắn cùng Đông Phương Bất Bại? Một màn Kí gia bị giết kia tràn ngập đầu óc Kí An, Kí An cảm thấy cả người đều hít thở không thông. Lúc ấy hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn thân nhân từng người từng người chết trước mắt mình, không, không cần, thật sâu tuyệt vọng đập vào mặt mà đến. Kí An dường như như muốn hỏng mất…..

Đông Phương Bất Bại vội vàng đuổi đến đỉnh núi Thiên Sơn, thấy bên ngoài một tiểu viện đứng mười mấy hắc y nhân, lạnh lùng mở miệng: “Mau trả An nhi lại cho ta.”

“Phu nhân, quả nhiên ngươi đã đến đây.” Một giọng nữ thanh thuý truyền đến.