Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta

Chương 1




Gió nhẹ phất qua, bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây. Kí An nằm trên sân thượng trường học. Một tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng truyền đến, Kí An cầm lấy di động nhìn thoáng qua tên trên đó liền nhận điện thoại:

– Ba, em họ đến đây? tốt, con trở về ngay. – Kí An đứng lên, bảo vệ canh giữ phía dưới thế nhưng không có xuất hiện, một loại cảm giác không tốt bỗng nhiên lan tràn toàn thân. quả nhiên, bảy tám người đàn ông áo đen bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Kí An.

Kí An đứng im, tóc dài trên trán bị gió thổi phất qua. Khuôn mặt hơi góc cạnh, làn da trắng nõn, tay chân thon dài. Trong mắt mang theo kiêu ngạo, hắn là bảo bối trong tay tập đoàn Kí thị, là thiếu niên thiên tài trọng điểm bồi dưỡng của quốc gia. Người chung quanh đều xem hắn là thần. Kí An thản nhiên nhìn vài người trước mắt, không nói thêm cái gì. Một quyền đánh về phía một người đàn ông, xoay người đá một kích nặng nề vào ngực hắn. Kí An tập võ từ nhỏ, cũng có thể xem như là cao thủ, đã lấy được đai đen cấp tám, nhưng đối mặt với vài người trước mắt cũng không khỏi nhíu mày, vài tên trước mắt này thế nhưng có thực lực tương đương với hắn. Cho nên, mặc kệ Kí An có mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng cũng bị trọng thương, Kí An chỉ cảm thấy một trận đau đớn sau đầu, trước mắt bỗng tối sầm, liền ngất xỉu.

Lúc Kí An tỉnh lại, phát hiện chính mình bị trói trên một cái cột sắt, bốn phía hoàn toàn tối đen. Đột nhiên, ngọn đèn trước mắt sáng lên, Làm Kí An có chút không mở mắt ra được.

– Kí thiếu gia, sao lại bị biến thành như vầy? – Một người đàn ông trung niên vừa béo lại lùn đắc ý cười gian trá.

– Lúc này Hàn gia thế nhưng dùng số tiền lớn mời sát thủ a. – Kí An kéo kéo khoé miệng, lộ ra vẻ mặt khinh thường, trong lòng cũng vô cùng bất an. Trước mắt hắn nằm hơn mười cổ thi thể, đều là bảo vệ của Kí gia. Hàn thị vẫn xem Kí thị là đối thủ cạnh tranh, lúc này sợ là sẽ mang đến cho Kí thị một hồi tai nạn.

– Hừ, Kí thị có gì đặc biệt hơn người. – ánh mắt của tổng giám đốc Hàn thị Hàn Vạn Kim kia bỗng nhiên loé lên vẻ ác độc. – Dựa vào cái gì Hàn thị mà ta đau khổ sáng lập lại không bằng với tập đoàn Kí thị ? Dựa vào cái gì con ta lại lại thua kém ngươi? Dựa vào cái gì? Hôm nay, ta sẽ huỷ đi Kí gia của ngươi. Ha ha ha…

Kí An cảm thấy, người đàn ông trước mắt này bị điên rồi:

– Là Hàn gia của ngươi không có năng lực, về phần con của ngươi…. – Là một kẻ ngu ngốc, cái này có thể trách được sao.

– Ngươi câm miệng. – Hàn Vạn Kim bắt đầu rít gào.

– Người mà ta muốn giết nhất chính là ngươi. – Nói xong, liền cầm cái thùng bên cạnh, đem tất cả những thứ bên trong thùng đều đổ hết vào người Kí An.

Lúc Kí An phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng. Trong lòng căng thẳng, a xít sunfuric? Một trận đau đớn mạnh mẽ truyền đến, Kí an đau đớn ngất xỉu qua.

Làm lúc Kí An tỉnh lại, trước mắt lại nhiều hơn mấy cổ thi thể, không có tâm tình quan tâm đến thân thể của mình, một cổ thi thể trong đó làm Kí An cảm giác như sấm sét đánh xuống, là em họ! Vậy cha mẹ hắn? Bất an trong lòng Kí An càng lúc càng mãnh liệt. Cha mẹ! Kí gia! Con trai độc nhất là hắn! Trong lòng bỗng sinh ra vài tia tuyệt vọng.

Người của Hàn gia còn chưa có xuất hiện, nhưng một cổ thi thể lại một cổ thi thể dần dần bị quăng vào, tất cả đều là người Kí An quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Tuyệt vọng trong đáy mắt càng ngày càng đậm, cho đến khi người của Hàn gia xuất hiện.

– Ha, ha, ha… Lúc này tất cả người của Kí gia các ngươi đều đông đủ. – Nói xong, đem hai người nam nữ trung niên nửa chết nửa sống quăng đến núi thi thể. Kí An đối với mấy cổ thi thể này đã sớm chết lặng, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn đôi nam nữ kia, tận sâu trong lòng lại không biết là vui hay buồn.

Trong mắt hai người nam nữ trung niên kia lộ ra hận ý. Nữ tử trung niên nhìn thi thể người nhà đầy phòng, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Đến khi nhìn lại người bị trói trên cột sắt, máu thịt lẫn lộn, thay đổi hoàn toàn, không thể xem là người nữa. Cái đầu tròn tròn không có ngũ quan, nếu không phải ánh mắt trống rỗng quen thuộc kia, sợ là nàng không chỉ thét chói tai, lại càng sẽ ói ra đi.

– Ba, mẹ. – Quái vật bị trói máu thịt lẫn lộn kia phát ra giọng nói khàn khàn.

Con mắt hai người nam nữ trung niên bỗng nhiên trừng to ra, nhanh chóng chạy về phía Kí An:

– Tiểu An. – Ba người ôm nhau khóc rống, này đúng là con của bọn họ, đứa con không ai có thể sánh bằng kia, đau đớn trong lòng đã che mất nỗi sợ hãi.

“Đoàng, đoàng” hai tiếng súng vang lên, cùng với tiếng la lớn của Kí An:

– Không!!!! – Cha mẹ Kí An cùng nhau ngã xuống đất.

Tiếng cười bừa bãi của Hàn Vạn Kim đẩy Kí An vào vực sâu tuyệt vọng. Trong đầu chỉ còn lại cha mẹ đã ngã xuống đất và sắc mặt bừa bãi của Hàn Vạn Kim kia. Hắn biết, hiện tại hắn cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một cái xác không hồn.

Rốt cuộc, tại một buổi tối kia, Kí An ba ngày ba đêm không uống được một giọt nước cũng đã mang theo tuyệt vọng thật sâu nhắm hai mắt lại. Bất luận như thế nào, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn lại sẽ chết đi như vậy. Hắn luôn luôn tự tin cao ngạo, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có. Tất cả đều trở thành mây bay.

Bầu trời đêm tối đen, rơi xuống một trận mưa to tầm tã, gió lớn gào thét, trời đất một mảnh sương mù. Còn có ai có thể cảm nhận được nỗi bi thương của một gia tộc?