[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 37: Lựa chọn




Tô Dật Dương nhìn một lớn một nhỏ xa xa, tự tin trong nháy mắt sụp đổ, nếu Cơ Linh thực là luyến đồng phích, hắn chẳng phải đã định sẵn là thua rồi sao.

Tô Dật Dương còn đang hoảng thần cũng không nhìn thấy, Cơ Linh hướng về phía này liếc mắt một cái, khóe miệng còn mang theo tiếu ý khi thực hiện được trò đùa dai.

Buổi tối dùng cơm, mọi người vây quanh bàn đều im lặng dùng bữa, Đỗ Nguyệt Nương nhìn nhìn Tô Dật Dương trầm mặc không lên tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a.

Đột nhiên Cơ Linh buông đũa, thanh âm bình thản nói:“Ngày mai chúng ta khởi hành.”

Những lời này khiến rất nhiều người lộ ra biểu tình kinh ngạc, trừ bỏ Tần Ngọc đang im lặng ăn cơm.

Ngay cả Tô Dật Dương cũng kinh ngạc mà trợn mắt há mồm, hắn chỉ nghĩ làm thế nào để đem Cơ Linh đuổi tới tay, lại hoàn toàn không nghĩ qua Cơ Linh sẽ rời đi.

Đỗ Nguyệt Nương nhanh chóng bắt lấy cánh tay mà lay lay Tô Dật Dương còn đang ngây ngốc, lúc này Tô Dật Dương mới hồi phục tinh thần, mất tự nhiên khụ khụ nói:“Vì cái gì không lưu lại thêm hai ngày, phòng ở cũng nhiều.” Nhưng lại không dám thổ lộ.

Cơ Linh lại dịu dàng cự tuyệt, cực khách khí nói:“Chúng ta vốn cũng là vì tìm kiếm Bao đại hiệp mà đến, ở đây trì hoãn đã lâu, dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết, không cần phải ở chỗ này, không phải sao?”

Cơ Linh sau khi nói xong, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tô Dật Dương.

Tô Dật Dương dưới ánh mắt mang đầy chờ mong của Đỗ Nguyệt Nương, rốt cục nhẹ nhàng phun ra một câu:“Vậy được rồi.”

Trong mắt Cơ Linh chợt lóe mà qua thứ gì đó, sau đó mân miệng, buông đũa rời đi.

Đứa ngốc này, rõ ràng tối hôm qua khi say mà nói thích y, vì cái gì không thể trong lúc thanh tỉnh mà nói lại lần nữa. Chẳng lẽ là bản thân hiểu sai ý. Cước bộ của Cơ Linh càng lúc càng trầm trọng.

Chỉnh dạ vô miên (một đêm không ngủ).

Sáng sớm hôm sau, Cơ Linh cùng Tần Ngọc thu thập xong mọi thứ, đứng ở cửa Chính Nghĩ sơn trang, lại nhìn không thấy có người đến tiễn.

Xem ra thật sự là y suy nghĩ quá nhiều. Cơ Linh âm thầm cười nhạo, lắc lắc đầu.

“Đi thôi.”

Tần Ngọc lần đầu tiên nhận thấy sư phụ nàng thực cô đơn, lại cái gì cũng chưa nói, im lặng đi theo.

“Chờ một chút!” Cơ Linh sau khi nghe được thanh âm có chút kích động quay đầu, nhìn thấy Dương Liễn mang theo tay nải cấp tốc chạy đến.

“Ngươi sao lại đi theo.” Tần Ngọc kháp eo đứng ở phía trước Dương Liễn, vẻ mặt mất hứng.

Dương Liễn lại hoàn toàn không nhìn đến Tần Ngọc, hưng phấn nhìn về phía Cơ Linh, thở dốc nói:“Ta…… Ta ở lại chỗ này…… không thú vị, cũng không thể được…… mang ta cùng đi a.”

Cơ Linh gật đầu, Dương Liễn hướng Tần Ngọc làm ra cái mặt quỷ sau đó đi lên. Cơ Linh nhìn nhìn phía sau, sau đó thùy hạ mi mắt, chậm rãi bước đi.

Tần Ngọc thừa dịp Cơ Linh không chú ý, nhỏ giọng hỏi Dương Liễn:“Lúc ngươi đi ra có nhìn thấy Tô Dật Dương không?”

“Không có, làm sao vậy?” Dương Liễn tò mò nhìn Tần Ngọc.

Tần Ngọc thầm mắng Tô Dật Dương lang tâm cẩu phế, dù sao cũng là một hồi bằng hữu mà sư phụ nàng đi cũng không đến đưa tiễn.

“Không có gì.”

Cơ Linh kỳ thật có nghe thấy mấy lời này, nhưng biết làm sao được. Dù sao y cũng không xem được tương lai của mình, một mình đơn độc cũng không tệ. Bất quá…… khó có thể tìm được một người thuận mắt.

Có vài người nhất định phải bỏ qua ……

Hỏi thăm xong đường rời thành, mới vừa ra khỏi cổng thành chợt nghe thấy thanh âm của nữ nhân.

“Các ngươi cũng quá chậm đi, đợi đã lâu a.” Ngẩng đầu liền nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nương đứng ở gốc cây bên cạnh cổng thành, hướng bọn họ đi tới, người phía sau tựa vào thân cây biểu tình xấu hổ nhìn Cơ Linh.

“Bà bà, ngươi làm ta rất cảm động!” Tần Ngọc nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nương, lập tức hưng phấn mà hô.

“Sợ các ngươi đi sớm, chúng ta sáng sớm đã đợi ở đây. Minh chủ đại nhân, ngươi nói cái gì đi nha.” Đỗ Nguyệt Nương đẩy đẩy Tô Dật Dương vẫn đứng như khúc gỗ.

Từ khi nhìn thấy Tô Dật Dương, ánh mắt Cơ Linh bắt đầu dời tới dời lui trên người hắn. một ánh mắt cực nóng.

Tô Dật Dương cúi đầu, thấp giọng nói xong:“Cùng nhau đi.”

Không đợi hắn phản ứng, Tô Dật Dương đã bị Cơ Linh ôm vào trong lòng. Tô Dật Dương tuy rằng bị xiết có chút đau, nhưng dù sao cũng là được người mình thích ôm vào trong ngực, tất nhiên cao hứng chiếm đa số. Qua một hồi lâu mới phản ứng lại, tư thế này có phải có điểm không thích hợp không, giống như nữ nhân a.

Cơ Linh ôm Tô Dật Dương, nội tâm kích động nhưng mặt vẫn không chút thay đổi.

Y thật không ngờ Tô Dật Dương sẽ vì y mà làm việc này, vốn tưởng tự mình đa tình. Dù sao Tô Dật Dương lúc trước rõ ràng vẫn thích Bao đại hiệp.

Tính cách y không tốt, lại có sở thích kỳ quái, dựa vào cái gì mà khiến người khác thích mình.

Bất quá nếu Tô Dật Dương cuối cùng đã lựa chọn như vậy, thì đừng trách y sẽ không buông tay.

Trên mặt Cơ Linh lộ ra nụ cười khi gian kế đã thành.

Đỗ Nguyệt Nương nhìn hai người ôm nhau cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ trong hai người Tô Dật Dương chính là người ở phía dưới, thực không được a, tuy rằng chiều cao thân thể thì rất thích hợp.

Tần Ngọc nhìn hai người ôm nhau mà bĩu môi, xem ra rốt cục có người đem sư phụ yêu tinh của nàng thu phục, nhưng cần phải hoàn toàn chế phục mới được.

Dương Liễn nhìn hai người ôm nhau, trong mắt đều chảy ra lệ. Vì cái gì hai người cứ như vậy mà hài hòa? Không biết hiện tại còn cần đến tiểu tam như hắn không a?