Dương Liễn bị khí lực này chấn áp tới đầu óc ong ong, khi hồi thần lại, đã bị trói gô quăng lên ngựa.
Khi tỉnh lại, trước mắt bị vây bởi một mảnh mông lun, chỉ nhìn thấy được vài bóng người chớp lên trước mắt.
“Sư phụ, tiểu tử này tay chân không thành thật, không bằng chúng ta xử lí hắn trước được không?”
Nghe được lời nói của Tần Ngọc, ánh mắt Dương Liễn nháy mắt mở to, mới phát hiện bản thân bị trói trên một thân cây, miệng còn bị nhét vải bố.
Đứng ở trước mặt Tần Ngọc chính là Cơ Linh, chỉ thấy Cơ Linh trầm tư một lát, mở miệng nói:“Làm như vậy có phải có chút tàn nhẫn hay không.”
Nghe thế Dương Liễn liên tiếp gật đầu, vẫn là Cơ đại ca tốt nhất.
Cho dù Dương Liễn có động tác như thế,hai người tựa như vẫn không nhìn đến hắn mà tiếp tục nói chuyện.
Cơ Linh tựa như do dự thật lâu, chậm rãi nói:“Bất quá sư phụ không thể cản trở đồ đệ tự do phát triển, ngươi muốn như thế nào đều được.”
Nói xong còn đau khổ thở dài, nhưng khi xoay người trên mặt lại nổi lên tiếu ý âm tà.
Nhìn thấy Tần Ngọc cầm chủy thủ được đun nóng đến đỏ bừng, từng bước một đến gần hắn, Dương Liễn điên cuồng lắc đầu.
“Hắc hắc hắc, không đau, chỉ là sau này có thể phải làm thái giám.” Nhìn Tần Ngọc đang đi tới, Dương Liễn sợ tới mức tiểu ra quần, rốt cục hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
“Sư phụ, xỉu rồi.” Tần Ngọc lập tức khôi phục vẻ mặt, quay đầu nhìn thoáng qua Cơ Linh.
“A, xem ra vô luận là ai đều sợ cắt đi thứ đó.” Cơ Linh nói xong còn làm ra biểu tình ưu tang(ưu buồn tang thương).
Tô Dật Dương đứng ở một bên nhịn không được mắng chửi: Một nam nhân đều sợ cắt đi cái đó chẳng lẽ không đúng? Bất quá để cho một cô nương gia làm loại chuyện này, thật đúng là hủy hoại a.
Hai sư đồ xem như viên mãn hoàn thành nhiện vụ, đem Dương Liễn nâng về phòng, Cơ Linh cầm một lọ gì đó đưa qua mũi Dương Liễn, lập tức mở mắt.
Dương Liễn lúc này trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hét lớn: “Không phải ta, là có người bảo ta làm như vậy.”
Cơ Linh cùng Tô Dật Dương đối diện vài giây, sau đó lại đem tầm mắt dời đến trên người Dương Liễn.
Dương Liễn sợ mọi người có chết cũng không tin hắn, thật muốn khóc ra, túm lấy tay áo Cơ Linh nói: “Cơ đại ca, lời ta nói với ngươi đều là thật thật, nhưng người nọ nói nếu muốn báo thù, phải đem Tô Dật Dương đến cho hắn, ta không thể không làm như vậy.”
Tô Dật Dương nghe đến đó, ánh mắt mị lên, đến tột cùng là ai cùng hắn có thâm cừu đại hận như thế.
“Ta tin lời các ngươi nói, Tô Dật Dương không phải hung thủ, nhưng ta còn nhỏ, không có biện pháp thay người nhà báo thù, chỉ có thể mượn tay người khác……” Dương Liễn nói xong lời cuối cùng đã khóc không thành tiếng.
Cơ Linh an ủi sờ sờ đầu của hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Dật Dương.
Tô Dật Dương trầm ngâm một lát, nói:“Ta đi theo ngươi.”
Người trong phòng nghe được đều rất kinh ngạc, nhất là Cơ Linh, vốn tưởng rằng Tô Dật Dương hiện tại chỉ một lòng đi tìm Bao đại hiệp, căn bản vô tâm đi quản sống chết người khác, lại sẽ nói lên câu này.
Tô Dật Dương nhìn mọi người một cái, cúi đầu:“Ta muốn biết đến tột cùng là người phương nào lại hận ta như thế, hơn nữa chiếu theo lời tiểu tử này nói, ta hoài nghi người nọ mới là hung thủ.”
“Ta đi theo ngươi.” Đỗ Nguyệt Nương đứng lên.
“Không được, người nọ bảo ta chỉ được mang một mình Tô Dật Dương đến.” Lời nói của Dương Liễn khiến mọi người lâm vào trầm tư.
Ban đêm, Tô Dật Dương ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, hắn luôn luôn không phải người làm chuyện tốt, càng không có khả năng đi làm loại chuyện nhàm chán này.
Có lẽ rời đi mấy ngày nay, có thể hảo hảo ngẫm lại, vì cái gì lại thay đổi như vậy.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Cơ Linh một thân tố y đi đến, hiển nhiên là chuẩn bị đi ngủ.
Tô Dật Dương bĩu môi, cầm lấy kiếm chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Cơ Linh kéo lại.
“Hôm nay ngươi ở đây hảo hảo ngủ đi.” Tô Dật Dương nghe thế, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cơ Linh.
Có lẽ do chúc quang hôn ám, biểu tình Cơ Linh lại trở nên như hòa rất nhiều, Tô Dật Dương lại một lần nữa có cảm giác hô hấp đình trệ.
“Dược này ngươi giữ lấy, cố thể hữu dụng.” Tay Tô Dật Dương bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lấy, sau đó bị nhét vào một cái bình nhỏ.
Trong toàn bộ quá trình, Tô Dật Dương một câu cũng không nói, vẫn giữ trạng thái nửa hồ đồ nửa thanh tỉnh.
Vì cái gì, Cơ Linh lại đối xử như thế với hắn.
Nhắc tới cũng thực xem thường, vốn chờ được nằm thoải mái ở trên giường đã lâu, hiện tại đã nằm được ngược lại còn bị mất ngủ.
Tô Dật Dương phiên thân, liền nhìn thấy Cơ Linh đưa thân về phía hắn mà ngủ.
Thân thể Cơ Linh thực tinh tế, kỳ thật không thể không thừa nhận y xác thực cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng y ở gần hắn như thế, nhưng lại có cảm giác như sẽ lập tức biến mất.
Khiến người ta có một khát vọng muốn ôm lấy y, không cho y biến mất.
Tô Dật Dương bị ý nghĩ của chính mình làm kinh hãi, có lẽ do bóng đêm say lòng người, bằng không vì sao lại có cảm giác như thế.
Bất quá…… thật không biết lần này còn có thể trở về gặp y không.
Có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ đoạn thời gian này, tái kiến, Cơ Linh.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Buổi sáng khi Cơ Linh thức dậy, Tô Dật Dương đã không còn ở bên người.
Vuốt lên nơi có chút lạnh lẽo kia, ánh mắt Cơ Linh trở nên thâm trầm.
Đi ra cửa phòng, đã thấy Đỗ Nguyệt Nương đang từ biệt.
“Ngươi vì cái gì cũng đi.” Tần Ngọc quyệt miệng có chút mất hứng.
“Tô Dật Dương nếu không đây, ta cũng không cần phải ở lại nơi này, ta hẳn là nên trở về chờ tin của hắn.” Đỗ Nguyệt Nương kỳ thật cũng rất luyến tiếc nha đầu Tần Ngọc kia, tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng cũng rất khả ái.
Cơ Linh nghe thế, cúi đầu trầm tư.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bên này Dương Liễn mang theo Tô Dật Dương đến trước một thuyền nhỏ.
Nhìn Dương Liễn mệt đến thở hổn hển, Tô Dật Dương buồn cười nói:“Xú tiểu tử, ngươi đừng lừa ta.”
Dương Liễn vốn mệt, nghe thế có chút mất hứng:“Ta sao phải lừa ngươi, ngươi đã thay ta tìm được hung thủ.”
Dương Liễn vừa mới dứt lời, mái chèo trong tay đã bị đoạt đi.
“Ta là muốn đi nhanh về nhanh, ngươi chèo chậm muốn chết.”
Nhìn Tô Dật Dương chèo thuyền phía trước, trong lòng Dương Liễn lại cảm thấy ấm áp.
“Uy.”
“Sao?”
“Ngươi cùng Cơ đại ca có quan hệ gì?”
Tô Dật Dương nghe thế, tay vừa trợt thiếu chút nữa làm rớt mái chèo.
Nhận thấy vấn đề của mình không quá thích hợp, Dương Liễn đỏ mặt khụ khụ:“Đỗ Nguyệt Nương nói các ngươi là……”
“Không phải!” Tô Dật Dương rất nhanh trả lời trước, Đỗ Nguyệt Nương, ngươi không cần dạy xấu tiểu bằng hữu được không.
“Không phải là tốt rồi.” Tô Dật Dương hoài nghi hắn nghe lầm, vì cái gì cảm thấy Dương Liễn đang cười trộm.
Cứ đi mãi, Dương Liễn cảm thấy nhàm chán, liền tiếp tục đề tài này.
“Ta cảm thấy Cơ Linh rất giống nương ta.”
Nga, vậy ngươi nhất định là tện tự ngược thành cuồng. Trong đầu Tô Dật Dương tự động xuất hiện hình ảnh Cơ Linh không ngừng răn dạy Dương Liễn.
“Ta từ nhỏ đã hy vọng tìm được một nguồi ôn nhu giống như nương ta.”
Ôn nhu? Đó là vẻ ngoài che giấu hung tàn của y đó a!
“Cho nên ta quyết định sau khi lớn lên sẽ thành thân cùng Cơ đại ca.”
Ta đi! Tô Dật Dương thật sự hoài nghi thính lực mình có vấn đề, thú Cơ Linh, thực hủy hoại a. Đến tột cùng Đỗ Nguyệt Nương đã giáo huấn cho Dương Liễn loại tư tưởng gì.
Bất quá Cơ Linh cũng xem như công đức viên mãn, luyến đồng phích rốt cục có thể tới tay.
Nghĩ đến Cơ Linh một thân hồng y, đắc ý cười, không biết vì cái gì trong lòng Tô Dật Dương lại không có tư vị.
“Đến!”
Suy nghĩ của Tô Dật Dương bị cắt ngang, ngẩng đầu liền thấy phía trước là một tòa đảo đơn độc, thuyền chính chậm rãi hướng phía đó đi tới.
Xem ra phải giải quyết vấn đề này trước, sau đó hảo hảo làm rõ ràng.