[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhận] Hái Hoa Tặc

Chương 6: Hữu tình chung thành quyển




Hai người đến thị trấn, liền muốn tìm một nhà trọ để ở tạm. Dương Phàm xuống xe trước, đưa roi và dây thừng cho tiểu nhị, thấy Dương phu nhân (trong lòng hắn tự nhiên thấy cực kỳ chán ghét cái xưng hô này, nhưng cũng mờ ám thấy hơi bị mừng thầm) muốn nhảy xuống, vội đưa tay đỡ nàng. [R: vợ của Dương Phàm cũng gọi là Dương phu nhân, mà vợ của DLĐ cũng thế, cho nên ảnh vừaghét vừa thấy sướng] Đông Phương Bất Bại liếc nhìn hắn một cái, thôi thì mượn tay hắn, chậm rãi đi xuống đất.

Dương Phàm dắt nàng đi, trong đầu chợt nghĩ, những người khác sợ rằng chắc chắn sẽ coi mình và phu nhân là một đôi vợ chồng đi. Nghĩ thế hắn có chút đỏ mặt, lại cảm thấy mình vốn là hái hoa tặc, chỉ có chút chuyện nhỏ này thì đáng gì, chờ phu nhân mở lời thì buông tay nàng ra sau cũng không muộn. Nghĩ vậy xong hắn ngược lại càng thêm thản nhiên nắm chặt tay nàng.

Đông Phương Bất Bại cúi đầu, nhìn nơi bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, Liên đệ với y chưa từng có khi nào ôn tồn như vậy, phần lớn đều là miễn cưỡng ứng phó thôi. Y từ một gã sai vặt của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà trở thành được như bây giờ, bản lãnh xem mặt đoán lời của y so với Dương Liên Đình còn lợi hại hơn vài phần. Động tác dù chỉ rất nhỏ này của Dương Liên Đình y tự nhiên sớm đã phát hiện rồi, chỉ bất quá y đã tự mình trầm luân trong giấc mộng do chính mình đan bện, không muốn nói ra mà thôi. Hôm nay cùng đi với Dương Phàm, tự nhiên y cảm giác được người trước mắt này so với Dương Liên Đình tốt hơn rất nhiều.

Hai người đi vào quán trọ, lão bản không chút nghĩ ngợi liền phân một gian phòng. Dương Phàm xét rằng lúc trước mình cũng ở trong phòng của phu nhân suốt, cũng chẳng có vấn đề gì. Đông Phương Bất Bại nhìn nơi bàn tay hai người tiếp xúc với nhau, cũng không cự tuyệt, theo Dương Phàm lên lầu. Hai người vào khách phòng, để đồ đạc xuống. Dương Phàm liền thấy có chút đói bụng, nhưng hắn cũng không muốn buông tay, nên phất tay gọi tiểu nhị, kêu mang lên mấy món ăn ngon của quán.

Đông Phương Bất Bại nâng mắt nhìn hắn một cái, đã thấy hắn chính là đang cười tủm tỉm mà nhìn mình, trên mặt có chút nóng lên. Không biết thế nào, y đột nhiên nhớ đến có một số nữ tử lợi hại có chiêu đoạt rể hoặc làm áp trại phu quân. [R: chỗ này chém, vì ta ứ hiểu lắm… nếu sai mn góp ý cho ta:D] Trong lòng y kẽ động, y mặc dù muốn làm nữ tử, nhưng tinh thần bá đạo của nam nhân thì vẫn chưa hoàn toàn tán đi. Nổi lên tâm tư này, y lập tức cân nhắc nên làm thế nào đưa người trước mắt để bên người. Y lại chợt nhớ tới Dương Liên Đình, lại cho rằng mình không được tam tâm nhị ý. [R: chắc có ý là k đc vượt tường, nghĩ đến người khác]

Dương Phàm thấy sắc mặt nàng không tốt, mau miệng hòa nhã nói: “Có phải vì xe ngựa xóc này, thân thể không thoải mái không?” Thấy nàng không đáp, trong lòng hắn mơ hồ cũng có đáp án, không khỏi có chút tức giận: “Ngươi như thế nào vẫn còn nghĩ đến cái tên phụ bạc ấy nữa! Ta, ta chẳng lẽ so với hắn không tốt hơn gấp trăm lần đây sao?!” Hắn không biết như thế nào, đã nói ra loại lời nói thế này. Thừa nhận vốn là không muốn một nữ tử tốt như vậy bị lừa gạt, hay là đang không cam lòng mình không so được với nam nhân khác, nói ra lời, ý tứ không thay đổi.

Trong lòng hắn nghĩ: nếu nàng cảm thấy ta tốt hơn so với hắn, ta sẽ không thèm làm hái hoa tặc nữa. Dứt khoát mang theo nàng đi du sơn ngoạn thủy, tìm một nơi tốt dừng lại. Trọng yếu nhất là —– phải tìm một chỗ tốt thành thân. Sau đó, quay lại giết tên Dương Liên Đình kia, làm cho nàng không bao giờ phải vì tên đó mà thương tâm nữa.

Đông Phương Bất Bại nghe được hắn nói như vậy, trái tim kịch liệt nhảy lên. Trên mặt y đã đỏ bừng một mảng lớn, trong đầu trống rỗng, ngoài miệng cũng không tự giác nói: “Ngươi tự nhiên —– so với hắn tốt hơn nhiều lắm.” Y sớm đã quên nữ tử ăn nói phải rụt rè, cũng đã quên Dương Liên Đình này nọ, chỉ duy nhất còn ngóng trông có thể cùng người trước mắt bên nhau.

Kỳ thật đây cũng là chuyện bình thường, y trong lòng luôn mong đợi có người đối xử với mình như nữ tử, tất nhiên không muốn một người cả ngày không đem mình để trong lòng, lại còn thích cùng cơ thiếp vui vẻ chơi bời. Hơn nữa còn nói Dương Phàm tướng mạo thật tốt, đối với mình hết mực chăm sóc, tuy là hái hoa tặc nhưng chỉ là một tên đần nhà quê lên tỉnh non nớt. [R: người ta xuất môn, mỹnhơn bảo là nhà quê lên tỉnh =))]  So sánh thế, y tự nhiên lại càng thích Dương Phàm hơn một chút. Nghĩ thầm thế trong lòng cũng không khỏi thấy hận chính mình, sao ngày đó không chờ thêm, chờ ngày đồ đần này đến tìm mình, mình đã có thể thoài mái mà đi cùng hắn rồi. Cũng không ngẫm lại, nếu không có Dương Liên Đình vì che dấu bí mật thích mặc nữ trang mà xây một tiểu viện giấu y, làm sao có chuyện hai người gặp được nhau. Thật đúng là, tất phải u mê, tự có thiên định. [R: tất cả đều là ý trời! ♥]

Dương Phàm vốn không phải người cổ hủ cứng nhắc, hắn nghe phu nhân nói như thế, trong lòng thấy phi thường sung sướng. Hắn nở nụ cười, vội nói: “Phu nhân nhanh viết hưu thư [R: đơn ly dị], ta đưa đến luôn cho Dương Liên Đình. Họ cũng không cần phải đổi, cứ gọi Dương phu nhân đi. Sau này ta có thể chung một chỗ với phu nhân rồi.” Hắn khâm phục nữ tử này, lại tiếc hận nàng nhìn lầm người, nếu như tái giá, chỉ sợ cũng không tìm đúng nhà tốt. Chuyện đời như vậy a, bất quá hôm nay vì có mình ở đây, tất nhiên nàng đã gặp được người tốt hơn trước kia gấp trăm lần. Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, lôi lôi kéo kéo tay phu nhân nói: “Thật là không thể tốt hơn được nữa a!”

Đông Phương Bất Bại thấy hắn chỉ vì một câu nói cua mình mà cao hứng thành như thế, cũng không nhịn được nở nụ cười. Y đột nhiên lại nhớ đến bí mật kia của mình, lại không khỏi có chút ảm đạm. Còn một chút tâm may mắn, nghĩ trước mắt cứ được ngày nào hay ngày ấy. Dứt khoát không thèm nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa, chỉ muốn quan tâm đến người trước mắt cao hứng.

Dương Phàm hồi lâu mới tỉnh táo lại, đem ghế qua cho phu nhân ngồi xuống, nói: “Phu nhân, nhanh cho ta thấy trông ngươi như thế nào nữa đi!”

Đông Phương Bất Bại do dự một chút, y nhớ tới ngày xưa Dương Liên Đình nhìn mình trưng ra một vẻ thật lãnh đạm, lại không muốn tháo xuống, chỉ nói: “Ta nhìn không vừa mắt, hay là thôi đi.”

“Không sao.” Dương Phàm nắm lấy hai tay của nàng, nói: “Ta biết phu nhân nhất định rất xinh đẹp.” Hắn dùng một tay giữ, chậm rãi kéo tấm mạng che xuống. Đông Phương Bất Bại cũng biết cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị hắn nhìn thấy, nên không phản kháng, để kệ hắn làm. Vốn tưởng rằng phải thấy bộ dạng thất vọng của hắn, không nghĩ tới hắn lại càng ngày càng kích động.

Dương Phàm vẫn luôn chờ mong xem bộ dạng phu nhân ra sao, nhưng là đêm dài nhiều mộng, mơ thấy được một người, một thân hồng y. Hắn ở trong mộng, cũng không biết là mình đang mơ, không hiểu chuyện gì xảy ra, liền gọi người một thân hồng y ấy là phu nhân. Khi tỉnh lại, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, sợ rằng mình mỗi ngày đều mơ tưởng nên mới mộng thấy hình dáng phu nhân. Hắn hôm nay vừa thấy, quả thật chính là hình dáng trong giấc mộng, không nhịn được kinh ngạc tán thán. Gặp lại ở trong mộng, lại bị cách một đám sương, mơ mơ hồ hồ, xem không rõ lắm. Hôm nay vừa thấy, mới cảm thán phu nhân của mình quả nhiên chính là mỹ nhân.

Đông Phương Bất Bại luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, cơ thể phát triển trở nên giống như nữ tử, hơn nữa hôm nay rời đi y vốn không trang điểm, chính là khuôn mặt vốn có của mình, so với bộ dạng tô son trát phấn ngày xưa tốt hơn rất nhiều. Tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc biến mất, tươi cười xán lạn hơn xưa đến vài phần. Nhan sắc đẹp như vậy, sớm biến thành mê dược mê đảo Dương Phàm đến quên mất ngày đêm năm tháng.

Dương Phàm nào có che dấu được cảm xúc dâng lên trong lòng, mở miệng liền khen ngợi nói: “Không hổ là phu nhân nhà ta, mấy nữ tử khác thật chẳng đáng được đem so sánh. Ta xem mấy bức họa mỹ nhân của sư phụ, không có một ai có thể so sánh được với phu nhân.” Lời này tuy có chút khoa trương, nhưng cũng chính là chân tình của hắn. Chẳng phải có câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đấy sao, ngay lúc này, chính là như thế.