[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhận] Hái Hoa Tặc

Chương 5: Nhàn rỗi cùng quân đi du ngoạn




(*):Hồng quật trả đũa tên phụ bạc: hồng quật: coi như ổ mỹ nhơn đi~ mn đọc sẽ bít:D



Sau khi Dương Liên Đình trở về, vốn có chút thấp thỏm không yên trong lòng đã bình tâm trở lại. Hắn thấy Đông Phương Bất Bại hôm nay lai có bộ dạng xa cách, may lại bị mình nói ba xạo lừa trở lại, đoán rằng y chắc hẳn là học tiểu nữ nhân ghen tuông. Nếu là ghen, vậy mình trong lòng y chắc chắn là vẫn tốt lắm, càng huống chi một yêu nhân như y, làm sao dám yêu cầu gì xa xỉ hơn chứ. [R: =”=] Nghĩ thế, trong lòng hắn lại càng bình tĩnh. Lời ngon tiếng ngọt nói ban ngày sớm đã vứt ra sau đầu, ôm thị thiếp nói cười chè chén.

Dương Phàm từ trong phòng phu nhân đi ra, thấy hết một màn này. Hắn thực giận dữ: quả thật là một tên bạc tình bạc nghĩa! Nghĩ tới muốn giết hắn, rồi lại sợ phu nhân sẽ thương tâm. Được thôi, thừa dịp khi phu nhân hỏi kế sách, cố tình quấy rồi, làm cho nàng nhận rõ bộ mặt thật của tên khốn này, bằng lòng đi theo mình. Trong đầu hắn bắt đầu mưu tính sẵn, chuyện sau này sẽ đưa phu nhân đến những chỗ nào, mình sẽ sủng phu nhân như thế nào đều nghĩ tới hết.



Ngày kế, Đông Phương Bất Bại ra hoa viên ngắm cảnh, đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Liên đệ. Y tự an ủi mình: có lẽ hắn vướng phải chuyện gì nên mới chậm trễ. Nhưng chờ mãi cũng kiên nhẫn không nổi, dứt khoát trực tiếp ra ngoài tìm người. Đâu ngờ tới, Dương Liên Đình lại đang ở trong phòng cơ thiếp, còn đang làm chuyện quan hệ bất chính. Y trong cơn giận dữ vung ngân châm, giết chết nàng kia. Sau khi phóng châm rời đi, liền thấy hối hận. Thị thiếp này vốn là tự mình tìm đến để hầu hạ Liên đệ, để cho hắn nối dõi tông đường. Hôm nay mình lại hành động y như một mụ vợ độc ác. Chỉ cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn Liên đệ, lắc mình trở về trong sân.

Dương Liên Đình đang lúc xuân phong đắc ý, nữ tử dưới thân thế mà lại chết rồi, thật là xúi quẩy. Hắn thấy trên cổ nàng có một cây châm, biết là do yêu nhân kia gây nên, cũng không dám nhiều lời, đành phải buông tay. Nhưng lại đang nghẹn, không dám tìm yêu nhân kia, phải đi tới kỹ viện giải tỏa.

Đông Phương Bất Bại một mình đứng trong sân phiền muộn, nheo mắt liền thấy Dương Phàm đang đứng từ xa thổi sáo. Không chút nghĩ ngợi cũng huýt sáo một cái. Chỉ chốc lát, đã thấy Dương Phàm leo tường  vào sân. [R: như chó ý,huýt sáo là đến a =))]

“Làm sao vậy?” Dương Phàm đưa cây sáo cho phu nhân, liền nghĩ nhất định nếu có một ngày nàng hồi tâm chuyển ý, mình lập tức sẽ đưa nàng đi. Hắn là một người dám gánh vác, đứng ở góc độ của phu nhân mà nói, cảm thấy hắn và phu nhân rất tương xứng với nhau, hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương phu nhân. Mặc dù lễ pháp nói thê thiếp phải hòa thuận, nhưng hắn thấy đều là chó má.[R: chắc ý là anh sẽ k lấy thêm ai khác] Nếu có một ngày phu nhân chịu đổi ý, hắn tự nhiên sẽ cao hứng vô cùng.

“Ngươi ——-“ Đông Phương Bất Bại trong lòng đang buồn bực, nghĩ muốn tìm người đi ra ngoài, lại không biết mở miệng như thế nào.

“Phu nhân có nguyện ý theo tại hạ xuất hành (đi chơi xa)?” Dương Phàm thấy bộ dáng này của nàng, liền đoán được suy nghĩ trong lòng, trực tiếp thay nàng nói ra.

“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, cách mạng che mặt nhìn bộ dáng chờ đợi của Dương Phàm, mặt có chút đỏ.

“Tại hạ lập tức đi chuẩn bị.” Dương Phàm thấy nàng đồng ý, cao hứng muốn chết. Hận không thể lập tức ẵm nàng mang đi luôn, lại nghĩ đến nàng một nữ tử mềm mại, mặc dù có võ công, nhưng cũng không thể qua loa đại khái được. Tất nhiên phải mướn xe ngựa, chuẩn bị hành trang trước đã.

Hắn vội đi chuẩn bị xe ngựa, lại chọn vài bộ xiêm y đẹp mắt cùng vài loại son phấn. Sư phụ cho hắn không ít tiền vàng, cho nên hắn toàn chọn những loại tốt nhất. Hơn nữa hắn còn học được mấy kĩ xảo, về trang điểm với phối y phục còn hơn cả Đông Phương Bất Bại vài phần. Hắn cực kỳ kích động chuẩn bị quay về, lại thấy bên cạnh có cửa hàng hạt dẻ nướng, nghĩ đến phần lớn nữ tử đều thích ăn quà vặt, dứt khoát ra chợ mua không ít các loại. Ôm đồ vật trở về, thấy được Dương Liên Đình đi vào kỹ viện. Hắn nghĩ: dù sao phu nhân cũng muốn cùng ta rời đi, sẽ không vì hắn mà chịu khổ sở nữa. Nhất định phải tranh thủ lúc này, giáo huấn hắn mới được.

Hắn nghĩ như vậy, liền chạy vội ra xe ngựa, cất đồ vật thật tốt. Rồi lại chạy đến thanh lâu. Người ở đầu bảng trong thanh lâu chính là bạn thân của sư phụ, đối với hắn cũng có phần chiếu cố hơn. Hắn vừa nói, vị đầu bảng kia cũng không ưa nổi loại nam nhân thối tha như vậy, lập tức gọi mấy vị tỷ muội trên lâu thương lượng. Nữ tử thanh lâu  không có kiêng kỵ nhiều, lại nghe hắn vốn là đồ đệ của hái hoa tặc kia. Toàn bộ đều nhớ rõ năm xưa hái hoa tặc kia, càng thêm hưng phấn. Hợp lại kế, quyết định dùng kế hồng quật.

Các nàng cùng nhau đi hầu hạ Dương Liên Đình, nói là đã khâm phục tài năng của hắn từ rất lâu. Cử chỉ linh hoạt, chôm được túi tiền của hắn, mượn thời gian thượng rượu khéo léo hoán đổi, cắt túi tiền, làm bộ bị kẻ cắp móc mất. Dương Liên Đình cơm no rượu say, hành sự xong, nhưng túi tiền trống trơn. Tú bà có người nói sau lưng, lại nghe nói là kế của hái hoa tặc kia, cũng không lo lắng tổng quản ma giáo lợi hại cỡ nào. Chỉ là hét ầm lên nói muốn đập tên ăn trắng mặt trơn này một trận tống cổ ra ngoài. Dương Liên Đình võ công không cao, thực sự nghĩ bị kẻ cắp đánh cắp, trong lòng chỉ có thể căm hận rủa xả tên kẻ cắp kia, lại bị người ta đánh đuổi ra, thật sự là vừa tức vừa xấu hổ. [R: thế là còn nhẹ, cho chết, đáng đời.]

Dương Phàm xem trò đủ, cảm thấy mỹ mãn trở về. Dự định trước khi Dương Liên Đình kia kịp quay về, đã đem phu nhân mang đi, tiết kiệm thời gian, hắn dùng khinh công vài cái liền tới ngay hậu viện của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại tuy đã đáp ứng, nhưng cũng có chút hối hận. Tự mình rời đi, Liên đệ lại càng không để mình trong lòng, lại còn sự vụ trong thần giáo thì nên làm thế nào đây? Y thấy Dương Phàm tới, đang muốn mở miệng sửa lại chủ ý.

Dương Phàm tâm tư tinh tế, tự nhiên nhìn ra, cố ý giả bộ làm một bộ dáng chờ đợi cao hứng nói: “Đã chuẩn bị tốt hết rồi, cho ngươi, ngay cả đồ ăn vặt ta cũng chuẩn bị tốt lắm. CHúng ta trước đi GiangNamsau đó lại ra bờ biển, đi thôi.”

Đông Phương Bất Bại gặp bộ dáng hắn như vậy, hạt dẻ trên tay còn nóng hổi, nhất thời cũng không nói nổi lời cự tuyệt. Đành phải bất chấp, cài gì cũng không quản nữa. Liên đệ, lạnh nhạt cũng tốt, sự vụ trong giáo, dùng bồ câu đưa tin giải quyết, dù sao có Đồng đại ca ở đây sẽ không để xảy ra chuyện gì nhiễu loạn. Y nghĩ như vậy, liền gật đầu.

Dương Phàm thấy nàng gật đầu, trong lòng thấy mừng rỡ không thôi, đưa hạt dẻ nóng để vào tay nàng. Ngay lúc nàng trừng mắt bất mãn, bóc ngay một hạt dẻ nóng hổi, đút ngay vào miệng nàng.

Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ được đối xử ôn nhu như vậy, thấy hắn bị hạt dẻ nóng làm phỏng, nhưng vẫn giúp mình bóc. Cũng không so đo hành động đường đột này của hắn, há miệng ăn.

Dương Phàm uy nàng ăn vài hạt, có khi vô ý ngón tay bị liếm trúng, lúc này mới ý thức được hành động này của mình quá mức đường đột. Lại thấy nàng không có trách mình, ngược lại còn ăn mình đút, nhất thời trong lòng phát cuồng, bên tai cũng phiếm đỏ. Vội thu tay lại, nói: “Đi.”

Đông Phương Bất Bại bất mãn vì hắn ngừng động tác, nhìn canh giờ cũng không còn sớm, nên xuất phát rồi. Vì vậy, cũng chỉ nói: “Trên đường đi lại bóc cho ta ăn.” [R: kute quá >D<♥]

Dương Phàm tự ăn hạt dẻ, nghe xong lời này, suýt nữa thì sặc. Hé ra khuôn mặt tuấn tú sớm đã đỏ bừng, nhưng lại xoay người không cho nàng xem, đáp ứng nói: “Được!”