Edit: Robin♥
Dương Liên Đình đang vô cùng ảo não. Vừa rồi lực chú ý của hắn đều đặt trên đám người Nhậm Ngã Hành, nên không phát hiện ra mấy nữ tử này xâm nhậm như thế nào. Mắt thấy trên mặt mấy ả đều méo mó đầy hận ý, Dương Liên Đình chỉ hối hận khi xưa không đồng ý với Đông Phương Bất Bại giết quách mấy ả đi.
Những nữ nhân trước đây của Đông Phương Bất Bại, không chỉ từng cùng y gắn bó rất nhiều năm, phu thê ân ái, còn đại biểu cho một mặt tôn nghiêm nam nhân của Đông Phương Bất Bại. Cho nên những nữ nhân này nếu Đông Phương Bất Bại không còn yêu nữa, phải bỏ đi, cũng không thể cứ thế thả ra ngoài, chỉ có diệt cỏ tận gốc mới vĩnh viễn trừ được hậu hoạn.
Nhưng Dương Liên Đình chung quy lại là kẻ mềm lòng, đặt mình vào vị trí của những phu nhân ở hậu viện, hắn thương cảm với số phận của nữ tử xuất giá, cuộc đời không còn do bản thân tự quyết, nên nghĩ rằng nếu có thể chừa cho các nàng một còn đường sống thì sẽ làm. Nếu giết không được, thả cũng không được, thì đành giam lỏng, mới tránh khỏi phiền phức.
Ai ngờ…
Dương Liên Đình bây giờ mới hối hận. Thế giới này mặc dù địa vị của phụ nữ rất nhỏ bé, lực lượng nhỏ yếu, nhưng đường đường là ái thiếp của giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, võ công thiên đệ nhất – Đông Phương Bất Bại, sao có thể chỉ là nữ nhân tầm thường sức trói gà không chặt, ôn thuận nhu nhược như nữ nhân khuê các bình thường cơ chứ.
Chó bị dồn đến chân tường còn có thể nhảy tường, chứ đừng nói đến những nữ nhân từng được hưởng phong quang vô hạn thế này. Sớm biết sẽ thế này khi xưa hắn đã đồng ý với Đông Phương Bất Bại diệt cỏ tận gốc. Hoặc giả mình có chút chủ nghĩa nhân đạo, thì ít ra cũng nên xoá sạch ký ức nửa đời trước của mấy nữ nhân này đi mới đúng.
Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng của Ôn Ti Ti, y không sợ đám người Nhậm Ngã Hành, ngược lại ẩn ẩn có chút nghi kỵ nữ nhân điên điên khùng khùng này, nhẹ giọng nói: “Ti Ti, Bảo Nhi không phải con của ngươi. Ngươi nhìn nhầm người, mau thả ra.”
Ôn Ti Ti bị giam lỏng tại biệt viện mấy năm nay, bệnh tình vốn chữa gần khỏi nay đã nặng thêm, lại bị người chuốc thuốc, sớm đã thần trí không rõ, ngày thường đều điên điên khùng khùng. Nếu không phải Bạch Như Tú và Thôi U Lan thấy ả một tay dùng nhuyễn tiên (*) tuyệt hảo thì lần hành động này cũng không mang ả theo.
Ôn Ti Ti nghe tiếng Đông Phương Bất Bại, nghiêng đầu nhìn y, tự hỏi một phen mới nhận ra người trước mặt, vui vẻ kêu lên: “Giáo chủ, ngươi đến thăm ta rồi!”
Ả kích động, tay siết mạnh hơn, Dương Bảo Nhi khẽ rên một tiếng, Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình đều căng thẳng.
Bạch Như Tú đang lấy kiếm chỉ Dương Bảo Nhi trong lòng ả, thấy ả như sắp lên cơn điên, đến gần một bước, mũi kiếm chỉa vào càng gần, trên cái cổ nhỏ nhỏ mập mập của Dương Bảo Nhi nhiều thêm một đường tơ máu.
Ả cao giọng quát: “Ti Ti, đừng hồ đồ, kẻ này không phải giáo chủ của ngươi!”
Ôn Ti Ti nghi hoặc đáp: “Đây rõ ràng là giáo chủ, ngươi đừng lừa ta.”
Bạch Như Tú tức giận, định chửi đổng, thì Thôi U Lan đi trước một bước, ôn nhu nói: “Ôn tỷ tỷ, ngươi nhìn kỹ xem, kẻ bất nam bất nữ, trang phục kỳ quái này sao lại là giáo chủ được? Giáo chủ thích nhất mặc trang phục đơn giản, sẽ không mặc màu đỏ rực yêu diễm như vậy.”
Ôn Ti Ti nghe vậy, ánh mắt có vẻ sáng ra chút, nửa tin nửa ngờ siết Bảo Nhi chặt hơn.
Đông Phương Bất Bại thấy mấy ả đối đáp, sớm mất kiên nhẫn, lại thấy trên cổ Bảo Nhi chảy máu, càng thêm nôn nóng bất an, trầm giọng nói: “Bạch Như Tú, các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?!”
Bạch Như Tú từ đầu đã luôn nhìn y, lúc đầu còn có một tia si mê, nay chỉ còn lại lãnh ý.
Ả lạnh lùng nói: “Đông Phương giáo chủ, mấy tỷ muội chúng ta, hiện tại người chết, kẻ điên dại, ngươi có từng mảy may quan tâm? Ngươi giam lỏng chúng ta tại biệt viện, đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, có từng hỏi qua ý nguyện của chúng ta chưa?”
Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói: “Ta tha cho các ngươi một mạng đã là quá đủ rồi. Nếu lúc đó ta một kiếm giết sạch, thì đã không có kẻ dám đến uy hiếp ta hôm nay!”
Bạch Như Tú đột nhiên ngửa đầu cười to.
Một nữ tử thành thục tuyệt đẹp như ả, lại chả cố kỵ mà điên cuồng cười lớn, không chỉ hết sức mâu thuẫn, còn khiến cho người khác phát sợ.
Kể cả đám người Nhậm Ngã Hành đứng một bên, cũng lạnh người, xem ra nữ nhân này cũng sắp phát điên rồi.
Bạch Như Tú cười hồi lâu, nhìn Đông Phương Bất Bại nói: “Giáo chủ, nói hay lắm. Ngài giam lỏng chúng ta, không thăm hỏi chẳng quan tâm, mặc chúng ta chết già trong biệt viện, chúng ta phải cảm kích ngài rồi.”
Đông Phương Bất Bại đáp: “Không sai. Tại sao các ngươi đã không biết báo ân, ngược lại còn oán hận ta, thật lãng phí một phen tâm ý.” Y nghĩ đến Nhậm Ngã Hành cũng là như vậy, rõ ràng mình đã tha mạng cho lão, lão còn dây dưa không dứt. Mấy người này thực đáng giận, cô phụ lòng tốt của y. Quả nhiên trên đời này người đối tốt với y, hiểu y thương y chỉ có một mình Liên đệ.
Bạch Như Tú cười lạnh: “Đã như vậy, chúng ta không còn lời để nói. Nhậm giáo chủ, ngài có chỉ thị gì, chúng ta đều nghe.”
Khi bọn y đang nói chuyện, Hướng Vấn Thiên đã ám chỉ với Lệnh Hồ Xung cùng gã đánh lén Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình. Nhưng Lệnh Hồ Xung vờ như không thấy.
Hướng Vấn Thiên hết cách, muốn đánh lén Dương Liên Đình, nhưng vừa rồi Dương Liên Đình đã học được bài học, mặc dù hắn chăm chú theo dõi đám Bạch Như Tú và Ôn Ti Ti nhưng cũng không hề buông lỏng cảnh giác với đám người Nhậm Ngã Hành. Khi cảm giác được Hướng Vấn Thiên lại gần, hắn lập tức trừng mắt qua.
Hướng Vấn Thiên thấy Dương Liên Đình cảnh giác, đành đứng yên không nhúc nhích. Bất quá thấy đám Bạch Như Tú kiềm chế được Dương Bảo Nhi, trong lòng gã sảng khoái vô cùng. Mặc dù lão nửa tin nửa ngờ Dương Bảo Nhi kia liệu có phải con ruột của Đông Phương Bất Bại hay không, nhưng thấy y và Dương Liên Đình lo lắng không yên, không giống giả vờ, bấy giờ mới tin.
Đông Phương Bất Bại nghe thấy lời của Bạch Như Tú, hai mi nhếch cao, nói: “Bạch Như Tú, ngươi có ý gì?”
Bạch Như Tú cười nhạt: “Không có ý tứ gì cả. Chỉ là Đông Phương giáo chủ không để chúng ta vào mắt, mấy nữ nhân chúng ta chả thể làm gì khác là tìm một nơi nương tựa khác. Nhậm giáo chủ đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần lão đoạt được về ngôi vị giáo chủ, lên Hắc Mộc Nhai, liền trả tự do cho chúng ta.”
Đông Phương Bất Bại quát: “Nguyên lai các ngươi cùng một giuộc!”
Nhậm Ngã Hành ha ha cười: “Đông Phương Bất Bại, cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau chính là thế này đây. Chuyện hôm nay là để dạy ngươi một bài học.”
Nhậm Doanh Doanh hỏi: “Phụ thân, ngài… Ngài thực sự đã mua chuộc những nữ nhân này?”
Ngậm Ngã Hành cười không đáp. Hướng Vấn Thiên nói: “Đương nhiên. Giáo chủ tài trí hơn người, nắm được tiên cơ, sau có thể không nắm chắc đã lên Hắc Mộc Nhai.”
Dương Liên Đình một mực trần mặc không nói bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Sợ là chưa chắc!”
Lời này vừa ra khỏi miệng hắn, mọi ngừơi đều sửng sốt.
Dương Liên Đình cao giọng hô: “Ngươi còn chưa ra?”
Hắn chăm chú nhìn hòn giả sơn, thần sắc lạnh lùng.
Chỉ chốc lát sau, từ sau hòn giả sơn nhảy ra một đạo bóng dáng hồng nhạt.
Người kia hỏi: “Sao ngươi lại phát hiện ra ta?”
Dương Liên Đình thản nhiên đáp: “Không quan trọng. Khá khen cho bản lĩnh của ngươi, có thể sai sử điều người ta một tay điều giáo trung thành tận tâm rời đi, còn có thể tìm được nơi này. Nhậm Ngã Hành cùng Bạch Như Tú hôm nay, chỉ e là đều do ngươi đưa tới.”
Ngừơi nọ khẽ cười, có chút khổ sở, nói: “Ngươi mọi việc đều cẩn thận, nhưng đôi khi lại rất ngây thơ. Đúng là những võ sĩ kia đều tận tâm trung thành với ngươi, ta chỉ cần bắt chước nét chữ của ngươi làm một điều lệnh bọn chúng liền đi, quá đơn giản.”
Dương Liên Đình cười khổ: “Đó là bởi vì ta luôn luôn tín nhiệm ngươi, chưa từng phòng bị. Tiểu Đào, ta không ngờ sẽ có một ngày ngươi nhẫn tâm đối phó với ta.”
Người nọ là Tiểu Đào. Nàng xem như chưa nghe lời Dương Liên Đình nói, thản nhiên đáp: “Làm sao ta lại phát hiện ra nơi này, cũng đều nhờ ngươi rất tín nhiệm ta. Ta là thiếp thân hầu hạ bên cạnh ngươi, mỗi ngày sự vụ tại thư phòng ta đều giúp ngươi xử lý. Mỗi ngày ngươi đều từ hoa viên ra, tối lại trở về hoa viên, ta tất nhiên sẽ phát hiện sự lạ.”
Dương Liên Đình không cần nàng nói, đã dùng tinh thần lực toàn diện thăm dò thế giới tinh thần của nàng. Lúc này hắn cũng đành vứt cái chủ nghĩa nhân đạo chết tiệt kia đi, bây giờ quan trọng nhất là cứu được vợ con mình khỏi mối nguy cơ này.
Hắn đã nhìn ra, Tiểu Đào này là có chuẩn bị mới đến. Nàng bí mật xuống nhai liên hệ Nhậm Ngã Hành, tiết lộ nơi mình và Đông Phương Bất Bại ẩn cư cho lão, lại hạ dược cho mình, chọn đám Bạch Như Tú đến đối phó Đông Phương Bất Bại.
Nếu không phải mình phát hiện ra trà có vấn đề, kịp khống chế dược hiệu, nếu chẳng may thực sự trúng chiêu, hôm nay kết quả chính là một mình Đông Phương Bất Bại phải đối kháng lại ngần này người.
Nhưng tình cảnh của bọn hắn hiện tại cũng không ổn. Đáng lẽ là chiếm thượng phong, nhưng bây giờ thì không ra sao cả. Huống chi Bảo Nhi còn trong tay ả, hắn và Đông Phương Bất Bại đều sợ ném chuột vỡ bình (**).
Dương Liên Đình đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, cầm tay y, nhìn y một cái, cắn răng nói: “Tiểu Đào, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Nếu ngươi cùng Bạch phu nhân muốn giúp Nhậm Ngã Hành, ta có thể khuyên Đông Phương từ bỏ ngôi vị giáo chủ, chúng ta sẽ rời khỏi Hắc Mộc Nhai vĩnh viễn không quay lại, đem ngôi vị giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo trả lại cho Nhậm Ngã Hành!”
Hắn vừa dứt lời, không chỉ Tiểu Đào và Bạch Như Tú, kể cả đám người Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên đều kinh ngạc.
Bọn lão không dám tin nhìn hắn và Đông Phương Bất Bại, lại nghe Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: “Lời của Liên đệ cũng là lời của ta. Bạch Như Tú, chỉ cần các ngưoi thả Bảo Nhi, chúng ta một nhà ba người lập tức rời khỏi Hắc Mộc Nhai, thậm chí có thể vĩnh viễn rời khỏi trung nguyên, đời này kiếp nãy, vĩnh viên không quay lại!”
Tiểu Đào phản ứng lại, cười lạnh nói: “Đông Phương giáo chủ, chúng ta sao có thể khinh địch mà tin rằng ngươi sẽ từ bỏ ngôi vị giáo chủ chứ.”
Ả tận lực để bọn Bạch Như Tú tiến vào sau, chính là để đợi Nhậm Ngã Hành và Đông Phương Bất Bại lưỡng bại câu thương (***), sau đó ả sẽ ngư ông đắc lợi. Nên khi ả vào đến thì chỉ thấy Đông Phương Bất Bại và Nhậm Ngã Hành đối kháng, không nghe được lời đối thoại của đôi bên trước đó, đối với thân phận của Bảo Nhi cũng chỉ lơ mơ.
Đông Phương Bất Bại trầm mặt: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin?!”
Tiểu Đào nói: “Nhậm giáo chủ ở đây. Chỉ cần ngươi đồng ý để Nhậm giáo chủ phế đi võ công, ta liền tin!”
“Tiểu Đào!” Dương Liên Đình không nhịn được gầm lên.
Nhậm Ngã Hành hừ một tiếng, trong lòng khó chịu. Nữ tử gọi Tiểu Đào này dám khoa tay múa chân sai sử lão, chờ khi lão lần nữa đoạt về ngôi vị giáo chủ, nhất định không thể để ả sống.
Tiểu Đào nhìn Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông Phương giáo chủ, chỉ cần ngươi phế võ công, ta lập tức thả Dương cô nương.”
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng.
Dương Bảo Nhi không nhịn được, kêu lên: “Nương thân, không được! Bảo Nhi mới không sợ ả!”
Bạch Như Tú kinh ngạc: “Ngươi gọi y là gì?”
Dương Bảo Nhi đáp: “Đó là nương ta. Các ngươi bại hoại nữ nhân khi dễ nương ta, các ngươi đều không phải người tốt!”
Ôn Ti Ti ánh mắt đảo loạn, nghi hoặc lẩm bẩm: “Ngươi gọi giáo chủ là nương? Bé ngoan, ngươi nhầm rồi, ngươi phải gọi y là phụ thân, ta mới là nương của ngươi.”
Vừa nói thần sắc ả càng bất ổn, đẩy trường kiếm đang gác trên cổ Bảo Nhi ra, ôm Bảo Nhi chặt chẽ trong lòng, ha hả cười nói: “Con ngoan, con ngoan, mau gọi nương đi! Mau gọi ta nương a…”
Ả động, Bạch Như Tú phải rút kiếm lại, miễn cho sơ sẩy giết hại một bé gái.
Không ngờ lúc này, một trận gió nổi, Bạch Như Tú phản ứng lại, đã thấy trước ngực một trận lạnh lẽo.
Ả ngơ ngác nhìn trước mắt một thân hồng y, cùng với trước đây thực xa lạ, phảng phất nhớ lại ngày đầu tiên gặp y. Khi đó y cũng từ trên trời hạ xuống như vậy, trên khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng, thâm trầm mà tĩnh lặng.
Chỉ là đã không còn có thể quay về ngày trước nữa rồi. Hiện tại người trước mắt, chỉ sợ coi ả còn không bằng cành cây cọng cỏ.
Ả bỗng cười nhẹ, dịu dàng nói: “Nguyện một đời, bạc tóc… bất tương ly (****)… giáo chủ…”
Lời chưa dứt, đã cúi đầu ngã xuống.
Cùng lúc đó, Đông Phương Bất Bại đã thần tốc phi đến chỗ Ôn Ti Ti, đồng thời Thôi U Lan cùng Thôi Nguyệt Đào cũng đánh úp về phía y.
Dương Liên Đình động. Chỉ là hắn vừa động, Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên cũng đồng thời tấn công sau lưng hắn.