Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 16-1: Hạ 1




Hai người ‘vật lộn’ đến quá nửa đêm, nháy mắt trời đã sáng.

Lúc này Dương Liên Đình cũng có chút khó xử. Đáng ra thì hắn trúng thuốc mê, còn lâu mới tỉnh được, tính ra thì cũng phải đến khoảng giữa trưa mới tỉnh. Nhưng là lần này tinh thần Đông Phương Bất Bại háo lực rất lớn, nếu không được hắn giúp thì sáng ra có thế nào đi nữa cũng không tỉnh nổi.

Hai người vẫn còn ở Thanh Lam các, thân phận của Hồng Liễu kia ở phân đà Dương Châu chắc chắn không thấp, hơn nữa còn là tâm phúc củaĐông Phương Bất Bại. Dương Liên Đình cũng không chắc nếu hai người bọn hắn tiếp tiếp tục ở trong phòng ngủ li bì thì liệu Hồng Liễu kia có thể nào vì lo sợ giáo chủ xảy ra chuyện mà xông vào xem không. Nếu nàng thật sự tiến vào, chứng kiến toàn bộ cảnh này, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ diệt khẩu.

Dương Liên Đình tiến thoái lưỡng nan, suy tư một lát, quyết định đứng dậy.

Trải qua hoan hảo đêm qua, cảm tình của hắn đối Đông Phương Bất Bại đã tiến thêm một bước, đối với việc y có thể thừa nhận tác cầu tinh thần lực của mình lại càng lại hài lòng, hơn nữa tình căn của y đối với mình vô cùng sâu đậm, không chỉ nguyện ý lấy thân thể hầu hạ, thậm chí còn dùng cả miệng để khẩu giao cho mình, trong lúc hoan hảo cũng không hề che dấu tình cảm cùng luyến ái, khiến cho hắn thật nhớ mãi không quên.

Đã như vậy, thì chính là y đi. Biển người mênh mông, muốn tìm thấy một Đông Phương Bất Bại thứ hai là không có khả năng.

Trải qua đêm qua địa nhục thể tiếp xúc, cái hy vọng chấp nhất xa vời muốn cùng với nữ tử của Dương Liên Đình đã bị ném lên tít chín tầng mây. Cơ thể trung tính cũng có ưu điểm của nó, trước đây bị ký ức và tính cách nguyên bản của Dương Liên Đình ảnh hưởng, khiến hắn có chút chấp niệm, hiện tại trở về bản tính vốn có thì không cẩn để ý nữa.

Lúc này sắc trời bắt đầu dần sáng rõ, Dương Liên Đình quay sang nhìn Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang say ngủ, thấy y thần sắc mệt mỏi, rốt cuộc không đành lòng để tinh thần y phải chịu suy yếu ba ngày, liền bao phủ lấy đôi môi của y, truyền sang cho y một tia tinh thần khí.

Cơ mà truyền qua truyền lại, cái ‘xung động’ mỗi buổi sáng của nam nhân lại không ức chế được mà bừng bừng trỗi lên~.

Dương Liên Đình trước đây từng dùng qua nhục thể, tiến hóa thành nhục thể nhân loại vạn năm, đối với mấy cái xung động nguyên thủy sớm đã đạm bạc đi nhiều. Nhưng mà hiện tại toàn bộ cơ thể hắn chính xác chân chính là 『động vật nguyên thủy 』, cho nên không thể bắt bẻ, lý trí đã bị dục vọng tấn công. [R: =.= ngụy biện ~ tất cả chỉ là ngụy biện ~]

Đông Phương Bất Bại chưa từng thể nghiệm qua cái loại hoan ái kích thích lại điên cuồng như đêm qua, ngủ rất sâu, cả người chìm sâu trong một loại cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc không ngôn ngữ nào tả xiết.

Vốn tinh lực y đã háo tận, lẽ ra buổi sáng căn bản thanh tỉnh không nổi, nhưng một tia tinh thần khí đột nhiên xâm nhập vào cửa miệng, chầm chậm lan tỏa toàn thân, dần dần bổ khuyết phần tinh thần bị hư háo, giúp y dần tỉnh táo lại.

Y vừa lờ mờ mở được mắt, liền cảm giác có cái gì không đúng thì phải. Có người đang ở trên người y quấy nhiễu không thôi, bắp đùi lúc đó tức thì bị một đỉnh vật cứng rắn bài khai, cái hung khí kia còn ngo ngoe muốn động mà theo bắp đùi đụng vảo bụng dưới y.

Y nhất thời vẫn còn mông lung, trong đầu còn đang hỗn loạn, không phân biệt nổi là chuyện gì đang diễn ra. Người phía trên cảm thấy y tỉnh dậy, lại càng dán sát vào, hôn hôn khóe miệng của y, vừa thân mật vừa tự nhiên nỉ non nói: “Chúng ta lại làm một lần đi.”

“Ừ…” [R: ~ thôi xong ~ =))]

Đông Phương Bất Bại còn đang mê mang, nhưng tiềm thức vẫn ý thức được đối với người phía trên có cầu tất ứng [R:nôm na là chiều anh Dương], liền hồ đồ mà đáp một tiếng ừ.

Người nọ càng thêm hưng phấn, hung hăng gặm một cái lên cằm y, nói: “Ngươi thật tốt.” Vừa nói vừa bề bộn bận rộn sờ sờ vuốt vuốt.

Đông Phương Bất Bại oạch một cái, lập tức thanh tỉnh lại. Ngẩng đầu chỉ thấy Dương Liên Đình nằm bò trên người y, đang tập trung toàn bộ tinh thần phân khai hai bắp đùi của y, đỡ theo cái hung khí của mình dò xét chuẩn bị đi vào. Một  bàn tay khác còn đang nâng lấy mông mình, còn không lưu tình chút nào mà vừa vân vê vừa niết, tựa hồ cảm giác thoải mái lắm.

“Liên Đệ, ngươi…”

Y thất mình quá độ, không khỏi thốt ra xưng hô nỉ non thân mật vốn chỉ giữ trong lòng.

Dương Liên Đình một bên cực kỳ tự nhiên ra sức vận động, một bên thân mật ôm lấy thân thể y đứng lên, nam căn dụng lực ra vào, cười nham nhở nói: “Giáo chủ đại nhân có gì phân phó?”

Đông Phương Bất Bại có chút vô thố ngả vào cổ hắn, cơ thể tùy theo trừu sáp của hắn mà vận động lên xuống. Tư thế hai người rất giống Phật hoan hỉ trong miếu* [R: =.=# cái này thú zdị], nhĩ bàn trứ ngã ngã bàn nhĩ, nhĩ gian hữu ngã, ngã gian hữu nhĩ, thân mật vô gian. [R: nôm na là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, nhìn chú thích hiểu liền! >D<]

Dương Liên Đình đêm qua còn chưa có thử qua tư thế này, nhất thời không khỏi cảm thấy sảng khoái vô cùng, nhấn chặt eo Đông Phương Bất Bại, luật động xâm nhập càng sâu.

Lần này hắn đương nhiên sẽ không sử dụng tinh thần lực, mà chỉ là thuần túy nhục thể hoan hảo.

Hắn biết Đông Phương Bất Bại sau khi tự cung đã mất đi nam căn, không thể ‘xuất’ ra cho dễ chịu, nhưng không ngại, bên trong cơ thể y còn có nhiều nơi có thể đem lại cho y khoái cảm, thế nên nhiều lần cũng cố tình đánh vào vị trí mẫn cảm kia, kích thích Đông Phương Bất Bại trận trận run rẩy, cơ thể nóng bừng lên.

Đông Phương Bất Bại không biết là xấu hổ hay quẫn bách, đầu chôn trên vai hắn, không chịu ngẩng đầu nhìn lên, miệng vẫn ân ân a a rên rỉ không ngừng, không hề keo kiệt khiếu sàng chi thanh [R: âm thanh ở trên giường ó >D<], hai tay cũng ôm chặt lấy hắn, cơ thể phối hợp cực kỳ tích cực.

Lần ‘vật lộn’ này của hai người, nháo đến gần nửa ngày mới chịu dừng.

Đông Phương Bất Bại đêm qua đã choáng váng vì cả sự cường tráng lẫn lực kéo dài của Dương Liên Đình rồi, lúc này gần như xụi lơ thành, nhưng trước sau vẫn không chịu lên tiếng xin tha.

Vẫn là Dương Liên Đình để ý tha cho cơ thể y, cuối cùng cũng chịu bỏ qua.

Lần này Đông Phương Bất Bại thật sự là eo thắt lưng đều hư nhuyễn, cả người động cũng động không nổi mà tùy ý Dương Liên Đình đặt y lên giường.

Dương Liên Đình nằm xuống đối diện với mặt y, giống như đêm qua giống ôm lấy thân thể y, một tay ôn tồn mà ôn nhu vòng ra sau tấm lưng bóng loáng căng mịn của y vuốt ve.

Đông Phương Bất Bại đến lúc này, cũng không còn gì cố kị hay lo âu nữa, như một cô vợ nhỏ nằm yên trong lòng hắn, hưởng thụ vuốt ve của hắn.

Hai người hồi lâu không nói chuyện, chỉ là cả cơ thể tinh tế cảm nhận cảm giác biếng nhác ấm áp này.

Cuối cùng, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”

“Hỏi cái gì?” Dương Liên Đình lười biếng nói: “Hỏi ngươi thế nào lại ở đây? Hỏi ngươi rốt cuộc thích** ta bao lâu, hỏi ngươi thế nào mà bò lên giường ta?”[R:** nguyên văn là ký du: mong mỏi. Chỉ phàm là những sự không phải phận mình đáng có.]

Đông Phương Bất Bại đấm mấy đấm nhẹ lên bả vai hắn.

Dương Liên Đình cúi đầu cười, ôm càng chặt lấy y hôn hôn: “Ta sớm biết rồi. Từ lúc ngươi giả trang thành Phương Bách trà trộn vào ta đã biết, khi ấy ta còn không hiểu Giáo chủ đại nhân này là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là không thực tin tưởng ta, muốn âm thầm giám thị? Ai mà ngờ… Ha hả, nghĩ không ra ngươi dễ ăn dấm chua như thế, kể cả thanh lâu cũng muốn theo đi. Ngươi này đồ tiểu ngốc mà.”

Đông Phương Bất Bại ban đầu nghe, trong lòng thực hoảng hoảng, sợ hắn hiểu lầm, còn đang nghĩ nên giải thích cho hắn thế nào. Ai biết nghe đến đoạn sau, không khỏi cả mặt phiếm hồng.

Còn có, chưa từng có ai dám gọi y là 『tiểu ngốc 』, nhưng lời này từ miệng Dương Liên Đình nói ra, không hiểu sao y lại nghe đến vui vẻ, nhất thời hạnh phúc đến độ muốn bay lên, còn không tha mà đấm hắn thêm mấy cái, sẵng giọng: “Ngươi nói ai là tiểu ngốc.”

“Ha ha, còn không phải ngươi thì còn ai nữa a. Nhìn ngươi dọc đường cứ 『 Dương đại ca 』『 Dương đại ca 』 mà gọi, làm hại ta không biết thấp thỏm bất an bao lâu a.”

“Hảo a, nguyên lai ngươi sớm biết ta là ai, cả đường xem ta như trò cười. Ngươi ở đâu mà thấp thỏm bất an, ta xem ngươi vẫn là thản nhiên như thường đi. Biết rõ ta là giáo chủ, biết rõ tuổi ta so với ngươi lớn hơn…” Đông Phương Bất Bại nhất thời thẹn quá hóa giận, đối Dương Liên Đình bướng bỉnh vừa cấu vừa nhéo.

Dương Liên Đình cười to thành tiếng, đột nhiên ôm chặt y xoay người, áp xuống dưới thân, từ trên cao nhìn thật sâu xuống y, nghiêm mặt nói: “Từ hôm nay ngươi đã là người của ta rồi, tâm ý của ngươi ta rõ ràng, nếu là người tầm thường, ta tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng ngươi là giáo chủ, nếu chỉ là nhất thời tham của lạ, lấy ta làm trò tiêu khiển đùa bỡn, hoặc là để ý đến mấy thứ vớ vẩn thân phận hay tuổi tác này, không chịu lấy chân tâm đối đãi ta, vậy ngươi hôm nay liền một chưởng đem ta giết đi. Còn hơn tương lai mất công để ta phải chịu cái nỗi khổ tương tư kia, thật đâm vào tim ta đau đớn!”