Thời điểm tỉnh lại, Đông Phương Bất Bại cảm thấy sau lưng vô cùng đau đớn, nhiều năm rồi y mới chịu qua vết thương nặng như vậy, kể từ lúc bắt đầu tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, y càng lúc càng có ít đối thủ. Lần này, nếu không phải Dương Liên Đình lên tiếng quấy nhiễu chú ý của y, đám người Nhâm Ngã Hành đã sớm bị giải quyết.
Khẽ chuyển động phần cổ đã có chút cứng ngắc, Đông Phương Bất Bại phát hiện mình đang bị tử sam thị vệ kia ôm vào trong ngực, hai tay hắn đặt ở sau lưng y, trên người còn đắp một cái chăn.
Cảm xúc trên mặt Đông Phương Bất Bại lần lượt thay đổi khó lường, từ lúc y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, tính tình liền đại biến, bình thường càng sẽ không cùng người khác thân cận, trừ bỏ Liên đệ, cũng không biết thị vệ này có biết được bí mật của y không. Nâng tay phải lên, Đông Phương Bất Bại nghĩ muốn đánh một chưởng xuống đỉnh đầu thị vệ kia, nhưng vì đau đớn buông tay xuống.
Hiện tại y trọng thương chưa lành, quả thật cần một người chăm sóc. Sau này, chờ vết thương tốt lên rồi bàn lại.
Trương Phong đặt toàn bộ tâm ý trên người Đông Phương Bất Bại, vừa rồi tuy rằng mệt mỏi thiếp đi, nhưng Đông Phương Bất Bại chỉ nhẹ nhàng nâng tay liền khiến hắn bừng tỉnh.
Hắn tỉnh lại mở mắt liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại trong lòng mình, không khỏi nở một nụ cười. Đông Phương Bất Bại sắc mặt tuy rằng lấm lem, nhưng là ánh mắt thần thái không mất đi, nói vậy sẽ không vì Dương Liên Đình tìm cái chết, làm ra một vài hành động không khôn ngoan.
“Giáo chủ đã tỉnh, ngài có cần uống chút nước?”
Trương Phong đứng dậy, để Đông Phương Bất Bại ghé vào trên giường,
“Giáo chủ kêu lạnh nên vừa rồi thuộc hạ mới ra hạ sách này.
Rót chén nước ấm từ cái bình trên đống lửa, Trương Phong nâng Đông Phương Bất Bại dậy, để y tựa vào trên người mình rồi mới đưa chén nước cho Đông Phương Bất Bại.
Vốn định dùng tay phải tiếp chén nước, nhưng vừa nâng lên liền cảm thấy đau đớn đến tận xương cốt, y đành phải thay bằng tay trái. Một kiếm này, Lệnh Hồ Xung đâm vào cũng thật đủ ngoan độc.
Uống vào chén nước, Đông Phương Bất Bại cảm thấy hơi chút tốt hơn một chút.
“Vì sao ngươi muốn hãm hại Liên Đình?”
Đông Phương Bất Bại hỏi.
“Thuộc hạ cùng Dương tổng quản không thù không oán, là Dương tổng quản đột nhiên kéo lấy tay thuộc hạ đặt lên.”
Trương Phong đáp, hắn biết rõ Dương Liên Đình muốn làm gì, nhưng nếu tùy tiện nói với Đông Phương Bất Bại, y sẽ tin sao.
“Chờ vết thương của giáo chủ tốt lên, thuộc hạ nguyện cùng Dương tổng quản đối chất.”
Trương Phong biểu hiện quyết tâm.
Kỳ thật Đông Phương Bất Bại trong lòng cũng có chút hoài nghi, chính là nguyên nhân của việc này y không muốn suy nghĩ cũng không dám suy nghĩ, lập tức để nó qua một bên.
“Trong ngăn tủ có cái đồng hồ cát, xoay một vòng là bốn canh giờ, ngươi tốt hơn nên chú ý.”
Đông Phương Bất Bại mất máu rất nhiều, vừa nói một lát liền có chút mỏi mệt,
“Ngươi dìu ta nằm xuống đi.”
“Ngươi tên là gì?”
“Thuộc hạ Trương Phong.”
Trương Phong, Trương Phong, Đông Phương Bất Bại ở trong lòng mặc niệm hai lần, lại mê man.
Đông Phương Bất Bại lại tỉnh, là bị đói tỉnh. Không biết Trương Phong đang nấu cái gì, ngửi thấy hương thơm lừng.
Trương Phong vẫn chú ý đến Đông Phương Bất Bại, thấy y tỉnh lại, liền dìu y đứng lên, chính lại chăn đệm sau lưng y, múc một chén canh bón cho y.
Đông Phương Bất Bại nghĩ chỉ có tay trái của y có thể cử động, liền ngầm đồng ý loại hành vi này của hắn. Chính là Trương Phong này, lớn lên cao lớn thô kệch, không nghĩ tới làm loại công việc này còn cẩn thận hơn cả nha hoàn trước kia của y.
Mỗi lần múc một muỗng, đầu tiên hắn khoáy vài cái, gạt đáy thìa lên thành chén, sau đó lại hé miệng thổi hai hơi rồi mới đút cho y, hai muỗng canh, một muỗng thịt, rất nhịp nhàng.
Trương Phong chuyên chú đút canh cho Đông Phương Bất Bại, mà Đông Phương Bất Bại thì đang suy nghĩ, lần cuối cùng có người đút cái gì đó cho y là lúc nào. Vì thế cho đến tận khi uống hết canh, hai người đều không nói tiếng nào.
“Giáo chủ còn muốn dùng thêm sao?”
Trương Phong buông bát, hỏi.
Lắc đầu, Đông Phương Bất Bại có chút mất mác. Người ta luôn trở nên yếu ớt khi bị ốm, nếu không có ai an ủi thì tạm ổn, chỉ cần có người bên cạnh đối với mình hơi chút tốt một chút, ủy khuất sẽ bị phóng đại gấp bội.
Đông Phương Bất Bại tựa vào chăn, nhìn Trương Phong đang ăn canh trong ánh lửa, tinh thần có điểm hoảng hốt. Có lửa sưởi ấm, chăn đệm cũng đã được hong khô, đắp trên người thực thoải mái, Đông Phương Bất Bại đột nhiên muốn cùng hắn nói chuyện.
“Ta ngủ mấy canh giờ rồi?”
Thanh âm rất nhẹ, như là sợ quấy nhiễu đến người nào.
“Hồi bẩm giáo chủ, đại khái không đến hai canh giờ.”
Trương Phong nghe câu hỏi của Đông Phương Bất Bại, lập tức buông bát, đả khởi tinh lực hồi đáp.
Trương Phong cung kính trả lời khiến Đông Phương Bất Bại có chút mất mác. Nửa ngày, Trương Phong thấy y không có động tĩnh, liền nhẹ giọng kêu một câu:
“Giáo chủ.”
“Ân, ăn canh xong liền tắt lửa đi, vạn nhất Nhâm Ngã Hành tìm đến, hành tung của chúng ta sẽ bị lộ.”
“Thuộc hạ đã biết.”
Trương Phong buông bát, liền ôm lấy Đông Phương Bất Bại chuyển vào giường đá bên trong, lại cầm một miếng vải ướt dập lửa, dùng nước dập lửa tuy rất nhanh, nhưng đến lúc muốn đốt lại sẽ không dễ dàng. Bọn họ không biết còn phải ở trong mật thất bao lâu, Đông Phương Bất Bại trọng thương chưa lành, đuốc phải dùng tiết kiệm.
Trương Phong cũng leo lên giường đá, đầu tiên đắp lại chăn cho Đông Phương Bất Bại, chính mình lấy thêm một cái khác, nằm ở ngoại sườn Đông Phương Bất Bại.
“Giáo chủ, có việc bảo ta.”
Loay hoay nguyên ngày, vài lần chết đi sống lại, Trương Phong cũng mệt chết đi.
Không ngủ bao lâu, Trương Phong đột nhiên bị bừng tỉnh, một tia sáng xuyên vào trong mật thất, Nhâm Ngã Hành tìm đến đây!
“Giáo chủ! Giáo chủ!”
Sau đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu thê thảm của Dương Liên Đình.
“Liên đệ!”
Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngồi dậy, kêu tên Dương Liên Đình liền muốn chạy đi.
Trương Phong dưới tình thế cấp bách liền bất chấp mọi thứ giữ chặt Đông Phương Bất Bại trên giường, khóa chặt y trong lòng. Tay trái Trương Phong từ hông y chuyển lên phía trên, chắn trước ngực, cuối cùng chế trụ bờ vai của y, tay phải che lại miệng của Đông Phương Bất Bại, không cho y lên tiếng.
“Giáo chủ, chờ một chút, chờ một chút.”
Trương Phong lo lắng nói, hắn sợ Đông Phương Bất Bại chạy ra ngoài, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn đã sống lâu hơn lần trước ba bốn canh giờ, nếu đã biết phương pháp chính xác, hơn nữa cũng đã gần như tránh được kết quả phải chết, hắn không nghĩ lặp lại lần nữa.
Âm thanh Trương Phong trầm thấp, dồn dập,
“Giáo chủ, Dương tổng quản bị thương hai chân, phòng ở lại sụp, làm sao hắn có thể tránh người khác mà xuống mật đạo, hơn nữa còn lâu như vậy mới đi xuống. Giáo chủ, ngoài cửa còn có ánh sáng, tựa hồ còn không chỉ có một người, để ngừa có trá, vẫn là chờ một chút.”
Làm sao Đông Phương Bất Bại có thể không biết đạo lý này, chính là nhiều năm như vậy, chỉ có một mình Dương Liên Đình xem y là nữ tử mà đối đãi, chỉ có một mình hắn đối tốt với y, y đã sớm không thể buông hắn ra.
Cảm thấy thân hình trong lòng đang run rẩy, Trương Phong nắm thật chặt tay, lại dùng tay phải vỗ về trấn an Đông Phương Bất Bại.
“Giáo chủ đừng vội, chỉ cần giáo chủ không hiện thân, Dương tổng quản sẽ an toàn.”
Đông Phương Bất Bại dần dần ngừng run, tay phải Trương Phong che trước miệng y, hai cánh tay bắt chéo trước ngực y, khóa chặt y vào ngực hắn. Đầu Trương Phong dán vào gáy Đông Phương Bất Bại, hô hấp của hai người dần dần hòa thành một tiết tấu.
Bên ngoài mật thất, đèn đuốc sáng trưng. Dương Liên Đình tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt quỳ rạp trên mặt đất, cẩm bào trên người dính đầy vết máu cùng bùn đất, rách nát không chịu nổi.
Cách đó không xa, Nhâm Ngã Hành đứng cùng Hướng Hỏi Thiên, còn có thị vệ mang đao giơ đuốc. Nhâm Ngã Hành sắc mặt âm trầm nhìn Dương Liên Đình, uất nghẹn trong lòng không thể nào giải tỏa.
Vốn tưởng rằng bắt Dương Liên Đình có thể khiến Đông Phương Bất Bại đi vào khuôn khổ, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên tử sam thị vệ bế yêu nhân kia chạy trối chết, hoàn toàn mặc kệ việc bản thân đã ăn vào Tam Thi Não Thần đan. Cũng phải, thoạt nhìn thị vệ kia cùng Đông Phương Bất Bại giao tình sâu nặng, có Đông Phương Bất Bại cho hắn giải dược, việc gì phải cố kỵ Doanh Doanh.
Nhâm Ngã Hành sắc mặt tối sầm lại, liên tưởng đến biểu hiện của thị vệ kia, ngay từ đầu đã khiến cho người ta nghi ngờ, lúc nâng cáng liền tiến lên phía trước không chút do dự, thấy bộ dáng của Đông Phương Bất Bại cũng không kích động. Nhâm Ngã Hành lại nhìn bộ dạng khiến người khác chán ghét của Dương Liên Đình, chẳng lẽ thị vệ kia mới là nhân tình thật sự của yêu nhân?
Nhưng cũng không giống a, giáo chúng đều nói Đông Phương Bất Bại tin dùng Dương Liên Đình, còn cho hắn vị trí tổng quản, mặc hắn tác uy tác phúc, ức hiếp giáo chúng cũng cũng không để ý.
Dương Liên Đình đã kêu hồi lâu, Đông Phương Bất Bại vẫn không xuất hiện, Nhâm Ngã Hành có chút nản lòng, nói vậy thị vệ kia đã mang Đông Phương Bất Bại đi xa.
Dương Liên Đình thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn vốn đang bị gãy chân, hẳn là nên hảo hảo nghỉ ngơi, ai ngờ Nhâm Ngã Hành cho hắn uống một chén thuốc giúp hắn khôi phục thể lực. Nhưng dọc theo đường đi hắn bị cưỡng bức lôi kéo, còn bị đánh hai quyền, lại kêu lâu như vậy, dược hiệu sớm hết.
Tìm không thấy Đông Phương Bất Bại, Nhâm Ngã Hành nhất định giết hắn cho hả giận, tìm được Đông Phương Bất Bại, Nhâm Ngã Hành sẽ để mặt hắn tự sinh tự diệt, đường nào cũng phải chết. Lúc đi qua tiểu huyệt , hắn thấy thức ăn nước uống nơi đây đều đã bị cầm đi, đuốc dọc theo mật đạo cũng bị lấy đi không ít, thị vệ kia hẳn là mang theo Đông Phương Bất Bại đi tìm lối ra.
Dương Liên Đình hạ quyết tâm, nếu đã dẫn Nhâm Ngã Hành xuống mật đạo, vậy còn sợ gì mà không phản bội thêm một lần. Đông Phương Bất Bại, ngươi thường nói cái gì cũng đều nghe ta, vậy ngươi liền vì ta chết một lần đi.
Nghĩ vậy, Dương Liên Đình quay đầu kêu một tiếng
“Nhâm giáo chủ”
Nhâm Ngã Hành tiến lên nghe xem đến tột cùng hắn muốn nói gì.
"Địa phương dự trữ thức ăn nước uống đã bị vét sạch, Đông Phương Bất Bại hẳn là muốn đào tẩu.”
Dương Liên Đình nói, hắn lại do dự một lát, tiếp tục lên tiếng:
“Này mật đạo có ba cái lối ra……”
Trong mật thất, Đông Phương Bất Bại nghe được lời này liền chấn động, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng Trương Phong. Liên đệ dẫn Nhâm Ngã Hành hạ mật đạo, cách đóng mở cơ quan nơi cửa mật đạo khẩu chỉ có y cùng Liên đệ biết, Liên đệ biết y trọng thương còn mang theo Nhâm Ngã Hành hạ mật đạo……
“Hẳn Dương tổng quản cũng là bị hiếp bức.”
Bên tai y vang lên âm thanh của Trương Phong, lời này ra khỏi miệng, đến chính Trương Phong cũng cảm thấy quái dị. Hắn chỉ sợ Đông Phương Bất Bại tâm ý nguội lạnh, mất đi ý chí sinh tồn, lại sợ chính mình nói sai, khích Đông Phương Bất Bại lập tức nhảy ra đi chui đầu vô lưới, tuy nói Đông Phương Bất Bại hiện tại đang trọng thương, nhưng là sức lực của y cũng không phải chỉ một thị vệ nho nhỏ như hắn có thể chống lại. Cuối cùng đành phải dùng sống chết của Dương Liên Đình chế trụ Đông Phương Bất Bại, qua được khắc nào hay khắc đó, chờ dưỡng thương xong rồi lại tính tiếp.
“Chờ giáo chủ thân thể bình phục, trở về cứu Dương tổng quản cũng không muộn, việc đoạt lại vị trí giáo chủ cũng chắc chắn sẽ thành công.”