Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 26-2




Đông Phương Bất Bại đối với thân thể mình ngày càng biến hóa rõ ràng, còn có hắn đã sớm không có cách nào đối với nữ tử nâng lên, khiến hắn căn bản không dám ra ngoài, tâm tình khi sống một mình mấy năm nay, trong tâm tràn đầy hận ý (Cẩn: ta không hiểu câu này là sao a (>﹏<)). Chỉ sợ Dương Liên Đình là người duy nhất biết một chút ít việc, nhưng Đông Phương cũng chẳng bao giờ hiện thân trước mặt Dương Liên Đình. Trong mắt y, hắn chỉ là một cái tiểu tốt không biết nặng nhẹ, muốn hắn sống liền sống, muốn hắn chết lại càng dễ như thổi một hạt bụi, đương nhiên cũng không sợ Dương Liên Đình nói cái gì bậy bạ, bất quá là cho hắn điểm chỗ tốt thôi. Ở điểm này Đông Phương Bất Bại rất chắc chắn. Dương Liên Đình mấy năm nay coi như là biết điều, không có làm ra cái gì đại lỗi lầm, có khi, còn lén lút làm một số việc vừa ý Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng cũng biết hắn kết bè kết cánh, nhưng tính hắn không phân chính tà, hơn nữa đối với giáo vụ không có hứng thú, tự nhiên là sẽ không hỏi tới. Về phần Dương Liên Đình đến cuối cùng là làm chuyện gì hắn nơi nào sẽ đi để ý tới? Nhưng chỉ có một người hết lần này tới lần khác làm cho Đông Phương Bất Bại tâm phiền ý loạn chính là người trước mắt này. Bởi vì biết Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, hắn mới có thể yên tâm xuất hiện trước mặt y, thế nhưng đâu nghĩ đến có một màn vừa rồi, mà Hoa Mãn Lâu càng không biết sống chết hỏi ra chuyện này. Đông Phương Bất Bại tâm tuy rằng căm phẫn, lại có chút ấm áp khó có được. Tâm tình mâu thuẫn tới cực điểm, Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ gặp qua. Hoa Mãn Lâu cau mày chờ Đông Phương Bất Bại trả lời, đợi đến nửa ngày cũng không thấy hắn có phản ứng, trong lòng biết người này tính tình lại nổi lên, Hoa Mãn Lâu không khỏi có chút bất đắc dĩ. Người này nói lại không nghe, mắng lại càng không được, lại chẳng biết chiếu cố chính mình, tính khí còn rất lớn, đây không phải là cố ý cấp tâm hắn ngột ngạt sao? Hoa Mãn Lâu cũng không có suy nghĩ tại sao phải để ý Đông Phương Bất Bại như vậy, tượng hồ tại lần đầu tiên gặp gỡ người này, hắn giống như liền lưu tâm đến. Nhiều năm như vậy, thế nào đều ném không được quan tâm đối với người này. Hoa Mãn Lâu không khỏi thở dài, nhảy một cái đi tới bên người Đông Phương Bất Bại, biết người này ăn mềm không ăn cứng, ôn nhu nói: “Ta tới nơi này không phải là vì cùng ngươi giận dỗi. Ngươi người này, từ ta bắt đầu nhận thức ngươi cũng không hiểu chiếu cố mình. Ban đầu còn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma! Ngươi thì không thể để cho người ta quan tâm? Ta có lời cùng ngươi nói, nơi này ngươi thục, chúng ta tìm địa phương ngồi, hảo hảo nói chuyện. Có thể?”

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu, dường như không ngờ tới hắn hội nói như vậy, do dự một lát, gặp Hoa Mãn Lâu vẫn là vẽ mặt ôn hòa nhìn mình, cũng thấp giọng nói: “ Ngươi… Muốn đi đâu?”

Hoa Mãn Lâu cưới ôn nhu nói: “Ta nghe lời ngươi.”

Đông Phương Bất Bại cảm giác trên mặt nóng lên, vội vàng quên đi cảm xúc vừa léo lên, muốn nói đi trạch viên của hắn ở Hắc Mộc Nhai, lời tới bên miện lại nuốt trở vào. Đông Phương Bất Bại nhớ tới ngày đó Hoa Mãn Lâu phát thề độc, trong lòng lại có chút tức giận. Thế nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoa Mãn Lâu, hắn không thể nói ra lời trách cứ, suy nghĩ chút liền nói: “ Vậy liền ngồi ở đây. Đây là liên trì dưới Hắc Mộc Nhai, trước đây… ta cũng đã tới.”

Hoa Mãn Lâu gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt.”

Hoa Mãn Lâu tự nhiên cũng là nhớ tới ngày đó thề độc, hắn cũng vốn không nguyện đi nơi máu tanh. Đông Phương Bất Bại hướng phía liên trì nhìn thoáng qua, thấy có hai khối cự thạch nhô lên bên ngoài liên trì. Vì vậy theo bản năng tiến lên kéo tay Hoa Mãn Lâu, nói nhỏ: “ đi theo ta.”

Lập tức phi thân, mang theo Hoa Mãn Lâu nhãy lên hai khối cự thạch. Hoa Mãn Lâu ngẩn ra, bất quá tựa như nhớ tới cái gì, trong lòng lại ấm áp, ban đầu Đông Phương Bất Bại từng nói không muốn hắn tốn nhiều tâm thần, không nghĩ tới hôm nay hắn còn nhớ ở trong lòng. Hoa Mãn Lâu cũng không nói nhiều, theo Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, hương vị thanh u từ người bên cạnh khiến Hoa Mãn Lâu cảm thấy tâm thần sảng khoái. Lại nói, Hoa Mãn Lâu vốn là người thích hương hoa, hắn xuất nhập Bách hoa lâu, trên người đã sớm có hương thơm của bách hao, trong quá khứ, Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành trên người cũng có huân hương tinh tế cực kỳ. Bợi vậy hắn không có cảm thấy một người nam nhân trên người có hương thơm là có gì không thích hợp. Ngược lại để cho Hoa Mãn Lâu bỏ lỡ cơ hội phát hiện trên người Đông Phương Bất Bại có gì đó không đúng lắm. Đông Phương Bất Bại nhìn người bên cạnh thản nhiên ngồi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”