Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 23-2




Hoa Mãn Lâu đứng lên, trong phòng an tĩnh, nhưng không đã không còn giống như trong quá khứ tựa hồ không giúp tâm tình của hắn trở nên bình thản hơn, hắn rời khỏi gian phòng, đi vào kho cầm ra một vờ rượu, sau đó không chút suy nghĩ nhún người nhảy lên trên nóc nhà, đối mặt với gió lạnh cuối mùa thu, Hoa Mãn Lâu trong lúc nhất thời tư tự suy nghĩ hàng vạn, hàng nghìn lần. Hắn lúc đầu còn nghĩ các loại nghi vấn nổi lên nhưng khi nghe Nhậm Doanh Doanh nói thì, tựa hồ đột nhiên có tia sáng tỏ. Nhưng thực sự là như vậy sao? Hoa Mãn Lâu vô pháp trả lời. Bởi vì … này tất cả mọi chuyện xảy ra đều là bất khả tư nghị, làm cho người khác căn bản vô pháp tin tưởng

Đông Phương Bất Bại hiện tại như thế nào? Hoa Mãn Lâu coi như là nhìn không thấy, cũng có thể cảm giác được rõ ràng. Thế nhưng, nếu là sự thật… Chính Hoa Mãn Lâu cũng không thể nói cho rõ ràng tâm trạng lúc này là như thế nào. Bất luận mọi chuyện sẽ sao, hắn là muốn một lần nữa quay trở lại Hắc Mộc Nhai. Đông Phương Bất Bại nếu thực sự không muốn gặp hắn, mọi chuyện cũng nên chấm dứt ở đây! Hắn cũng không còn cần phải lại lo lắng nhiều nữa. Hoa Mãn Lâu cảm thấy bản thân lúc này tương đối mâu thuẫn, trong lòng một mặt rất là muốn gặp lại Đông Phương Bất Bại, một mặt khác lại cho rằng không gặp lại mới tốt… Một đêm bình yên cứ thế trôi qua, Hoa Mãn Lâu thức trắng một đêm nhìn trăng, nghĩ miên man.

Nhậm Doanh Doanh sáng sớm xuất hiện tại đại sảnh trong tiểu lâu, nhưng khiến nàng kinh ngạc là Hoa Mãn Lâu cũng đã ở đó, hơn nữa còn là đang chờ nàng. Nhậm Doanh Doanh tránh không được có chút xấu hổ, bởi vì nàng lo lắng suốt đêm qua, cuối cùng đưa ra quyết định chính là không muốn trở lại Hắc Mộc Nhai. Nàng lo lắng về những gì mà Hoa Mãn Lâu đã nói với nàng trước đó, Hoa Mãn Lâu giống như cảm giác được cái gì, mang theo ôn hòa cùng tiếu ý, dùng giọng đặc biệt có trầm thấp nhưng lại thấm nhập thật sâu vào tâm khảm của người khác, nói: “Doanh Doanh chính là không muốn trở lại sao?”

“… Xin lỗi, Hoa tiên sinh…” Nhậm Doanh Doanh cắn răng nói, nàng chính là hoàn toàn không muốn trở lại, một … điểm khác cũng là bởi vì những gì mà Hoa Mãn Lâu đã nói. Nếu Đông Phương thúc thúc thực sự không chịu gặp Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu chẳng phải cùng nàng sẽ không còn quan hệ? Nàng cũng không muốn như vậy. Hơn nữa Đông Phương thúc thúc hiện tại nếu thực sự gặp Hoa Mãn Lâu cơ hồ chính là không có gì tốt! Hơn nữa, nếu y thực sự đi gặp Hoa Mãn Lâu, Nhậm Doanh Doanh cũng không cho rằng Hoa Mãn Lâu còn có cơ hội để sống sót trở về.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười lắc đầu, nói: “Vô phương! Mọi chuyện chính là như vậy, ngươi không đi cũng tốt.”

Nhậm Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Ân! Ta có thể ở lại nơi này của Hoa tiên sinh không?”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Đương nhiên. Ngươi còn nhớ rõ ta trước kia đã nói gì không? Cửa tiểu lâu của ta vĩnh viễn sẽ mở cho ngươi vào.”

“Cảm tạ Hoa tiên sinh!” Nhậm Doanh Doanh cảm kích nói.

Hoa Mãn Lâu vẫn giữ bộ dáng tươi cười không hề thay đổi, nhưng lại nói: “Không cần cảm tạ ta, ta còn phải cầu ngươi chiếu cố đến hoa cỏ của tiểu lâu.”

Nhậm Doanh Doanh sửng sốt một chút, nghi hoặc nói: “Hoa tiên sinh? Ngài…?”

Hoa Mãn Lâu đạm thanh cười nói: “Ta còn là quyết định quay lại Hắc Mộc Nhai một lần nữa, Doanh Doanh có thể viết hộ ta một phong thư khen ngợi giáo chúng của quý giáo, thỉnh bọn họ chuyển giao lại một phong thư mà ta viết cho Đông Phương giáo chủ “

Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn sửng sốt, nói: “Hoa tiên sinh! Ngươi đây là vì sao?”

Hoa Mãn Lâu quay mặt nhìn về hướng đình viện, ánh nắng mặt trời chiếu trên khuân mặt hắn, ánh nắng vàng rực rỡ khiến hắn càng trở nên tuấn mỹ, Nhậm Doanh Doanh nhìn Hoa Mãn Lâu có chút thất thần, mà Hoa Mãn Lâu lại thản nhiên nói: “Ta mặc dù không muốn hỏi nhiều về việc giang hồ, nhưng cũng không tưởng ở ngoài sáng biết được có chuyện kỳ quặc lại khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, ta còn có chuyện muốn biết cho tường tận… Ngươi không cần hỏi nhiều.”

Hoa Mãn Lâu tuy rằng bề ngoài tao nhã nhu hòa, phàm là bằng hữu của hắn giống như Lục Tiểu Phụng, Tư Không Trích Tinh đều rõ ràng tính cách này. Chỉ cần Hoa Mãn Lâu nhận định chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không thể có biện pháp làm hắn thay đổi quyết định. Hắn tuyệt đối nhất sẽ làm được chuyện mình đã quyết. Cho nên đám hảo hữu này chưa bao giờ thử mưu toàn làm cải biến quyết định của Hoa Mãn Lâu đã đưa ra.

Hoa Mãn Lâu mặc dù không phải là người ở nơi này, nhưng đã tới nơi này rồi thì cá tính của hắn vẫn không hề thay đổi giống như trước đây. Nhậm Doanh Doanh cùng ở với hắn thời gian cũng coi như là cũng không có lâu lắm, nhưng cũng rành mạch từng câu. Nhậm Doanh Doanh tuy rằng lo lắng, cũng không có làm được gì nhiều để khuyên can, chỉ có thể viết thêm một phong thư, nhưng vẫn hoàn toàn nhịn không được nói: “Hoa tiên sinh… Ngài… Ngài nghìn vạn lần cẩn thận… Đông Phương thúc thúc… Đông Phương thúc thúc y…”

Hoa Mãn Lâu gật đầu mỉm cười nói: “Ta biết. Ngươi không cần lo lắng.” Nói xong câu này lúc, Hoa Mãn Lâu tiện tay cầm thư của Nhậm Doanh Doanh viết, nhắc tới đêm qua hắn đã chuẩn bị cho tốt bọc to bọc nhỏ để ngày hôm nay lên đường. Lúc xuất môn còn không quên nói với Nhậm Doanh Doanh một câu: “Nhớ kỹ nhớ giúp ta tưới nước cho hoa cỏ ở tiểu lâu.”

Nhìn bộ dáng Hoa Mãn Lâu bây giờ căn bản là không nhận ra hắn hôm nay là đi gặp một người mà trong giang hồ tương truyền là một ma đầu giết người không chớp mắt, ngược lại giống như là đang đi tới chơi với bằng hữu ở ngoài thành, dễ dàng gặp nhau uống chút rượu… Nhậm Doanh Doanh đứng ở cửa mà nhìn theo, lại đột nhiên nghĩ, nếu là người này, không chừng thực sự có thể khiến cho Đông Phương thúc thúc thay đổi… Cũng không chừng…

Hoa Mãn Lâu mấy ngày sau đã tới dưới chân núi Hắc Mộc Nhai. Hắn ở dưới chân Hắc Mộc Nhai thuộc địa phận của Nhật Nguyệt Thần Giáo tìm một khách *** ở tạm, bất quá hắn không có ngay lập tức đi tìm Đông Phương Bất Bại. Ngược lại, hắn đã đến đây được vài ngày, mỗi ngày đều ở trong phòng suy nghĩ nghĩ một cách tỉ mỉ. Về phần suy nghĩ cái gì, chỉ sợ cũng chỉ có chính hắn biết.

Giáo chúng ở dưới Hắc Mộc Nhai đối với Hoa Mãn Lâu cũng không biết rõ, dù sao hắn bất quá cũng chỉ là từng một lần lên trên Hắc Mộc Nhai, hơn nữa việc này xảy ra cách đây cũng đã hơn hai năm, thế lực của Hắc Mộc Nhai cũng rất lớn và có nhiều thay đổi. Bởi vậy, Hoa Mãn Lâu không khỏi sợ hãi trở thành một người thương nhân có tính cách tốt đi ngang qua. Hắc Mộc Nhai giáo chúng tuy rằng bình thường cũng lưu lại khách *** nhưng khi tức so với những người khác lại bất đồng, toàn thân toát ra một loại khí phách giang hồ, bất quá đối với một người mỗi ngày đều mỉm cười mà chống đỡ nhân sinh, cũng không được tính là cái gì.

Thẳng đến một ngày, Hoa Mãn Lâu đột nhiên quay trở lại khách sạn bình dân gặp gỡ giáo chúng mang theo mỉm cười ôn hòa nói rằng: “Có thể hay không thay ta chuyển một phong thư cho Đông Phương giáo chủ? Nói rằng đã nhìn thấy Hoa Mãn Lâu ở đây đợi y.”

Giáo chúng lúc này vô cùng kinh ngạc, nhìn cái người nam nhân trước mắt tao nhã như nước này, hắn là ai? Vừa mở miệng đã nhắc ngay tới giáo chủ? Mà càng làm cho bọn giáo chúng kinh ngạc hơn nữa, là cái người nam nhân này cư nhiên lại mang theo thư tín của Thánh Cô đã mất tích? Đây đúng là một sự kiện trọng đại, cần phải nhất thiết báo cho Dương tổng quản biết a!