Ngoài dự đoán mọi người chính là, nghe được Nhậm Doanh Doanh nói lời này Hoa Mãn Lâu nhưng chút nào không có lộ ra cai có kinh ngạc vẻ, ngược lại thị có vẻ diện vô biểu tình, làm cho căn bản nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhậm Doanh Doanh có chút kinh ngạc vu Hoa Mãn Lâu phản ứng, chính cũng là tâm tình phập phồng, càng không biết nên nói cái gì. Bầu không khí như thế đột nhiên trầm mặc đứng lên. Cách một hồi lâu hậu, Hoa Mãn Lâu mở miệng nói: “Doanh Doanh, đi trước nghỉ ngơi ba. Ngày mai ta tống ngươi trở lại.”
Nhậm Doanh Doanh toàn bộ sửng sốt, thốt ra nói: “Vì sao? Hoa tiên sinh…”
Hoa Mãn Lâu đứng lên, thần sắc không đổi, vẫn ôn nhu nói: “Nếu trên Hắc Mộc Nhai thực sự diễn ra như lời ngươi nói, vậy thân ngươi là thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, vậy càng không thể rời đi. Doanh Doanh, ngươi đã là người lớn phải có trách nhiệm, không thể tùy ý đùn đẩy trách nhiệm, ỷ lại giống như trước đây được.”
Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn không nghĩ tới một Hoa Mãn Lâu ôn nhu sẽ nói về vấn đề: “Trách nhiệm”, thẳng đến lúc này nàng mới ý thức được cách làm của nàng hiện tại có đúng hay không. Nhậm Doanh Doanhthế nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh đêm đó, từ đáy lòng vẫn cự tuyệt việc trở lại Hắc Mộc Nhai. Nhậm Doanh Doanh kỳ thực còn có chuyện giấu diếm Hoa Mãn Lâu, nàng cũng đã vội vã suốt đêm rời khỏi Hắc Mộc Nhai ngay hôm đó.
Nhậm Doanh Doanh có võ công không quá cao, cũng chỉ có thể tránh thoát khỏi sự canh phòng của thần giáo thủ vệ. Nàng ngày đó khinh hoàng nhìn thoáng qua, hành tung bị Đông Phương Bất Bại phát hiện. Nàng cho đến nay vẫn không có cách nào có thể quên được ánh mắt y, khi y quay đầu nhìn về phía nàng.
Nàng căn bản cũng không có cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung ra một khắc ấy để miêu tả vẻ đẹp khi nhìn thoáng qua dung mạo của y. Mà ngày đó, dưới ánh trăng hồng y giáo chủ, tay cầm vò rượu, tay để trên thành ghế, loại vẻ đẹp này căn bản là mị hoặc tới cực điểm, có thể nói là khuynh nước khuynh thành. Thế nhưng ánh mắt của Đông Phương Bất Bại… Không thể dùng lời để nói hết được, phảng phất như ẩn chứa đủ loại ý nghĩ cực đoan ở bên trong. Nhậm Doanh Doanh thật sự thấy kinh hoàng, thậm chí cảm thấy chỉ trong một cái chớp mắt Đông Phương Bất Bại cứ như vậy sẽ ra tay giết nàng không chút lưu tình.
Đông Phương Bất Bại nhưng cứ như vậy mà dời đi ánh mắt. Nhậm Doanh Doanh sau đó lập tức vội vã rời khỏi Hắc Mộc Nhai chưa từng một phút nào dám dừng lại để ngừng nghỉ, thậm chí ngay cả đồ vật này nọ cũng không kịp thu thập. Nàng cũng không biết là đang chạy trốn cái gì. Giờ khắc này đầu óc của nàng chỉ chứa đầy hình ảnh Đông Phương Bất Bại xinh đẹp đến cực điểm từ dáng người đến ánh mắt kia, nơi ở của Hoa Mãn Lâu trở thành địa phương duy nhất nơi mà nàng có thể đến.
Nhậm Doanh Doanh không thể nghĩ tới hiện tại Hoa Mãn Lâu sẽ có thể nói ra những lời như vậy, nàng vốn nghĩ hắn sẽ thu lưu nàng, đồng ý cho nàng ở lại.
“Hoa… Hoa tiên sinh… Ta… Ta thực sự không muốn quay trở lại Hắc Mộc Nhai, ta không có nơi nào để đi ngài không thể để ta ở lại đây một thời gian sao?” Nhậm Doanh Doanh hỏi.
Hoa Mãn Lâu trầm mặc một hồi, đạm thanh nói: “Ngươi biết hay không(?) sau ngày ấy, ngày ấy ta có nói qua với Đông Phương giáo chủ một câu.”
“Nói cái gì?” Nhậm Doanh Doanh có chút sửng sốt.
“Ta Hoa Mãn Lâu sẽ không bao giờ đặt chân tới Hắc Mộc Nhai.” Hoa Mãn Lâu chậm rãi nói.
“Cái gì?! Hoa… Hoa tiên sinh! Đây là…” Nhậm Doanh Doanh sợ ngây người.
Hoa Mãn Lâu than nhỏ một tiếng, nói: “Ngươi hẳn là nên biết, ta không thích sát sinh. Ngày ấy Đông Phương giáo chủ, thật là quá mức lãnh huyết. Những năm gần đây, người ở Nhật Nguyệt Thần Giáo hành sự càng ngày càng độc ác tàn nhẫn, không ngừng sát sinh, ta vốn cho rằng đây đều là một ý của Đông Phương giáo chủ, nhưng hiện tại xem ra, dường như mọi chuyện đều có ẩn tình. Doanh Doanh, ngươi thân tuy là thần giáo thánh cô, nhưng ta đối đãi với ngươi như người thân, sở dĩ như vậy là ta không muốn nhìn thấy tình hình phát sinh giống như ngày hôm nay. Ta lần này đưa ngươi quay về Hắc Mộc Nhai, ta cũng không lên núi, nhưng mong ngươi thay ta chuyển lời đến Đông Phương giáo chủ. Hoa Mãn Lâu sẽ ở dưới chân núi Hắc Mộc Nhai ba ngày. Y nếu đến gặp ta, ta tất nhiên sẽ dùng hết sức khuyên nhủ y. Nếu y không đến, vậy Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Hoa Mãn Lâu ta sau này một nửa điểm cũng không có quan hệ nữa.” Cũng coi như là đối với chính mình cũng có cái công đạo… Những lời này Hoa Mãn Lâu cũng không có nói ra miệng.
Hai năm, Hoa Mãn Lâu mỗi khi nghe được Nhật Nguyệt Thần Giáo hành sự, đều có một loại xúc động muốn chạy đi hỏi thẳng Đông Phương Bất Bại vì sao lại làm ra những loại sự tình này. Thế nhưng, Hoa Mãn Lâu lại nghĩ đến tình cảnh ngày đó, rồi lại cho rằng Đông Phương Bất Bại thực sự chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Tuy rằng chuyện của Nhật Nguyệt thần giáo cùng hắn cũng không có nửa điểm quan hệ, hắn cũng vô cùng cố gắng nỗ lực để quên đi sự mâu thuân trong lòng, nhưng thẳng đến lúc này, sau khi hắn nghe xong nghe xong những lời Nhậm Doanh Doanh nói mới biết được, hắn thủy chung cũng chưa từng thực sự quên mọi chuyện đã diễn ra. Huống hồ, trong lòng hắn còn có một nghi vấn lớn chưa có câu trả lời.
Nhậm Doanh Doanh nghe Hoa Mãn Lâu nói xong, hoàn toàn ngây người. Hoa Mãn Lâu tuy rằng nói có lý, thế nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn là sợ phải gặp Đông Phương Bất Bại lần nữa. Nhậm Doanh Doanh đối với tình cảnh lúc này mà nói, thực sự là nàng đang phải chịu ảnh hưởng quá lớn. Nàng xầm xì nói: “Hoa tiên sinh… Có thể hay không còn làm ta nghĩ muốn…”
Hoa Mãn Lâu hít sâu một hơi, lộ ra vẻ tươi cười, ôn hòa thường ngày nói: “Đương nhiên. Ta ta sẽ đưa ngươi về, nhưng trước tiên sẽ dẫn ngươi đi nghỉ ngơi đã, dù gì ngươi cũng đã mệt mỏi sau một chặng đường dài tới đây.” Hoa Mãn Lâu đi ở phía trước dẫn đường, Nhậm Doanh Doanh chậm rãi bước đuổi kịp theo sau.
Hoa Mãn Lâu một mình trở về phòng sau khi đưa Nhậm Doanh Doanh đến khách phòng, sắc trời đã tối, trong phòng mông lung một màu đen, bốn phía đối với Hoa Mãn Lâu mà nói tự nhiên vẫn là quen thuộc. Hắn tự rót cho mình một chén trà, lúc này mới đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Hắn đối với những lời Nhậm Doanh Doanh nói lúc trước tỉ mỉ nghĩ lại một chút, còn có cả những lời hắn đối Nhậm Doanh Doanh nói, Hoa Mãn Lâu lộ ý cười tự giễu, thần tình cũng bắt đầu thay đổi không rõ là đang nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, mới nghe Hoa Mãn Lâu thì thào noi: “Nếu sự thật là như vậy, ta chẳng lẽ không phải…”