Nếu cho y một cơ hội làm lại, y hy vọng mình chưa bao giờ đáp ứng để Dương Liễm đến Giang Nam. Nơi dồi dào xinh đẹp đó, gần như thành ác mộng với y.
Y không sợ có người phản bội, bởi vì người phản bội y, không có kẻ nào có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này. Nếu người nọ đã bất trung hơn nữa còn vô dụng với y, vậy giữ lại để làm gì?
Có lẽ khi trong lòng có một người, sẽ hận không thể mỗi ngày đều gặp được người nọ, Dương Liễm bất quá rời đi năm ngày, y lại bắt đầu nhớ nhung, nếu không phải trong giáo còn sự vụ, y hận không thể lập tức tiến đến Dương Châu.
Cơ hồ cách mỗi một ngày sẽ thu được thư của Dương Liễm, ngắn ngủn mấy câu, luôn báo cáo chuyện đã xảy ra gần đây sau đó lại thêm mấy câu vô nghĩa, tỷ như dặn mình đừng quên ngủ sớm cùng dùng điểm tâm, hoặc là nói nơi nào có đồ ăn ngon sau này sẽ cùng mình đến ăn, hoặc là trên thư chỉ viết hai từ “Nhớ ngươi”.
Người này sao nhàm chán vậy chứ, trong lòng mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng cũng bỏ tờ giấy đó vào một hộp nạm vàng khóa lại, ngày sau nhất định phải cho người này xem bản thân hắn có bao nhiêu nhàm chán.
Xử lý xong việc trong giáo, đã mất hơn một tháng, nhưng Dương Liễm vẫn không trở về. Y không phải nử tử ngượng ngừng, nếu ái nhân chưa về, vậy y sẽ đi đón ái nhân về.
Cuối năm sắp đến, là lúc người nên trở về.
Một đường gia tốc, tới Dương Châu đã sắp sửa vào đêm, nhưng khi đến y chỉ nhìn thấy một căn phòng trống rỗng, Dương Liễm tại sao không ở đây?
Tang Tam Nương nói hắn đi Giang Nam bái phỏng bằng hữu, nhưng y rất rõ ràng quá khứ của Dương Liễm, ở Giang Nam Dương Liễm căn bản không có bằng hữu. Như vậy Dương Liễm vì sao phải nói dối, là vì muốn thoát khỏi y, hay là vì một nguyên nhân không chịu nỗi khác? Trong tiềm thức, hai nguyên nhân này đều không phải thứ y muốn.
Ngươi cũng muốn phản bội ta sao, Dương Liễm? Y thừa nhận lúc này y hoảng sợ, nếu người khác phản bội y, giết là được. Thế nhưng Dương Liễm đối với y, còn quan trọng hơn cả bản thân, sao y có thể dễ dàng thương tổn hắn. Nhưng trong tiềm thức vẫn thấy, Dương Liễm sẽ không phản bội y, ai cũng có thể phản bội y, chỉ có hắn là không thể.
Đã như thế, sao lại không tin đối phương không phản bội mình, chỉ cần hắn bình an trở về thì tốt rồi. Dù sao tâm đã không thể bình yên, cớ sao không thuận theo nó.
Khi nhìn bản kế hoạch trên bàn, y mới chính thức đánh tan sợ hãi sâu trong đáy lòng, Dương Liễm, tất sẽ không phản bội y, y tin tưởng phán đoán của mình.
Nếu Dương Liễm đi Hàng Châu, như vậy y sẽ đến Hàng Châu tìm hắn, người trốn nhà, cũng cần phải có người đi tìm về mới được.
Lại là một hành trình kéo dài suốt ngày đêm, khi đến trước một ngọn núi cao, không trung lại bắt đầu hạ tuyết, tuy rằng không có Dương Liễm ở bên cạnh thay mình phủ thêm áo choàng, nhưng y cũng không thấy lạnh, bởi vì chỉ cần qua ngọn núi này, sẽ rất gần Hàng Châu, có lẽ cảm giác nôn nóng ẩn ẩn trong lòng y, chỉ có khi nhìn thấy Dương Liễm, mới có thể chân chính biến mất không thấy.
Sơn đạo vì tuyết rơi mà dị thường trơn trượt, dắt ngựa đi qua sơn đạo dốc nhất, y ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm từ xa truyền đến, chân mày nhịn không được nhíu chặt lại. Đợi khi đến gần, mới phát hiện vài Hắc y nhân đang vây công một lam sam nhân, mà lam sam nhân này là Đan Thanh Sinh nguyên bản nên ở Mai trang, hơn nữa chiêu chiêu đều tàn nhẫn. Không biết Đan Thanh Sinh khi nào lợi hại đến thế, bị nhiều người vậy công như vậy, còn giết được không ít đối thủ.
Mắt nhìn thi thể hoành thất thụ bát trên mặt đất, y khoát tay áo, ý bảo Tang Tam Nương lên hộ trợ giải vây, đợi giết xong Hắc y nhân, chỉ thấy Đan Thanh Sinh lảo đảo vào bước, phù một tiếng quỳ xuốngtrước ngựa của mình.
“Thuộc hạ vô năng, kẻ xấu giảo hoạt, Dương tổng quản bị đánh rơi xuống Huyền Nhai, sinh tử không rõ.”
Y nhíu chặt mi, lời của đối phương trong gió núi mơ hồ không rõ, trong đầu tựa hồ có gì đó đang ong ong tác hưởng.
“Ngươi nói gì, bổn tọa không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
Đan Thanh Sinh chỉ thấy cổ họng khô khốc khó nhịn, giương mắt nhìn lên, thấy Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi, tựa hồ không có tức giận, mới cố lấy dũng khí mở miệng lần nữa, “Dương tổng quản... Dương tổng quản bị kẻ xấu đánh rơi xuống Huyền Nhai, sinh tử không rõ.”
Gió núi ào ạt thổi qua, tựa như tiếng kêu khóc thê lương, Đan Thanh Sinh đợi thật lâu, cũng không thấy Đông Phương Bất Bại nói gì, giữa núi, trừ bỏ tiếng gió, đã không còn nghe được gì. Hắn nhìn trộm lên, mới phát hiện Đông Phương Bất Bại sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ khó coi, tựa hồ rất khó chấp nhận việc này, trong lòng Đan Thanh Sinh lộp bộp một tiếng, ẩn ẩn cảm thấy Đông Phương Bất Bại đối Dương Liễm quá mức coi trọng, nhưng càng lo lắng cho bản thân nhiều hơn, bởi vì Dương Liễm đã chết, mà hắn còn sống.
Tựa hồ ngay trong chớp mắt, Đan Thanh Sinh thấy cổ họng mình chợt lạnh, thế giới biến thành một mảnh hắc ám, bên tai truyền đến một câu như thế này.
“Hắn xảy ra chuyện, ngươi còn sống làm gì?”
Tang Tam Nương kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, nhưng lại không dám nhiều lời một câu, trong lòng lại âm thầm thấy lo lắng, không biết Dương huynh đệ còn... Ngọn núi này cao như vậy, người ngã xuống, thật sự còn đường sống không?
Mắt nhìn Đan Thanh Sinh đã mất nửa cái mạng, Tang Tam Nương mặt không chút thay đổi dời tầm mắt đi.
Bên Huyền Nhai có một thanh kiếm nhiễm huyết, Tang Tam Nương nhận ra, đây là kiếm của Dương Liễm, cũng là bảo kiếm trân quý nhiều năm trong giáo.
Đông Phương Bất Bại không nhìn Tang Tam Nương có biểu tình gì, y nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi đến bờ Huyền Nhai, nghiêng người cầm chuôi kiếm còn dính máu, rõ ràng đã thay ngươi đổi tên thành Dương Liễm, vì sao còn có thể như vậy?
Rõ ràng đã không gọi Dương Liên Đình, vì sao còn phát sinh chuyện như vậy?
Rõ ràng nói phải về cùng nhau mừng tân niên, chẳng lẽ thật muốn giao hết bạc cho mình sao?
Áo choàng tuy khoác trên người, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh, y đứng lên, nắm chặt lấy kiếm, “Lập tức tìm người cho bổn tọa, nhất định phải tìm được.”
Tang Tam Nương ôm quyền, giục ngựa xuống núi,nhưng trước khi rời đi không khỏi quay đầu nhìn người đứng bên bờ huyền nhai kia, vì sao nàng có cảm giác giáo chủ cũng muốn nhảy xuống đó?
“Tang trưởng lão,” La trưởng lão đi theo tựa hồ cũng đã nhận ra không đúng.
Nàng thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Đi thôi.” Tuy rằng trong lòng biết Dương Liễm chắc hẳn đã chết, nàng lại ôm một tia hy vọng, có lẽ này thế gian có kỳ tích.
Người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, y đã không có tâm tư đi suy nghĩ, không còn chút phong độ ngồi ở trên bờ huyền nhai mặc cho gió lạnh gào thét, nhìn vực sâu đen không tháy đáy, Dương Liễm ngã xuống từ nơi này sao?
Hôm nay lạnh như thế, không biết lúc hắn ngã xuống, có mặc áo choàng dày chút không, bằng không lúc y tìm được hắn rồi, hắn nhất định sẽ bị đông cứng, dù sao người nọ sợ lạnh như vậy mà.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười, y đứng lên, nhìn đáy vực tối đen, thanh âm ôn nhu như tình nhân nỉ non, “Ta sẽ tìm được ngươi, không phải sợ.”
Dương Liễm mất tích ngày đầu tiên, đại bộ phận giáo chúng ở Giang Nam đều ra ngoài tìm kiếm, không có kết quả.
Dương Liễm mất tích ngày thứ hai, giáo chúng đệ tử ở phụ cận Giang Nam cũng đuổi tới, tìm kiếm hai ngày, vẫn không có kết quả.
Dương Liễm mất tích ngày thứ tám, đại bộ phận đệ tử cao thấp trong giáo đều tới, cơ hồ vạch cỏ đi tìm, ngay cả hạ lưu sông cũng không buông tha, nhưng vẫn không có kết quả.
Sau khi Dương Liễm mất tích nửa tháng, có một Đường chủ nói Dương Liễm có thể đã chết, bị Đông Phương Bất Bại đương trường bẻ gãy cổ, từ nay về sau không người nào dám nhắc tới chuyện Dương Liễm sống hay chết, chỉ mù quáng tìm kiếm, nhưng ai cũng hiểu được, Dương tổng quản tám chín phần mười đã táng thân trong bụng cá, cho dù cá không ăn hắn, nhưng mang theo một thân thương tích rơi xuống huyền nhai, còn có đường sống sao?
Tất cả mọi người biết, Dương Liễm đã chết, nhưng mọi người cũng biết, không thể nói Dương Liễm đã chết.
Cuối năm đã đến, cao thấp trong giáo đầy náo nhiệt, Đông Phương Bất Bại đuổi hết mọi người trong viện, ngồi trước bàn cơm đặt đầy thức ăn, rót rượu vào chén bên phải mình, rồi mới châm đầy cho mình. Ngửa đầu uống sạch rượu trong chén, rõ ràng là thứ rượu nồng nhất, nhưng uống vào hương vị mới nhạt nhẽo làm sao.
Chén rượu lạnh băng, y cười khổ, nếu có người nọ ở đây, rượu này nhất định sẽ hâm qua rồi mới đưa cho mình uống, y sớm đã quen người nọ vì y chuẩn bị hết thảy, quen hắn đứng sau y, nhưng hiện giờ vạn gia đoàn viên, người nọ lại không ở.
“Bùm!”
Ngoài cửa sổ có ánh lửa lóe lên, là người trong giáo phóng pháo hoa, y lại uống hết một chén rượu, rượu không gắt, lại lạnh đến tận lòng y.
Thế nhân đều nói, rượu không say mỗi người tự say, y có lẽ là thật sự rất say rồi, bằng không sao y lại thấy Dương Liễm đứng bên cạnh bàn, mỉm cười nhìn mình.
“Ngươi đã trở lại?” Y nói.
Đối phương vẫn chỉ cười, tựa như bình thường, cười đến ôn nhu rồi lại thâm tình, đôi mắt kia tràn ngập thân ảnh của mình.
Y vươn tay, muốn đối phương như ngày xưa cầm tay mình, nhưng thật lâu thật lâu sau, thứ mà đầu ngón tay chạm được chỉ vẫn là không khí lãnh lẽo, mà người đang mỉm cười kia, đã không biết đi nơi nào.
Y lảo đảo đứng dậy, bầu rượu bằng sứ trên bàn ‘bang’ một tiếng rơi xuống đất, mùi rượu tỏa ra khắp nơi.
Y cúi đầu nhìn bầu rượu vỡ vụn đầy đất, chậm rãi ngồi xổm xuống, một thân hồng bào tựa hồ cũng mất đi vẻ tiên diễm xưa kia, ngạo khí cùng kiên cường khắp người đều bị đánh tan.
“Ngươi vì sao vẫn chưa về?”
Mùa xuân năm thứ hai sau khi Dương Liễm mất tích, y hạ Giang Nam, hy vọng trong đám người tìm được thân ảnh quen thuộc kia, cho dù Dương Liễm như trong mấy thoại bản vì rơi nhai mà mất đi ký ức, y cũng chấp nhận.
Mà Giang Nam phồn hoa, lại không có thân ảnh người nọ.
Mùa xuân năm thứ ba, y như cũ hạ Giang Nam, nhưng vẫn không tìm được thân ảnh làm y vấn vương.
Mùa xuân năm thứ tư, lại hạ Giang nam, đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo trong miệng dân chúng đã là thiện nhân, y nghe đủ các đồn dại về thần giáo cùng bản thân. Đến một gian trà lâu, nghe thuyết thư tiên sinh nhắc tới Dương Liễm, rốt cuộc nhịn không được rời đi.
Nếu năm nay đợi không được, sang năm lại đến, một ngày nào đó, y sẽ đợi được Dương Liễm về.
Hắn nếu đã hứa cùng y đón tân niên, sao có thể nuốt lời cho được? Dương Liễm vẫn luôn nói giữ lời, y biết.
“Giáo chủ, chúng ta nên về.”
Ra trà lâu, một trưởng lão đi theo nói như thế.
Y nhìn Tây hồ nước gợn lăn tăn, giấu đi tưởng niệm nơi đáy mắt, là lúc nên về.
Dương Liễm, ngươi cũng nên về.
“Vị hồng y công tử này, hôm nay chắc chắn có chuyện vui,” Đi ngang qua một sạp tướng số, ngân phát lão nhân nói vậy.
Chuyện vui? Y đã sớm quên mất vui là cảm giác thế nào.
“Công tử một thân hồng y, vốn là ý may mắn, lại thêm hôm nay xuôi gió xuôi nước, công tử hôm nay vận may phủ xuống, tất có sẽ gặp được chuyện tốt.” Ngân phát lão nhân híp mắt nói, “Hôm nay chính là ngày công tử nhân duyên đại cát.”
Nhân duyên? Y cười lạnh, người y yêu chưa về, sao lại nói đến nhân duyên?
“Công tử đừng nghi ngờ lời lão nói, hôm nay công tử sẽ gặp được người trong lòng công tử ngưỡng mộ.”
Buồn cười, thật buồn cười, người trong lòng y ngưỡng mộ, sẽ mãi chỉ có một, vậy còn người ngưỡng mộ trong lòng nào y có thể gặp được nữa.
Y nhìn ngõ nhỏ bên cạnh, xuyên qua ngõ nhỏ này sẽ trở lại khách ***, vậy đến sang năm mới có thể trở lại nơi này?
Ôm hy vọng mà đến, rồi lại thất vọng mà về, Dương Liễm, ngươi nếu không trở về, ngày sau ngươi về, ta nhất định sẽ cho ngươi chịu đủ đau khổ, y oán hận nghĩ vậy.
“Đông Phương, Đông Phương...”
Phía sau truyền đến thanh âm mang theo run rẩy, cũng rất tinh tường.
Bỗng dưng quay đầu lại, chỉ thấy người mình vẫn chờ mong đứng bên bờ Tây hồ, hơn ba năm đã trôi qua, hắn tựa hồ đã trải qua rất nhiều việc, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt không khỏe, nhưng tình ý trong mắt lại chưa từng đổi thay.
Yên hoa tam nguyệt, người cuối cùng đã về.
Hết Đông Phương Bất Bại phiên ngoại chi Người có trở về?