Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 20: Cứu viện




Lục La cảm thấy được, có gì đó không giống bình thường, nhưng nàng lại không biết chỗ nào không thích hợp, Dương tổng quản vẫn buổi sáng mỗi ngày hầu hạ giáo chủ thức dậy, chỉ là sáng sớm, giáo chủ sẽ dạy Dương tổng quản luyện kiếm trong chốc lát, ngày thường vị giáo chủ làm cho nàng không dám nhìn thẳng giờ lại cho nàng một loại cảm giác ôn hòa nói không nên lời.

Có lẽ chưa từng thấy qua mặt này của giáo chủ, mới có thể có loại cảm giác này đi. Lục La bưng trà cụ, nhìn hai người trong viện, lộ ra một nụ cười, lẳng lặng lui xuống.

“Động tác này của ngươi sai rồi, “ Đông Phương Bất Bại lấy kiếm trong tay Dương Liễm, biểu diễn kiếm pháp một lần, động tác tự nhiên là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, làm cho Dương Liễm xem choáng váng.

Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm nghiêm túc, đưa kiếm trả lại cho hắn, nhíu mày nói, “Thanh kiếm này không thích hợp ngươi dùng, đợi lát nữa vào giáo khố tìm xem có thanh kiếm nào vừa tay không.” Làm một kiếm khách, có một thanh kiếm thích hợp là phi thường quan trọng, Dương Liễm nếu muốn học võ nghệ, tự nhiên phải để hắn học được tốt nhất, “Luyện một lần nữa cho ta xem.”

Dương Liễm chuẩn bị tư thế, hít sâu một hơi, luyện qua chiêu thức trong trí nhớ một lần, quay đầu lại nhìn thấy mặt Đông Phương Bất Bại không chút thay đổi, hắn vội ho một tiếng, xem ra lại làm cho Đông Phương không hài lòng.

“Dùng kiếm, chỉ dùng cổ tay để linh hoạt, mà không phải cánh tay huy động, “ Đông Phương Bất Bại cầm cổ tay Dương Liễm, giật giật cổ tay hắn, nhẹ giọng nói, “Kiếm từ tâm sinh ra, không phải một thứ chết, nhìn nhớ kỹ chiêu thức vô dụng này là vô ích, ngươi phải đem từng chiêu từng thức hóa thành bản năng của cơ thể, mới có thể khi đối mặt địch thủ, chân chính có năng lực ngăn địch.”

Không biết vì cái gì, hắn nghĩ tới câu nói trong Độc Cô Cửu Kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu, mà hắn hiện tại mục tiêu theo đuổi còn là rèn luyện chiêu thức, trình độ kém này chẳng đúng lấy nửa điểm.

Đông Phương Bất Bại không chỉ có võ công cao cường, còn là một sư phó tốt có tính nhẫn nại, Dương Liễm trong lòng thầm nghĩ, nếu là người khác, sớm đã một cước đá văng tên đồ đệ ngốc này rồi, chỉ có Đông Phương vẫn không có nửa phần không kiên nhẫn dạy hắn.

Cảm thấy không muốn làm cho Đông Phương Bất Bại thất vọng, Dương Liễm hômột hơi, cười nói với Đông Phương Bất Bại, “Ta luyện thêm một lần nữa.”

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, lui ra phía sau vài bước, nhường bãi đất trống cho Dương Liễm.

Cốt cách Dương Liễm tuy rằng không phải kỳ tài luyện võ gì, nhưng là may mắn hắn có ngộ tính, trải qua Đông Phương chỉ dẫn, đã dần dần hiểu được bí quyết trong đó, một bộ kiếm pháp luyện xong, tuy rằng không như Đông Phương mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng cũng đã có phong độ, so với trước đó luyện bộ Nghiêm gia kiếm pháp tiến bộ không ít.

Luyện đầy đủ bộ kiếm pháp, trên người Dương Liễm cũng không còn lạnh, chân cũng bắt đầu có sức, hắn cười nhìn về phía Đông Phương, “Lần này thế nào?”

Đông Phương Bất Bại mày giãn ra nói, “Là có tiến bộ không ít, “ nói xong, nhìn sương mù dày đặc còn chưa tán đi, “Ngày mai luyện tiếp, buổi sáng còn có chuyện, đi dùng cơm trước.”

Dương Liễm cũng biết luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều, trong lòng cũng không gấp gáp, thu kiếm đi đến bên Đông Phương, lau mồ hôi trên trán, nhưng không mở miệng hỏi Đông Phương Bất Bại là chuyện gì.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn lấy tay lau mồ hôi, từ trên người lấy ra một cái khăn thêu hoa nhỏ nhạt màu đưa cho hắn, “Dùng cái này đi.”

Dương Liễm tiếp nhận khăn, lấy tay lung tung xoa xoa cái trán, đem khăn bỏ vào trong ngực, vừa thấy hoa thêu *** xảo trên mặt khăn đã biết là không phải nữ thêu, Đông Phương không nói, cũng không có nghĩa hắn không biết. Đông Phương tự tay thêu, hắn sao có thể dùng để lau mồ hôi được. [Gin: anh sến =3=]

Đông Phương Bất Bại chú ý tới động tác của hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cảm thấy nên sắp xếp làm túi tiền, túi hương này nọ cho người này. Thành phẩm thô ráp của tỳ nữ người này, y xem còn không vừa mắt. [Gin: anh cưng chồng quớ, cute ghê nơi:”>]

Người này nếu đồng ý đi cùng mình cả đời cả kiếp, y làm sao có thể để người này ủy khuất, cho dù y không thể như nữ tử sinh con dưỡng cái, nhưng là trừ bỏ việc đó, y có thể làm tốt hơn cả nữ tử. Y Đông Phương Bất Bại, có cái gì không làm được, không thể làm chứ?

Dùng xong điểm tâm, Đông Phương mang theo Dương Liễm đến nghị sự đại đường của Thần giáo, các đại trưởng lão đường chủ hương chủ đều đứng dưới đường, Dương Liễm mặt mang tươi cười khiêm tốn, đi theo Đông Phương Bất Bại tới nơi cao cao kia. Hắn không phải Dương Liên Đình, cho nên sẽ không lấy cái danh nghĩa gọi là yêu làm cho Đông Phương Bất Bại từ bỏ quyền lợi, bỏ qua giáo chúng này đó. Hắn phải làm, là làm bạn bên người này, vô luận y là giang hồ đệ nhất cao thủ, hay là ngày sau trở thành quái vật trong mắt Lệnh Hồ Xung.

Đông Phương nếu thích quyền lực này, hắn cũng thế.

Đông Phương nếu là mệt mỏi, nghĩ tới những ngày làm người thường, hắn cũng sẽ đi theo.

“Nhật nguyệt thần giáo, thiên thu vạn tái. Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”

Dương Liễm nhìn thấy những người này quỳ xuống, kính sợ nhìn Đông Phương Bất Bại ngồi ở vị trí giáo chủ, hắn cúi đầu, hơi hơi khom người, không thể vì làm người bên cạnh mà không thi lễ. Hắn không muốn bởi vì mấy chuyện nhỏ này mà trở mặt với người trong giáo, làm cho Đông Phương khó xử.

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, “Khởi [Dậy].” Bất quá một chữ, mọi người đều đồng loạt đứng lên, lại ôm tay một cái, mới toàn bộ ngẩng đầu. Tuy rằng không phải tất cả mọi người đều tôn kính, nhưng là mỗi người đều mang theo lo sợ.

“Giáo chủ, phái Hoa Sơn tình thế đã yên ổn xuống, tứ đại môn phái khác hiện tại cũng tường an vô sự, thuộc hạ lo lắng Ngũ nhạc môn phái sẽ liên hợp bất lợi với giáo ta, “ Vương Thành vừa mới rửa sạch hiềm nghi của bản thân với kẻ đi ám sát, giờ phút này phi thường dụng tâm xử lý việc trong giáo, càng thêm chú ý động tĩnh đám chính phái này.

Đông Phương Bất Bại nhìn ông một cái, chọn mi, “Nga, Vương trưởng lão từ đâu cho ra kết luận này?” Vương Thành cùng Vương Tiến ám sát y từ trước đến nay giao hảo, tuy rằng tạm thời không nhìn ra ông có chỗ khả nghi gì, nhưng y hiện tại không có khả năng thật sự tín nhiệm người này.

“Thuộc hạ nghe đệ tử phía dưới hồi báo, Giang Nam gần đây xuất hiện rất nhiều người của Ngũ nhạc môn phái, hơn nữa thuộc hạ phát hiện, thôn trấn dưới Hắc Mộc nhai có rất nhiều người mới, thuộc hạ lo lắng những người này có thể là Ngũ nhạc phái tới nằm vùng.” Vương Thành biết giáo chủ xưa nay cảnh giác rất nặng, ông nếu muốn hảo hảo mà sống, phương pháp tốt nhất không phải là cứ cúi đầu, mà là cố gắng chứng minh quyết tâm cùng năng lực của mình.

“Vương trưởng lão nói, thuộc hạ cũng có nghe, “ Bảo Đại Sở trưởng lão ôm tay nói, “Ngày gần đây, thôn trấn dưới chân núi quả thật xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, tuy rằng hóa trang thành người bình thường, nhưng là thuộc hạ phát hiện trong đó vài người có nội lực, động cơ đúng là khả nghi.”

Đông Phương Bất Bại nhẹ nắm tay vịn, “Bổn tọa đã biết, còn có chuyện gì?”

Vài vị trưởng lão trao đổi một ánh mắt, để Đồng Bách Hùng cùng Đông Phương Bất Bại quan hệ cá nhân rất tốt mở miệng, “Giáo chủ, hiện giờ trong viện của ngài không ai hầu hạ, có nên chọn vài người hầu hạ không?”

Dương Liễm vốn cúi đầu nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Bách Hùng, tuy rằng biết Đông Phương không thích nữ tử, lúc này trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

Đông Phương Bất Bại ánh mắt lạnh lùng, ngồi thẳng thân thể nói, “Chuyện riêng của bổn tọa, không cần ngươi lo lắng, ngày sau ta không muốn nghe lại mấy cái này.” Y liếc mắt người hướng bên cạnh, phát hiện trong mắt hắn khó chịu, trong lòng kiên nhẫn thiếu hơn phân nửa, người này đúng là ăn dấm chua đến vậy.

“Dạ, thuộc hạ vượt quá quy củ, “ Đồng Bách Hùng thấy Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, chỉ nghĩ giáo chủ là vì trước đó mấy vị phu nhân ghen tuông hại chết Thanh phu nhân mà cảm thấy tức giận, thế cho nên đối nữ tử tạm thời không có hảo cảm, nghĩ vậy, cũng không dám nhiều lời, dù sao loại chuyện này, bọn họ làm thuộc hạ, đích xác không nên nhiều lời.

Lời nói của Đồng Bách Hùng bị ngăn cản, ai cũng không dám nhắc lại việc này, sắc mặt Dương Liễm cũng tốt hơn chút.

Dương Liễm lại nghe các đường nói chuyện đã xảy ra, còn nói ngụy quân tử chính phái là vô sỉ cỡ nào, những người này càng nói càng giận, nhưng Đông Phương ngồi ở địa vị cao sắc mặt biến hóa khó lường, làm cho người ta nhìn không ra y là không ngại hay là tức giận.

Đương nhiên cũng có như vậy một hai đường chủ không đồng tình với nhau, vài câu khắc khẩu dưới một ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, lập tức im miệng.

“Giáo chủ, thuộc hạ nghe nói Ngũ Tiên giáo còn có Đường môn đã bị Ngũ nhạc phái chèn ép, hai môn phái này hướng Thần giáo ta cầu viện, không biết ý giáo chủ như thế nào?” Tang Tam Nương nghĩ đến thảm trạng của Vân Nam Ngũ Tiên giáo cùng Thục Địa Đường môn, không khỏi ra tiếng hỏi.

“Ngũ Tiên giáo cùng Đường môn bất quá là môn phái nhỏ, làm sao đáng giáo ta vì bọn họ cùng Ngũ nhạc quay mặt làm địch?” Hữu sử Thượng Quan Vân nhíu mày nói, “Hơn nữa chưởng môn Ngũ Tiên giáo bất quá là phụ nữ, cứu bọn họ có ưu đãi gì?”

Vừa nghe lời này của Thượng Quan Vân, Tang Tam Nương ý không vui, “Thượng Quan hữu sử, nữ nhân thì sao, nữ nhân chẳng lẽ không thể làm đại sự?”

Thượng Quan Vân cũng biết chính mình nói lỡ lời, nhưng là thấy Tang Tam Nương gây sự như thế, trên mặt cũng không nhịn được, trầm giọng nói, “Chẳng lẽ Tang trưởng lão ý là muốn Thần giáo chúng ta không có lợi gì mà đi trợ giúp bọn họ?”

“Hai môn phái này đồng ý, nếu là giáo ta nguyện ý viện thủ, bọn họ nguyện ý quy phụ giáo ta, chịu giáo ta sử dụng,” Tang Tam Nương không để ý tới Thượng Quan Vân, “Thỉnh giáo chủ định đoạt.”

Mọi người đều cân nhắc, thấy Đông Phương Bất Bại không nói gì, cũng không có can đảm lên tiếng, dù sao loại chuyện này không phải việc nhỏ, nếu là quyết sai, ai cũng không tha thứ được.

Dương Liễm nhớ tới Lam Phượng Hoàng của Ngũ Tiên giáo sau này sẽ quan hệ cá nhân rất tốt với Nhậm Doanh Doanh, thái độ làm người lanh lẹ, thật ra một nữ nhân không tồi. Nhưng chính là bởi vì nàng cùng Nhậm Doanh Doanh quan hệ cá nhân rất tốt, cho nên hắn cũng không muốn Đông Phương Bất Bại đi quản chuyện Ngũ Tiên giáo, nếu Đông Phương mới là giáo chủ, người ma giáo chịu Nhậm Doanh Doanh sai bảo, vậy để Đông Phương ở chỗ nào? Nghĩ vậy, Dương Liễm nhíu mày.

Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm nhíu mày, biết hắn có ý tưởng, liền mở miệng hỏi, “Dương tổng quản, ngươi đối việc này thấy thế nào?”

Dương Liễm ôm quyền nói, “Giáo chủ, thuộc hạ cho rằng, Đường môn cùng Ngũ Tiên giáo cùng là môn phái thiện độc, đối với giáo mà nói, phân hai đường cứu viện phi thường hao phí thực lực trong giáo, hơn nữa người Ngũ nhạc có phải dương đông kích tây đối giáo ta bất lợi còn chưa biết được, thuộc hạ thấy, tiểu phái dùng độc thì một cái là đủ.”

Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, tiếp tục hỏi, “Kia theo ý kiến của ngươi, cứu môn phái nào thì được?”

“Thuộc hạ cảm thấy, Đường môn dùng độc trong thiên hạ đều biết, Ngũ Tiên giáo so với Đường môn, vẫn là kém khá xa.” Dương Liễm nhìn Tang Tam Nương, thấy nàng cũng không khó chịu, nhân tiện nói, “Có một Đường môn là đủ rồi.” Về phần Ngũ Tiên giáo còn thiện cổ độc thuật, Dương Liễm tự nhiên không đề cập tới, dù sao Lam Phượng Hoàng của Ngũ Tiên giáo thân thiết với Nhậm Doanh Doanh, kia còn không bằng không cần.

Người ở đây cũng biết Dương Liễm nói có đạo lý, lược lược suy tư, có hơn phân nửa người đồng ý lời hắn nói, ngay cả Tang Tam Nương cũng không phản đối.

Đông Phương Bất Bại thản nhiên mở miệng nói, “Một khi đã như vậy, như vậy Đường chủ Chu Tước đường đi làm chuyện này.” Y nghiêng đầu nhìn Dương Liễm khóe miệng nhếch lên, người này nếu không thích Ngũ Tiên giáo, như vậy lưu lại cũng vô dụng, vậy sao không cứ theo ý hắn đi?

Hết Cứu viện