Lau rửa sạch sẽ toàn thân cho giáo chủ đại nhân, Tô Diễm vứt tấm vải trải giường vừa rồi sang bên, thay một tấm mới sạch sẽ khô ráo, trong lòng ôm cơ thể trơn láng mịn màng của giáo chủ đại nhân mà thỏa mãn thở dài, lại càng siết chặt.
Giáo chủ đại nhân cực kì hiếm hoi mà vươn tay ôm hông Tô Diễm, khiến anh bất giác mỉm cười, chạm nhẹ lên đôi môi vẫn còn sưng mọng của y mà dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Giáo chủ đại nhân nằm trong lòng Tô Diễm mà khép mắt, khẽ nói: “Mai đi tiếp nhận vị trí Phó tổng quản, lấy lại hết những thứ cần lấy về đi.”
“Đây là ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Tô Diễm nhìn giáo chủ đại nhân mang vẻ mệt mỏi, có điều lời này lại làm anh thấy rất vui. Ít nhất anh vẫn có chút địa vị trong lòng giáo chủ đại nhân, chắc chắn so với thằng cha Dương Liên Đình chết tiệt kia cao hơn không ít.
Giáo chủ đại nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người, tấm lưng trần đập vào mắt Tô Diễm.
Hôn lên lưng y, Tô Diễm vươn tay ôm lấy eo mà kéo y vào lòng, không dấu được ý cười: “Biết rồi. Đông Phương, ngươi chỉ cần chú ý nắm đại cục trong tay, những chuyện khác cứ để ta lo.”
Nếu ngay cả chuyện đó cũng làm không được, sao có thể xứng với ngươi chứ.
Khi Tô Diễm tỉnh lại sáng hôm sau giáo chủ đại nhân đã không còn bên cạnh, có điều bên gối lại đặt một bộ y phục màu xanh thẫm, Tô Diễm cực kỳ tự nhiên mà mặc vào, kích cỡ vừa khít, ôm sát lấy dáng người Tô Diễm mà càng tôn thêm vẻ tuấn dật.
Cửa két một tiếng mở ra, giáo chủ đại nhân mang một thân khí lạnh buổi sớm mai đi đến, nhìn Tô Diễm đang cột đai lưng, cúi đầu nhìn không rõ mặt, khóe môi không khỏi cong lên: “Tô tổng quản nhớ lát nữa rửa mặt xong hẵng đi, tránh dọa người của bổn tọa chạy mất.”
“Hả?” Tô Diễm ngẩng đầu, ngây ngô mà nhìn biểu tình quỷ dị của giáo chủ đại nhân.
Đầu mới ngẩng lên một cái, giáo chủ đại nhân liền nhìn đến đống lem luốc trên mặt Tô Diễm mà cuối cùng nhịn không được bật cười, phất phất tay áo về phía anh: “Ngươi tự đi mà soi gương xem.”
Hồ nghi lại gần tấm gương, Tô Diễm vừa nhìn đến mặt mình liền đen mặt lại. Đồ dùng để dịch dung đêm qua ngâm ngước bị nhòe ra, hình thành những mảng những vệt màu nhòe nhoẹt, giống như đắp bùn lên mặt vậy. Khóe mắt giật giật mà nhắm thẳng đến bồn nước, Tô Diễm lấy khăn chà sạch cái đám trên mặt xong, nước còn đang nhỏ giọt cũng không thèm lau mà trực tiếp lao đến quắp eo giáo chủ đại nhân đè ra giường.
“Ngươi là cố ý muốn thấy ta mất mặt đúng không?” Tô Diễm dụi đầu vào người y, nghiến răng nghiến lại nhìn nét mặt cười cợt của người kia.
Giáo chủ đại nhân nhìn khuôn mặt còn đang nhỏ nước của Tô Diễm, ý cười chậm rãi phai đi, nâng tay khẽ vuốt má anh, không ngừng mơn trớn: “Nguyên lai trông ngươi là như thế này.”
Ngũ quan thật tinh tế mà lại anh khí hoàn toàn khác hẳn với Dương Liên Đình, trông thật ôn nhu tuấn nhã.
“Không thích à?” Nắm lấy bàn tay của y hôn nhẹ xuống, Tô Diễm kéo eo y lại gần, tựa tiếu phi tiếu nhìn đôi mắt đen láy của giáo chủ đại nhân, khẽ nheo mắt, “Hay là, ngươi vẫn thích kiểu mặt của Dương Liên Đình hơn?”
Nhìn bộ dạng ghen bóng ghen gió, giáo chủ đại nhân cười khẽ, ngạo nghễ nhìn Tô Diễm: “Nếu ta thích kiểu đó thì ngươi muốn làm gì?”
Nheo mắt lại đầy nguy hiểm, Tô Diễm cười lạnh: “Ta vốn đã không thích hắn, giờ lại càng không, ta sẽ cho hắn một kết cục còn thê thảm hơn thứ ta vốn muốn hắn phải chịu. Có điều…” Tô Diễm áp sát lại gần giáo chủ đại nhân, cười có phần tà khí, “Ngươi nói như vầy với ta, ta thật sự rất là đau lòng nha. Đông Phương, ngươi mau đền cho ta đi.”
“Đền? Muốn đền sao đây?” Giáo chủ đại nhân nhìn khuôn mặt càng dựa càng gần, tựa tiếu phi tiếu, “Nếu ngươi muốn, thần giáo này ngươi cứ lấy luôn đi.”
“Cơ mà ta muốn ngươi kìa…” Biết rõ giáo chủ đại nhân là đang chọc mình, Tô Diễm cũng không khách sáo, nắm cằm giáo chủ đại nhân hôn xuống.
Cái gọi là Phó tổng quản chính là chia quyền với Dương Liên Đình, hai người chia nhau mỗi người một nửa nội vụ trong giáo mà giải quyết, Dương Liên Đình hiển nhiên không cam lòng, có điều giáo chủ đang thương nghị đại sự, không thể quấy rầy, Dương Liên Đình cũng chỉ có thể dẫn người đến gây sự với Tô Diễm.
Lúc Dương Liên Đình đến, Tô Diễm đang ngồi uống trà với Trần Ngôn, Trần Ngôn có thể ngồi lên chức quản sự trong giáo, tất nhiên là đã thành tinh luôn rồi, không cần Tô Diễm nói gì thêm đã phát biết Tô tổng quản trông nho nhã ôn văn này là ai.
Nhìn thấy Dương Liên Đình kéo người xông vào, Trần Ngôn thoáng nhíu mày, lại vẫn đứng dậy tránh sang một bên, ánh mắt nhìn Dương Liên Đình hiện rõ không vui.
“Chào buổi sáng, Dương tổng quản.” Tô Diễm xoay người, hướng Dương Liên Đình nâng chén cười, không ngoài dự đoán mà nhìn đến biểu tình khiếp sợ trên mặt gã.
“Ngươi…” Khuôn mặt này gã hiển nhiên là cực kỳ quen thuộc, có điều Dương Liên Đình chưa từng nghĩ rằng bản thân còn có thể gặp lại, lập tức tối mắt quá, “Cái tên yêu nhân ngươi sao lại ở đây!”
Khẽ cười một tiếng, Tô Diễm vắt chéo chân trông thật nhàn nhã, thoải mái nói: “Lời này của Dương tổng quản thật lạ lùng, Tô mỗ ở đây chẳng lẽ còn cần Dương tổng quản đồng ý sao? Hiện tại Tô mỗ với Dương tổng quản coi như đồng sự, Dương tổng quản nếu gây ra điều tiếng thị phi gì, vậy cũng không được tốt lắm đâu.”
Dương Liên Đình gần như nghiến răng nghiến lợi: “Người trong viện hôm đó… là ngươi!”
Tô Diễm có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi, hôm đấy anh bị giáo chủ đại nhân đè lên cây lại bị Dương Liên Đình nhìn thấy rõ rành rành, tuy cũng chẳng có gì, cơ mà trong lòng vẫn thấy hơi…
“Chỉ là một tên nam sủng cũng muốn lộng quyền hả?” Dương Liên Đình gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Diễm hoàn toàn không che giấu ác ý.
Tô Diễm đối với Dương Liên Đình có thể nói là hoàn toàn không có lấy một gam cảm tình, đặt chén trà xuống, Tô Diễm tựa tiếu phi tiếu nhìn gã: “Dương tổng quản, lời này không thể nói lung tung được đâu, là do giáo chủ đại nhân nâng đỡ, để Tô mỗ có thể vì thần giáo mà tẫn chút sức hèn thôi.” Nhìn gã như này, thật không hiểu hồi trước Đông Phương nhà anh thích được ở điểm nào.
Dương Liên Đình hừ lạnh một tiếng, đánh giá trên dưới Tô Diễm một phen, cực kỳ khinh bỉ: “Một kẻ gầy yếu đói ăn như ngươi, thành sự bất túc thôi (chữa ngựa lành thành ngựa què, vô dụng).”
Ấy, còn biết dùng thành ngữ kìa.
“Thế nhưng thượng sĩ giết người dùng ngòi bút, trung sĩ giết người nhờ lưỡi khua, hạ sĩ giết người ôm bàn đá (?), Tô Diễm mặc dù võ công cũng không cao cường, nhưng những việc khác vẫn rất ổn.” Tô Diễm vỗ vỗ vạt áo đứng dậy, cầm lấy quyển trướng sách trên bàn huơ huơ, cười đến là hiền lành, “Dương tổng quản nói có đúng không?”
Nhìn thấy thứ nằm trong tay Tô Diễm, Dương Liên Đình biến sắc, thâm trầm u ám, rồi sau đó phất áo bỏ đi.
Chậc chậc, thật đúng là chịu không nổi một kích mà.
“Tô tổng quản như thế… không sợ Dương tổng quản…” Trần Ngôn đứng phía sau Tô Diễm, tất nhiên là biết quyển trướng sách Tô Diễm cầm là quyển nào, không khỏi lo lắng.
Tô Diễm thoải mái mỉm cười: “Sợ là sợ hắn không đến đấy.” Nếu Dương Liên Đình không chủ động làm gì đó, anh cũng không dễ xuống tay.