Tô Diễm theo bản năng nâng kiếm quay đầu, nhưng nơi đó chẳng có lấy một bóng người, bản năng cơ thể lại phát hiện sát khí từ đằng sau, có điều hành động không theo kịp trực giác, miễn cưỡng xoay về cũng chỉ chặn một phần mũi kiếm, thanh trường kiếm kia trượt xuống, Tô Diễm liền thấy ngực lành lạnh, trường kiếm của Lục nhi đã xuyên qua cơ thể.
Cơn đau từ vết thương như sóng mà khuếch tán, Tô Diễm không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn Lục nhi trước mặt, hé môi, nhưng lại không nói lên câu tại sao.
“Tô Diễm!” Kim thêu nhuốm đẫm sát khí ghim chặt Lục nhi xuống đất, giáo chủ đại nhân hoảng loạn nhìn thanh trường kiếm trên ngực Tô Diễm, vươn tay nhưng không dám chạm vào.
Tô Diễm thở hắtr a, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, vươn tay về phía y, lập tức bị một bàn tay khác siết chặt đến phát đau: “Không đâm trúng tim, không chết được đâu, yên tâm.”
Giáo chủ đại nhân nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, hé môi định nói, nhưng rốt cuộc không nói nên lời.
“Đông Phương, không kiếm đại phu đến rút kiếm cho ta sao…” Tô Diễm nén đau nhìn giáo chủ đại nhân hiển nhiên đang kinh hoảng, khẽ cười nói, nhưng vừa mở lời, sức lực toàn thân như thể bị hút cạn, trước mắt tối sầm mất đi tri giác.
Tay đau quá…
Tô Diễm vùng vẫy trong mông lung mà tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà thô mộc, ngẩn người một thoáng, Tô Diễm xoay xoay cần cổ cứng ngắc nhìn bốn phía, nhà gỗ mộc mạc, ngay đến cửa sổ cũng không kín gió, sờ sờ ván giường gỗ cứng đơ bên dưới, Tô Diễm xác định chắc chắn mình không phải đang nằm mơ.
Chẳng lẽ bị đâm một đao giáo chủ đại nhân liền không thèm anh nữa sao?
Nén cơn đau nơi cánh tay ngồi dậy, Tô Diễm đột nhiên cảm thấy không ổn. Chỗ anh bị đâm không phải là ngực sao? Tại sao chỗ đau… lại là tay…
Tim Tô Diễm đập thình thịch, gắng gượng chống đỡ cơ thể đau ê ẩm xuống giường, rốt cục tìm thấy một chậu nước bằng đồng trong góc phòng, từ bóng nước phản chiếu một bóng người có mái tóc bờm xờm không quá ngắn, miễn cưỡng có thể buộc túm lên, dù là mờ mờ nhìn không rõ, nhưng khuôn mặt trong nước này Tô Diễm lại cực kỳ thân quen, khuôn mặt này anh đã nhìn suốt hơn 20 năm, đây là mặt của Tô Diễm…
Bất đắc dĩ mà ôm trán, Tô Diễm chua sót thở hắt ra một hơi dài, chẳng lẽ vì bị đâm một kiếm nên đổi hồn trở về rồi sao? Tô Diễm nhìn quần áo trên người, tuy vẫn là vải thô, nhưng vẫn là phong cách cổ đại, hẳn cũng không đến nỗi thảm lắm.
“Dương huynh đệ, ngươi đã tỉnh lại rồi!” Thanh âm đặc sệt khẩu âm địa phương vang lên đầy phấn khởi, Tô Diễm quay lại liền thấy một đại hán ước chừng bốn mươi tuổi đẩy cửa ra, trong tay còn cầm theo một rổ trúc, “Lâm đại phu nói hôm qua ngươi sẽ tỉnh, ta còn đang kêu hắn vô dụng đây, giờ xem như ổn rồi.”
Tô Diễm cười gượng, khẽ hắng giọng: “Cho hỏi… đây là đâu?”
Dương huynh đệ, ngươi làm sao thế? Bị gãy là tay mà, làm sao mà đến đầu cũng đập hỏng rồi?” Đại hán nghi hoặc nhìn Tô Diễm, vò vò đầu, “Ai da, trước tiên ngươi cứ uống thuốc ăn gì đó đi đã, đợi chút nữa ta gọi Lâm đại phu đến xem ngươi thế nào.”
“Đa tạ.” Tô Diễm khách khí cười, một tay nâng bát cháo đại hán mang đến uống một mạch.
Đại hán vừa đi ra vừa lầm bầm: “Đây đúng thật là bị đập đầu hửm? Thế nào lại thấy giống như đổi hẳn người khác rồi…”
Thế là đại thúc ngươi hiểu đúng rồi đấy.
Lâm đại phu trong thôn khám cho Tô Diễm nửa ngày trời, khám thế nào cũng không tìm ra ngoài chỗ tay gãy kia còn làm sao nữa, chỉ có thể nói có lẽ đúng là đập đầu bị tụ máu trong, thế nên cũng chẳng kê thuốc thang gì, rồi thì bảo anh tay phải bó treo một tháng mới được bỏ xuống, dặn một hồi, xong mới nói sang chuyện khác.
Tô Diễm một bên nói mấy câu khách sáo với Lâm đại phu, một bên phân tích tình hình hiện tại. Theo Lâm đại phu nói, tên anh là Dương Liên, từ rất rất xe mới đến, lúc đến thôn này tuy thân áo vải thô, nhưng tóc lại ngắn cũn, nhưng cũng không thấy có gì khác thường, liền cho anh ở lại trong thôn.
Có điều người này cũng là một kẻ không biết dùng tiền, trên người vốn chẳng có bao nhiêu bạc, lại tiêu hoang, chẳng mấy chốc đã trắng tay, may còn được cái khỏe mạnh, làm việc nọ việc kia cho nhà khác vẫn kiếm đủ tiền cơm ăn. Có điều mấy hôm trước bất cẩn vấp phải bậc tam cấp, bị gãy tay.
Quả nhiên là đổi hồn với Dương Liên Đình sao? Tô Diễm cau mày, nghĩ tình huống có thể sẽ xảy ra ở Hắc Mộc Nhai mà đau đầu, bất ngờ hôm đó rồi cũng không biết bọn Nhậm Ngã Hành có chết chưa, nếu chưa, nhỡ mà giáo chủ đại nhân nhà anh bị Dương Liên Đình làm liên lụy, Tô Diễm không đem xử hắn mới lạ.
Lâm đại phu rốt cục ngừng nói, cuối cùng dặn dò thêm vài câu rồi cũng về, Tô Diễm trầm mặc ngồi bên mép giường, nhìn cánh tay trái của mình treo trên cổ, bắt đầu lần mò quanh phòng. Anh không tin Dương Liên Đình không dành dụm tiền bạc, giờ anh cần lộ phí để về Hắc Mộc Nhai, không cần nhiều, mấy lượng là đủ rồi.
Có điều Tô Diễm rõ ràng đã đánh giá Dương Liên Đình quá cao, cả nhà cả cửa chẳng có gì ngoài vài chục xu đồng, Tô Diễm nhìn mấy đồng xu kia mà nghiến răng ken két, Dương Liên Đình ngươi còn có thể ăn hại hơn nữa không!
Đồng chí Tô Diễm quyết tâm kiếm tiền ngay ngày hôm sau dưới ánh mắt kinh hoàng của bà con lối xóm đeo cái tay gãy nhảy xe trâu lên thị trấn, đầu tiên dùng mấy chục xu tiền kia mua chút giấy bút, lại thêu một cái bàn dài, dựng một cái sạp ngay giữa phố xá sầm uất, viết chữ kiếm tiền.
Mặc dù Tô Diễm quần áo đơn bạc, trên cổ còn treo tay gãy, nhưng một thân khí chất ôn nhuận vẫn còn đây, ngồi nửa ngày rồi cũng có người lục tục kéo nhau đến nhờ viết này kia, tuy không phải nhiều, tốt xấu vẫn tốt hơn nhiều so với làm cu li.
Cho đến chiều tối thu sạp về nhà, Tô Diễm đã hồi được vốn, còn lãi thêm ra mấy chục văn tiền.
Trở lại căn nhà gỗ đơn sơ, Tô Diễm dùng một tay vò khăn mặt rồi liền khoanh chân ngồi xuống giường, nhớ lại phương pháp vận khí hồi trước giáo chủ đại nhân dạy mà chậm rãi làm theo. Một lúc sau mở mắt ra, khóe môi anh khẽ cong lên, cực kỳ hài lòng thiên phú bản thân, so với cái xác của tên Dương Liên Đình kia, thật sự anh không có ý khinh người đâu, nhưng thật sự là tốt hơn rất rất nhiều luôn.
Mò mẫm rót chén chà, Tô Diễm ngửa đầu uống cạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu mày khẽ nhíu.
Đông Phương, ta nhớ ngươi. Ta muốn thật nhanh về gặp ngươi. Không biết thằng cha cặn bã kia có phải đã đổi hồn về rồi không, không biết lại gây chuyện gì cho y không.
Tô Diễm ở bên này còn đang tích tiền, giáo chủ đại nhân ở bên kia cũng không sung sướng gì.
Khi Tô Diễm hôn mê tỉnh lại, y chỉ liếc nhìn một cái đã phát hiện ra người trong thân xác kia đã không phải là Tô Diễm nữa. Giáo chủ đại nhân cho Bình Nhất Chỉ lui xuống, đứng bên giường, lãnh đạm hỏi: “Liên đệ, ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Người nọ sau khi tỉnh lại hướng ánh mắt còn chưa tỉnh táo nhìn y, bên trong là niềm kinh hỉ không sao giấu được, gã thử ngồi dậy, lại bởi vết thương bị đau mà nằm trở xuống, ánh mắt nhìn về phía giáo chủ đại nhân cũng vẫn cực độ nhiệt liệt: “Giáo chủ…”
“Nếu không có gì đáng ngại thì cứ nằm tĩnh dưỡng cho khỏe đi.” Giáo chủ đại nhân nhìn đi chỗ khác, xoay người ra ngoài, bàn tay ẩn dưới tay áo lại siết chặt thành đấm.