Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 39




“Một nhà ba người”[ nhất ]

“Ha ha a……” Một trận tiếng cười.

“Ha ha ha ha……” Lại một trận ma âm xuyên não.

Dương Liên Đình ôm bé Phi Yên đang ăn trái cây, hai tai dựng thẳng hướng về Đông Phương Bất Bại cùng Nhậm Doanh Doanh, trong lòng một bụng dấm chua , chua đến làm hắn muốn phun.

“Đông Phương thúc thúc, thật tốt!” Doanh Doanh vẫn là một tốt hai tốt, Dương Liên Đình đứng sau mắt trợn trắng, ôm Phi Yên nói thầm trong đầu: Nếu bẻ xương ngươi thì ngươi còn nói tốt được không!

“Không có gì đâu!” Đông Phương Bất Bại dần có chút không vui, nụ cười trên mặt càng lúc càng giả tạo, quả nhiên trừ bỏ Liên đệ thì nói chuyện với ai hắn cũng cảm thấy phiền chán.

Doanh Doanh ngầm biết mình nên cáo từ, nghĩ Đông Phương thúc thúc sự vụ bận rộn hẳn muốn nghỉ ngơi, nhưng khó được gặp y một lần, làm nàng lưu luyến không muốn rời đi, bất thần mạo muội hỏi một câu:“Đông Phương thúc thúc có thích hài tử không?”

Dương Liên Đình thiếu chút nữa đập đầu xuống bàn, Phi Yên tiếp tục ăn trái cây, cảm thấy Nhâm tỷ tỷ thật ngốc, nếu giáo chủ thúc thúc thích hài tử mới là kỳ quái —

Y mỗi lần thấy nàng đều lờ nàng đi, hung dữ với nàng, còn thường xuyên xách nàng như xách chó mèo vứt khỏi phòng Liên thúc thúc, rồi đóng cửa lại không cho nàng vào…… Ngươi nàng ghét nhất chính là giáo chủ thúc thúc. Phi Yên nghĩ, tay nắm trái cây, mạnh cắn hai miếng xả giận.

Đông Phương Bất Bại mắt liếc sang Dương Liên Đình cùng Phi Yên bên kia, trảm đinh chặt sắt nói:“Không thích!” Hắn cần hài tử làm gì? Chỉ là vướng bận mà thôi.

Nhậm Doanh Doanh sửng sốt.

“Bổn tọa không thích trẻ con!” Đông Phương Bất Bại không chút nể mặt trả lời, có lẽ vì trước kia nói dối quá nhiều, nên hôm nay hắn lười nói dối dù chỉ một câu, ngay cả suy nghĩ ý tứ nàng cũng lười chẳng buồn suy nghĩ.

“Ách…… Nga!” Gương mặt đỏ bừng của Nhậm Doanh Doanh nháy mắt thất sắc, muốn hỏi lại mấy câu, nhưng thấy Đông Phương Bất Bại đã có vẻ thập phần không kiên nhẫn, liền biết điều đứng dậy nói:“Đông Phương thúc thúc cũng mệt mỏi, Doanh Doanh ngày mai lại đến thăm Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh xin lui.”

Đông Phương Bất Bại tựa vào ghế nằm, khi nghe Doanh Doanh nói hôm sau còn muốn đến, không khỏi nhíu mày:“Hắc Mộc Nhai không có các lễ nghi phiền phức, không cần ngày nào cũng đến!” Hắn hiện tại trừ bỏ muốn gặp Dương Liên Đình ra, thì còn lại ai cũng không muốn gặp, chỉ nghĩ đến đám người đó cũng thấy mệt rồi – toàn những chuyện vô nghĩa mà thôi.

“Nga……” mặt Nhậm Doanh Doanh thoáng chút ảm đạm, đứng dậy muốn cáo từ, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được nói: “Doanh Doanh là thật tâm muốn thăm Đông Phương thúc thúc!” muốn bầu bạn với Đông Phương thúc thúc……

Dương Liên Đình liếc mắt, muốn gặp nhau lắm sao?

Đông Phương Bất Bại giương mắt, có chút không hiểu, nhưng dư quang thấy ánh mắt Dương Liên Đình, trong lòng lại hơi có chút cao hứng, cũng không biết vì sao, nhưng hắn chính là cao hứng: “Muốn tới thì tới đi!”

Dương Liên Đình lúc này mặt trầm xuống.

“Cám ơn Đông Phương thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh lập tức từ buồn thành vui, váy nâng lên, hành lễ rồi liền kích động đi ra ngoài, sau đó họ chỉ còn có thể nhìn thấy màn đêm đen nhánh ngoài kia.

“Nàng đi rồi? Không nỡ sao?” thanh âm Đông Phương Bất Bại lành lạnh như ngâm trong nước suối, truyền đến từ sau Dương Liên Đình, ngầm ẩn tức giận, càng nhiều hơn là hào hứng.

“Người không nỡ không phải là giáo chủ đại nhân sao?” Dương Liên Đình đặt Phi Yên trên ghế rồi đi đóng cửa, vợ chồng cãi nhau cũng không thể để người ngoài xem náo nhiệt.

“Bổn tọa không nỡ cái gì?” Đông Phương Bất Bại tà dựa vào giường, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Giáo chủ không rõ sao?”

Dương Liên Đình xoay người lạnh nhạt nói, nếu không vì Phi Yên ở đây thì hắn đã sớm rít gào với Đông Phương Bất Bại, nói y rõ ràng là gả cho hắn, lại ở trước mắt hắn câu dẫn Nhậm Doanh Doanh, nghĩ hắn bị mù sao? Lại còn ăn mặc thế kia nữa! Đông Phương Bất Bại là một nam nhân, dù có âm nhu quyến rũ phong lưu thế nào chăng nữa, thì nam tử tập võ cũng không thể mất đi dương cương khí chỉ nam nhân mới có, không mất đi khí chất riêng của phái nam.

“Rõ gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, hắn đã thấy nhiều chuyện, nhưng chưa thấy loại trí nhớ kém cỏi hơi chút là quên bài học cũ như Dương Liên Đình.

“Ngươi là thê tử của Dương Liên Đình ta!” Dương Liên Đình để Phi Yên đã ăn xong trái cây, đang nháo lên đòi chơi xuống, hạ giọng nói.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, cảm thấy Dương Liên Đình nói chuyện kỳ quái, cứ có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, liền đi thẳng vào vấn đề, cười lạnh nói:“Là vậy thì sao? Bổn tọa vừa nói vậy mà Liên đệ vừa thấy nữ nhân đã vứt bổn tọa ra sau đầu, giờ ngược lại tới tra hỏi bổn tọa?” Chán sống sao! Tính vừa ăn cướp vừa la làng tưởng Đông Phương Bất Bại hắn dễ bị gạt, vậy thì lầm rồi.

Dương Liên Đình ngạc nhiên, y đây là nói hắn có ý với Nhậm Doanh Doanh? Dương Liên Đình trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, không biết kẻ rõ ràng thông minh đến cực điểm như y con mắt nào nhìn thấy hắn từng có ảo tưởng với Nhậm Doanh Doanh?

Đông Phương Bất Bại cũng trừng lại Dương Liên Đình, không hiểu tại sao Dương Liên Đình lại vẻ mặt không hiểu nhìn mình, trong lòng ngầm có chút dao động, dù sao hắn đã bên Dương Liên Đình nhiều năm, biết trừ vụ hà bao kia, thì Liên đệ đều tương kính như tân giữ khoảng cách với nữ tử trong Hắc Mộc Nhai.

Nhưng…… Đông Phương Bất Bại nhớ đến ánh mắt Liên đệ liếc nhìn Doanh Doanh vừa rồi, trong lòng dù thế nào cũng nuốt không trôi cơn khó chịu này:“Liên đệ, mắt Liên đệ chỉ thiếu điều dính trên người Thánh cô……” Nếu không vì tiểu Phi Yên ở đây, thì hắn giờ phút này nhất định đã bóp cổ Dương Liên Đình tra hỏi một hai.

“Giáo chủ thật thú vị, ngài thích Thánh cô, nên nghĩ Thánh cô là thiên hạ tuyệt sắc không ai bằng sao?” Dương Liên Đình cũng bốc hỏa lớn, lại nhìn bộ dáng nhàn nhã của Đông Phương Bất Bại bây giờ, lòng càng thêm tức.

Phi Yên đến để làm bảo bảo bị coi như không khí, nàng nhìn hai người kia, nghe họ ngươi một câu ta một câu, cảm thấy có nhiều người thật là vui, không như bình thường chỉ có nàng và gia gia, gia gia chỉ đánh đàn, cũng không thích nói chuyện, nghĩ vậy liền lập tức nâng tiểu béo đầu lên, trái phải lắc lư, chăm chú nghe ngóng.

“Nực cười! Bổn tọa nữ nhân gì mà chưa thấy qua, đừng nói đến nha đầu Doanh Doanh không phải là thiên hạ đệ nhất, mà chính là thiên hạ đệ nhất cũng không vào được mắt bổn tọa.” Đông Phương Bất Bại cười nói, mắt nhìn Dương Liên Đình, hơi hiểu ra.

“Doanh Doanh, gọi Doanh Doanh thật đúng là thân thiết!” Dương Liên Đình kéo kéo khóe miệng, vươn tay ôm Phi Yên đặt nàng trên đùi, hắn nhớ trong thư Khúc trưởng lão viết về thời gian ngủ nghỉ sở thích của Phi Yên, thì bây giờ nên là lúc Phi Yên ngủ.

“Ngươi cũng không phải kêu Phi Phi, Phi Phi thân mật lắm đó sau.” ý cười khóe miệng Đông Phương Bất Bại dần dần sâu, đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Dương Liên Đình, nói chuyện với y.

“Phi Phi chỉ là đứa bé!” Là một đứa bé ngày mai sẽ đưa cho cha mẹ hắn xem! Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại tới gần, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

“Sẽ không phải mãi như vậy, năm đó khi ta ôm Doanh Doanh, Doanh Doanh cũng chỉ là hài nhi chưa biết nói thôi.” Đông Phương Bất Bại ôm Dương Liên Đình từ phía sau, thì thầm:“Liên đệ, đây là ghen tị?” mắt thẳng tắp nhìn Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình bị Đông Phương Bất Bại nhìn thấy liền trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ: Rõ ràng đến vậy sao? Ngoài miệng lập tức cực lực phủ nhận:“Sao có thể chứ? Ta đâu thể so đo với một tiểu nha đầu!”

“Vậy sao?” Đông Phương Bất Bại vui vẻ, tay hướng vào trong vạt áo Dương Liên Đình, hắn tin mình có thể ép Dương Liên Đình khai thật.

“Đừng, đợi đã…… Ta có chuyện muốn nói!” Dương Liên Đình ngăn bàn tay đang làm bừa của Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói.

“Muốn nói gì thì cũng chờ chúng ta……” Đông Phương Bất Bại muốn nói là thân mật xong rồi nói sau, nhưng lời chưa ra miệng đã thấy Phi Yên trừng đôi mắt to, tai dựng thẳng nhìn mình, không khỏi sửa lời:“Chờ chúng ta ngủ rồi nói sau.” Nhưng hôm nay là ngày thành thân, đã thành thân thì đâu thể thiếu động phòng hoa chúc?

Dương Liên Đình muốn nói chờ Phi Yên ngủ, ai ngờ Phi Yên vừa nghe đến chữ ngủ, liền lập tức tăng tinh thần, vui nhảy trên đùi Dương Liên Đình nói:“Phi Phi buồn ngủ, Phi Phi muốn ngủ giữa cha và nương, Phi Phi cho tới bây giờ chưa từng được ngủ với cha và nương.”

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại có chút xanh, trừng mắt với Dương Liên Đình đang xấu hổ.

“Phi Phi, tiểu hài tử đều ngủ một mình!” Dương Liên Đình dưới Đông Phương Bất Bại soi mói, cười nói với Phi Yên.

“Không phải –” Phi Yên le lưỡi với Dương Liên Đình, lại nhảy loạn kêu:“Liên thúc thúc nói dối gạt người –”

“Liên thúc thúc nói thật!” Dương Liên Đình bị Phi Yên một câu chọc thủng, da mặt đã mỏng lại càng quẫn bách, nhưng mắt liếc thấy Đông Phương Bất Bại mang thần sắc ngươi tự giải quyết, thì chỉ có thể cố dày da mặt lừa gạt Phi Yên.

“Liên thúc thúc là xấu thúc thúc, lừa Phi Phi! Phi Phi không chơi với Liên thúc thúc nữa, Phi Phi không làm cục cưng của Liên thúc thúc nữa!” Phi Yên nháo lên trượt xuống từ đùi Dương Liên Đình chân chạy đi miệng kêu lớn:“Gia gia — gia gia –”

“Phi Phi ngoan!” Dương Liên Đình vội kéo Phi Yên lại, dỗ dành,“Liên thúc thúc cho Phi Yên đồ ăn ngon nhất.”

“Hừ!” Phi Yên quay đầu sang một bên, mặt nhăn nhó không thèm nhìn Dương Liên Đình.

“Cho quần áo đẹp!” Dương Liên Đình dụ hoặc.

Phi Yên xem xét áo choàng đỏ thẫm của Đông Phương Bất Bại, mắt nhanh chuyển hai vòng, hơi có chút tâm động, nhưng đầu nhỏ vẫn cứng rắn không chịu khuất phục, miệng vẫn chu lên sẵn sàng kêu la.

“Vậy Phi Yên muốn gì?” Dương Liên Đình sốt ruột, sợ cha mẹ hắn sáng mai lên Hắc Mộc Nhai phát hiện chân tướng, bị kích động, rồi bị hắn làm cho tươi sống tức chết —

Hắn đã sai người gửi thư cho cha mẹ hắn, nói hắn đã cưới vợ, còn sinh ra một nữ nhi đáng yêu, bảo họ đừng gấp gáp giới thiệu nữ nhân cho hắn – đừng có đi lên Hắc Mộc Nhai rồi, lại luôn miệng bảo cô nương nhà ai thế này, nữ nhi nhà ai thế kia, Đông Phương Bất Bại mà trở mặt, thì cha mẹ hắn dù không bị tức chết, cũng trước bị Đông Phương Bất Bại hù chết!

“Phi Phi muốn ngủ giữa cha mẹ, tiểu bảo bảo là bảo bối, phải ngủ ở giữa!” Phi Yên xoa cái bụng dưa hấu, cho dù không xin thì gia gia cũng sẽ mua quần áo mới, đại thẩm béo trong phòng bếp cũng sẽ làm ăn ngon, nhưng ngủ ở giữa cha mẹ thì chưa từng, nàng cũng muốn! Tiểu hài tử khác có, Phi Phi nàng cũng phải có.

“Phi Phi chỉ muốn điều này?” Cái khác thì không được?

Dương Liên Đình sờ đầu Phi Yên, hắn biết tâm tư của Phi Yên, Khúc trưởng lão trước kia đã nói qua là Phi Phi tựa hồ vẫn coi hắn là phụ thân, nghĩ đến Phi Yên từ nhỏ đã không cha không mẹ, Dương Liên Đình lặng lẽ giương mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại lại hoàn toàn không nhượng bộ, đầu quay sang bên, giả bộ không phát hiện ra – chưa từng nghe đâu rằng đêm thành thân, ở giữa sẽ kẹp một đứa nhỏ.

“Phi Phi còn muốn nương may quần áo!” Phi Yên vươn đôi tay béo nhỏ, trông mong nhìn Dương Liên Đình, hoàn toàn không biết câu được một tấc lại muốn tiến một thước viết như thế nào.

“Này……” Ta không phải có ý này? Dương Liên Đình há hốc mồm, điều kiện trước hắn còn chưa đáp ứng đâu.

“Liên thúc thúc, Liên thúc thúc, Phi Phi gọi thúc là cha, Phi Phi ngoan, Phi Phi nghe lời hết, thúc đồng ý với Phi Phi đi! Phi Phi chỉ một lần, một lần như vậy, Phi Phi muốn có phụ thân, muốn có nương, muốn có một kiện quần áo tự tay nương may…… Phụ thân?” Phi Phi túm ống tay áo Dương Liên Đình, đôi mắt to đen tràn đầy cầu xin.

“Hảo…… Phi Phi nói gì cũng được!” Dương Liên Đình do dự mãi cuối cũng vẫn là không đành lòng cự tuyệt, gật đầu đáp ứng, nhưng vừa mở miệng, mắt lại giống như ánh mắt Phi Phi nhìn mình mà nhìn lên Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại không nói gì, xoay người xốc trướng mạn lên đi vào trong, hắn không muốn đáp ứng, hắn cũng biết cảm giác của Phi Phi khi từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, nhưng trên giường có thêm một đứa bé thì còn ra gì?

“Nương tử……” Dương Liên Đình buông Phi Phi đã cao hứng phấn chấn chạy đi tìm khăn chậu rửa mặt ra, đuổi theo Đông Phương Bất Bại sau trướng mạn, cười làm lành:“Chỉ một đêm thôi!”

“……” Đông Phương Bất Bại lạnh mặt không nói gì, hắn chỉ sợ Liên đệ mềm lòng từ nay tối nào cũng nhét đứa nhỏ vào.

“Thực chỉ một đêm thôi!” Dương Liên Đình kề sát vào Đông Phương Bất Bại thì thầm.

“Còn ta đây? Thiếp thân thì sao?” Đông Phương Bất Bại giữ chặt vạt áo Dương Liên Đình, thấp hỏi, ý ngầm không nói cũng rõ.

“Đợi Phi Phi ngủ……” Được không? Dương Liên Đình nâng mắt ý hỏi.

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, không hề nói gì, xem như ngầm đồng ý.

“Hảo nương tử, ta đã biết ngươi tốt nhất! Chờ ngày mai……” khối đại thạch trong lòng Dương Liên Đình rốt cục cũng hạ xuống, hắn ôm eo Đông Phương Bất Bại, muốn nói chút lời ôn nhu, đã thấy khóe miệng đang cười của Đông Phương Bất Bại chợt thay đổi.

Dương Liên Đình giương mắt nhìn lại, thấy ở đầu giường, móng vuốt của tiểu Phi Yên đã vui mừng bám lấy chăn nệm, cứ như khỉ mà cố leo lên giường:“Liên thúc thúc, Phi Yên cũng muốn lên.”

Trong lòng hai người không khỏi thở dài, Đông Phương Bất Bại hận không thể một cước đạp Dương Liên Đình xuống giường, kêu y ôm Phi Yên cút đi chỗ khác ngủ, nhưng chân nâng lên cũng chỉ chạm nhẹ vào tiểu Phi Yên một cái, trong lòng thầm than, sao hắn lại coi trọng một Liên đệ ngốc ngếch dễ mềm lòng như vậy đây?

Đông Phương Bất Bại nghĩ vậy, mắt lạnh quét Dương Liên Đình, đã thấy Dương Liên Đình đang giúp tiểu Phi Yên cởi giày, rửa mặt rửa tay cho đứa bé, nhuyễn ngôn mềm giọng nói với Phi Yên, trong lòng cũng không khỏi mềm đi, ánh mắt nhìn Dương Liên Đình cũng nhu hòa rất nhiều, dẫn đến việc cảm thấy tiểu Phi Yên phiền phức cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, lại vô tình nghĩ nếu hắn cùng Liên Đình có con, thì đứa bé sẽ trông như thế nào?

“Từ đêm nay chúng ta là một nhà, Phi Phi gọi Liên thúc thúc là gì nào?” Dương Liên Đình giúp tiểu Phi Yên thay đồ, đặt đồ cũ sang một bên, kéo chăn đắp cho Phi Yên, rồi cười hỏi.

“Phụ thân!” Phi Yên mỉm cười ngọt ngào rồi nhắm mắt, nhưng thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn mình, nghĩ nghĩ, lại gọi:“Nương!”

Đông Phương Bất Bại mắt trừng lớn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, rõ ràng thực bài xích, nhưng khi Phi Phi hai tay kéo chăn, mĩ mĩ nhắm mắt lại, Đông Phương Bất Bại lại vươn tay nắm tay Phi Yên nhét vào trong chăn, hắn nhớ tới nương hắn, khi hắn bé nương cũng chăm sóc hắn như vậy, phụ thân hắn sẽ ngồi ngay cạnh giường nhìn hắn và nương……

Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình, thấy Dương Liên Đình đang mở to mắt xuất thần nhìn hắn cùng Phi Yên.

“Phụ thân, nương…… Ha ha……” Phi Yên trong mộng cười tự nói.

“……” Dương Liên Đình một tay hạ màn xuống, cúi người hôn Đông Phương Bất Bại, hắn có câu chôn trong lòng nhưng không dám nói, là hắn thật muốn hắn, Đông Phương Bất Bại cùng với Phi Yên chính là một nhà ba người, an bình mà sống, nhưng hắn lại không muốn để Đông Phương Bất Bại vì hắn mà chịu đựng, mà hi sinh.

“……” Đông Phương Bất Bại không phát ra âm thanh, nghe hô hấp nhẹ nhàng của Phi Yên, trong lòng hắn có sự an tâm kì lạ, thật giống như hắn cùng Dương Liên Đình là lão phu lão thê đã bên nhau nhiều năm, dựng dục ra hài tử —

Đấy là hạnh phúc như thế nào? Không thể miêu tả, nhưng lại cảm thấy trong lòng được cảm giác hạnh phúc thỏa mãn nhồi đến tràn đầy, hắn thật sự rất thích Liên đệ, rất thích tất cả những gì Liên đệ mang đến —

Rất thích sự bình tĩnh, thỏa mãn, cùng với khoái hoạt không thể dùng lời để miêu tả này.