Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 10




Thích?…



Dương Liên Đình ngồi trên thềm đá nhìn ra chân trời phía xa, như thể Hắc Mộc Nhai ngàn dặm tràn ngập sương mù đang mê hoặc tầm mắt hắn.

Thích?

Dương Liên Đình ngồi trên thềm đá nhìn ra chân trời phía xa, như thể Hắc Mộc Nhai ngàn dặm tràn ngập sương mù đang mê hoặc tầm mắt hắn.

“Bổn tọa thích ngươi, ngươi là người của bổn tọa!”……

Dương Liên Đình nghĩ đến câu nói mạc danh kỳ diệu* kia, vô thức nhíu mày, nhìn xuống đôi cánh tay đang gối lên đùi, cái tay bị thương vẫn được băng bó trong trúc bản, nghĩ về người băng bó cho mình, mắt hắn lẳng lặng xẹt qua một tia vi ba —

Giáo chủ bộ dáng tất nhiên vô song, nữ nhân thế gian dù thoải mái tự nhiên cũng không phóng đãng không câu nệ bực này, lại còn…… gan lớn cùng mê hoặc như thế……

Dương Liên Đình thở dài, trong lòng tràn đầy bất khả tư nghị**, bỏ qua một bên chuyện Đông Phương giáo chủ có phải là Húc tỷ tỷ hay không, chỉ tính riêng việc nam nhân thích nam nhân đã đủ bị thế tục nhạo báng, còn dám can đảm mới lần đầu gặp mặt, liền lớn giọng nói như thế mà không sợ dọa người bỏ chạy, khắp thiên hạ hẳn cũng chỉ duy độc Đông Phương Bất Bại một người mà thôi!

Chỉ là —

Nam nhân cùng nam nhân……

Dương Liên Đình dùng tay trái nắm tay phải của mình, muốn gỡ xuống thanh nẹp trên tay, nhưng là dùng tới răng cũng vô pháp mở ra nút buộc quá mức chặt trên đó, hắn tự nhận là một phàm nhân, không muốn làm kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, lại càng không muốn trở thành đồ chơi của người khác.

Nói không phải chứ Dương Liên Đình giờ phút này lo lắng sợ mình bị áp —

Nam với nam, cha hắn thay thần giáo trông giữ loại này sinh ý ở Hàng Châu, hắn Dương Liên Đình cho dù chưa làm qua thì cũng am hiểu sâu môn đạo trong đó, huống chi trong lớp học ngày trước cũng có bọn ăn chơi trác táng chẳng thèm đọc sách, chuyên dụ dỗ các đệ tử bần hàn tuấn tú, là loại hắn Dương Liên Đình xưa nay khinh thường

Nam nhân cùng nam nhân…… Dương Liên Đình lặng lẽ xem xét, chẳng qua chỉ là da thịt thống khoái, một bên háo sắc một bên tham tài, làm sao có được chân tình? Nếu có dù chỉ một chút, thế gian giai thoại sao lại chỉ biết về tình yêu nam nữ? Có thể thấy được, nam nam không cùng chung hoạn nạn, không sinh tử tương hứa***, loại chuyện lạm tình ấy, hắn Dương Liên Đình không muốn làm, trước kia là vậy! Hiện tại cũng thế……

Nghĩ, Dương Liên Đình cắn, dù cho lần nữa làm bị thương tay mình, cũng muốn vứt đi từ “Thích” đùa bỡn của người kia, hắn Dương Liên Đình dù là xuất thân tầm thường, dù là một phàm phu tục tử, dù không có chút ưu điểm, nhưng cốt khí vẫn phải có, nếu muốn bắt hắn học mấy thứ nịnh thần trong sách sử lấy thân thị quân, dùng cơ thể đổi lấy vinh hoa, vậy không bằng giết quách hắn đi, không được sỉ nhục hắn.

Dương Liên Đình ngồi trên thềm đá, miệng đầy huyết, mảnh vải băng bó nhiễm máu, một phần bị xé rách rơi trên thềm đá, nhiễm hồng theo gió bay lên, không chút phát hiện ở phía sau hắn, Đông Phương Bất Bại đứng trong sương mù nhìn.

Nên tức giận.

Đông Phương Bất Bại nghĩ, nhưng hắn không hề động, cũng không có một tia tức giận, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Dương Liên Đình, kẻ rõ ràng đau đến nhe răng trợn mắt, lại vẫn phá đi trúc bản đêm qua hắn vô ý làm, ý tứ cự tuyệt không cần phải nói, trong lòng cũng biết rõ ràng.

Nhưng hắn là Đông Phương Bất Bại.

Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào kẻ vô luận góc độ gì cũng chẳng có chút ưu điểm Liên đệ, luận võ chẳng ra sao, luận văn…… có chỗ nào so với kỳ tài trác tuyệt trong Nhật Nguyệt thần giáo? Nhưng Đông Phương Bất Bại không dời mắt, hắn nhìn Dương Liên Đình dùng tay phải bị thương lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong sương mù vẻ mặt quật cường của Dương Liên Đình càng hiện ra rõ ràng.

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, nhìn vạn trượng huyền thạch, mây mù tràn ngập, chỉ loài chim mới có thể ở chỗ này trổ hết tài năng, thẳng hướng thiên không…… Hắn Đông Phương Bất Bại không gì không thể, càng là khó được, hắn càng muốn có, nhân cũng thế, tâm cũng thế…… Liên đệ nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, hắn Đông Phương Bất Bại đã quyết định thì nhất định trốn không thoát trong lòng bàn tay hắn, cho dù tử cũng không thể!

Dương Liên Đình nhìn lại cánh tay phải bị thương, muốn nắm tay lại vô lực, tức giận, bất khuất, đủ loại tình cảm phức tạp lần lượt thay đổi trên gương mặt non nớt, ấn ký đầu tiên về giang hồ khắc sâu rõ ràng trong đầu hắn, đó là sự vô lý ép buộc người —

Cường giả sinh tồn, sinh tử một đường, họa không nguồn gốc, tất cả dựa trên nhất thời hỉ giận của kẻ mạnh, Hắc Mộc Nhai như vậy làm hắn không thể nào phục tùng, nhưng hắn vẫn muốn sinh tồn, hoặc là nói, sống sót……

Dương Liên Đình vì ý nghĩ cuối cùng của chính mình mà giật mình, thế này mới biết vì sao thế nhân luôn nói: con người khi cận kề cái chết sẽ càng muốn sống, bởi vì chỉ có gần đến giờ chết, mới biết mình sống hai mươi năm qua vô nghĩa, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, như phụ mẫu ân chưa báo, như nhân sinh khát vọng chưa thực hiện, nếu như có thể…… hắn còn muốn chờ một ái nhân……

Dương Liên Đình nắm tay mình, nhìn ra dãy núi ngàn dặm sương mù, hắn có một loại thanh tỉnh khi sống sót sau tai nạn, nhưng thanh tỉnh này giống như sương mù, khiến hắn tựa loài chim gãy cánh, chỉ có thể nhìn lên bầu trời khát vọng, không chút nào phát hiện, phía sau hắn Đông Phương Bất Bại sau khi đứng một hồi đã phất tay áo rời đi, bóng dáng kiên quyết trong sương mù nổi lên một vệt hồng, giống như hoa khai màu hồng đầu xuân.

Chữ tình giải thích thế nào?

Đông Phương Bất Bại không hiểu.

Dương Liên Đình cũng không hiểu, lại ở trong sương mù khát khao.

Trằn trọc, gió Bắc mùa đông lạnh thấu xương gào thét.

Dương tổng quản vẫn là Dương Liên Đình, hắn đã cam chịu vị trí của mình, mỗi ngày làm việc lặt vặt, tay phải hắn cũng ổn, và Đông Phương Bất Bại đã phái người truyền lời nói:

“Tổng quản sẽ tứ chi đều đủ, hoặc là toàn bộ gãy, đưa vào trong ***g dưỡng.”

Đông Phương Bất Bại không nói đùa, Dương Liên Đình không thể nào dùng nửa đời tự do đổi lấy nhất thời hành động theo cảm tình, hắn lựa chọn ẩn nhẫn.

Đông Phương Bất Bại không nói gì.

Dương Liên Đình đột nhiên có vẻ im lặng, Đông Phương Bất Bại dùng đầu ngón chân cũng biết suy tính trong lòng Dương Liên Đình, nhưng thừa cơ mà chạy cơ bản là không thể, dù Đông Phương Bất Bại cho Dương Liên Đình trăm ngày chạy trốn, sau đó hắn cũng chỉ cần hướng giang hồ phát lệnh truy nã, hắn không ra tay, cũng đảm bảo không cần đến bán nguyệt, Dương Liên Đình đã bị những kẻ muốn nịnh nọt hắn ngoan ngoãn dâng tới trước mặt hắn.

Cho nên, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quan sát, hắn tự nhận không có kiên nhẫn của Gia Cát Lượng khi bảy lần bắt Cầm Mạnh, nhưng trong một năm này Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn đang đến thời điểm mấu chốt, cảm giác để ý không rõ ràng đối với Dương Liên Đình khi so sánh cùng Quỳ Hoa Bảo Điển trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Chính là…… Theo Đông Phương Bất Bại nội công ngày tinh tiến, trong lòng có chút thay đổi, như việc cảm thấy hai người họ một người chuyên tâm tu luyện, một người khác nhận mệnh làm tổng quản hầu hạ tả hữu, có chút chuyện giống như ôn thủy nấu ếch, chỉ là hai người hiện trạng không rảnh, tựa như trong lòng có tình.

Xuân, hoa khai ba tháng, ngàn dặm sương mù tràn ngập suốt đông cũng tan một chút, đứng ở trên nhai có thể mơ hồ trông thấy phiến hoa đào nở trong sơn cốc, trong màu trắng sương mù tựa như áng mây sắc hồng.

Đông Phương Bất Bại như trước sáng sớm đứng trên đỉnh núi, một mình đứng đón mặt trời mọc, hít vào không khí thiên địa thuần dương, ánh nắng buổi sớm phủ lên người khiến cảm thấy toàn thân thư sướng, từ chân tóc cho tới cốt tủy không một chỗ nào không vui vẻ.

Hắn minh thần lắng nghe, nghe được ngàn điểu chiêm chiếp dưới chân núi, vạn vật đều hô hấp, lòng tràn đầy đều là thỏa mãn, giống như trở thành thần nhân, vạn vật đứng dưới, hắn phiêu nhiên trong vân vụ, ngưng thần vận khí ra chưởng tựa lôi đình vạn quân, dưới chưởng hắn gió núi cũng có thể đi ngược chiều……

Đông Phương Bất Bại từng nghĩ một sợi tơ bông có thể vô hình đả thương người là tuyệt đỉnh thần công, bây giờ sau khi đứng thật lâu, để cho thể xác và tinh thần đều chìm trong vui sướng, lúc này hắn mới biết vì sao Quỳ Hoa Bảo Điển được bảo tồn trong Thiếu Lâm, nó đáng quý không ở thần công vô địch, mà ở sự sống vô tận thiên nhân nuôi dưỡng, sự kì diệu phát sinh ra vạn vật.

“Giáo chủ, ngài rời giường rồi sao?” Dương Liên Đình thanh âm từ thềm đá ngoài cửa truyền tới, vẫn như trước mang theo tiếng thở dốc quen thuộc, bất quá đã nhẹ hơn rất nhiều.

Đông Phương Bất Bại khẽ nhíu mày, lúc này mới nhớ ra, đã tròn một mùa đông từ lúc hắn đem y lên Hắc Mộc Nhai, và hôm nay là ngày Liên đệ đã chịu cúi đầu chính thức tiếp quản chức vụ, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Tuy rằng không thích bị người đánh gãy minh tường của thể xác và tinh thần, nhưng nghĩ đến trời sinh nuông chiều không biết khổ Liên đệ cuối cùng cũng làm được chút việc, Đông Phương Bất Bại trong lòng hơi có chút đắc ý, và cười lạnh về con kiến cũng dám gọi hắn, đồ ngốc chân chính không biết chết sống.

Chỉ là “rời giường sao?” Hỏi nực cười!

Đông Phương Bất Bại không đáp, chính là hơi trợn mắt, theo nội tu ngày càng viên mãn mà Hắc Mộc Nhai trong mắt hắn lại càng thêm bất đồng, ánh mắt nhìn sự vật thay đổi —

Như trước kia với hắn đây chỉ là một bông hoa, nhưng giờ phút này nó lại lóng lánh phát ra sự vui sướng của sinh mệnh, càng phát ra ánh sáng động lòng người.

Tay hắn tùy tâm vươn tới, muốn hái xuống, lại cảm thấy hoa kia nếu bị hái xuống sẽ chết, sẽ không còn đẹp nữa, nghĩ vậy bàn tay định hái buông xuống, chỉ là tha cho bông hoa, Đông Phương Bất Bại không thấy vấn đề gì.

Mà đứng sau Đông Phương Bất Bại Dương Liên Đình trừng mắt, trong lòng một trận ngạc nhiên: Đông Phương giáo chủ đây là đang thương hoa tiếc ngọc? Hắn cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc?

“Bổn tọa cho ngươi vào?” Ăn nhiều khổ như vậy, vẫn còn không hiểu quy củ!

Đông Phương Bất Bại nhìn hoa, biết Dương Liên Đình đã đứng sau mình, nhưng hắn không quay đầu, vẫn như trước nhìn bông hoa đào trên cành, giống như là lần đầu tiên nhìn một bông hoa mang sức sống, làm hắn lưu luyến.

“Ách — giáo chủ nên tắm rửa!” Không có người nói cho hắn quy củ! Nghĩ cũng biết lý do……

Dương Liên Đình đứng cách Đông Phương Bất Bại khoảng một trượng, sau một mùa đông, hắn đã học được làm sao làm một “Phế sài” cúi đầu khom lưng trên Hắc Mộc Nhai mà không bị bẻ gẫy tay chân, hoặc là bị dẫm nát thềm đá cho người ta nhục nhã giễu cợt —

Chính là hắn mỗi ngày rời giường đều phải nặn ra vẻ ngoan ngoãn thuần phục, bị đánh vẫn tạ ân, bị chế giễu thì coi như không nghe thấy, sau đó mỗi đêm cắn răng bôi thuốc cho mình, chà lau miệng vết thương.

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, nhìn Dương Liên Đình có vẻ cung kính trước mặt, cười lạnh: “Liên đệ lòng đang oán hận bổn tọa!”

Lời này không phải hỏi, mà là khẳng định, bởi vì Đông Phương Bất Bại, không đợi Dương Liên Đình trả lời, cũng đã thả người hướng vách đá nhảy, xoay người vào hạ ốc của mình trên đỉnh núi, lưu lại Dương Liên Đình vẻ mặt khiếp sợ, mắt tràn đầy khó hiểu đứng ở chỗ cũ, ngóng nhìn địa phương Đông Phương Bất Bại biến mất, tâm tư xoay chuyển.

Hắn không hiểu.

Đông Phương Bất Bại nếu biết mình oán hận hắn, lại vẫn cố ý lấy lý do đặt hắn bên người.

Chẳng lẽ không sợ hắn khởi lòng xấu xa, hoặc là —

Chính là, Đông Phương Bất Bại cho rằng, cho dù y đang ngủ, hắn Dương Liên Đình một “Phế sài” cũng không làm gì được y? Thật giống như Thánh cô sáu bảy tuổi kia, rõ ràng mỗi người đều biết Đông Phương Bất Bại đoạt giáo chủ vị, nàng ngày sau nhất định sẽ báo thù cho cha.

Mà Đông Phương Bất Bại không chỉ không trảm thảo trừ căn, ngược lại đối xử tử tế với nàng, phong làm Thánh cô!

Dương Liên Đình không hiểu.

Hắc Mộc Nhai rất nhiều người cũng tựa hồ không hiểu.

Đông Phương Bất Bại, hắn rốt cuộc nghĩ cái gì?

Hết Đệ Thập Chương



*mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao

**bất khả tư nghị: không tưởng tượng nổi

***sinh tử tương hứa: thề nguyền sống chết bên nhau