Khi Địch Vân ôm Đông Phương Bất Bại trở vềđã là hơn nửa đêm. Tam gian ngõa ốc đều tắt đèn, thực im lặng. Trong phòng hài tử ngủở trên giường, cũng không biết có buồn rầu hay không, dù sao lúc này cũng là lúc người ta đi vào giấc ngủ sâu nhất.
Địch Vân để Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, trong lòng lại cao hứng đến có chút không biết làm sao. Nhanh chóng chạy đến trù phòng nấu nước ấm, đột nhiên nhớ tới hai người còn chưa dùng qua cơm chiều, lại vội vàng hâm nóng thức ăn, rồi mang tất cả vào phòng.
Đông Phương Bất Bại sợđánh thức hài tử, khinh thủ khinh cước tẩy trừ một phen, ăn chút cơm liền tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Địch Vân nằm ở tay ngoài, đem đối phương ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy trong lòng một trận an bình, đột nhiên có loại ý nghĩ cho dù không thể nhớđược chuyện trước kia cũng không có vấn đề gì. Nay, hắn đã cảm thấy đủ, cảm thấy thỏa mãn. Không khỏi siết chặt cánh tay thêm một chút.
Đông Phương Bất Bại thực mệt mỏi, khóe môi treo lên mạt tiếu ý thản nhiên, gối lên bờ ngực đối phương, bên tai là nhịp tim theo quy luật, khiến y cảm thấy thực kiên định, nhắm mắt lại liền chậm rãi ngủ say.
Địch Vân không có buồn ngủ, ôm lấy người trong lòng, hô hấp tương giao, lại cảm thấy có chút xúc động. Chỉ là lúc này hắn có chút ảo não, vừa rồi ở trong bụi cỏđầu óc nhất thời choáng váng cũng không biết có lộng thương Đông Phương Bất Bại hay không, hiện tại cũng không dám động, chỉ phải nhắm mắt lại, nhưng trước mắt đều là một màn kiều diễm vừa rồi.
Địch Vân trong đầu loạn thất bát tao, cũng không biết khi nào thì ngủ mất. Đợi đến khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đãửng màu tro, trời đã sắp sáng.
Xuống giường, Địch Vân nhìn Đông Phương Bất Bại còn đang ngủ say sưa, không khỏi vô thanh ngây ngô cười, muốn đưa tay sờ sờ mặt y.
“Ngây ngô cười cái gì……” Khi Đông Phương Bất Bại tỉnh lại liền nhìn thấy Địch Vân đang nhìn chằm chắm mình, không khỏi nói. Y vừa tỉnh, còn có chút buồn ngủ, thanh âm cũng mang theo giọng mũi mơ hồ không rõ.
Địch Vân nghe trong lòng run lên, lại nhớđến hôm qua ở bụi cỏ sau cốc tràng phơi nắng, người nọở dưới thân hắn không ngừng rên rỉ……
Địch Vân ho khan một tiếng, trên mặt cóđiểm ngượng ngùng, nhưng thấy y muốn đứng dậy liền đi qua đè lại bả vai của Đông Phương Bất Bại, nâng lấy thắt lưng đem y ấn trở về giường, nói:“Ngươi đừng đứng lên, thời gian còn sớm. Ta đi mang cho ngươi chút điểm tâm.”
Đông Phương Bất Bại “Ân” một tiếng, cũng biết thắt lưng có chút bủn rủn đau đớn, xương cốt toàn thân lười nhác không dùng được khí lực. Liền nằm trở về, nghiêng người nhìn tiểu Địch Vân bên cạnh còn đang ngủ say.
Khi Địch Vân chuẩn bị xong điểm tâm thì sắc trời đã sáng hẳn. Đi lấy nước giếng muốn nấu chút nước ấm, sau nghĩđến Điền Bá Quang cùng Hạ Tuyết Nghi ở phòng bên cạnh, lại xách thêm nước giếng. Ngày hôm qua hắn cũng không phải cố tình nghe lén, nhưng vẫn không khỏi có chút xấu hổ.
Đợi đến lúc cầm nước cùng điểm tâm ra ngoài thì nhìn thấy Điền Bá Quang mở cửa đi ra.
Điền Bá Quang đang ở thềm cửa, trên mặt cười hì hì, giống nhưăn trộm thành công, trong miệng nói,“Ngươi đừng xuống a, ta đi lấy nước cho ngươi.”
Trong phòng “Phanh” một tiếng, như là Hạ Tuyết Nghi đạp vào ván giường, bất quá còn kèm theo một tiếng hút không khí. Chọc Điền Bá Quang cười thêm một trận,“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta rất nhanh sẽ trở lại, nghe lời a.”
Đến giữa trưa Đông Phương Bất Bại mới cảm thấy thân thể thư thái một ít, vừa mở cửa chợt nghe Điền Bá Quang bên kia nói cái gì Lâm Bình Chi để lại thư rời đi rồi.
Địch Vân cũng cả kinh, hiện tại bên ngoài ồn ào huyên náo, ai không dòm ngóđến Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia, Lâm Bình Chi một mình chạy đi, nguy hiểm khẳng định không phải ít. Điền Bá Quang chỉ nói Lâm Bình Chi để thư lại, đi một mình, nói làđi Phúc Châu tìm thứ gìđó, không cần lo lắng.
…………
Từ Tương Tây đến Phúc Châu, giơ roi thúc ngựa cũng cần một chút thời gian. Ngày ấy Lâm Bình Chi để lại thư ly khai, vốn không biết bản thân muốn đi đâu, bỗng nhiên nhớđến lời của Lệnh Hồ Xung nói với mình trên Ngũ Phách Đồi, bảo hắn đến khu nhà cổ Hướng dương hạng ở Phúc Châu, lấy lại vậy tổ truyền.
Vật tổ truyền……
Lâm Bình Chi căn bản không biết vật tổ truyền của Lâm gia là gì. Chỉ là trên giang hồđều truyền rằng Lâm gia hắn có võ công bí tịch lợi hại, Tịch Tà Kiếm Phổ. Chỉ là giản phổ này hắn còn chưa có chưa thấy qua…… Có lẽ vật tổ truyền kia là Tịch Tà Kiếm Phổ cũng nói không chừng……
Lâm Bình Chi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định đi tìm Tịch Tà Kiếm Phổ gìđó. Nếu thật là võ công bí tịch, hắn cũng có hy vọng có thể giúp bản thân báo thù cho phụ mẫu. Từ Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn, hắn đầu nhập Hoa Sơn môn hạ, chỉ là ngày ngày bị Nhạc Linh San gọi nơi nơi chạy, cũng không học được võ công chân chính lợi hại gì, công phu cơ bản của môn hạ nhập môn sao có thể giúp hắn thay từ trên xuống dưới Lâm gia báo thù?!
Sau lại vì cứu Lệnh Hồ Xung mà thiếu chút nữa chết trên Ngũ Phách Đồi, thật vất vả mới tránh được mấy Tung Sơn đệ tử kia, lại vìđược Thiếu Lâm Tự cứu mạng mà phải ở lại đó.
Lúc trước Lâm Bình Chi có nghĩ tới, có lẽ hắn thật là một tai họa, đều làđiềm xấu giống như Tịch Tà Kiếm Phổ. Nếu thật sựở lại Thiếu Lâm Tự mười năm, trên giang hồ có lẽ không còn mấy ai nhớ tới Tịch Tà Kiếm Phổđi……
Khi được Điền Bá Quang cứu ra, hắn mới biết Lệnh Hồ Xung đã sớm ly khai Thiếu Lâm, đi theo Nhậm Doanh Doanh cùng lên Hắc Mộc Nhai, giúp nàng cướp lấy Giáo chủ vị……
Lâm Bình Chi nhìn ốc xá tiểu phố trước mắt, trong lòng một trận cảm khái, vánh mắt cũng có chút chua xót, nhịn không được muốn rơi lệ. Rời đi vốn không lâu, lại đã trải qua nhiều thứ, cũng bị nhiều chuyện ràng buộ. Mà mỗi khi hồi tưởng, hết thảy đều nhớ tới nơi này.
Trước mắt có chút mơ hồ, Lâm Bình Chi nhắm mắt lại, thế này mới đem nước mắt nuốt trở vào. Nếu thật sự có thể tìm được Tịch Tà Kiếm Phổ, nếu thật sự có thể tìm được…… vậy sẽ có thể báo thùđi!
Lâm Bình Chi nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay có chút đau, bị móng tay đâm sâu. Ở trên đời, hắn cái gì cũng không muốn suy nghĩ, trừ bỏ báo thù. Ngày nào đó sau khi báo thù xong, hắn sẽ rời đi nơi này thật xa, cái gì giang hồ cái gìân oán, cũng không cần lại đi tưởng niệm một người……
“Tiểu sưđệ!”
Thân thể run rẩy một chút, Lâm Bình Chi tưởng chính mình nghe lầm, xuất hiện ảo giác, không khỏi hung hăng lắc lắc đầu.
“Tiểu sưđệ! Lâm sưđệ!”
Lâm Bình Chi lại ngẩn ra, khi xoay người liền thấy nơi tiểu phố xa xa có một nhân ảnh, cực kỳ giống Lệnh Hồ Xung, người nọ tựa hồ còn đang gọi hắn.
Khi phản ứng lại, trong lòng Lâm Bình Chi cũng không biết nghĩ như thế nào, chỉ xoay người liền phi thân triển khai khinh công, đem người nọ bỏ lại.
“Lâm sưđệ……”
Lệnh Hồ Xung xa xa thấy một nam tử vận y phục lam sắc, thân ảnh người nọ có chút gầy yếu, nhìn qua so với cô nương gia còn không bằng. Hô hấp đông lại, nhanh chóng mở miệng gọi hắn.
Đối phương chỉ quay đầu thoáng nhìn hắn rồi đột nhiên chạy vào ngõ nhỏ mà tiêu thất.
Khi Lệnh Hồ Xung đuổi theo thìđã không còn bất luận kẻ nào. Hắn từ Hắc Mộc Nhai rời đi, liền trực tiếp chạy đến Phúc Châu tìm người. Hắn không quen với nơi này, đây chỉ là lần thứ hai đến đây. Nhưng nghĩđến có lẽ Lâm Bình Chi sẽđến nơi này tìm thứ kia, vì thếđãởđây chờ rất lâu, ngày ngày đều ở trên đường đi loạn.
Lâm Bình Chi né tránh Lệnh Hồ Xung, vòng vo vài góc đường đã bị người chặn lại. Nhìn thấy nam tử trước mắt một thân bạch bào bằng gấm vóc, không khỏi cóđiểm nghẹn họng nhìn trân trối.
“Sư, sư phụ?!”
Điền Bá Quang tay phải cầm trên bội đao, trên vai khoát tay nải, động tác cùng y phục đẹp đẽ quý giá tuyệt không xứng đôi. Nhíu mày nói:“Ta nói ngươi tên đồđệ không nghe lời này a, lưu lại thư liền rời đi. Làm hại ta phải cùng sư nương ngươi ba ba chạy đi tìm…… Ai u……”
Điền Bá Quang còn chưa nói xong liền bị Hạ Tuyết Nghi ở bên cạnh thiếu chút nữa nhãy dựng lên mà nâng tay cho hắn một chưởng, trong miệng mắng:“Ngươi đang nói bậy bạ cái gìđó!”
Điền Bá Quang cười hì hì sờ sờ bả vai bị chưởng đau, nói:“Cái gì cũng chưa nói a, ta đây không phải chỉđang giáo huấn đồđệ sao.”
Hạ Tuyết Nghi tức giận đến thầm nghĩ mắt trợn trắng, không thèm quan tâm hắn nữa, xoay người đi rồi.
Điền Bá Quang ở phía sau đuổi kịp, lại đối Lâm Bình Chi nói:“Đi thôi đi thôi đồđệ a, trở về khách sạn.”
Lâm Bình Chi vốn không muốn cùng họ trở về, đang do dự lại chợt nghe từ phía trước, người nọ lại hi hi ha ha nói:“Ta vừa rồi nhìn thấy Lệnh Hồ Xung còn đang tìm ngươi khắp đường a.”
Lâm Bình Chi nhíu nhíu mày, sau một lúc lâu vẫn đuổi theo.
…………
Đông Phương Bất Bại cầm lấy cái chén trên bàn uống ngụm trà, nhìn nhân thủy mã long(người ngựa qua lại???) dưới tiểu lâu, không khỏi cười.
Địch Vân đi vào trà lâu, lên đến lầu hai liền thấy được mạt hồng ảnh kia, đi qua ngồi bên người Đông Phương Bất Bại.
“An bài xong?”
“Ân, hẳn là không có vấn đề gì.”Địch Vân gật gật đầu, liền thấy trước mặt có thêm một chén trà. Đông Phương Bất Bại phiên tay lấy thêm một chén tràđặt xuống, rót trà vào.
Địch Vân trong lòng một trận ấm áp, đưa tay cầm lấy chén trà trên tay y, nói:“Đợi lấy được bản Đường thi tuyển tập kia, ta cùng ngươi lại trở về Tuyết Cốc.”
“Hảo.”
“Ta sợ thân thể của ngươi chịu không nổi.”
Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân do dự, không khỏi cười rộ lên, nói:“Ta sao lại yếu như vậy, chỉ là thiếu mấy thành nội lực thôi mà. Thêm mấy người nay điều trị cũng không tồi.”
“Nói cũng đúng.” Địch Vân cười cười lại nói:“Vừa rồi ta còn nghe thủ hạ báo lại, người của phái Hoa Sơn cùng Tung Sơn đã nghe được tin tức Lâm Bình Chi đến đây, nói không chừng bọn họ cũng sắp đến rồi.”
“Xem ra Phúc Châu này sắp náo nhiệt a.”Đông Phương Bất Bại nhíu mày nói,“Ta cũng muốn nhìn xem Tịch Tà Kiếm Phổ này có bao nhiêu tà hồ.” Nói xong thản nhiên thoáng nhìn, chỉ thấy trên đường có một thân ảnh, không phải Lệnh Hồ Xung còn có thể là ai.
“Nhậm Doanh Doanh đãđến nơi này?”
“…… Ân.” Địch Vân nghe xong đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới y đột nhiên lại hỏi tới chuyện của Nhậm Doanh Doanh. Hắn cũng không nhớ chuyện đấu cùng Nhậm Ngã Hành và Nhậm Doanh Doanh trên Hắc Mộc Nha. Chỉ nhớ rõ Nhậm Doanh Doanh là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo. Vừa rồi nghe thủ hạ bẩm báo, nói Lệnh Hồ Xung ở khách sạn bên cạnh, mỗi ngày ra đường hỏi thăm tin tức một người, sau đó cách hai ngày đều ra khỏi thành một chuyến đến nông trại ngoại thành. Nghe nói là Nhậm Doanh Doanh ngụở nơi đó.
END77
***