Đông Phương Bất Bại cả kinh, người nọ hôn một chút, bỗng nhiên lại lui ra, chỉ hung hăng ôm lấy thắt lưng y, khiến cả người y dính sát vào mình, miệng lặp lại hô,“Đông Phương, Đông Phương……”
Y có thể cảm nhận rõ ràng hạ thân nóng rực của Địch Vân, thân thể bất giác khẽ run.
Địch Vân cảm giác được y đang run rẩy, thở dốc hai ngụm, tim tựa hồđập nhanh hơn, chấn đến ù tai, đưa tay ôm lấy thắt lưng y, cách một lớp hồng ti, trong đầu lại hiện lên da thịt bạch tích tinh xảo, cùng mịý lan tràn.
“Địch…… Vân?”
Thanh âm từ bên tai truyền đến, tuy rằng rất nhẹ rất chậm, còn có chút chần chờ, nhưng cũng vô cùng rõ ràng.
Địch Vân giống như bị sét đánh, trong đầu oanh một tiếng nổ tung, hắn làĐịch Vân? Dương Liên Đình……?
Hắn làĐịch Vân, nhưng chỉ cóĐinh đại ca cùng Lăng tỷ tỷ biết, Giáo chủ sao có thể biết được? Hắn cảm thấy lo lắng, tay căng thẳng, chợt nghe một tiếng hừ nhẹ, nhanh chóng thả lỏng cánh tay, chỉ người trong lòng cũng không đứng lên, vẫn đang lẳng lặng phục trong lòng hắn.
Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói:“Việc đêm kia ngươi muốn nói cho ta, nhưng lại không kịp, có phải muốn nói ngươi làĐịch Vân hay không?……Đinh Điển đã nói cho ta biết.”
Hơi thởĐịch Vân vẫn rất loạn, hắn nghe được thanh âm của Đông Phương, trong lòng tựa như bị lửa đốt, lại ngứa vừa đau, ẩn ẩn còn có chút chua xót, hắn thực đau lòng, trong lòng là vậy, nhưng đầu lại rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
“Ngươi có nóng không?”
Địch Vân không nghĩ tới y lại đột nhiên hỏi câu này, bất quá hắn quả thật nóng đến đòi mạng, trên người dường như bị thiêu cháy, vì thế thành thật gật đầu.
Ai biết lại chọc người trong lòng cười khẽ một trận.
Địch Vân xấu hổ muốn buông tay, bản thân quả thật rất ngốc a.
Đông Phương Bất Bại lại đưa tay chụp tới, ôm lấy thắt lưng hắn, hạ bàn (dưới chân) Địch Vân sớm đã bất ổn, bị kéo một cái liền mất trọng tâm, ngã về phía trước.
Mắt thấy sắp đem Đông Phương áp ở dưới thân, Địch Vân liền chuyển người giữa không trung, đem chính mình xoay xuống phía dưới, “Phanh” một tiếng, hai người đồng thời ngã vào bụi cỏ.
Địch Vân ngã xuống khiến phía sau lưng có chút đau, bất quá cũng may hắn có nội lực thâm hậu, lại có Thần Chiếu Kinh hộ thể, loại tiểu đánh tiểu nháo này không thể gây thương tổn cho hắn. Nhanh chóng động thân, hai tay đỡ lấy Đông Phương Bất Bại, nói:“Thế nào, cóđau không?”
Nhìn bộ dáng đau lòng sốt ruột của hắn, Đông Phương trong lòng khẽ run, phục ở trên người hắn, khẽ cúi đầu.
“Ân……” Địch Vân không nghĩ tới y sẽđộng, màđộng một chút cũng không có gì quan trọng, nhưng lúc này vừa động lại cốý chạm phải hạ thân hắn, sắc mặt Địch Vân lập tức đỏ bừng, vừa ngượng vừa xấu hổ, tận đáy lòng lại muốn hung hăng ôm chặt đối phương.
Đông Phương Bất Bại chầm chậm cúi đầu, hô hấp của đối phương càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thô trọng, điều này khiến y khẽ nhếch khóe miệng, hai cánh môi không điểm tự hồng khẽ mở ra, nhẹ giọng nói:“Địch Vân.”
Địch Vân tựa như bịđiểm huyệt, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn Đông Phương tiến đến gần, ngơ ngác nhìn bờ môi của y, ngơ ngác nghe một tiếng “Địch Vân” kia.
Địch Vân nghĩ, hắn nhất định làđiên rồi, nhất định là bị chạm dây thần kinh nào đó, ngay lập tức không thể tự khống chế mà hôn lên đôi môi đang khép mở kia.
Đối phương cũng không có kháng cự, ngược lại một tay khoát lên trước ngực hắn, một tay chế trụ bờ vai của hắn, đón ý nói hùa mà mở miệng, để cho đầu lưỡi hắn đi vào, mặc hắc công thành đoạt đất.
Địch Vân điên cuồng càn quét một trận, rồi dần dần trở nên ôn nhu, tinh tế miêu tả nhấp nháp, nhiệt độ trên người cũng không được thư giải, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, bên tai là tiếng thở dốc nhàn nhạt của người trong lòng, tiếng rên rỉ từ trong khoang mũi đứt quãng truyền ra.
Tay đả không chỉđơn giản ôm lấy thắt lưng của Đông Phương Bất Bại, theo bản năng vuốt ve xuống, từ phía sau lưng một đường trượt xuống, khiến đối phương run rẩy một chút, thân hình vô lực nhuyễn trong lòng hắn.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy chính mình giống nịch thủy nhân, ngoại trừ thở dốc, chỉ có thể trảo trụ bờ vai của hắn, đón ý nói hùa đầu lưỡi của người nọ.
Đợi đến lúc buông ra, Địch Vân mở to hai mắt nhìn y, đôi mắt phủ một tầng sương mù, y phục đơn bạc vây lấy thân hình y, bờ ngực cũng khẽ phập phồng lên xuống.
Trong đầu Địch Vân như muốn nổ tung, bên tai đều là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của Đông Phương, thắt lưng dùng một chút lực, nhanh chóng xoay người đem y đặt ở dưới thân, hôn lên vành tai, đồng thời nâng tay giải khai đai lưng của y
Mà người dưới thân vẫn không hề kháng cự, y cứ như vậy mà nằm, dùng đôi con ngươi ngập đầy sương mù nhìn Địch Vân, hai má lộ ra yêu dã phi hồng, đôi môi bị hung hăng hôn qua còn mang theo thủy sắc, thần tình kia thực khiến người ta đui mù.
Hạ thân Địch Vân trướng đến phát đau, kéo ra đai lưng của người nọ, bờ ngực kình gầy bạch tích liền lộ ra, hồng y từ trên ngực rơi xuống, Đông Phương Bất Bại rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng lại khiến Địch Vân cảm thấy tim mình đập đến sắp chấn điếc cả hai tai.
Y phục khoát lên khủy tay, Địch Vân cũng không kịp giải khai toàn bộ, tiếp tục lần xuống hạ thân của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên mở to hai mặt, tựa như bị dọa, toàn thân run lên lên, đưa tay muốn ngăn hắn lại, nhưng thủy chung vẫn không nhúc nhích, chỉ có thân thể dần trở nên cứng ngắc, mân miệng, đem hai mắt gắt gao nhắm lại.
Địch Vân thấy bộ dáng của y, nghĩ mình đã mạo phạm đến y, trong lòng một trận đau đớn, nhanh chóng dừng động tác, muốn đứng dậy, ánh mắt ảm đạm, miệng nói:“Thực xin lỗi, ta……”
Đông Phương Bất Bại mở mắt ra, thấy hắn cúi đầu, bộ dáng muốn đứng lên, thở dài, khởi động nửa thân trên.
Địch Vân cố gắng không nhìn đến Đông Phương, hắn cảm thấy chỉ cần liếc nhìn người nọ một cái, sẽ nhịn không được mà muốn hôn y, muốn hung hăng ôm chặt y, nhưng Đông Phương Bất Bại hiển nhiên không phải nghĩ như vậy. Y động nửa thân trên, y phục theo động tác chậm rãi theo khuỷu tay trượt xuống, rơi trong bụi cỏ, liễm diễm đôi mắt mà nhìn thẳng vào hắn, đưa tay giữ chặt cổ tay Địch Vân, nhẹ giọng nói:“Ôm ta.”
Mạnh mẽđem người nọáp lên mặt đất, đưa tay chạm xuống hạ thân của y, Đông Phương Bất Bại run rẩy, giống nhưđang sợ lạnh, lại giống như không phải, chỉ là thân thể càng thêm cứng ngắc.
Đông Phương Bất Bại nằm trên mặt đất, y phục dưới hạ thân gần nhưđã bị khai trừ hết, y mở ra hai chân, khóe miệng giương lên, phượng mâu khẽ nhếch, mị hồng mâu vĩ, tiếu ý phủđầy sương mù mà nhìn Địch Vân, nói:“Ngươi dám ôm ta sao?”
Địch Vân nhìn y, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu, Đông Phương Bất Bại cười nói, ngươi dám ôm ta sao? Không phải miễn cưỡng, không phải cường bách ……
Đông Phương Bất Bại thấy hắn bất động, trong lòng chậm rãi lạnh xuống, nụ cười nơi khóe miệng buông xuống, vì sao có thể tiếp nhận một lần, lại không thể nhận thêm lần thứ hai? Hắn làĐịch Vân a, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế……
Địch Vân bình tĩnh nhìn vào hạ thể của y, cùng người khác bất đồng, vốn nên cảm thấy ghê tởm, nhưng lúc này trong lòng hắn chỉ cóđộn độn sinh đau.
Chậm rãi đưa tay phủđi lên, Đông Phương bất khả tư nghị mở to hai mắt, y chỉ cảm thấy vành mắt có chút chua xót, có chút trướng trướng.
Chỉ thấy Địch Vân cẩn thận chạm vào, nói:“Còn đau phải không?”
Còn có thể không đau sao?
Đuôi mắt Đông Phương Bất Bại càng ngày càng hồng, lệ suýt nữa rơi xuống, nhìn thấy thân thể y, hai lần phản ứng của hắn đều giống nhau, đều cứ như vậy thương tiếc hỏi y có đau không.
Địch Vân cúi đầu, nhẹ nhàng lên khóe môi y, nói:“Ta vẫn không nhớ rõ, ta thật ngốc, ngươi không cần ghét bỏ ta, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đông Phương Bất Bại nghe được liền động tình, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của đối phương, y có thể cảm giác được ôn nhu trấn an của tên ngốc này, cần có thận trọng, yêu thương.
Dùng ngón trỏ lau đi ngân tuyến nơi khóe môi, Đông Phương Bất Bại lại đem ngón trỏ hàm tiến vào khoang miệng, một đường liếm ướt, khẽ nâng lên thắt lưng, đặt ngón trỏ tại huyệt khẩu dưới hạ thân của mình, nhẹ nhàng xoa bóp một trận, cảm thấy không sai biệt lắm liền dùng một chút lực tiến vào, xem như là có chút đau, y nhíu nhíu mày, vẫn không rút ra, chậm rãi khai phá.
Địch Vân nhìn, yết hầu khô khốc đến lợi hại, người nọ sắc mặt ửng đỏ, ngẩng đầu khẽ nhếch cánh môi, hô hấp thô trọng, động tác như vậy có chút lao lực, nhưng thân thể của Đông Phương Bất Bại hiển nhiên có thể tiếp nhận rất tốt, chỉ nhìn như vậy cũng khiến hạ thân Địch Vân càng thêm căng thẳng.
Chậm rãi bỏ vào ba ngón tay, Đông Phương ra một thân mồ hôi, không ngừng run rẩy, ánh mắt mê mang nhìn Địch Vân, dời cũng không dời.
Ba ngón tay chậm rãi khai phá huyệt khẩu, chậm rãi trừu sáp, Địch Vân bỗng nhiên đưa tay đè lại ngón tay của Đông Phương Bất Bại, điều này khiến cho Đông Phương Bất Bại đang động tình mạnh mẽ thở gấp một trận.
Địch Vân trảo trụ tay y, thật chậm thật chậm, từng chút kéo ra ngoài, Đông Phương không kiên nhẫn bị dày vò, muốn tự mình trừu sáp, nhưng tay lại bị người bắt lấy, hắn không cho y trừu, y cũng không có biện pháp.
Tự mình trừu sáp, cùng với bị người khác làm cho, cảm giác hoàn toàn bất đồng, cái loại động tác chậm rãi này dần dày vòĐông Phương, y một tay che miệng, liều mạng lắc đầu, “Mau…… Mau a!”
Địch Vân nghe y thúc giục, nhìn độ co dãn của huyệt khẩu đang được ngón tay trừu sáp, khó khăn trấn định, đem chân của Đông Phương Bất Bại đặt ở trước ngực, mạnh mẽđộng thân tiến vào.
“A……”
Đông Phương thất thần trợn tròn mắt, há to miệng, lại giống như quên thở, chỉ có thể khép chặt hai chân, hậu huyệt vì bị kích thích mà co lại.
Địch Vân hừ nhẹ một tiếng, trong đầu ong ong vang, người dưới thân bộ dáng động tình, quyến rũôm lấy thắt lưng của mình, hai tay liều mạng trảo trụ y phục phân tán dưới thân, bất lực lắc đầu, miệng truyền ra tiếng rên rỉđứt quãng.
“Đông Phương.”Địch Vân cũng động tình, đưa tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, để cho y ngồi trong lòng, đem hai tay của y đặt trên vai mình.
Người nọ lập tức đặt tay lên vai hắn, hai cánh tay bạch tích lại không mất đi lực đạo ôm chặt cổĐịch Vân, cằm đặt ở trên vai hắn, theo hắn trừu động, từng chút từng chút rên rỉ, hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai, mang theo mịý hoặc nhân.
“Aha! Ân……”
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy dị vật cứng rắn trong cơ thể lại lớn hơn một vòng, theo đó lại hung hăng đỉnh lộng, chậm rãi trừu sáp, lại đôi lúc tăng tốc, có chút báđạo có chút đau, nhưng y căn bản không cố kỵđau đớn nhỏ nhặt như vậy, chỉ có thểưm a rên rỉ ra tiếng.
“Đông Phương, Đông Phương……”
Địch Vân gọi tên Đông Phương Bất Bại, hắn biết đối phương không thể phát tiết, trong lòng liền ẩn ẩn đau đớn, hắn muốn nói gìđó, lại đến miệng rồi thì cái gì cũng nói không nên lời, hắn vốn chính là một tên thật ngốc, chỉ có thể một lần lại một lần gọi tên y, cố gắng tìm kiếm nơi động tình của Đông Phương, nhìn y thất thần lắc đầu, nghe y không nhịn được mà rên rỉ, trong lòng Địch Vân mãnh chiến một phen, nắm lấy thắt lưng y, hung hăng đỉnh vào, nói:“Ta yêu ngươi.”