Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 69: Quên mất




Đông Phương Bất Bại nghe xong bỗng nhiên phất tay áo “Ha ha” bật cười, nói:“Tiền bối nghĩ Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo là vị trí ai muốn làm thì làm? Cho dù bổn tọa cóđáp ứng ngươi, ngày khác lại giết đến Hắc Mộc Nhai đem Giáo chủ vịđoạt lại, không phải cũng như nhau sao?”

Mai Niệm Sinh nghe xong cũng không đểý, lại đồng dạng “Ha ha” mà cười, nói:“Đông Phương giáo chủ nói có lý. Lão phu ngay cả ba đồđệ của mình cũng quản giáo không được, mới rơi vào cảnh phải đào vong đến Tuyết Sơn này.”

Nói xong lại khoát tay áo, lại nói:“Cũng được, lão phu đời này có lẽ cũng sẽ không ra khỏi Tuyết Cốc nửa bước, trên người lưu lại mấy chục năm công lực cũng vô dụng. Chỉ làĐông Phương giáo chủ phải đáp ứng một việc.”

“Tiền bối cứ phân phó.”Đông Phương Bất Bại nghe xong không dám chậm trễ, nói.

“Lão phu lúc trước có nghiệt đồ, vọng tưởng sát sư thí tổ, đoạt đi một quyển sách của lão phu. Phải nhọc Đông Phương giáo chủ thu lại quyển sách kia, đưa đến Tuyết Cốc.”

“Bổn tọa đáp ứng.”

Đinh Điển bên cạnh nghe Mai Niệm Sinh đáp ứng cứu trịĐịch Vân, không khỏi cao hứng lên, nói:“Sư phụ ngài đáp ứng rồi! Thật tốt quá. Chúng ta ra ngoài chờ, không phiền lão nhân gia ngày.”

Mai Niệm Sinh khẽ lắc đầu, nói:“Các ngươi đều cầu như vậy ta, ta sao có thể không cứu? Cứu sống hắn bất quá chỉ là phí hơn mười năm nội lực, với ta mà nói cũng không cóý nghĩa gì. Chỉ là sau khi người này tỉnh lại, lão phu liền bất lực hết thảy.”

Đông Phương Bất Bại trưởng mi bất giác khóa chặt, có chút không hiểu lời của đối phương. Nhìn thấy Mai Niệm Sinh lại giúp Địch Vân bắt mạch, nghĩ nghĩ vẫn xoay người ra cửa chờ. Hiện tại chỉ cần Địch Vân có thể tỉnh lại, với y cái gì cũng không quan trọng.

Điền Bá Quang cũng có chút không thể hiểu, buồn rầu gãi gãi đầu, cái gì cũng nghĩ không ra.

Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa đi thu thập phòng cho mọi người, tuy rằng nơi này có chút chật chội, nhưng tốt xấu gì cũng có giường có ghế, có thểđể mọi người nghỉ ngơi. Bất quáĐông Phương Bất Bại vẫn kiên trì chờở ngoài cửa, một bước cũng không rời.

Điền Bá Quang thấy thế liền kéo Hạ Tuyết Nghi đem hành lý của mình an trí trong phòng. Nghỉ ngơi một chút, khi trở ra liền thấy cửa phòng kia đã mở.

“Nhanh như vậy?”Điền Bá Quang ngẩn ra, đưa tay chỉ vào cửa phòng đã mở ra, bọn họ rời đi chỉ trong chốc lát, lại không nhìn thấy thân ảnh của Đông Phương Bất Bại, chắc làđã vào phòng.

Hạ Tuyết Nghi cũng sửng sốt, lập tức nhanh chóng chạy vào.

Quả nhiên, Mai Niệm Sinh ngồi trên ghế bên cạnh bàn. Lăng Sương Hoa ra ngoài bưng nước trà đưa qua.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy bản thân có chút run rẩy, hai bước liền đi đến bên giường, Địch Vân còn chưa tỉnh, vẫn yên bình nhắm mắt. Không khỏi nâng tay chậm rãi phủ lên tay đối phương, cũng không biết có phải do xúc động trong lòng hay không, chỉ cảm thấy nhịp tim của người kia đập mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Vân……”

Đông Phương Bất Bại không dám lớn tiếng, mở miệng gọi hắn, thanh âm rất nhỏ.

“Đông Phương huynh không cần phải vội.”Đinh Điển đứng ở bên cạnh, cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, nói:“Sư phụ nói hắn sẽ không thể lập tức tỉnh lại, đợi đến nửa đêm mới có thể tỉnh.”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, cách sau một lúc lâu bỗng nhiên xoay người quỳ một gối xuống, dập đầu trước Mai Niệm Sinh.

Đinh Điển kinh ngạc nhảy dựng, muốn nhanh chóng dìu y đứng lên, chỉ là vừa vươn tay được một nửa liền thu trở về.

Mai Niệm Sinh thấy vậy chỉ lắc đầu, nói:“Ngươi không cần cảm tạ ta, lão phu cùng ngươi trao đổi điều kiện, không ai nợ ai. Chờ hắn tỉnh lại có lẽ còn có phiền toái ngoài ý muốn, đến lúc đó lão phu cũng vô phương giúp đỡ.”

Đông Phương Bất Bại không nói, vẫn cúi đầu sau đó mới đứng lên.

“Sư phụ……” Lăng Sương Hoa nghe xong lại hỏi:“Lời của ngài không rõ ràng cho lắm, khiến mọi người đều hồđồ.”

“Ta cũng không thể nói rõ.” Mai Niệm Sinh xua tay, đứng lên ra khỏi phòng, nói:“Trời đã sắp tới, nên nấu cơm a, lão phu muốn nghỉ ngơi một chút.”

Lăng Sương Hoa đáp ứng, nhìn Đinh Điển một chút, liền ra ngoài nấu cơm.

“Sư phụ nói cũng đúng, mọi người trước nghỉ ngơi chốc lát đi.”Đinh Điển nói xong, đem phòng để lại cho Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, liền theo Điền Bá Quang cùng Hạ Tuyết Nghi đi ra ngoài.

Trời tối rất nhanh, trong phòng đãđiểm đèn. Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên giường nắm tay Địch Vân. Lăng Sương Hoa mang cơm đến cho y, dặn dò vài câu, nói là Địch Vân nếu tỉnh tại thìở trù phòng đã có cháo trắng, có thểđem đun nóng cho hắn uống. Đông Phương Bất Bại cảm tạ, nàng liền đi ra ngoài. Chỉ là cơm trên bàn vẫn không có người động đến.

…………

Địch Vân cảm thấy lòng bàn chân tựa như giẫm phải bông, mềm nhũn vô lực. Rõ ràng là thấy được tam gian ngõa ốc kia, nhưng đi cũng không thểđi, tựa như quỷđánh tường (bị quỷ dẫn đường), đổi tới đổi lui. Sư phụ hút tẩu thuốc, dạy hắn luyện kiếm, lại còn mắng hắn nhàn hạ.

Sau đó lại một trận thiên toàn địa chuyển, nhìn thấy một rừng cây, theo sơn thế hướng về phía trước, có một tòa đại viện lạc, rất to lớn. Địch Vân cảm thấy quen thuộc, lại ko thể nói nên lời. Dọc đường đi lên núi, gặp phải không ít người, đều đối hắn cung kính hữu lễ. Sau lại vào đại viện lạc, thực tự nhiên rẽ vào một căn phòng.

Trong phòng bố trí rất đơn giản, nhưng mọi thứđều rất hoàn hảo.

Địch Vân nhìn xong bài trí trong phòng, thân thủ vuốt lên giường khuông, có một loại cảm giác rất sinh động nhưng không thể nói rõ là gì, thực mê mang.

Lập tức lại một hít thở không thông, đợi khi bình hoãn hô hấp lại nghe được có người gọi hắn là“Dương tổng quản” gìđó. Trước mặt có thêm một tỳ nữ, nói, Đông Phương giáo chủ thỉnh ngươi đến.

“Dương tổng quản?”Địch Vân nghe tên này có chút mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy cánh tay phải hoàn hảo của mình, trong đầu lại ong ong vang lên, lập tức hiện ra thật nhiều hình ảnh. Hắc Mộc Nhai? Nhật Nguyệt thần giáo? Đông Phương Bất Bại? Chính mình làĐại tổng quản của Nhật Nguyệt thần giáo? Chính mình là Dương Liên Đình?

Địch Vân chỉ cảm thấy ngực nghẹn một cỗ u uất, rất khó chịu. Kíức loạn thất bát tao đan vào cùng một chỗ, phân không được đâu là thật, đâu là giả. Đến cuối cùng mới đưa tay nâng trán, trong lòng phiền não đến lợi hại.

Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân trên giường đột nhiên động tĩnh, không khỏi hai mắt sáng ngời, nhanh chóng đứng lên, khuynh thân đi xem.

Địch Vân mày kiếm nhăn lại, biểu tình tựa hồ có chút vặn vẹo, sắc mặt trở nên có chút trắng.

Đông Phương Bất Bại nhanh chóng bắt mạch cho Địch Vân, đối phương khí huyết vận hành mạnh mẽ, truyền chút chân khí qua, áp chế một chút. Địch Vân thế này mới được dễ chịu, thở hắt một cái, mày chậm rãi giãn ra.

Đông Phương Bất Bại cũng vừa nhẹ nhàng thở ra, liền thấy Địch Vân mí mắt giật giật, mở mắt.

“Ngươi,”Đông Phương Bất Bại hưng phấn mở to phượng mâu, có loại cảm giác hít thở không thông, giữ chặt tay hắn nói:“Ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ này không thoải mái không? Muốn uống nước không?” Nói xong thấy Địch Vân muốn ngồi dậy,“Ngươi muốn đứng lên? Ta đỡ ngươi.”

Ánh mắt Địch Vân trầm ngâm, liền thấy một cổ cảm giác thanh lương từ mạch môn đưa vào tứ chi bách hải, cảm giác phiền táo bịáp xuống, thư thái không ít.

Đợi hai mắt có lại tiêu cự mới nhìn rõđược người đỡ mình, vạt áo một mảnh hồng sắc, thật chói mắt. Mi mục nam nhân này thật sự rất quen thuộc, trong đầu bỗng nhiên một mảnh không đãng, há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không được.

Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân ngẩn ra, nội tâm cơ rút, đưa tay xem xét mạch tượng của hắn, muốn biết hắn sao lại không thoải mái.

Địch Vân theo bản năng khẽ lật cổ tay, động tác cực nhanh, một phen bắt lấy mạch môn của cánh tay đang vươn tới.

“Ngô” Đông Phương Bất Bại thét lớn một tiếng, không có chuẩn bị, chỉ cảm thấy cánh tay phải lập tức tê rần, không dùng được nửa điểm lực đạo.

“…… Thật có lỗi.”Địch Vân tựa như giật mình, lập tức buông tay, mới cảm thấy lực đạo vừa rồi của bản thân quá nặng, sợ làm bị thương đối phương.

Đông Phương Bất Bại nghe xong sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên có chút lạnh, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch,“Ngươi……” Mở miệng lại nói không nên lời, thanh âm đều nghẹn trong cổ họng. Trong mắt đối phương là mờ mịt cùng xa lạ, khiến y chỉ cảm thấy một trận mê muội, thiên địa xoay vần.

“Đông Phương huynh đệ.”

Đinh Điển nhìn sắc trời, chuẩn bịđến xem Địch Vân một chút sau đó liền nghỉ ngơi. Đến cửa chợt nghe thấy trong phòng cóđộng tĩnh, trong lòng vui vẻ, đừng nói là làĐịch Vân đã tỉnh a. Vội vàng đưa tay gõ cửa đi vào.

“Đinh…… Đại ca……?”

Trong kí ức của Địch Vân không biết hồng y nhân trước mắt là ai, chỉ cảm thấy quen thuộc, trong lòng rõ ràng có loại cảm giác nhưđã từng quen biết, lại cảm thấy kíức đó rất xa xôi, chạm đến không đến sờ không được, nghĩ như thế liền có chút xao động bất an.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ ba cái, tạm dừng một lát liền bịđẩy ra. Địch Vân vừa nhấc đầu, không nhịn giật mình, người trước mắt không phải Đinh Điển còn có thể là ai, chỉ là cùng với khi ở trong ngục có chút bất đồng, tuổi trẻ hơn rất nhiều.

Địch Vân vừa mừng vừa sợ, đột nhiên đứng lên, trong đầu mê muội một trận, trước mắt một mảnh trắng xóa, thân thể bất ổn lảo đảo hai bước, đãđược hồng y nhân bên cạnh đõ lấy. Chỉ là lúc này hắn nhìn thấy Đinh Điển liền mừng rỡ, bất chấp nhiều thứ, đem tay Đông Phương Bất Bại bỏ qua một bên, hai bước liền đến trước mặt Đinh Điển, bắt lấy cánh tay đối phương.(Đ-Ị-C-H-V-Â-N!!! Anh muốn chết *nghiến răng*~)

“Đinh đại ca……?”Địch Vân mở to hai mắt đánh giáĐinh Điển, chiến chiến nói xong, liền cảm thấy hai mắt chua xót,“Vần khỏe chứ? Lúc ấy, lúc ấy ta nghĩ ngươi đã chết. Hoàn hảo hoàn hảo. Đại ca ngươi được cứu ……”

Địch Vân nói xong, Đinh Điển vốn thấy hắn tỉnh thì rất cao hứng, nhưng nghe hắn nói xong, chính là ngây dại.

Địch Vân tựa hồ cũng phát giác chút không thích hợp, bỗng nhiên câm mồm, thân thủ phù ngạch, thì thào tự nói. Lúc ấy hắn nhớ rõ ràng, Đinh Điển trúng quỷ kế của Lăng Thối Tư, trúng độc mà chết, sau hắn lại tự mình đem tro cốt của Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa hợp táng cùng một chỗ. Chỉ là nay, Đinh Điển sao lại đứng ở trước mặt mình.

“Đông Phương huynh đệ, Địch Vân làm sao vậy?”Đinh Điển trong lòng khó hiểu, quay đầu hỏi Đông Phương Bất Bại.

Chỉ là không nhìn còn tốt, nhìn xong liền thấy sắc mặt Đông Phương Bất Bại trắng đến không bình thường. Tay trái ấn lên ngực, trưởng mi bất giác nhíu chặt.

“Đông Phương huynh đệ?!”Đinh Điển hỏi:“Có phải không thoải mái không?”

“Bổn tọa không có việc gì……” Đông Phương Bất Bại khoát tay chặn lại, thân thể thoáng cưng cứng, chỉ cảm thấy đột nhiên chân khí tán loạn, dường nhưức chế không được, cổ họng liền dâng lên một trận tinh ngọt, mở miệng ho một tiếng thật nhỏ, một ngụm máu tươi tiên nhiễm lên vạt áo.

“Đông Phương huynh đệ!”Đinh Điển lúc này bị dọa đến không thởđược, hắn ở góc độ nghiêng, thấy không rõ lắm, nhưng múi máu tươi trong không khí vẫn khiến cho hắn lập tức phát hiện.

Trong lúc nói chuyện chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhoáng lên một cái, vừa định đỡ lấy y, Địch Vân bên cạnh động tác lại cực nhanh, dĩ nhiên đã lắc mình đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, đưa tay đem y ôm vào trong lòng.

Đông Phương Bất Bại âm thầm cười khổ, lúc trước khi ở Nhật Nguyệt thần giáo, y vì giúp Địch Vân tục mệnh đã truyền gần một nửa công lực cho hắn, một đường lại không ngủ không nghỉ. Đợi khi đến Tuyết Sơn, thân thểđã sắp lo thể chịu được. Y còn nhớ rõ trước kia Địch Vân từng nói nội công của y thiên vềâm hàn, không nên bị cảm lạnh. Chỉ là trước kia nội công thâm hậu, cũng không thèm quan tâm. Mà nay lại không thể chịu nổi thời tiết ở Tuyết Sơn.

Cảm giác được thắt lưng căng thẳng, bị người ôm vào trong lòng, rõ ràng là khí tức quen thuộc, lại khiến Đông Phương Bất Bại trong lòng từng đợt phát khổ, ngay cả mùi máu tươi trong miệng cũng bỗng nhiên chua chát lợi hại. Nhắm mắt lại, hốc mắt nóng lên, nhịn không được mà chua xót, liền cảm thấy từ khỏe mắt, một cỗ chất lỏng lăn dài xuống hai má.

Địch Vân theo bản năng ôm lấy Đông Phương Bất Bại. Cổ huyết tinh vừa rồi làm cho tâm hắn co rút, ngay sau đó liền nhìn thấy mạt hồng ảnh kia lảo đảo nhất khuynh, không chút suy nghĩ liền chạy qua đem người ôm vào trong lòng.

Cúi đầu, liền thấy người trong lòng nhắm mắt tựa vào ngực mình, khóe mắt một đạo tinh lượng trong suốt, vạt áo trước ngực thấm ướt một mảnh, hồng y càng thêm chói mắt, bên môi điểm xuyết vài vệt máu, đâm vào ánh mắt sinh đau, trong lòng đau đớn như bị người hung hăng giày vò.

“Ngươi thế nào……?”Địch Vân mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình đã run rẩy, trong đầu một trận trống rỗng, vội vàng đem người từ chỗ ngồi ôm lấy đến phóng tới trên giường.