Tiểu Địch Vân hai tay ôm lấy cổĐịch Vân, nó chỉ biết hiện tại bản thân đang ở trong lòng phụ thân, ủy khuất mà thút tha thút thít. Địch Vân chỉ phải một tay ôm hài tử, tay phải không dùng được khí lực, đau đớn còn đang không ngừng hoành hành, cái loại cảm giác bất lực này khiến cho hắn có chút buồn bực.
Đông Phương Bất Bại sắc mặt đều trắng, mặc dùở trong đêm tối, nhưng lấy võ công của y, sao có thể không thấy rõ tình huống vừa rồi, cơ hồ là từng bước suy sụp tiến đến, đỡ lấy Địch Vân, nói:“Ngươi, tay ngươi thế nào?”
“Không có việc gì.”Địch Vân muốn tránh khỏi tay Đông Phương Bất Bại, không muốn đểđối phương thấy tay phải của mình, chỉ tiếc căn bản đề không ra một phần khí lực.
Đông Phương Bất Bại làm sao tin tưởng lời của hắn, nâng tay vén lên y tụ của lễ phục đỏ thẫm, chỉ cảm thấy đối phương tựa hồ muốn giấu tay, chỉ tiếc ngay cảđộng cũng không thểđộng.
Tay phải của Địch Vân đã loang lổ bác bác, cơ hồ phủ kín máu tươi, huyết sắc có chút phát ám, người sáng suốt nhìn thấy liền biết trên ám khí kia có bôi độc dược. Ám khí màu đen đang cắm ở chính giữa cổ tay phải, theo mu bàn tay có xu hướng tiến vào, vừa lúc xuyên thấu cổ tay, lộ ra một mũi nhọn đen kịt.
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy tay mình đã phát run, sắc mặt trắng bệch, lửa giận từ ngực đốt tới trên đỉnh đầu, cốt cách toàn thân cũng “khanh khách” rung động. Thanh âm khi mở miệng cũng khàn khàn, nói:“Ngươi, tay ngươi……”
“Đừng lo.”Địch Vân mặc dù có chút khổ sở, chỉ là hắn vốn sẽ không suy sút, nghĩ có lẽ do lão thiên gia thấy kiếp này của hắn quá tốt nên mới thu hồi một vài thứ. Nếu chỉ cần một cánh tay phải, vậy cũng không phải không được. Không khỏi cắn răng dùng sức nâng lên tay phải, cổ tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Đông Phương Bất Bại, cười nói:“Về sau ta còn có thể dùng tay trái bảo hộ ngươi, tay phải nắm tay ngươi.”
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị câu toàn, nghe xong lời hắn nói thìánh mắt cũng chua xót đến khó chịu, trong lòng vừa hận lại vừa ngọt. Nhưng cũng chua xót đòi mạng, một người luyện võ, tay phải đối với hắn mà nói còn quan trọng hơn cả tánh mạng. Nay cổ tay phải bịđinh mặc (xuyên thủng), rõ ràng đã bị phếđi.
Nhậm Ngã Hành thấy thế“Ha ha” phá lên cười, vừa rồi đối phương là hai người, bây giờ là bốn người bọn họđấu với một mình Đông Phương Bất Bại, phần thắng chẳng phải là cóđến tám chín phần! (Mơđi cưng =.=~)
“Đông Phương Bất Bại! Ta xem ngươi còn ai đến giúp!” Nhậm Ngã Hành nói hết sức càn rỡ, đột ngột từ mặt đất đứng lên, giơ kiếm vừa bổ, liền hướng đỉnh đầu Đông Phương Bất Bại màđánh, đồng thời, tay trái phá phong xuất chưởng, đánh về phía mặt đối phương.
“Cẩn thận.”Địch Vân tay trái ôm hài tử, tay phải không thể dùng lực, chỉ phải đem Tiểu Địch Vân nhét vào trong lòng Đông Phương Bất Bại. Lập tức dùng chân trái nhấc lên bội kiếm, khuynh người dùng tay trái cầm lấy. Bước chân chợt lóe, chắn ở trước mặt Đông Phương Bất Bại.
Nhậm Ngã Hành thấy Địch Vân đón đỡ, “Ha ha” cười lớn, một kiếm phách qua, nghĩ rằng đối phương cũng rất không tự lượng sức, người tay phải bị tàn phế cư nhiên dám dùng tay trái đểđấu cùng hắn.
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy tay phải run lên, hắn làm sao nghĩđến đối phương dùng tay trái vận kiếm còn cóđược uy lực mạnh như thế, bản thân không có chuẩn bị, thiếu chút nữa buông bỏ bảo kiếm. Lảo đảo lui về phía sau hai bước mới đứng vững được thân hình.
Địch Vân tay trái cầm bảo kiếm, sau một kích liền xoay người lăng không chuyển thế, đứng vững trên mặt đất.
“Hảo tiểu tử, võ công xác thực không tồi.” Nhậm Ngã Hành trong tay hoa một kiếm, không khỏi chậc chậc khen ngợi.
Địch Vân không nói gì, kiếp trước hắn bị người hãm hại giam vào ngục, đánh gãy xương tỳ bà, chém đứt năm ngón tay phải, làm sao còn có thể dùng tay phải tập võ, sau lại gặp được Huyết Đao lão tổ, cơ duyên xảo hợp học được võ công bằng tay trái. Lúc này tuy rằng không có nội lực thâm hậu như kiếp trước, chỉ là khối thân thể này có xương tỳ bà hoàn hảo, tất nhiên là có chút ưu thế.
Đông Phương Bất Bại giữ chặt Địch Vân, nói:“Ngươi đừng đi.” Trong lòng y lo lắng đến đòi mạng, y không phải không tin thực lực của Địch Vân, chỉ là vết máu trên cổ tay hắn đã biến thành màu đen, rõ ràng là trúng độc, lại vội vàng vận nội công như thế, chẳng phải là muốn độc phát nhanh hơn sao.
“Nhậm Ngã Hành!”Đông Phương Bất Bại tiến lên một bước, lạnh giọng nói:“Đem giải dược giao ra đây!”
Nhậm Ngã Hành nói:“Đông Phương Bất Bại, ngươi lập tức sẽ biến thành tù nhân, còn dám nói như thế.”
“Ta không sao, Đông Phương.”Địch Vân giữ chặt Đông Phương Bất Bại, nói. Hắn tất nhiên biết mình trúng độc, chỉ làđộc tính không nặng, hắn dùng nội công của Thần Chiếu Kinh cũng có thể miễn cưỡng đem độc tính khắc chế, ngày sau lại chậm rãi hóa giải làđược, mặc dù có chút thương thân, nhưng so với biện pháp muốn Nhậm Ngã Hành giao ra giải dược tốt hơn nhiều.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại vẫn khóa chặt trưởng mi, biết y đang vì mình lo lắng, không khỏi mỉm cười múa một kiếm của Huyết Đao đao pháp, nói:“Ngươi không phải muốn xem võ công của ta sao, vậy bây giờ ngươi có thể cần thận nhìn công phu tay trái của ta.”
Dứt lời không hề dừng lại, một chiêu Liên Thành kiếm pháp đâm thẳng về phía Nhậm Ngã Hành, thân pháp tốc độ cực nhanh. Nhậm Ngã Hành kinh ngạc nhảy dựng, lập tức cũng nghênh đón, hét lớn một tiêng rồi thảo đánh!
Đông Phương Bất Bại trong tay ôm Tiểu Địch Vân, đứng cách Địch Vân năm sáu bước, tay phải chế trụ ngũ mai tế châm, tùy thời chuẩn bị. Y không phải không nghĩ tiến lên giúp Địch Vân, chỉ là có hài tử trong lòng, bên cạnh còn có Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh cùng Hướng Vấn Thiên cũng là một uy hiếp.
Chiêu thứ hai Địch Vân liền đổi thành Huyết Đao đao pháp, một đao một kiếm, hai loại võ công xen lẫn thập phần tự nhiên. Nhậm Ngã Hành tất nhiên là chưa từng thấy qua Huyết Đao đao pháp cùng Liên Thành kiếm pháp, chỉ cảm thấy đối phương đao pháp không giống đao pháp, kiếm pháp không giống kiếm pháp. Vừa mới bắt đầu còn có chút cười nhạt, chỉ nghĩđến đối phương là dùng tay trái sử xuất đến công phu, hẳn sẽ không quá tốt, chỉ là qua mười bảy mười tám chiêu lại có chút kiêng kị. Hắn sao có thể nghĩ rằng công phu tay trái của một người thế nhưng so với tay phải chỉ có hơn chứ không kém.
Địch Vân vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ là trong lòng cũng có chút sốt ruột. Hắn chỉ cảm thấy ngực có một cổ khí lực, không ngừng bốc lên, không cần nghĩ liền biết là bịđộc tính khắc chế, chiêu thức có chút không ổn định. Trên trán toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Cổ tay phải Đông Phương Bất Bại khẽ chuyển động, được y tụ của lễ phục che đậy rất tốt. Võ công của Nhậm Doanh Doanh không đủ gây uy hiếp, chỉ cần đối phó tốt với Hướng Vấn Thiên sẽ cóđược bảy tám phần thắng. Về phần Lệnh Hồ Xung, vậy chỉ có thểđánh cược một phen.
Nghĩ đến đây, y dĩ nhiên nhìn ra Địch Vân có chút biểu hiện bại thế. Địch Vân dù có kiếm pháp tinh diệu đến đâu, cũng chỉ có thể làm cho Nhậm Ngã Hành nhất thời hỗn loạn, thời gian lâu tất nhiên là không trụđược.
Trầm vai đề khửu tay, Đông Phương Bất Bại gập một ngón tay, bỗng nhiên cầm ngũ mai tế châm phóng về phía Hướng Vấn Thiên chỉ cách mình vài bước.
Hướng Vấn Thiên cả kinh, muốn tránh né, chỉđáng tiếc căn bản không kịp, hắn lập tức cảm thấy năm huyệt đạo trên người đều bị tế châm đâm trúng, nhất thời xụi lơ.
“Hướng thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng xông lên, chỉ thấy hoa mắt, Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên đãđến trước mặt, không kịp phản ứng thìđã thiên toàn địa chuyển, ngã vào tảng đá ngất đi. (Đáng~)
Lệnh Hồ Xung cau mày, chỉ là thấy Đông Phương Bất Bại không có hạ sát thủ, liền bất động. Hắn vốn là bị Hướng Vấn Thiên lừa đến Hắc Mộc Nhai, căn bản là vô tình cùng Đông Phương Bất Bại vàĐịch Vân đối nghịch, hắn vốn chỉ muốn tìm kiếm tung tích của Lâm Bình Chi. Lúc này đương nhiên không nên xem vào chuyện của người khác.
Nhậm Ngã Hành thấy vậy vừa sợ vừa giận, tê rống một tiếng “Doanh Doanh!” Liền mạnh mẽ bức lui Địch Vân, xoay người muốn đánh về phía Đông Phương Bất Bại.
Địch Vân phi thân đuổi theo, Đông Phương Bất Bại sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng xảo xảo hóa diệu chiêu thức của đối phương, chỉ thấy trường kiếm mỗi lần đều cách mình bất quá chỉ nửa tấc, thực mạo hiểm, nhưng cuối cùng đều dễ dàng né qua, còn mang lại một loại cảm giác tiêu sái phiêu dật.
Đông Phương Bất Bại tay trái ôm hài tử, tay phải cầm mai tế ngân châm. Giao thủ bất quá hơn mười chiêu, cổ tay đột nhiên vừa lật, mai tế ngân châm kia dĩ nhiên đã chỉ thẳng vào cổ họng của đối phương, chỉ cách bất quá một tấc!
“Giao giải dược ra đây, bổn tọa cho ngươi một con đường sống.”Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói.
Nhậm Ngã Hành không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe xong lời của đối phương lại cười ha hả, cười đến đinh tai nhức óc. Địch Vân trong lòng rùng mình, chỉ cảm thấy có loại dự cảm bất hảo, không khỏi âm thầm đề phòng.
“Thành giả vương bại giả khấu! Ta – Nhậm Ngã Hành còn chưa từng cúi đầu trước ai. Cho dù hôm nay ta chết ởđây cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng!”
Nhậm Ngã Hành nói còn chưa xong, một chữ cuối cùng vừa nhổ ra, bỗng nhiên giơ kiếm đánh về phía trước. Trên cổ họng hắn là ngân châm, nhưng cũng chỉ xem như không nhìn thấy. Tốc độ một kiếm này cực nhanh, môn hộ toàn thân đại khai (để lộ tất cả sơ hở), tư thế như muốn cùng đối phương đồng quy vu tận.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, y làm sao nghĩđến Nhậm Ngã Hành cư nhiên muốn lưỡng bại câu thương. Ngón tay vừa động, ngân châm theo yết hầu của đối phương trượt qua. Chỉ là không kịp nâng tay chắn đi một kích kia.
Địch Vân sớm có chuẩn bị, đưa một tay đẩy Đông Phương Bất Bại ra, xoay tay lại giơ kiếm đón đỡ. Chỉ cảm thấy một cỗ khí lực đánh úp lại, cánh tay toàn bộđều không có cảm giác, trường kiếm vôý rời tay màđi, “Đinh” một tiếng liền dừng trên tảng đá cách đó bảy tám bước.
Đông Phương Bất Bại bịĐịch Vân đẩy lui về phía sau vài bước, vừa đứng yên ổn liền hít vào một hơi, ngay cả thanh âm cũng nghẹn trong cổ họng.
“Địch huynh!” Lệnh Hồ Xung đứng cách khá xa, hô lên một tiếng, chỉ nghe thấy “Xuy” một tiếng, trường kiếm trong tay Nhậm Ngã Hành lập tức cắm vào ngực Địch Vân, không lệch một tấc.
Địch Vân tựa hồđã không còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy trong đầu một trận mê muội, tay trái một phen chắn lại mũi kiếm, hắn cơ hồ có thể cảm thấy được thanh âm xé rách khi trường kiếm đâm vào trái tim. Ngón tay siết lại, dùng xảo lực đem trường kiếm bẻ gãy, rồi lập tức xuất ra một chưởng, đánh lên đầu vai của Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành vốn cũng chỉ còn một nửa hơi thở, thụ một chưởng của Địch Vân, lảo đảo bảy tám bước,“Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, một tay che yết hầu, chỉ một lát liền nuốt khí, ngã xuống.
“Vân!” Đông Phương Bất Bại cảm thấy trong mắt mình đều là huyết tinh, thân thể cũng có chút cứng ngắc, phi thân qua đỡ lấy Địch Vân, ngay cả hai tay cũng run lên.
Địch Vân cảm thấy chất lỏng tinh ngọt trong cổ họng đang trào lên, cổ họng đau rát, muốn nuốt xuống, nhưng lại đột nhiên ho khan hai tiếng, máu tươi liền giống tuyệt đê hồng thủy(nước lũ sập đê), lập tức tất cảđều nôn ra.
Vạt áo Đông Phương Bất Bại thấp ướt một mảnh, chỉ là lễ phục vốn đỏ thẫm, dù bị máu tươi tẩm thấp thì cái gì cũng không có thay đổi, vẫn một màu hỉ sắc như trước.
“…… Đừng khóc”Địch Vân chỉ cảm thấy không có khí lực, được Đông Phương Bất Bại nâng quỳ rạp xuống đất, muốn nâng tay giúp y lau nước mắt, nhưng động cũng không thểđộng, thanh âm mỏng manh mang theo hương vị huyết tinh.
“Đừng nói nữa!”Đông Phương Bất Bại thế này mới phát hiện trên mặt đều là lệ, không kịp nâng tay lau đi, chỉđặt tay ở trước ngực Địch Vân, đem nội lực truyền cho đối phương.
Địch Vân chỉ lắc đầu, nâng tay phải bắt lấy tay y, dùng sức nắm thật chặt. Chỉ là hiện tại tay phải của hắn bị phế, toàn thân thụ thương, làm sao còn có nửa điểm khí lực.
“Ta vốn nghĩ…… Lão thiên gia thương xót ta ……” Thanh âm Địch Vân có chút khàn, giương mắt nhìn Đông Phương Bất Bại. Nói được một nửa liền lắc đầu ngây ngô cười, không tiếp tục nói nữa.
“Ngươi không có việc gì, không có việc gì.”Đông Phương Bất Bại thấy hắn cười rộ lên, chỉ cảm thấy vẻ ngây ngô cười như thế, rất chói mắt, trong lòng lập tức đau đến hít thở không thông, đưa tay phủ lên ngực Địch Vân, xá kiếm (lưỡi kiếm) cắm ở phía trên, nhưng một tràng máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra,“Ta đi gọi Bình Nhất Chỉđến! Không có việc gì.”
Địch Vân thấy y vừa bình tĩnh lại vừa sốt ruột, không khỏi nhếch miệng cười, đối phương quả thật đang kinh hoảng đi. Khẽ giật giật thân thể, khuynh nửa thân trên hôn nhẹ lên mặt Đông Phương Bất Bại.
Tay trái cọđi vết máu trên mặt y, Địch Vân có chút gian nan đề lên một ngụm chân khí, chân khí Đông Phương Bất Bại truyền cho hắn căn bản không thể giúp hắn tục mệnh. Tay phải vẫn nắm chặt tay y, đứt quãng nói:“Ta nghĩ tay phải bị phếđi, nhưng ít nhất vẫn còn có thể nắm tay ngươi, nắm lấy tay ngươi. Như vậy về sau dù có chết, cũng sẽ không để ngươi phải côđơn. Chỉ là không nghĩ tới……”
Đông Phương Bất Bại nghe Địch Vân gằn từng tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị xé rách, đau đến sắp chết lặng, cánh tay trái của người đang giúp y lau nước mắt đột nhiên buông thỏng, dừng ở trên đùi y. Chỉ là tay phải vẫn nắm cùng một chỗ. Lại có vẻ phá lệ cứng ngắc.
Địch Vân phút cuối cùng nói được một câu rất nhỏ, cơ hồ là nghe không được ……
“Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng lại không đủ sức nắm lấy.”