Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 20: Cược




Đông Phương Bất Bại thấy tiểu Địch Vân tựa tiếu phi tiếu, biểu tình vẫn thản nhiên, một lúc lâu sau nhịn không được, tay lắc qua lắc lại bên người tiểu Địch Vân đang ngủ say, hết dịch chăn lại sửa y phục cho nó. Tiểu Địch Vân không có tỉnh, “Nha nha” kháng nghị vài tiếng, y mới phản ứng lại, ngừng tay.

Địch Vân thấy không khỏi cười nhẹ, nói:“Hài tửđang ngủ rất say a.”

Đông Phương Bất Bại nghe hay chữ“Hài tử”, trong lòng không hiểu sao lại cao hứng, tiểu oa nhi này giống như hài tử của bọn hắn vậy, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa, bạc thần vi mân tạo thành độ cong thản nhiên.

Địch Vân nhìn thấy nhất thời sửng sốt, chỉ cảm thấy Đông Phương vốn rất xinh đẹp, khác hẳn với bộ dáng cao lớn của hắn, rất tiêm gầy nhưng lại tản ra anh khí, lúc này cười rộ lên so với gương mặt lãnh nghiêm ngày thường càng thêm vài phần hoặc nhân.

“Làm sao vậy?”Đông Phương Bất Bại phát hiện, nghiêng đầu hỏi.

“Không,” Địch Vân cười cười, người nọ nghiêng đầu, mái tóc dài theo đó thùy hạ một bên, không khỏi nâng tay giúp y kéo lại ra phái sau tai, nói:“Chỉ là cảm thấy Đông Phương rất xinh đẹp.”

Đông Phương Bất Bại bị một câu bất ngờ của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, gương mặt lạnh lùng không tránh khỏi nóng lên. Nhưng khi y nhìn thấy trân mặt Địch Vân vẫn là nụ cười thản nhiên, không khỏi lại có chút mất mát, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cụng đông lại. Những lời nói của người nọ luôn có thể khiến cho tâm của y loạn lên, chỉ làđối phương lại không hề hiểu.

“Vậy sao……”Đông Phương Bất Bại cúi đầu nỉ non một tiếng, cứ như bây giờ, y đã cảm thấy rất tốt, người nọ tuy rằng cái gì cũng không biết, không hiểu được suy nghĩ cùng tâm ý của mình, nhưng có thể bồi ở bên người mình, bồi mình nói, bồi mình cười. Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới, một người tâm tính mạnh mẽ như y, thế nhưng đối với chuyện này lại không dám có hy vọng xa vời, chỉ như thế làđủ…… Dù sao đều là nam nhân.

Chỉ là cảm thấy đủ, đáy lòng lại vẫn không hề cam tâm.

Địch Vân không hiểu được Đông Phương suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên thấy y nhíu mày, hỏi:“Mệt mỏi sao? Không bằng Đông Phương cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Khi ở Hắc Mộc nhai, Đông Phương Bất Bại cũng có thói quen ngủ giữa trưa, điểm ấy Địch Vân tất nhiên so với bất kì ai cũng rõ ràng hơn.

“Ân” Đông Phương Bất Bại trong lòng lo lắng, rầu rĩ lên tiếng, sau đó y cùng nằm bên người tiểu Địch Vân, thân thủđem tiểu Địch Vân nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Tiểu tử kia tóc rất mềm, trên người còn có một cỗ hương thơm thản nhiên, khiến người ta bình tĩnh không ít. Thở dài, nhắm mắt lại.

Địch Vân đi qua giúp một lớn một nhỏ kia dịch chăn tốt, mới xoay người ra khỏi cửa, đi xem hai người Hạ Tuyết Nghi.

Trong phòng nhỏ bên cạnh, Hạ Tuyết Nghi vẫn hôn mê nằm ở trên giường. Điền Bá Quang vừa mang nước đến, giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Thấy Địch Vân tiến vào liền gật đầu, xem như chào hỏi.

Địch Vân cũng gật đầu, lại nhìn Hạ Tuyết Nghi trên giường, nói:“Điền huynh yên tâm, Đông Phương hạ thủ lưu tình, sinh mệnh hắn sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Ta biết.”Điền Bá Quang “Ân” một tiếng, sờ sờ cái mũi, nói:“Chuyện vừa rồi…… Hải, thật có lỗi.”

Địch Vân nhìn thấy người trước mắt một bộ hoàn khố công tử trên mặt lại có vài phần nhăn nhó, không khỏi buồn cười, nói:“Đông Phương không thích người khác tính kế y.”

“Ta là lo lắng tiểu quỷ này, không có khác biện pháp.”Điền Bá Quang nói rất sảng khoái vô lo.

“Nếu ta không đồng ý thu hắn làm đồđệ, hắn sẽ mất mạng.”Địch Vân nhíu nhíu mày,“Điền huynh như thế nào khẳng định ta sẽđáp ứng?”

Điền Bá Quang cười cười, nói:“Chỉ là một ván cược mà thôi. Bởi vì Dương huynh đệ là người tốt màĐiền mỗđược gặp……” Nói tới đây lại có chút không biết nói gì, suy nghĩ nửa ngày, mới nói tiếp:“Một người rất lương thiện. Cùng trong tin đồn cóđiều bất đồng.”

Địch Vân nghe được từ‘lương thiện’, nở nụ cười, nói:“Điền huynh muốn nói rất ngốc, có phải không.”

Địch Vân nói trắng ra, Điền Bá Quang cũng không ngượng ngùng, sảng khoái nở nụ cười, không phủđịnh cũng không đồng ý. Sau đó hai người đều “Ha ha” cười.

Kỳ thật ngay cảĐịch Vân cũng cảm thấy bản thân rất ngốc. Khi còn thiếu niên danh phù kỳ thực là ngốc tiểu tử, cái gì cũng không hiểu, thiện lương khiến nơi nơi chọc người cười nhạo. Cả một đời đều bị tính kế hãm hại, sau khi võ công đạt thành tựu, được người khác khen ngợi cái gì tâm tư kín đáo, tâm tính lão thành. Nhưng chỉ có bản thân Địch Vân mới biết được, cái gì lão thành cái gì kín đáo, hắn chẳng qua là một đứa ngốc trưởng thành, ngay khi hắn buông tha cừu nhân của mình làđoàn người Vạn Chấn Sơn, Vạn Khuê, hắn đã biết, trong thiên hạ này không ai ngốc hơn mình.

Dù ngốc hay không ngốc, Địch Vân cũng cảm thấy an tâm. Có vài người phiêu bạc trên giang hồ, trải qua mọi chuyện, càng thêm lãnh huyết vô tình. Chỉ làĐịch Vân không phải loại người như vậy. Đã trải qua rất nhiều cực khổ, không phải lãnh huyết, không phải vô tình, mà càng không thểđể người khác chịu khổ như mình.

“Kỳ thật Điền huynh cũng không cao minh.”Địch Vân nhìn người luôn một bộ tiêu sái bên cạnh, thậm chí tiêu sái đến không vô tâm, nói:“Chẳng lẽĐiền huynh không nghĩ tới, nếu ta không đáp ứng thu đồđệ, không chỉ có tính mạng Hạ Tuyết Nghi nguy hiểm, Điền huynh cũng sẽ như vậy. Ta không tin Điền huynh thật không nghĩđến chuyện này.” Nói xong có chút trêu ghẹo tiếp lời:“Hay làĐiền huynh cho rằng võ công của mình so với Đông Phương cao minh hơn?”

Điền Bá Quang bị chế nhạo, cũng không đểý, nói:“Ta chỉđánh cược thôi. Kết quả là ta thắng.”

Địch Vân thấy hắn cười đến vô tâm vô phế, không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy bản thân luôn lo lắng vì người khác, chính sắc nói:“Điền huynh không nghĩ tới, Hạ Tuyết Nghi bái ta làm thầy, Đông Phương tất nhiên sẽ nể mặt ta không truy cứu, nhưng Điền huynh thì sao? Ta không chắc Đông Phương sẽ không truy cứu Điền huynh. Ván cược này mặc kệ là thắng hay thua, Điền huynh đều là kẻ thua cuộc a.”

Điền Bá Quang vẫn tiêu sái cười, nói:“Ta là một thô nhân, cừu gia trên giang hồ vốn không thiếu, nhiều không nhiều, ít không ít, không lo không lo.” Nói xong từ trong lòng lấy ra một tiểu ngọc sức. Địch Vân biết nó, đúng là khối ngọc bội trân bảo Hạ Tuyết Nghi.

“Điền huynh……”

Điền Bá Quang đem ngọc bội đưa tới chỗ Hạ Tuyết Nghi, nói:“Nghe tiểu quỷ nói, khối ngọc này là nương hắn cho hắn, thật sự là bảo bối. Ta thừa dịp hắn không chúý trộm đi, hắn mới đuổi theo ta tới Tương Tây xa xôi này.”

Địch Vân không nói chuyện, Điền Bá Quang đưa tay lấy khăn lâu mồ hôi cho Hạ Tuyết Nghi đặt lên bàn, nói:“Ta hiện tại phải đi, ngươi chiếu cố hắn a.”

Địch Vân há mồm, còn chưa kịp nói, liền thấy Điền Bá Quang vỗ vỗ vai hắn, sau đó mở cửa đi ra. Địch Vân nghe cung âm đi xa mới lại thở dài, quay đầu nhìn Hạ Tuyết Nghi nằm trên giường.

“Ngươi sao không bảo hắn lưu lại?”

“…… Không cần.”

Cách một lúc lâu, Hạ Tuyết Nghi chậm rãi mở mắt, thật yên lặng nói ra ba chữ. Địch Vân không nói cái, hắn đã sớm phát hiện Hạ Tuyết Nghi tỉnh, tâm tư hài tử kia cũng rất kín đáo, tận lực duy trì hô hấp vững vàng. Chỉ là võ công của hắn có thể xem như là nhất lưu hảo thủ, tất nhiên nghe ra sơ hở.

Thời điểm Điền Bá Quang rời đi Địch Vân không lên tiếng. Hắn biết Điền Bá Quang lo nếu hắn ở lại, Hạ Tuyết Nghi sẽ gặp phiền toái. Nói thật ra Địch Vân rất thưởng thức người hào sáng cùng mưu lược này, nhưng hắn vẫn không có mở miệng lưu người, hắn không nghĩ lại đểĐông Phương Bất Bại vướng phiền toái. Buông tha Hạ Tuyết Nghi đã là làm khó y, Địch Vân không muốn lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Ngươi cảm thấy tốt sao?” Hạ Tuyết Nghi tỉnh, trợn tròn mắt nhìn đỉnh giường, toàn thân đều cảm thấy đau tận xương, giồng như vỡ nát. Nâng tay muốn sờ ngọc bội trong lòng ngực, vừa nâng lên lại cảm thấy tay chân mềm nhũn, một chút lực đạo cũng không có.

“Đã không có việc gì.”

Địch Vân lại đến nâng hắn dậy, chế trụ hắn mạch môn truyền vào nội lực, một lát mới nói:“Không có việc gì là tốt rồi, thân thể ngươi có chút hư nhược, nghỉ ngơi vài ngày. Chuyện võ công qua vài ngày nữa ta sẽ dạy ngươi.”

Hạ Tuyết Nghi được hắn giúp tựa vào đầu giường, vốn hữu lực vô khí, bỗng nhiên cảm thấy từ cổ tay có một cổ nội lực chạy vào, theo mạch môn lưu tiến kỳ kinh bát mạch.

“…… Sư phụ”