Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 65: Cảm tình của Lâm Bình Chi




“Thế nhưng, như vậy hắn là vì cái gì nha?” Doanh Doanh cảm thấy rất đau đầu, nàng trước kia từng thích một người nhưng chỉ là nàng đơn phương, bây giờ nàng lại không giải thích được tại sao Lâm Bình Chi lại thích nàng. Những việc tình cảm này, thế nào lại khiến người ta phiền toái như vậy chứ?

Khúc Phi Yên thấy bộ dạng suy nghĩ của Doanh Doanh thì cũng hao tổn tâm trí theo, thật là, thế nào lại phiền toái như vậy, lúc đầu khi nàng vừa Điền Bá Quang có cảm tình với nhau, cả hai hoàn toàn là do tự nhiên nước chảy thành sông, dùng thời gian lâu dài mà bồi dưỡng cảm tình. Nhưng còn tên Lâm Bình Chi này cũng rất kỳ lạ, từ từ theo đuổi Doanh Doanh không tốt sao, như thế nào lại nóng lòng đến vậy, hắn không biết đạo lý hấp tấp không ăn được đậu hủ nóng à, thật không hiểu được hắn làm sao có thể quản lý tốt được cả phái Hoa Sơn như thế chứ, một chút tính nhẫn nại cũng đều không có.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không có nghĩ ra được nguyên nhân, Khúc Phi Yên giận dỗi dậm chân một cái chạy ra ngoài bỏ mặc Nhậm Doanh Doanh vẫn còn trầm tư suy nghĩ.

“Phi Yên, ngươi muốn đi đâu?” Điền Bá Quang ngăn cản Khúc Phi Yên, tuy rằng ở đây khá là an toàn, thế nhưng dù sao cũng không phải là địa bàn của họ, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ rất khó giải quyết.

“Ta đi tìm Lâm Bình Chi hỏi xem hắn rốt cuộc có ý gì!” Nếu hắn thật sự thích Doanh Doanh, trước tiên phải vượt qua khảo nghiệm của ta đã, còn nếu hắn chỉ muốn đùa giỡn với nàng, như thế thì, hắn cứ chờ chết đi!

Điền Bá Quang ở cùng với Khúc Phi Yên càng lâu lại càng cảm thấy nha đầu này tuy rằng rất thông tuệ nhưng cũng rất đơn thuần, điểm trọng yếu nhất là nàng thật sự quá lười suy nghĩ! Lúc đầu nàng có cảm tình với gã là bởi vì gã luôn giúp nàng giải quyết hầu hết mọi việc, còn về phía gã, thật ra ban đầu gã cũng không hề tình nguyện, thế nhưng sau khi thích tiểu nha đầu này thì lại vì cố ý lấy lòng nàng mà cam tâm ôm hết tất cả mọi việc vào mình, khiến nàng không thể nào rời khỏi gã, đợi đến cuối cùng có thể ôm mỹ nhân về.

Nếu nàng không phải lười biếng không muốn động đầu óc cũng đã không nghĩ đến việc tìm người hỏi thẳng rồi.

Điền Bá Quang cũng không ngăn Khúc Phi Yên, dọc đường đi còn cam tâm tình nguyện nghe Khúc Phi Yên phát biểu thao thao bất tuyệt luận đề ” Vì sao người Doanh Doanh từng thích và người thích Doanh Doanh đều là đệ tử phái Hoa Sơn.” dẫn đến khiêu chiến cực hạn về thính giác.

Thật vất vả đi đến nơi ở của Lâm Bình Chi, Khúc Phi Yên rốt cục cũng chịu yên lặng lại, ném Điền Bá Quang qua một bên rồi chạy vọt vào tìm Lâm Bình Chi hưng sư vấn tội, Điền Bá Quang thấy vậy thì thở dài một hơi thật sâu, dù gã đã cố tập thành thói quen cũng có chút không chịu nổi độ lải nhải của Khúc Phi Yên, sau khi thở phào nhẹ nhõm gã liền nhanh chóng đuổi theo vào trong, nếu nàng không ở trước mắt thì gã sẽ trở nên lo lắng. Cả đời này của gã không ngờ lại thua trong tay một tiểu nha đầu như thế.

“Lâm Bình Chi, ngươi lăn ra đây cho cô nãi nãi!” Khúc Phi Yên một là một nữ hài, đương nhiên không tiện trực tiếp xông vào phòng của Lâm Bình Chi, chỉ có thể hai tay chống nạnh đứng hô to bên ngoài cửa sổ. Trong phòng truyền ra một loạt tiếng động thu thập sột soạt, sau đó giọng của Lâm Bình Chi từ trong phòng vang lên, “Thánh nữ đại giá quang lâm, xin mời vào trong.”

Điền Bá Quang nhanh chân giành mở cửa trước, sau khi nhìn rõ bên trong không có gì Khúc Phi Yên không nên thấy mới nghiêng người để nàng bước vào.

“Lâm Bình Chi, ngươi đã nói vì với Doanh Doanh? Vì sao khi Doanh Doanh trở về lại mặt ủ mày chau? Có phải ngươi dám làm khó nàng không?” Đây là những lời thăm dò Điền Bá Quang đã thương lượng với nàng trên đường đến đây, như vậy có thể dựa trên câu trả lời của Lâm Bình Chi mà đoán xem hắn đối với Doanh Doanh rốt cuộc là thật tình hay giả ý.

Lâm Bình Chi nghe Khúc Phi Yên nói Doanh Doanh sau khi trở về thì mặt ủ mày chau, tâm trạng có chút buồn bã. Nàng thật sự không thể tiếp nhận tình cảm của ta sao?. Thế nhưng ở trước mặt Khúc Phi Yên hắn chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, “Không có việc gì, tại hạ chỉ cùng nàng nói chút việc tư.” Mặc dù bởi vì phản ứng của Doanh Doanh mà có chút thương tâm, nhưng Lâm Bình Chi cũng không phải loại người dễ dàng phơi bày tình cảm của mình trước mặt người khác, cho dù đối phương có là tỷ muội tốt của Doanh Doanh cũng vậy, sự trong sạch của Doanh Doanh vẫn là quan trọng nhất.

“Hừ, mấy lời này của ngươi chỉ để lừa quỷ, ngươi cho rằng ta sẽ tinh sao?” Bởi vì thái độ của Lâm Bình Chi khiến Khúc Phi Yên cảm thấy hài lòng nên giọng nói của nàng cũng trở nên mềm mại hơn một chút, nhưng nàng vẫn quyết truy đuổi không buông, “Nói trắng ra thì ta biết ngươi đã tỏ tình với Doanh Doanh, ta đến đây là hay muốn hỏi ngươi xem rốt cuộc đã thích Doanh Doanh ở điểm nào? Vì sao lại thích nàng? Khi nào thì thích? Nói rõ ràng thì chúng ta còn có thể từ từ suy nghĩ, ăn nói không rõ thì ngươi cứ chờ nhận lửa giận của Nhật Nguyệt thần giáo đi!” Khúc Phi Yên mở miệng uy hiếp.”

Lâm Bình Chi nhìn thấy bộ dạng nhất định phải nghe được câu trả lời của Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang thì thở dài, “Thánh cô và Điền huynh đệ ngồi xuống trước đã, tại hạ sẽ từ từ nói rõ.”

Sau khi giúp Điền Bá Quang và Khúc Phi Yên rót hai ly trà, Lâm Bình Chi liền lâm vào hồi ức.

——————————————

Lần đầu tiên Lâm Bình Chi gặp Nhậm Doanh Doanh là ở phân đà Nhật Nguyệt thần giáo, khi đó bản thân hắn vừa trải qua thống khổ bị người lừa dối, phản bội, nhất là sau khi biết hóa ra Nhạc Linh San chỉ là quân cờ để lợi dụng mình thì hắn càng thêm bi phẫn. Giữa lúc như vậy, hắn lại vô tình gặp được Nhậm Doanh Doanh đại danh đỉnh đỉnh.

Có thể là vì duyên cớ lúc đó tâm tình không ổn định, Lâm Bình Chi không kịp suy nghĩ đã đắc tội với vị Thánh cô dưới một (vài) người trên vạn người của Nhật Nguyệt thần giáo này. Khi tiếng “Ma nữ” vừa thốt ra khỏi miệng thì hắn đã biết mình quá mức hồ đồ, trong lòng không ngừng run rẩy lo sợ, thế nhưng Doanh Doanh thật sự là đại nhân đại lượng không muốn tính toán với hắn, nếu không sợ rằng với sự cưng chiều của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân dành cho nàng, hai người đó khẳng định sẽ không buông tha hắn, nói không chừng đến bây giờ mộ phần của hắn cũng đã bắt đầu xanh cỏ rồi.

Mà trong lúc trước khi các nàng rời đi, Doanh Doanh đã quay lại nhẹ nhàng mỉm cười với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân mỉm cười, chính nụ cười đó khiến Lâm Bình Chi khắc ghi bóng hình xinh đẹp đó vào sau trong đáy lòng. Trong mắt hắn, Lý phu nhân1 “Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc” cũng chỉ đến thế mà thôi.

Doanh Doanh vẫn cho là bọn họ chỉ gặp nhau ba lần, kỳ thực chỉ có Lâm Bình Chi biết, đương sơ bọn họ thực sự có duyên tương kiến bốn lần. Mà một lần gặp gỡ không ai biết đến đấy cũng chính là ký ức tốt đẹp được Lâm Bình Chi vĩnh viễn giấu kín dưới đáy lòng.

Khi đó vẫn là trong lúc võ lâm đại hội đang được cử hành, tỷ thí ngày đầu tiên vừa mới bắt đầu vô cùng nhàm chán, vì thế ngay cả Lâm Bình Chi luôn cố gắng tỏ ra cần cù hiếu học trước mặt Nhạc Bất Quần cũng không đủ động lực tiếp tục nghiêm trang theo dõi.

Lúc đó Lâm Bình Chi đã thỏa thuận xong kế hoạch hợp tác với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, hắn cảm thấy rằng dù sao kết cục của mình và Nhạc Bất Quần cũng đã quyết định xong, như vậy có cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với tên sư phụ hờ đó cũng chẳng để làm gì. Vì vậy hắn dứt khoát báo lại một tiếng cho Lao Đức Nặc rồi lén lút tách khỏi đám đông.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện có người cũng tách khỏi đám đông giống hắn, người đó chính là Nhậm Doanh Doanh, nữ hài tử bị hắn chưa kịp phân tốt xấu đã mắng người ta là “Ma nữ”.

Nghĩ đến bản thân còn thiếu nàng một xin lỗi, Lâm Bình Chi vừa muốn nhấc chân bước qua biểu đạt áy náy liền chợt nghe Nhạc Linh San gọi nàng một tiếng, “Doanh Doanh tiểu thư.” Tiếng gọi ấy khiến hắn bất đắc dĩ phải dừng lại nấp ở một bên.

Về phần Doanh Doanh bởi vì nhàm chán mà trốn ra ngoài hít thở, đột nhiên nghe được thanh âm của Nhạc Linh San thì hơi bất ngờ nghiêng đầu.

Tuy rằng Doanh Doanh không nhận ra Nhạc Linh San, nhưng cũng không khó để nàng đoán ra thân phận của đối phương, người có thể tự do ra vào phái Hoa Sơn lại là nữ hài trẻ tuổi, cũng không phải nữ ni của phái Hằng Sơn thì chỉ còn một đối tượng duy nhất mà thôi.

Nhạc Linh San cẩn thận đánh giá vị cô nương mà dù xét về điều kiện nào cũng coi như tương xứng với nàng, trên môi nở nụ cười đầy thiện ý, “Doanh Doanh tiểu thư, chẳng hay người có thể rút chút thời gian nói vài câu với ta không?” (Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo và con gái của chưởng môn Hoa Sơn, thân phận tương xứng chỗ méo nào thế. Xét về võ công, theo nguyên tác, võ công NDD còn cao cường hơn võ công nguyên bổn của LHX nhé, NLS tuổi gì. Mèo ko ghét NLS trong nguyên tác lắm, vì ở đó mèo chỉ thấy một tiểu cô nương ngây thơ si tình xem LHX là huynh trưởng, dùng cả tính mạng để chứng minh tình yêu, có trách chỉ trách nàng lựa chọn nhằm người. Nhưng trong tp này thì mèo lại thấy một NLS tham tài háo sắc, bạc tình phụ nghĩa (╬^д^)凸 chẳng đáng cảm thông. Grừ..grừ)

Nhậm Doanh Doanh hơi nhăn mày, nàng và Nhạc Linh San chưa từng gặp mặt, giữa hai người có chuyện gì để nói, thế nhưng Doanh Doanh cũng không cự tuyệt, theo sau Nhạc Linh San đi tới một lương đình2 tương đối hẻo lánh.

Ngay cả Lâm Bình Chi cũng không hiểu lý do vì sao mình lại hành động như vậy, chỉ là đến khi giật mình tỉnh lại thì hắn đã nín thở dựa vào phiến núi giả gần đó, lén lút nghe trộm câu chuyện của hai nàng.

“Doanh Doanh tiểu thư, hôm nay tiểu nữ tìm người là muốn nói về chuyện của Đại sư huynh.” Thái độ Nhạc Linh San độ rất thành khẩn, có thể nói nàng lớn như thế này, ngoại trừ phụ mẫu ra người đối xử tốt nhất với nàng chính là đại sư huynh Lệnh Hồ Xung, thế nhưng đồng dạng, người khiếnnàng cảm thấy có lỗi nhất cũng là Đại sư huynh. Bởi vậy, trong lúc nàng đã sắp có được hạnh phúc, nàng cũng mong Đại sư huynh có thể tìm thấy một đoạn tình cảm khác.

Tuy rằng cảm giác của Doanh Doanh đối với đoạn tình ái này đã phai nhạt rất nhiều, thế nhưng nghe được người vốn là nguyên nhân khiến Lệnh Hồ Xung cự tuyệt nàng nhắc tới chuyện này, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên cảm giác bị châm chọc.

Cũng may Doanh Doanh không phải là người không biết đại thế, nàng hiểu hiện tại không nên gây xích mích với nữ nhi của Nhạc Bất Quần, vì thế đành bất đắt dĩ nói, “Nhạc tiểu thư có chuyện gì xin nói thẳng, nếu không mấy vị thúc thúc của ta sợ rằng sẽ nóng ruột mà tìm đến đây.”

Nhạc Linh San vẫn còn rất đơn thuần nên nhìn khi thấy thái độ thân mật của Nhậm Doanh Doanh thì cảm thấy vô cùng hài lòng, nàng cho rằng Doanh Doanh vẫn còn nhớ kỹ tình xưa với Đại sư huynh, “Doanh Doanh tiểu thư, chắc hẳn người cũng đã biết tiểu nữ và sư đệ Lâm Bình Chi đã sắp thành thân, thế nhưng Đại sự huynh là người đã chiếu cố tiểu nữ từ nhỏ đến lớn, gần đây tâm tình của huynh ấy rất kém, tiểu nữ thật không muốn trong lúc hạnh phúc nhất của mình lại nhìn thấy sự suy sụp của huynh ấy.” Nhạc Linh San thật sự mong rằng Đại sư huynh có thể mang theo nụ cười đến chúc phúc nàng.

Doanh Doanh bấm chặt móng tay vào da thịt, “Nhạc tiểu thư, có chuyện gì xin nói thẳng.” Trong giọng nói vô pháp ức chế mang theo vài phần băng lãnh.

Thế nhưng Nhạc Linh San hoàn toàn không nghe được ngữ khí lạnh lùng của Nhậm Doanh Doanh, thẳng thắn nói, “Ta biết Doanh Doanh tiểu thư thích Đại sư huynh, còn Đại sư huynh đã từng hiểu lầm cảm tình của huynh ấy với tiểu nữ cho nên đã khiến Doanh Doanh tiểu thư phải tổn thương, hiện tại tiểu nữ đã sắp thành thân, đã không còn là chướng ngại giữa tình cảm của hai người, vì thế xin Nhậm tiểu thư có thể cho Đại sư huynh thêm một cơ hội.”

Trong suy nghĩ của Nhạc Linh San, cho rằng một nữ tử khi đã yêu một người thì sẽ là chuyện cả đời, tựa như nàng đối với Lâm Bình Chi cũng là khăng khăng một mực, nàng không tin rằng chỉ mới qua thời gian chưa tới nửa năm Nhậm Doanh Doanh có thể quên đi đoạn tình cảm này.

Doanh Doanh biến sắc, “Nhạc tiểu thư, người nghĩ rằng ta là loại người để cho người khác vẫy tay thì đến đuổi thì sẽ đi sao, ta đã từng thích Lệnh Hồ Xung nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ khăng khăng một mực chờ gã hồi tâm chuyển ý! Ta, Nhậm Doanh Doanh, từ trước giờ là người khiến người khác phải cầu xin chứ chưa bao giờ biết cầu xin người khác!” Sau đó liên quay lưng bỏ đi, để lại một mình Nhạc Linh San lúng túng đứng ở đó không biết đã làm sai chuyện gì.

Lâm Bình Chi lắc đầu, Nhạc Linh San lần này quả thực có hơi quá đáng, tuy rằng nàng không có ác ý, thế nhưng đối với Doanh Doanh mà nói, “hảo ý” của nàng cũng tương đương với vũ nhục. Nhậm Doanh Doanh không phải là hạng nữ nhân yếu đuối, nàng là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo được đám người Đông Phương Bất Bại một lòng bồi dưỡng!

Tự ngày ấy về sau, tính cách và hành động không giống với những nữ tử bình thường của Doạnh Doanh đã khắc sâu trong lòng Lâm Bình Chi, từ từ nẩy mầm, chậm rãi lan rộng, tận đến lần gặp mặt chính thức tiếp theo của hai người.

—————————-

1/ Lý phu nhân: Em gái Lý Diên Niên, hai huynh muội này cũng có thể coi như danh nhân dưới thời Hán Vũ Đế. Sách “Hán thư” phần “Lý phu nhân truyện” chép rằng Hán Vũ Đế thấy Lý Diên Niên hát bài ca này, hỏi thiên hạ lại có người đẹp như vậy sao. Lý Diên Niên đáp rằng chính là em gái của mình rồi tiến cử lên Hán Vũ Đế, được phong là phu nhân, sau trở thành hoàng hậu. Bài ca này không rõ do Lý Diên Niên sáng tác hay là một bài dân ca do ông sưu tập. Sau “Nhạc phủ thi tập” xếp bài này vào “Tạp ca dao từ” với tên “Lý Diên Niên ca” 李延年歌.

Từ bài ca này mà đời sau thường dùng chữ “khuynh quốc khuynh thành” (nghiêng nước nghiêng thành) để chỉ những tuyệt thế giai nhân. Bài thơ này cũng có ảnh hưởng lớn tới thơ ngũ ngôn của thi nhân về sau.

Hán việt:Giai nhân ca

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.

Dịch nghĩa

Phương bắc có người giai nhân,

Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.

Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,

Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.

Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước,

Người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.

2/ Lương đình: Không phải cái loại đình viện huy hoàng, mà là cái chỗ thường dựng trên đường dùng để nghỉ chân như ngũ lý đình, thập lý đình trong phim ấy. Tương tự thế này.