Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 48: Gặp gỡ




Một tháng là khoảng thời gian rất dài, có thể đủ cho có vài người làm rất nhiều chuyện. Nói ví dụ như, thời gian một tháng đủ để Nhạc Bất Quần điều chỉnh kế hoạch của mình càng thêm hoàn thiện, lại nói ví dụ như, khoảng thời gian ấy cũng đủ cho đoàn người Đông Phương Bất Bại đi đến Tây hồ cùng Doanh Doanh, Phi Yên chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ. Lại cũng nói rằng, khoảng thời gian ấy vừa đủ để Lao Đức Nặc và Lâm Bình Chi đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại.

Sau khi rời khỏi Hoa Sơn, Lâm Bình Chi theo Lao Đức Nặc tới Hàng Châu để bái phỏng chủ nhân thần bí của gã. Vượt qua một quá trình kiểm tra nghiêm khắc, rốt cuộc Lâm Bình Chi cũng được đưa đến một tiểu hoa viên chờ đợi chủ nhân, thế nhưng bản thân Lao Đức Nặc lại lặng lẽ mất tích.

“Ngươi là ai?” một giọng nói trong trẻo tò mò cất lên. Chủ nhân giọng nói đó chính là Nghi Lâm, nàng đang cùng Lam Phượng Hoàng đi theo sự giới thiệu của Doanh Doanh cùng Phi Yên đi dạo quanh phân đà Nhật Nguyệt thần giáo, khi các nàng đi ngang qua tiểu hoa viên ngẫu nhiên thấy được người xa lạ nên tò mò hỏi.

Lâm Bình Chi đã đợi ở nơi này rất lâu, rốt cục cũng thấy có người xuất hiện nên bất giác trở nên rất vui vẻ, “Ta là Lâm Bình Chi, tới để bái phỏng chủ nhân nơi này, xin hỏi các vị là?” Lâm Bình Chi có chút đỏ mặt.

“Ta là Nhậm Doanh Doanh, ngươi đến để bái phỏng Đông Phương thúc thúc?” Nhậm Doanh Doanh tò mò hỏi, ngườ tên Lâm Bình Chi này nàng biết, nghe nói là thiếu tiêu đầu của Phúc Uy tiêu cục, cũng là đệ tử phái Hoa Sơn, làm sao sẽ đến Nhật Nguyệt thần giáo chứ?

“Nhậm tiểu thư, xin chào.” Lâm Bình Chi luôn cảm thấy cái tên Nhậm Doanh Doanh rất quen tai, có chút mấy tự nhiên chào hỏi với Nhậm Doanh Doanh.

“Hì hì, Doanh Doanh, người này thật thú vị!” Lam Phượng Hoàng là lần đầu thấy một đại nam nhân lại dễ đỏ mặt như vậy, che miệng nhỏ giọng nói với Nhậm Doanh Doanh.

Thanh âm của Lam Phượng Hoàng mặc dù không lớn thế nhưng cũng không thể gạt được lỗ tai của người luyện võ, Lâm Bình Chi nhíu mày có chút mất hứng, “Đây chính là đạo đãi khách của chủ nhân nơi này sao? Như vậy, Lâm Bình Chi cáo từ!” Nói xong chắp tay một tỏ vẻ muốn ly khai.

“Tiểu sư đệ, ngươi thế nào muốn đi?” Lao Đức Nặc mang nét mặt vui vẻ đang bước từ bêb ngoài vào cũng bất giác nhíu mày, sư đệ dang cảm thấy bị coi nhẹ sao? Cũng không đúng, theo sự quan sát trước đây của gã, Lâm Bình Chi cũng là người rất thức thời nha.

Lao Đức Nặc mắt thoáng nhìn qua, thấy được Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đứng ở bên cạnh thì vội vàng hành lễ, “Thuộc hạ Lao Đức Nặc ra mắt Thánh cô, Thánh nữ!”

Lâm Bình Chi vốn đã cảm thấy cái tên Nhậm Doanh Doanh rất quen thuộc, lúc này nghe Lao Đức Nặc gọi nàng là Thánh cô liền chợt nhớ ra, kinh hô lên, “Ngươi là ma nữ của Nhật Nguyệt tà giáo!”

Lao Đức Nặc vừa nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Lâm Bình Chi liền thầm than không tốt, thế nhưng còn chưa kịp ngăn cản đã nghe được tiếng Lâm Bình Chi kinh hô, trong lòng liền rối loạn một mảnh.

Nếu nói là ai là người không dễ chọc nhất trong Nhật Nguyệt thần giáo, tất cả mọi người sẽ nói cho ngươi biết, đó hoàn toàn không phải Đông Phương Bất Bại, cũng không phải Đan Vô Ngân, càng không phải Nhậm Ngã Hành, mà là Nhật Nguyệt thần giáo Thánh nữ —— Khúc Phi Yên.

Ngươi nếu là chọc phải ba vị phía trước, có nặng lắm bất quá cũng chỉ là một chữ —— tử, thế nhưng nếu ngươi chọc phải vị tiểu cô nãi nãi Khúc Phi Yên này thì chính là bốn chữ —— sống không bằng chết!

Hiện tại Lâm Bình Chi còn chưa biết tốt xấu, lại dám ở trên địa bàn của Nhật Nguyệt thần giáo gọi tiểu chủ nhân là ma nữ, đó không phải là muốn chết sao!

Qua mấy ngày ở chung, Lao Đức Nặc đối với con người của Lâm Bình Chi vẫn là có vài phần thưởng thức, gã thật không đành lòng nhìn thấy hăn bị Khúc Phi Yên chỉnh chết, đanh không thể làm gì khác hơn là kiên trì chắn giữa Khúc Phi Yên và Lâm Bình Chi.

“Thánh nữ, vị này là khách nhân mà giáo chủ và Đan tổng quản chờ đã lâu, Lâm Bình Chi.” Trong cả Nhật Nguyệt thần giáo, người có thể khắc chế vị tiểu cô nãi nãi này không nhiều lắm, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vừa hay là hai người trong đó.

Nguyên Khúc Phi Yên vốn đã nắm lấy cán roi dự định hảo hảo giáo huấn cái tên to gan dám bất kính với họ, bây giờ chỉ đành tức giận trừng mắt nhìn Lao Đức Nặc, sau đó nhìn về phía Lâm Bình Chi, “Tiểu tử, ngươi chờ đó, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!” Sau đó lôi kéo Doanh Doanh thần sắc chưa rõ còn có Lam Phượng Hoàng và Nghi Lâm ly khai.

Thấy Khúc Phi Yên đã rời khỏi, Lao Đức Nặc không khỏi thở ra một hơi thật dài, sau đó xoay người lại trách cứ Lâm Bình Chi, “Ngươi nói chuyện thế nào lại không biết đúng mực như thế, lỡ như thực sự chọc giận Thánh cô và Thánh nữ ngươi cứ tự cầu nhiều phúc đii!” Ngẫm lại bản thân lại có thể từ cứu lấy mạng nhỏ của Lâm Bình Chi tử trên tay của Khúc Phi Yên, Lao Đức Nặc vẫn cảm thấy rất thần kỳ.

Không nghĩ tới tính tình của Lâm Bình Chi so với tưởng tượng của Lao Đức Nặc còn lớn hơn, dứt khoát phủi đi ngón tay của Lao Đức Nặc đang chỉ vào hắn, “Ngươi cư nhiên là người trong tà giáo! Lao Đức Nặc, ta thật là đã nhìn lầm ngươi! Ta phải đi!” Bởi vì các manh mối trước đây khiến Lâm Bình Chi vẫn cho rằng Lao Đức Nặc là người được Tả Lãnh Thiền cài vào Hoa Sơn, thế nhưng không ngờ tới gã có thể là người của tà giáo!

Lao Đức Nặc liếc nhìn Lâm Bình Chi, giận đến mỉm cười, “Lão tử lúc nào nói không phải! Ngươi nghĩ Nhật Nguyệt thần giáo là địa phương ngươi nói đến là đến nói đi là đi sao!”

Lâm Bình Chi thấy Lao Đức Nặc bày ra một bộ muốn làm khó dễ cũng rút bội kiếm ra, “Ta đã từng thấy ngươi và phái đệ tử phải Tung Sơn lui tới mật thiết, thế nên ngỡ rằng ngươi là đệ tử của phái Tung Sơn, thế nhưng thật không ngờ…!” Sau đó biểu hiện ra vẻ mặt bị lừa dối chỉ kiếm vào Lao Đức Nặc, “Thật không ngờ ngươi dĩ nhiên là ác tặc của tà giáo!”

“Yêu, Lâm đại hiệp thực sự là chính nghĩa lẫm nhiên nha, sợ rằng đã quên mất ban đầu ai là người đã tru diệt cả nhà Lâm gia, lại cũng quên mất ai mới là người khổ tâm tính toán muốn chiếm đoạt bí bảo của Lâm gia đi? Bọn họ hình như không phải giống như chúng ta là những kẻ … bàng môn tả đạo!” Một thanh âm từ ngoài cửa vang lên, khiến Lâm Bình Chi đề cao cảnh giác, “Là ai?”

“Tại hạ Đan Vô Ngân, cùng bạn lữ Đông Phương Bất Bại đến đây chiêm ngưỡng khí khái anh hùng của Lâm đại hiệp.” Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại đang đi vào phòng, sau đó dùng vẻ mặt giễu cợt nói với Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi trầm mặc, đích xác, hắn quên mất, người có thể làm ra chuyện không bằng heo chó cũng không phải chỉ là người trong tà giáo…

Cười khổ một tiếng, Lâm Bình Chi nhẹ buông tay ném bội kiếm xuống đất, hắn cũng không ngô nghê đến mức cho rằng võ công của mình có thể cao hơn Đông Phương Bất Bại.

Chán nản thả mình rơi xuống ghế, Lâm Bình Chi uể oải, “Đông Phương giáo chủ, vì hành động vừa rồi của ta, ta hướng nhị vị tạ lỗi.”

Đông Phương Bất Bại thiêu mi, “Hanh, Lâm đại hiệp, đã thanh tỉnh?” Nếu không phải Đan Vô Ngân đã nói rằng rất thưởng thức người tên Lâm Bình Chi ở trước mặt, trong một khắc vừa rồi y đã tặng cho tên cuồng vọng tự đại này một cây ngân châm kết thúc sinh mạng gã.

Lâm Bình Chi có chút bối rối, “Xin lỗi.” Vừa rồi là hắn bị lễ giáo thế tục che mắt, quên mất những người trước mắt này cùng hắn không hề liên quan, cừu nhân lớn nhất của hắn ngược lại chính là đệ nhất quân tử được chính đạo công nhận.

Đan Vô Ngân cũng không quản Lâm Bình Chi đang ở đây, kéo tay Đông Phương Bất Bại bảo y ngồi xuống, đảo mắt liền thấy được vẻ mặt không nén được kinh ngạc của Lâm Bình Chi.

“Hai người…” Lâm Bình Chi dễ dàng nhìn thấu sự ái muội của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại, thế nhưng ngoài dự liệu là hắn cũng không thấy sự phản cảm như trước đây nhìn thấy đám phú thương tiến vào tiểu quan quán. Trái lại hắn lại cảm thấy nồng đậm ngưỡng mộ, hai người này trông có vẻ rất hòa hợp mà.

Lâm Bình Chi lại nhớ đến Nhạc Linh San đã từng được mình xem như nữ thần, khi ở bên cạnh nàng, bởi vì thân phận cả hai có chút chênh lệch nên bản thân mình phải nhường nhịn nàn không ít. Thời điểm đó, chỉ cần nhìn thấy nữ thần vì mình nở nụ cười là có thể cả đêm cả đêm cao hứng đến mức ngủ không yên, nhưng là bây giờ…

Lâm Bình Chi cười khổ một tiếng, sau đó nói với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, “Chẳng hay Đông Phương giáo chủ và Đan tổng quản muốn gặp tại hạ là có gì muốn phân phó?” Bởi vì bầu không khí giữa hai người bọn họ khiến Lâm Bình Chi bỗng nhiên cảm thấy người trong tà giáo cũng không có gì quá xấu xa, nếu như đổi lại là hắn hoặc là những nhân sĩ chính đạo kia mà nói, nhất định sẽ không dám giống như hai người họ thản nhiên đối mặt, không hề che giấu.

Đan Vô Ngân đối với Lâm Bình Chi cảm giác cũng không tệ, cho nên nói chuyện cũng rất khách khí, “Lâm đại hiệp, chúng ta mời ngươi tới tự nhiên là muốn thảo luận một chút về chuyện hợp tác.” Đan Vô Ngân nghĩ Lâm Bình Chi nếu có thể trở thành đồng bọn hợp tác với Nhật Nguyệt thần giáo thì đúng là không còn gì tốt hơn.

“Hợp tác?” Lâm Bình Chi nhíu mi, hắn cũng không nhận ra bản thân có thực lực gì có thể khiến cho giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo phải đích thân đến đàm phán việc hợp tác.

“Điều khoảng hợp tác cũng rất đơn giản. Chúng ta muốn ngươi leo lên bảo tọa chưởng môn của phái Hoa Sơn.” Đan Vô Ngân nói rất nhẹ nhàng, thật giống như là đơn giản muốn Lâm Bình Chi ăn một cái bánh bao.

Lâm Bình Chi ngây ngẩn cả người, sau đó sắc mặt cũng trầm xuống, “Đan tổng quản, ta nghĩ ngươi hẳn là từ chỗ Lao Đức Nặc đã biết được việc ta cũng không muốn kết hôn cùng Nhạc Linh San.” Mặc dù phụ thân nàng lừa gạt hắn, thế nhưng ở trong lòng của hắn, nàng vẫn là một cô gái tốt, hắn không muốn làm trễ nãi cả đời nàng.

Đan Vô Ngân lắc đầu, “Việc ngươi trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn và việc thú Nhạc Linh San có quan hệ gì với nhau, chẳng lẽ ngươi muốn dĩ sắc thị nhân*.”

“Ta là nam nhân!” Cái gì là dĩ sắc thị nhân, thật khó nghe.

“Ừ, ta biết, ta đối với ngươi không có hứng thú, ta chỉ thích Đông Phương.” Đan Vô Ngân trả lời theo đúng lối ông nói gà bà nói vịt, lại làm cho Lâm Bình Chi dở khóc dở cười.

“Ngươi thích Tử Khiêm!” Đông Phương Bất Bại vừa rồi vẫn còn rất bình tĩnh bỗng nhiên toát ra sát khí, khiến Lâm Bình Chi phản xạ có điều kiện nhặt lên bội kiếm trên mặt đất, hắn cảnh giác nhìn Đông Phương Bất Bại thế nhưng lại mờ mịt không rõ vì sao y đột nhiên làm khó dễ.

Đan Vô Ngân nhanh chóng nắm tay Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, ngươi lại thất thần!” Lại hơi nổi cáu nhìn Đông Phương Bất Bại, “Ta mới vừa nói đùa vài câu cùng Lâm đại hiệp.” Khẳng định y chỉ nghe được câu nói sau cùng.

Lỗ tai Đông Phương Bất Bại đỏ lên, sau đó cũng không quản trong mắt Đan Vô Ngân tràn ngập nụ ý cười, “Ta đi tìm Doanh Doanh.” Sau đó không nhanh không chậm rời đi, thế nhưng Lâm Bình Chi nhìn thế nào thế nào cũng cảm thấy giống như đang chạy trối chết.

Đan Vô Ngân ôn nhu cười với bóng lưng của Đông Phương Bất Bại, sau đó lại hỏi Lâm Bình Chi, “Lâm đại hiệp, chẳng hay ý của ngươi như thế nào?” Rõ ràng Đông Phương vừa mới vừa ly khai, vì sao hắn đã bắt đầu tưởng niệm rồi?

Lâm Bình Chi còn chưa kịp hồi phục từ việc bất ngờ phát hiện đường đường võ lâm đệ nhất cao thủ, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, là đại ma đầu mà nhân sĩ chính đạo vừa nghe tên đã sợ mất mật cư nhiên sẽ thất thần trong lúc thảo luận chính sự, lại còn bị người khác bắt được mà chỉ trích, thế nên hắn có chút ngốc lăng mà hỏi lại, “Ý kiến? Ý kiến chuyện gì?” Sau đó bỗng nhiên hiểu được, gương mặt lại đỏ lên một chút.

Đan Vô Ngân bởi vì biểu tình khả ái của Đông Phương nhà mình bị người khác thấy được, có chút mất hứng, trong lòng thầm nghĩ buổi tối nhất định phải hảo hảo nghiêm phạt người kia một chút, trên mặt lại vẫn nở nụ cười như trước, “Thì chính là việc trở thành phái Hoa Sơn.” Đan Vô Ngân dự định tốc chiến tốc thắng, sau đó trở về phòng hảo hảo “Thương yêu” Đông Phương của hắn một chút.

Lâm Bình Chi nghiêm túc cân nhắc, nếu đem người trước giờ vẫn xem hắn như một quân cờ mà thao túng, lừa dối đá khỏi chiếc ghế cao cao tại thượng kia, rồi lại mạnh mẽ cướp đoạt vị trí ấy, không biết đến lúc đó Nhạc Bất Quần sẽ phản ứng như thế nào? Đột nhiên, Lâm Bình Chi cảm thấy rất chờ mong.

“Ta nên làm như thế nào?” Lâm Bình Chi quyết định buông tay đánh một trận, thành công, mình sẽ có đủ năng lực vì một nhà già trẻ của Lâm gia báo thù rửa hận, nếu thua cũng chỉ bất quá là bồi thêm cái mạng này mà thôi.

“Thiên cơ bất khả lậu!”

——————-

* Dĩ sắc thị nhân: dùng sắc đẹp hầu hạ người, thường chỉ việc lên giường hầu hạ.