Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 7




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Màn biểu diễn của lớp 2 đã kết thúc, sao Du Thanh Quỳ còn chưa trở lại?”

“Đúng vậy, lớp trưởng của chúng ta cũng chưa về.”

“Đây là tiết mục cuối cùng của lớp 2 đúng không? Du Thanh Quỳ cùng lớp trưởng còn không trở lại thì lớp ta sẽ không tham dự được.”

“Cũng đã trễ thế này, phòng múa khóa rồi đúng không? Không đúng, thầy giáo dạy múa cũng đến tham dự lễ hội nghệ thuật mà? Có phải thầy ấy cũng đang ở hội trường không?”

“Mấy ngày nay thầy dạy múa ngã bệnh, không tới đây đâu.”

“Ôi trời! Vậy tại sao lúc nãy cậu không nói sớm? Còn khiến lớp trưởng cùng Du Thanh Quỳ đi lên lầu một chuyến nữa!”

“Mình quên mà…”

“Du Thanh Quỳ múa ba – lê đúng không? Hừm… Không thể múa bằng chân không sao?”

“Cậu ngốc à! Muốn gãy đầu ngón chân sao!”

“Ôi, mình chỉ thuận miệng mà nói thôi… Du Thanh Quỳ không trở lại thì xong rồi. Dù sao… Dù sao thì lớp chúng ta đều có “đức hạnh” này mỗi lần có các hoạt động mà, căn bản là không ai tham gia tiết mục nào. Cũng không còn ai để ý đến thành tích, cứ thoải mái thôi.”

“Chuyện đó sao có thể được? Báo không có tiết mục là một chuyện, báo nửa đường lại không thể tham gia lại là chuyện khác có biết không? Hơn nữa, các cậu không nhận ra Du Thanh Quỳ rất nghiêm túc sao? Hôm nay ở đại hội thể dục thể thao, cậu ấy mệt như vậy nhưng vẫn kiên trì chạy xong lộ trình. Bây giờ nếu không thể tham gia màn biểu diễn này, nói không chừng cậu ấy sẽ khóc đó.”

“Đúng vậy, Du Thanh Quỳ cực kỳ nghiêm túc! Hôm nay thấy cậu ấy kiên trì đến cùng trong đại hội thể dục thể thao, mình cũng đau lòng… Thật ra thì bình thường thể dục của mình cũng tốt. Ôi, sớm biết cậu ấy chạy cực khổ như vậy, không bằng mình ghi danh chạy 800 mét…”

“Bây giờ cậu nói thì đã quá muộn rồi!”

“…”

Nữ sinh ngồi hàng sau bàn luận sôi nổi, thỉnh thoảng các nam sinh cũng nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Du Thanh Quỳ cùng Dương Hinh trở về.

“Sẽ không vô duyên vô cớ mà bị hỏng giày, nhất định là có người giở trò quỷ!” Cổ Dật Phi dùng sức gật đầu, “Có thể nào là do Diệp Lệ Học làm hay không? Tức giận Du Thanh Quỳ lớp chúng ta tố cáo cậu ấy trước mặt thầy thể dục, cho nên cậu ta động tay động chân với Du Thanh Quỳ?”

Chu Tiếu đứng bên cạnh cau mày, không hiểu: “Làm sao mình không nghĩ ra chuyện đó chứ, nhưng tại sao Diệp Lệ Học lại nhằm vào Du Thanh Quỳ?”

“Này… Các cậu là nam sinh nên không hiểu!” Một nữ sinh ngồi ở hàng trước quay đầu lại: “Ghen tỵ vì Du Thanh Quỳ lớp chúng ta xinh đẹp, thành tích ưu tú, quan hệ cùng mọi người cũng rất tốt chứ sao nữa! Hơn nữa, Diệp Lệ Học cũng là một người không ra gì, trong ngày thường hay bắt nạt không ít nữ sinh khác.”

Nữ sinh bên cạnh chen miệng vào: “Chính nữ sinh trong lớp cậu ta cũng bị bắt nạt! Hừ, thấy ai hiền lành liền ăn hiếp, thật là ngang ngược!”

Cô ấy lại lầm bầm một tiếng: “Tiểu thái muội… Không đúng, là đại thái muội!”*

*Đây là từ bắt nguồn từ Đài Loan, mới đầu chỉ vũ điệu nhảy thoát y của Tiểu Thái Bảo, có tên là Tabledance (não tàn, óc lợn), sau lại chỉ những nữ sinh lưu manh.

Tấn Ất Minh phun cộng cỏ đang ngậm trong miệng ra rồi nói: “Buổi tối chặn đường cô ta, có người nào cùng đi không?”

“Không phải chứ?” Tạ Trạch Vũ do dự: “Không thể đánh nữ sinh đâu.”

Tấn Ất Minh hừ mạnh một tiếng, nhìn về phía lớp 7, ánh mắt không tốt gì: “Bất chấp đi, các cậu không đi thì mình đi!”

“Mình thấy được đó, trước tiên chúng ta không ra tay, cảnh cáo cô ta đã. Bằng không lại cho là lớp 3 chúng ta bắt nạt nữa!” Cổ Dật Phi đứng bên cạnh cho ý kiến.

“Đến lớp chúng ta lên rồi!” Tô Hiểu Xán ngồi ở phía trước “ôi chao” một tiếng.

Du Thanh Quỳ chưa trở về, học sinh lớp 3 đồng loạt giống như đưa đám.

“Mời mọi người cùng thưởng thức màn biểu diễn “Họa Thanh” của lớp lớp 3 khối 11. Người biểu diễn: Du Thanh Quỳ, Thời Diệu.”

“Thời Diệu???”

“… Thời Diệu… Đậu xanh, không nghe nhầm chứ!!!”

Học sinh trong hội trường xôn xao không ngừng. Không chỉ là học sinh lớp 3 mà những học sinh lớp khác cũng bối rối. Với tính tình của Thời Diệu, cậu ta sẽ tham gia hoạt động vặt vãnh này sao?

Chuyện này… Học sinh lớp 3 có ai trùng tên không?



Màn che màu đỏ dày nặng được kéo ra, Du Thanh Quỳ cầm chiếc đàn vi – ô – lông, chậm rãi đi tới giữa sân khấu. Cô mặc chiếc váy ba – lê màu trắng, tóc đen quăn thả xuống, một lọn tóc quăn rơi xuống vai cô, khẽ đung đưa theo từng động tác của Du Thanh Quỳ.

Cô dừng lại ở chính giữa sân khấu, hơi nghiêng đầu, khoác đàn vi – ô – lông lên đầu vai. Ánh đèn từ từ sáng lên, những chùm sáng lần lượt chiếu lên người, trong khi đủ loại màu trùng điệp bao phủ thì tay phải mềm mại của Du Thanh Quỳ uốn cong, nắm lấy cây rồi đặt lên chiếc đàn vi – ô – lông. Chìm trong ánh sáng chiếu rọi, bàn tay trắng nõn của cô giống như của thiên sứ.

Hội trường yên lặng, ánh mắt mọi người cũng nhìn chăm chú vào nhân vật đứng trên sân khấu với màu sắc bao trùm xung quanh.

Du Thanh Quỳ chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh sáng chiếu mạnh hơn, lộ ra vẻ mặt bình thản của cô.

Khi âm thanh đầu tiên từ ngón tay Du Thanh Quỳ phát ra thì màn ảnh sau lưng cô chợt sáng. Một bàn tay thon dài xuất hiện trên màn ảnh, đó là một bàn tay rất đẹp, cho dù chỉ là hình dáng nhưng cũng rất hoàn mỹ. Hạt cát từ trong lòng bàn tay rơi xuống, trong lúc tiết tấu của Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng chậm chạp, những hạt cát ất từ từ lấp đầy màn ảnh.

Bỗng dưng tiếng đàn chợt bay vút lên, âm điệu mạnh mẽ thôi thúc.

Trên màn hình lớn, bàn tay kia nhẹ nhàng phất một đường, cổ tay nhẹ nhàng di chuyển, theo bàn tay có thể mơ hồ thấy được đường nét của dãy phòng học, còn cả sân tập thể dục nữa. Lại một nắm cát được cầm trong tay, theo âm nhạc mà thả xuống dần dần, ở trong bức họa ấy, chung quanh sân thể dục liền xuất hiện các học sinh đang ra sức hô hào.

Ngón tay thon dài xẹt qua lớp cát mịn, động tác trôi chảy giống như nước.

Trên màn hình lớn, cuộc so tài dần hiện lên, chính là hình ảnh học sinh tham gia chạy đang ở vạch xuất phát chờ hiệu lệnh.

Tiếng đàn của Du Thanh Quỳ dồn dập, một tiếng rồi lại một tiếng kéo theo nhau.

Cát mịn lại rơi xuống lần nữa, bao trùm tất cả học sinh đang đứng đầu, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ phẩy, động tác lưu loát lại càng liền mạch. Học sinh đứng ở hàng đầu lúc trước lại đang nhanh chóng chạy về trước.

Có người ngã xuống, bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước. Trong đám học sinh tấp nập, có hình ảnh một học sinh đứng bên cạnh cổ vũ cho một học sinh chạy cuối cùng.

Chính là hình ảnh Du Thanh Quỳ tham gia cuộc thi chạy 800 mét dành cho nữ lúc trước.

Bàn tay vẽ tranh ngừng lại, tiếng đàn của Du Thanh Quỳ cũng ngừng lại.

Chẳng qua trong giây phút ấy, dường như cả thế giới cũng ngừng lại theo.

Tiếng đàn uyển chuyển du dương lại nhẹ nhàng vang lên lần nữa, bàn tay xinh đẹp kia nhẫn tâm xẹt qua đống cát đã từng là những hình vẽ sống động, dãy phòng học, sân tập thể dục, cuộc thi đấu, học sinh,… tất cả cũng không còn bóng dáng nữa, trên màn hình lại biến thành một mảnh hỗn độn màu đen. Làm cho người ta thương xót không thôi.

Ngón tay thon dài lại hoạt động, động tác tùy ý như vậy lại khiến người ta chăm chú, vô lý đến đẹp mắt. Trên màn hình từ từ xuất hiện một sâu khấu, dưới ánh đèn là bóng dáng một thiếu nữ tóc quăn đang nhón chân múa ba – lê.

Mũi chân kiễng lên, cánh tay nâng lên, đầu ngón tay cũng nhếch lên theo, sống lưng lại thẳng băng, chính là cảnh tượng thiên nga đang vươn người. Cảnh tượng ấy giống như một cô công chúa nhỏ cao quý.

Vẽ thiếu nữ xong, bàn tay ấy lại vẽ thiếu nữ ấy với động tác khác. Cái này nối tiếp cái kia, từ đống cát mịn, lại ra một bức tranh giống như thần tiên, trên màn hình lớn chỉ còn lại những điệu múa.

Thế nhưng chính giữa màn hình lớn lại có khoảng trống.

Lúc tiếng đàn của Du Thanh Quỳ cao lên thì động tác trên đống cát mịn cũng nhanh hơn, đầu ngón tay xẹt qua cát mịn, mang theo tiếng vang êm ái. Nơi cổ tay cũng giống như có nhịp điệu.

Tiếng đàn du dương uyển chuyển từ từ đến hồi cuối, khi tiếng nhạc cuối cùng ngưng hẳn thì Du Thanh Quỳ nhanh chóng rút cây lại.

Thời Diệu cũng nhanh chóng thu tay.

Trên màn hình lớn sau lưng Du Thanh Quỳ, một thiếu nữ xinh đẹp khẽ liếc mắt kéo đàn vi – ô – lông, một nhóm người múa ba – lê xoay quanh cô ấy, khiến cô ấy trở thành trung tâm của vòng tròn. Gương mặt của thiếu nữ kéo vi – ô – lông chỉ được vẽ bằng vài nét, nhưng lại khiến người ta nhận ra được ngay đó chính là Du Thanh Quỳ.

Trên sân khấu ánh đèn chia làm hai hướng, một rơi vào Du Thanh Quỳ đang cúi đầu thật thấp, còn một lại chiếu xung quanh mọi người, cuối cùng lại rơi vào một bên vẫn luôn mờ tối.

Thời Diệu ngồi trước bàn dài, cậu cầm một túi cát mịn rải xuống, phá bỏ cát vẽ. Cậu mặc đồng phục trắng sạch sẽ, chiếc nơ màu đen đã không còn nữa, thay vì đó hai chiếc nút trên cùng được mở ra, cổ áo rời rạc lộ ra hầu kết. Dưới ánh đèn sáng ngời, gương mặt tinh xảo như được mài dũa của Thời Diệu vẫn không có một chút khác thường nào, cũng bởi vì ánh đèn chiếu tới khiến vẻ đẹp trai kia được phóng đại lên gấp trăm ngàn lần.

Lúc Thời Diệu đứng dậy, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Du Thanh Quỳ một cái, cậu đưa tay nhét vào trong túi quần. Lười biếng đi về phía cầu thang.

Lúc Du Thanh Quỳ cùng Thời Diệu biểu diễn, tất cả học sinh ở trong hội trường giống như ngừng thở, chỉ sợ một tiếng động phát ra cũng sẽ phá hỏng màn tuyệt đẹp kia. Lúc này, bỗng nhiên hội trường yên lặng lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Tiếng vỗ tay đó một lúc lâu vẫn không ngớt, từ những nữ sinh thét chói tai đến những nam sinh huýt gió, còn có càng ngày càng nhiều tiếng bàn luận.

“Trời ơi! Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Thế mà tận mắt thấy Thời Diệu vẽ tranh đó! Trước kia bỏ lỡ triển lãm tranh của cậy ấy, không nghĩ tới hôm nay lại chính mắt thấy Thời Diệu vẽ trên cát!”

“Nam thần của tôi đẹp trai quá! Thì ra Thời Diệu còn có thể vẽ tranh cát! Vẽ tuyệt vời quá, thật là nhớ lúc cậu ấy đang vẽ mà! Ô ô ô ô…”

“Nữ sinh mới chuyển tới tên gì vậy? Cái gì Quỳ? A đúng đúng rồi… Du Thanh Quỳ! Kéo đàn vi – ô – lông không tệ! Thật là có thần thái đó! Giống như tiên nữ vậy!”

“Tại sao Thời Diệu lại biểu diễn cùng nữ sinh mới tới? A… Trai tài gái sắc chính là vậy sao? Có phải hay không…”

“Nói bậy! Thời Diệu là chồng của mình!”

“Ngưng, Thời Diệu đang đi về phía này đó. Cậu đứng lên gọi tiếng chồng trước mặt cậu ấy đi! Xem Thời Diệu nhà cậu có đồng ý hay không?”

“Câm miệng, đừng nói nữa…”

Cùng tiếng thét chói tai của nữ sinh, có một người khác biệt. Diệp Lệ Học đứng bên cạnh sân khấu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Thanh Quỳ, trong mắt lộ ra tức giận cùng căm hận. Cô đấm một cái lên cây cột bên cạnh, phát ra tức giận trong lòng. Hoàn toàn mất hết hứng thú với màn biểu diễn kế tiếp của mình. Cô phát hiện, làm sao cô còn tâm tư đi biểu diễn để giành danh tiếng? Cô chỉ muốn làm thế nào để đoạt lại Thời Diệu của mình, làm sao trả thù Du Thanh Quỳ! Nhất là khi Diệp Lệ Học nhìn thấy Thời Diệu xuyên qua những chỗ ngồi, chậm rãi đi ra ngoài, Du Thanh Quỳ chân trần chạy đuổi theo. Diệp Lệ Học nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Du Thanh Quỳ càng tràn đầy căm thù!

“Thời Diệu!” Du Thanh Quỳ vẫn còn đang giữ đàn vi – ô – lông.

Thời Diệu dừng bước, xoay người nhìn Du Thanh Quỳ đứng cách đó không xa.

“Cảm ơn cậu!” Đôi mắt Du Thanh Quỳ cong cong, khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.

Cô mặc trên người bộ váy múa ba – lê trắng như tuyết, tất chân màu trắng khéo léo bao quanh đôi chân  thẳng tắp. Cô bước xuống khỏi sân khấu, từ nguồn ánh sáng đang chiếu trên người mà chạy tới, trên người cô giống như cũng mang theo một luồng ánh sáng dịu dàng.

Thời Diệu giật mình, giống như cậu có linh cảm, rốt cuộc cũng biết thiếu nữ Bạc Hà nở nụ cười như thế nào để miêu tả rồi.