Người đàn ông mặc quân trang vừa rồi băng qua lối đi bộ, đi đến một chiếc xe SUV màu trắng đỗ bên đường, biển số
xe cũng màu trắng. Bên cạnh xe rõ ràng có một biển báo: Cấm đỗ xe.
Đây vốn không phải là tác phong thường thấy ở một quân nhân.
Sau khi người đàn ông ấy lên xe, xe khởi
động máy đã được một lúc nhưng vẫn không chạy đi. Thời gian giống như
dừng lại, mọi sự việc ở trước mắt cũng trở nên bất động.
Không biết từ lúc nào, Ấn Chung Thiêm đã bước đến bên cạnh Bạc Băng, nhìn dõi theo ánh mắt của cô.
“Em đang nhìn gì vậy?” Tay Ấn Chung Thiêm nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần trắng nõn của cô, giọng nói so với ngày thường có phần dịu dàng hơn.
“Không có gì, chiếc xe đang đỗ bên kia đẹp quá.”
Bạc Băng vừa dứt lời bỗng nhiên chiếc xe
bên đường khởi động, tăng tốc hòa nhập vào làn đường, chạy nhanh về phía ngã tư. Đúng lúc giao lộ bật sang đèn đỏ, cảnh sát cũng đang đứng chỉ
huy giao thông.
Chiếc xe đó tăng tốc chạy vọt qua, toàn
bộ xe đang lưu thông phanh lại khẩn cấp, hoàn toàn không hiểu việc gì
đang diễn ra mà cứ đứng yên tại chỗ.
Cảnh sát giao thông ngày thường tỏ ra
vênh váo, đến giờ phút này cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn
chiếc xe chạy nhanh như bay vụt qua.
Haizzz! Xe quân đội cũng đừng quá kiêu ngạo như vậy chứ!
***
Đi dạo suốt cả một ngày, buổi tối lại phải trực ca đêm ở bệnh viện.
Vừa mặc chiếc áo blouse trắng vào, Bạc
Băng vẫn chưa kịp ngồi nghỉ ngơi thì ngay lập tức đã có người đến gõ cửa phòng trực ban. Cô mở cửa, thấy trước mắt là một người phụ nữ mang vẻ
mặt tối sầm, nước mắt đang tuôn rơi, trong lòng cô không kiềm được mà
thở dài ra một hơi.
Chồng của cô ấy là một bệnh nhân của bệnh viện, nơi Bạc Băng đang làm, bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tế bào ung
thư đã khuếch tán sang phổi và thực quản, hiện nay đã xuất hiện tình
trạng xuất huyết ở đường tiêu hóa, không thể cứu chữa được nữa. Ngày hôm qua, chủ nhiệm khoa đã thông báo cho người nhà bệnh nhân biết để chuẩn
bị tâm lý trước mà lo liệu hậu sự, nói rằng bệnh nhân có khả năng sẽ
không qua khỏi được đêm nay.
“Bác sĩ Bạc, xin bác sĩ hãy cứu anh ấy.”
Người phụ nữ nắm lấy tay áo của Bạc Băng, vừa khóc vừa cầu xin cô: “Xin
cô hãy nghĩ biện pháp gì đó, không cần cứu sống anh ấy, chỉ cần để anh
ấy có thể sống thêm hai ngày nữa thôi cũng tốt rồi.”
“Chị yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Khi Bạc Băng vội vã đi đến phòng bệnh, thì bệnh nhân đã nói không ra
hơi, vừa thấy cô đến, anh ta đang thoi thóp… Dường như anh ta muốn nói
cho cô biết rằng anh ta còn luyến tiếc đứa con gái hai tuổi, không cam
lòng ra đi như vậy.
Thấy người thân và bạn bè của anh ta đã
ngồi đến chật cả phòng bệnh, Bạc Băng mới hạ giọng nói với người nhà
bệnh nhân: “Có thể bảo họ ra ngoài hành lang không, bệnh nhân hiện giờ
rất cần sự yên tĩnh.”
Mọi người lần lượt rời đi, Bạc Băng bảo y tá tiêm cho bệnh nhân một mũi thuốc giảm đau. Cô không thể xác định
được bệnh nhân có còn nghe được hay không nhưng vẫn ghé sát vào tai anh
ta nói: “Đây là loại thuốc mới chống ung thư của Mĩ, rất hiệu quả.”
Bệnh nhân dường như đã bình tĩnh lại, nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin.
“Phải kiên trì một chút, ngày mai tôi sẽ
sắp xếp để phẫu thuật lần thứ hai cho anh, chúng tôi sẽ mời chuyên gia
giỏi nhất trong nước đến…”
Anh ta gật gật đầu, dùng bàn tay khô ráp khẽ nắm lấy cổ tay của cô.
Bạc Băng biết cô không thể nào cứu được
anh ta, điều duy nhất cô có thể làm được bây giờ chính là cho bệnh nhân
một chút hy vọng, giúp họ vượt qua nỗi đau trong giờ phút sinh ly tử
biệt cuối cùng vào đêm tối yên bình.
Chỉ khoảng một giờ sau, hơi thở của bệnh nhân dần dần trở nên khó khăn, dốc hết toàn lực hít thở oxi.
Bạc Băng cười an ủi anh ta: “Đừng căng
thẳng. Bố của tôi ba năm trước cũng bị bệnh ung thư bạch huyết, bệnh ung thư là loại bệnh dễ bị khuếch tán nhất… Ông từng nói, điều mà ông hối
tiếc lớn nhất chính là không kịp thấy tôi lập gia đình… Hiện giờ, ông ấy còn đang sống rất khỏe mạnh… Đang chờ ôm cháu ngoại mập mạp… Bệnh ung
thư không phải căn bệnh bất trị, anh đừng bao giờ từ nản chí.”
Anh ta cố gắng hít thở, từ đầu đến cuối đều gắng gượng mà kiên trì.
Phát hiện nhịp tim bệnh nhân đang dần đập yếu ớt, Bạc Băng gọi lớn y tá: “Trợ tim.”
“Bác sĩ Bạc?”
“Nhanh lên!”
Biết rõ rằng dù bây giờ có làm tất cả chỉ là phí hoài công sức, nhưng Bạc Băng vẫn muốn cố gắng tin tưởng một
lần, vì họ mà cô tranh thủ từng giây từng phút…
Anh bệnh nhân nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt
tuyệt vọng trợn to, Bạc Băng lấy ống dưỡng khí trên mặt anh ta xuống:
“Anh còn gì muốn nói gì sao?”
Anh ta gật đầu, nhìn người vợ đang sắp khóc của mình, nói ra hai chữ là tên của con gái anh ta, vô cùng rõ ràng.
Anh ta đi rồi, cuối cùng, vợ anh ta lại
không thể khóc nổi, ngồi bệt xuống đất thì thào: “Tôi phải làm sao bây
giờ? Sau này tôi phải làm sao bây giờ…”
Câu nói này Bạc Băng đã từng nghe qua rất nhiều lần nhưng đáp án thì chỉ có một: “Vì bố mẹ, vì đứa bé, vẫn phải
sống, phải sống thật tốt.”
Dù là gian nan, hay là cực khổ nhưng so với rất nhiều người đã chết đi, thì ít nhất bạn vẫn còn được sống!
Tâm trạng sa sút tới cực điểm, Bạc Băng mệt mỏi rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô y tá.
“Cậu thấy ai đẹp trai hơn? Tại sao tớ lại không thấy chứ?”
“Đúng là đứng ở hành lang mà, vô cùng đẹp trai, cực kì lạnh lùng, so với thư kí Ấn còn lạnh lùng hơn…” một cô y
tá khác có vẻ mặt phơi phới nói: “Ánh mắt kia…”
Bạc Băng không biết nên nói gì vào lúc này nữa.
Chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt đã khiến những người ở đây dần trở bên chai sạn, có lẽ qua một thời
gian nữa cô cũng sẽ như vậy, cho nên cô không muốn trách móc ai hết.
“Thật không? Tớ bận việc gấp bên trong.” Một cô y tá nói.
Một cô y tá khác vừa đi đưa thuốc trở về, vừa nghe đến đề tài này, lập tức tham gia: “Các cậu đang nói đến người
đàn ông đứng ở cửa phòng bệnh số bảy phải không? Rất có ngoại hình nha,
anh ta không phải đồng nghiệp của bệnh nhân sao?”
“Không phải, anh ta đến tìm…”
Cô y tá chỉ nói được một nửa thì nhìn
thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bạc Băng, lập tức ngừng chủ đề đang bàn tán
lại, nói: “Bác sĩ Bạc.”
“Ừm.” Bạc Băng gật đầu, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Không giao ban sao?”
“Một lát nữa sẽ giao ban ạ.”
Cô y tá do dự một chút, dường như có gì muốn hỏi cô, nhưng lại ngượng ngùng không mở miệng.
Suốt cả đêm Bạc Băng không ngủ được, đầu
óc cô cứ choáng váng khó chịu, cũng chẳng có tâm trạng để nói chuyện
phiếm với mọi người. Thế nên cô vội vàng thay quần áo rồi bước ra khỏi
cổng bệnh viện.
Ngực Bạc Băng bỗng nghẹn lại như thiếu
dưỡng khí. Cô rất muốn khóc, thật sự rất muốn được khóc lớn lên một lần
nhưng lại không thể nào khóc được… Ba năm, kể từ ngày cô rời khỏi Osaka, cô vẫn không khóc được.
Bạc Băng ngồi vào trong xe, hạ cửa xe xuống, cố gắng hít hít thở, muốn để khí oxy làm lòng cô trở nên bình thản hơn.
Vốn chỉ định tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một lát, nhưng khi vừa nhắm mắt lại cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, có một người mạnh mẽ nắm lấy
cổ tay cô, cô nhìn không rõ mặt người đó, chỉ có thể nghe thấy một âm
thanh vụn vặt gọi cô: “Nha đầu… Nha đầu…”
Bạc Băng khó chịu đến mức tay cô run rẩy, muốn vùng vẫy thoát khỏi, nhưng lại không thể động đậy được.
Sự tủi thân cùng với buồn bực tích tụ bấy lâu nay, dồn nén đến cực độ, thật sự cần được trút ra tất cả, thế là
Bạc Băng khóc. Từng giọt nước mắt như đê vỡ rơi xuống, những buồn bực
trong lòng đều được trút hết ra bên ngoài.
Sau khi tỉnh lại, cô giơ tay sờ vào đôi
mắt đang ướt át của mình, chiếc nhẫn đính hôn lạnh lẽo suýt chút nữa đã
làm tổn thương đến mắt cô.
Bạc Băng lại sờ sờ trên cổ tay của mình, nơi bệnh nhân đã nắm chặt lúc nãy đã gây ra một vết bầm tím…
Đột nhiên cô nhớ đến một việc rất quan trọng.
Hai tuần trước, có một người nhà bệnh
nhân trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, đã đẩy cô ngã. Đồng hồ của
cô va vào thanh sắt, mặt đồng hồ vỡ nát.
Bạc Băng đem đồng hồ đến cửa hàng để sửa, chủ cửa hàng nói là linh kiện đồng hồ bị va chạm mạnh nên đã bị hỏng.
Họ không có linh kiện để thay, bảo cô nên tìm đến cửa hàng chuyên mua
bán đồng hồ thương hiệu Hải Âu để sửa. Sau đó, cô đem đồng hồ đến cửa
hàng chuyên kinh doanh nhãn hiệu Hải Âu, nhân viên cửa hàng vừa nhìn
thấy chiếc đồng hồ lại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, có vẻ như loại đồng hồ
này họ chưa từng bán qua.
Bạc Băng nói chiếc đồng hồ này đối với cô rất quan trọng, chỉ cần có thể sửa được thì bao nhiêu tiền cô cũng chấp nhận.
Nhân viên cửa hàng gọi điện thoại hỏi
công xưởng. Người làm trong công xưởng nói cần giữ lại để xem xét, nhân
viên cửa hàng hẹn cô nửa tháng sau đến lấy. Nhớ đến chiếc đồng hồ đó,
Bạc Băng không thể chần chờ thêm được nữa, cô vội vàng lái xe đến cửa
hàng sửa chữa.
Bước vào cửa hàng, Bạc Băng đi thẳng đến
tủ trưng bày đồng hồ Hải Âu, hỏi nhân viên bán hàng: “Lần trước tôi có
gửi sửa một chiếc đồng hồ, đã sửa được chưa ạ?”
“Xin hỏi kiểu dáng đồng hồ của chị như thế nào?”
“Đồng hồ tình nhân, màu trắng. Cô bảo tôi nửa tháng sau đến lấy, còn nói cần đem đến công xưởng để kiểm nghiệm thật giả…”
Nhân viên cửa hàng nhớ ra: “Xin chờ một chút.”
Không bao lâu sau, quản lí cầm ra một chiếc hộp tinh xảo.
“Đã sửa được rồi à?” Bạc Băng vội vàng hỏi.
“Thật sự xin lỗi!” Quản lí cửa hàng đẩy chiếc đồng hồ về phía cô: “Xưởng chúng tôi không có linh kiện.”
Bạc Băng khó hiểu: “Nó chẳng phải là thương hiệu Hải Âu sao?”
“Đúng. Người ở công xưởng nói chiếc đồng
hồ này là cấp trên chỉ định sản xuất, khách hàng vô cùng khó tính, lại
rất gấp. Cho nên, chiếc đồng hồ này ngoại trừ mặt trên là mang thương
hiệu Hải Âu, tất cả còn lại đều là linh kiện lắp ráp được nhập khẩu từ
một thương hiệu đồng hồ của Thụy Sỹ.”
Khó trách mặt ngoài của nó vừa va chạm đã vỡ nát như vậy, thì ra chỉ có mặt trên là của thương hiệu Hải Âu.
“Thật sự xin lỗi.” Vẻ mặt người quản lí
vô cùng áy náy: “Không phải chúng tôi không phụ trách sửa chữa, nhưng là kiểu dáng đồng hồ này chúng tôi chỉ làm có một cặp, thật sự là không có linh kiện để sữa chữa cho cô…”
“Tôi hiểu rồi.” Bạc Băng lại hỏi: “Nếu tôi bằng lòng trả thêm tiền thì sao?”
“Động cơ máy là của Jaeger, có độ chính
xác cao nhất, giá cả vô cùng đắt. Nếu chiếc đồng hồ này rất quan trọng
đối với cô, hay là cô giữ lại làm kỷ niệm…”
Bạc Băng gượng cười, vì sao anh không để
lại cho cô một thứ gì đó đồng nhất. Ngay cả chiếc đồng hồ này cũng là
Jaeger khoác vẻ ngoài của thương hiệu Hải Âu, thật sự rất buồn cười!
Bước ra khỏi cửa hàng, Bạc Băng đi đến
trước một thùng rác, cô nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đã hỏng trong tay
lần cuối cùng. Xem ra cô thật sự không có năng lực để khiến nó hiện hữu
trong cuộc sống của mình nữa.
Chiếc đồng hồ bị cô ném vào thùng rác.
Sau đó, một tiếng va chạm mạnh vang lên, đó là vật mà ba năm nay không
phút giây nào cô có thể rời xa nó được, nhưng cuối cùng cũng không còn
có thể giữ lại được nữa.
Anh từng nói: “Trên đời này trừ em ra, có rất nhiều người phụ nữ khác tên “Băng”, mà “Nha đầu” của anh thì chỉ có một! Là độc nhất vô nhị!”
Hiện tại, chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị kia, người độc nhất vô nhị kia, cũng không còn nữa rồi.
Cô và anh, từ đây về sau sẽ không còn bất cứ một mối liên hệ nào nữa.
Trước mắt cô, mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
Cô không nhìn thấy gì hết. Theo bản năng, Bạc Băng dựa thân mình vào một chiếc xe màu trắng ở bên cạnh. Sau khi có thể đứng vững trở lại, khẩu
khí trở lại bình thường, cô mới phát hiện ra chiếc xe này chính là chiếc SUV màu trắng ngày hôm qua, cũng là biển số màu trắng ấy.
Nhớ đến người quân nhân kiêu ngạo kia, Bạc Băng không khỏi sợ hãi, vội vàng cách xa xa chiếc xe một chút.
Nếu không may làm anh ta kích động lên, không chừng sẽ lái xe đâm chết cô!
…
Mãi lâu thật lâu về sau, vào một ngày đẹp trời, có người nào đó nói với cô: Lúc đó anh thật sự rất muốn lái xe
đâm vào em, khiến em sẽ trở thành người thực vật, sau đó sẽ đặt em lên
giường.
Cô hỏi: Anh hận em như vậy à? Hận đến nỗi muốn em sống cũng không được, chết cùng không xong ư?!
Anh nói: Không phải hận mà là yêu. Đêm đó khi đứng trước cửa phòng bệnh, anh đã nói với chính mình: Người phụ nữ
này… Là của tôi. Không cần biết dùng bất cứ phương pháp gì, hay thủ đoạn như thế nào, cho dù chỉ là thể xác thôi cũng được, nhưng tôi cũng nhất
định phải mang em trở về bên cạnh tôi…
Nếu những lời nói này được phát ra từ
miệng một người đàn ông khác, cô sẽ không ngần ngại mà mắng rằng đúng là “mơ mộng hão huyền”.
Nhưng những lời này lại thốt ra từ chính miệng của Diệp Chính Thần, vì thế tất cả đã trở nên thật khác biệt.
Bởi… Anh chính là số kiếp của cô!
***
Số mệnh dường như sẽ không bỏ qua bất kì
cơ hội nào để trêu đùa cô, cô giống như một chiếc thuyền nhỏ muốn an
toàn trốn trong một bến cảng, nó cũng dùng gió mạnh để đánh bật cô ra
khỏi đó.
Do dính líu đến một vụ tham ô nên Ấn
Chung Thiêm bị cấp trên của tổ chuyên án phái một nhóm đặc biệt đến bắt
đi, lúc Bạc Băng nghe được tin tức này cũng là lúc vừa bước ra khỏi
phòng phẫu thuật. Cô hoàn toàn không tin vào sự thật, trước nay Ấn Chung Thiêm luôn làm việc một cách cẩn thận dè dặt, sẽ không thể nào nhận số
tiền tham ô đó. Huống chi, nếu anh ta thật sự có tham ô thì đâu đến mức
phải để gia đình hai bên phải cùng nhau góp tiền mua căn hộ cho hai
người bọn họ kia chứ?
Nhưng mà, sự thật ở trước mắt, Bạc Băng không thể không tin.
Cô đã nghĩ hết mọi biện pháp để hỏi thăm
tin tức của Ấn Chung Thiêm, không ai biết vì sao bỗng nhiên anh ta bị
cách ly thẩm vấn, cũng như không ai biết kết quả thẩm vấn như thế nào.
Đã hơn ba ngày, bố của cô cũng quên uống
thuốc. Mỗi ngày đều ngồi bên cạnh chiếc điện thoại, không phải là gọi
điện thoại cho Ấn Chung Thiêm, mà chính là chờ để tiếp điện thoại. Mẹ cô thì cứ lặng lẽ khóc nhiều lần, tuy rằng không khóc trước mặt cô, nhưng
lúc nào cô cũng thấy đáy mắt bà ngân ngấn nước.
Bố mẹ Ấn Chung Thiêm thì không cần phải
nói, chỉ mới ba ngày mà họ đã trở nên ủ rũ và già đi trông thấy. Khi vừa trông thấy Bạc Băng đến cả hai đều khóc và nói với cô rằng: “Chung
Thiêm bị oan ức, Chung Thiêm sẽ không tham ô đâu… Con hãy cố gắng tìm ra biện pháp, phải có biện pháp…”
Ngay tại thời điểm khó khăn nhất, Bạc
Băng nhận được điện thoại của một người bạn làm việc tại Viện kiểm sát.
Anh ta nói vừa mới nghe được tin tức về Ấn Chung Thiêm, nói rằng anh ta
đã cúi đầu nhận tội, có lẽ sẽ bị tử hình, khó có đường sống.
Bạc Băng vẫn chưa kịp dập điện thoại, mẹ
cô đã gấp đến mức dùng đôi tay đang run rẩy của bà nắm lấy tay áo của
cô: “Bạn con nói thế nào? Chung Thiêm có bị làm sao không?”
Bạc Băng nhìn mẹ mình, lại nhìn bố cô vừa từ trong phòng bước ra, ông như đang ngừng thở chỉ để chờ đợi câu trả lời của cô.
Bạc Băng cười nói: “Không sao, không sao cả! Vụ án sắp được điều tra rõ rồi, Chung Thiêm sẽ nhanh chóng được thả ra thôi.”
Hai đầu lông mày đang nhíu chặt của bố cô cuối cùng cũng giãn ra, ông vội vàng nói: “Con mau gọi cho bố mẹ Chung
Thiêm… À, để bố gọi, con nên đi ngủ một lát đi.”
“Vâng!”
Trở về phòng, Bạc Băng khóa trái cửa lại, lúc này cô mới dám gỡ bỏ gương mặt tươi cười của mình xuống. Nhưng nụ
cười miễn cưỡng này có thể ngụy tạo được bao lâu, giấy không thể nào gói được lửa.
***
Vì Ấn Chung Thiêm, Bạc Băng quyết định
đến Bắc Kinh. Nhưng cô lại không ngờ đến, người mà cô nghĩ sẽ không bao
giờ có cơ hội gặp mặt nữa, lại đột nhiên xuất hiện.
Tại phòng tổng thống của khách sạn Quốc
Tế, khi gương mặt lạnh giá như tảng băng ngàn năm của Diệp Chính Thần
xuất hiện trước mắt thì toàn bộ dây thần kinh bị siết chặt của cô như
hoàn toàn bị cắt đứt.
Phản ứng đầu tiên của Bạc Băng lúc này
chính là chạy trốn. Cô ước rằng mình có thể chạy đến một nơi mà cô không thể nhìn thấy anh. Bởi cô sợ rằng nếu bản thân mình trốn chạy chậm một
chút, cô sẽ không thể thoát được nữa.
“Nha đầu…” Đây là tiếng gọi mà cô thường hay nghe được trong những giấc mơ: “Nha đầu, chúng ta nói chuyện đi…”
“Tôi không có gì để nói với anh.” Ba năm
trước, cô và anh đã trở thành người xa lạ, cô nghĩ hiện tại giữa cô và
anh không còn gì để nói.
“Anh có, anh…”
“Anh hãy thức tỉnh đi, cho dù anh có nói gì đi nữa thì một chữ tôi cũng sẽ không tin!”
Cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, vừa có ý
định mở cửa thì đột nhiên giọng nói bình thản của anh truyền đến: “Em
không muốn cứu vị hôn phu của mình sao?”
Khi nghe anh nói: “Ngoại trừ anh, không ai có thể cứu hắn ta.”
Xương cốt của Bạc Băng lạnh đến phát run.
Chứng kiến quá nhiều cái chết, cũng đã
từng gặp qua rất nhiều cảnh gia đình đổ vỡ nhưng so sánh với cái chết,
sự lăng nhục như thế này quả thật rất nhỏ bé, không đáng kể.
Chỉ cần có thể cứu được Ấn Chung Thiêm,
Bạc Băng có thể chấp nhận bất kì sự trả giá nào. Ngay cả việc tiến hành
một cuộc giao dịch dơ bẩn giữa quyền và sắc, bị người đàn ông mình hận
nhất đặt ở trên giường, mặc sức mà chiếm đoạt.
Toàn bộ quá trình, Bạc Băng đều nhắm chặt đôi mắt. Cô không dám mở mắt nhìn khuôn mặt anh, cô sợ rằng khi vừa
nhìn thấy gương mặt anh, cô sẽ bị anh mê hoặc. Nhưng sau đó, anh mạnh mẽ ôm cô, hôn cô một cách triền miên và nói với cô: “Nha đầu, anh rất nhớ
em!”
Cuối cùng, cô không thể nào chống cự lại
nỗi nhớ nhung bấy lâu trong lòng mình nữa, mặt cô dán vào lồng ngực ấm
áp của anh. Bởi vì anh không ngừng dùng ham muốn mạnh mẽ lấp đầy vào
thân thể hư không của cô.
Cuối cùng, anh gần như muốn cô đến điên cuồng, Bạc Băng như mất phương hướng ngã vào vực sâu của dục vọng và tình yêu mãnh liệt.
Chờ cho đến khi tỉnh lại từ trận kích tình cực hạn, cô mới phát hiện chính mình đang ôm vai anh, toàn tâm toàn ý mà hôn anh…
Thật ra Bạc Băng không hề hối hận dù chỉ một chút!
Cô chỉ hận một điều, không phải hận anh không bằng cầm thú, mà hận chính bản thân mình “kìm lòng không đậu”.
Lê tấm thân đau đớn và mệt mỏi, cô trở về khách sạn nhỏ mà mình đang ở, sau khi tắm xong, cô đứng trước cửa sổ
của phòng mình, đón cơn gió đêm ẩm ướt thổi vào.
Trên người cô, đầy rẫy những dấu hôn màu
xanh tím, dù có dùng bao nhiêu nước cũng không thể rửa được những dấu
vết phản bội của cô với Ấn Chung Thiêm.
Dưới tàng cây Du già, chiếc xe Hummer nào đó vẫn chưa rời khỏi, ống khói của xe vẫn còn thổi ra từng đợt khói bụi nhè nhẹ, mất dần trong đêm tối…
Bạc Băng đóng cửa sổ lại, kéo kín bức rèm cửa, sau đó cô mới gọi điện thoại cho bố mẹ mình, báo cho họ biết mọi
việc đều yên ổn cả rồi. Cô nói: “Bố mẹ đừng tin những lời đồn đại bên
ngoài, người ta nói năng lung tung đấy. Một người bạn ở Bắc Kinh đã hỏi
giúp con cấp trên của tổ chuyên án, Chung Thiêm chẳng qua chỉ là phối
hợp điều tra thôi.”
Lòng bố và mẹ cô trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Dập máy, Bạc Băng cầm lấy điện thoại của
mình lên, nhìn thoáng qua tin nhắn trên màn hình: “Thật là đói! Rất muốn ăn một bát mì em nấu.”
Không muốn dây dưa với anh nữa, cô xóa đi tin nhắn, chỉ chừa lại số điện thoại, đề phòng khi cần đến.
***
Bạc Băng lo lắng chờ đợi ba ngày, vụ án ở Nam Châu cuối cùng cũng có tin tức, tổ chuyên án đã tra ra khoản tiền
không rõ lai lịch của phó thị trưởng. Trong quá trình thẩm tra, phó thị
trưởng bị đột phát bệnh tim, được khẩn cấp đưa đến bệnh viện cấp cứu,
trước mắt vẫn còn đang được giám sát trong phòng bệnh.
Hiện nay, người dân Nam Châu đang hoảng sợ, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Tình trạng này khiến cho Bạc Băng có chút nôn nóng, cô vẫn không thể xác định tình trạng trước mắt có lợi cho Ấn
Chung Thiêm, cũng không biết rốt cuộc anh có bị phán tội hay không. Hơn
nữa, Diệp Chính Thần là một bác sĩ du học ở Nhật, cuối cùng có đủ năng
lực hay không cô cũng chưa thể xác định được.
Bạc Băng hỏi thăm người quen ở Bắc Kinh, anh ta chỉ bảo cô nên chờ tin tức, không cần phải nóng vội.
Làm sao cô có thể không gấp và lo lắng
cho được, Bạc Băng một thân một mình lang thang không mục đích trên
đường phố Bắc Kinh. Một chiếc xe taxi dừng lại bên cạnh, hỏi cô muốn đi
đâu.
Bạc Băng nhất thời kích động nói: “Ủy ban.”
Vốn có ý định đến ủy ban để khiếu nại,
nhưng khi thấy cánh cổng trang nghiêm ở phía xa xa, nhìn đi nhìn lại vẻ
mặt nghiêm túc của các anh quân lính, cô lại không dám vượt qua Lôi Trì
nửa bước.
Đang do dự đứng trước cửa, thì một chiếc xe Hummer màu đen dừng lại ở cổng lớn, cách không xa nơi cô đang đứng.
Một anh quân lính vừa thấy biển số xe, lập tức vội vàng chạy đến, cung kính lễ độ cúi chào theo nghi thức quân đội.
Người lái xe mở cửa xe, một người quân nhân còn trẻ tuổi cao lớn bước xuống, khom thân người mở cửa xe sau, tay đặt trên đầu xe…
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Bạc Băng đã thấy qua nhiều quân nhân,
nhưng cô chưa thấy ai có được khí thế như vậy. Không cần làm ra vẻ, chỉ
cần giơ tay nhấc chân một cách tự nhiên cũng tạo cho người khác cảm giác được nét lãnh đạo của mình.
Người quân lính lui ra phía sau vài bước, vẫn cúi chào theo nghi lễ quân đội, dịch thân người sang một bên, ra
hiệu sẽ có người bước vào…
Nhưng người đàn ông đó không đi vào mà xoay người, nhìn về phía cô…
Với vẻ trang trọng và nghiêm túc trước
cổng ủy ban, anh xoay người một chút, ánh mặt trời thản nhiên chiếu vào
gương mặt tuấn tú, con ngươi đen như tỏa sáng của anh dửng dưng dừng lại trên người cô…
Bạc Băng lùi lại vài bước, chỉ cảm thấy
ánh mặt trời khiến cô hoa mắt choáng váng, những chiếc cúc áo màu vàng
được đính trên bộ quân trang màu xanh lục khiến cô không thể nào mở mắt
ra được…