Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 34: Khi gặp lại




Đêm mùa đông, một đêm vô cùng lạnh lẽo, Bạc Băng vừa hà hà hơi thở của mình vào bàn tay để làm ấm, vừa xem thành tựu nghiên cứu mới của nước ngoài về căn bệnh ung thư.

Trong lúc vô tình, QQ của cô phát ra âm báo nhắc nhở, không gian của Tần Tuyết vừa cập nhật hình ảnh mới, đột nhiên Bạc Băng cảm thấy trào dâng một nỗi xúc động lạ lùng. Cô mở ra xem, trong ảnh là bạn bè ở nhà trọ cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Anh Phùng và chị Phùng vẫn tình cảm đằm thắm như xưa, hai người đều béo ra, giống như một cặp đôi trẻ con, hạnh phúc.

Bên cạnh Lăng Lăng có một người đàn ông, cô ấy đang ngắm nhìn rất nhiều lá phong, người đàn ông đó lẳng lặng lấy chiếc lá rụng còn vương trên tóc Lăng Lăng xuống…

Tần Tuyết đã có bạn trai, trông rất tuấn tú. Theo góc độ nhìn của Bạc Băng, anh ta có điểm giống Diệp Chính Thần, vì thế cô ngồi thẩn thờ như người mất hồn khá lâu.

Bức ảnh tiếp theo hé ra, Bạc Băng thấy Diệp Chính Thần… Trái tim cô thắt lại. Nhưng chưa đầy một giây sau, cô nhận ra Dụ Nhân đang ngồi bên cạnh anh. Những gì cô nhận thức được trước đó bỗng chốc đều tan biến hết…

Bạc Băng chết lặng khi những bức ảnh tiếp theo được mở ra.

Tay cô trở nên cứng đờ…

Trên màn hình của máy vi tính là một bức ảnh tuyệt đẹp, bối cảnh là nơi ở của Dụ Nhân, ngôi nhà vô cùng ấm áp, khắp nơi đều đầy hoa tươi.

Có bảy ngọn nến đủ màu phát sáng trên một ổ bánh ga-tô dâu tây. Mọi người vây quanh bên một chiếc bàn cùng nhau hát ca khúc sinh nhật, duy nhất chỉ có Diệp Chính Thần, môi anh cong lên và dán trên viền tai của Dụ nhân. Tay anh đặt lên bàn, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ được sản xuất với số lượng có hạn…

Dụ Nhân đang ôm trong lòng một bó hoa hồng xinh đẹp…

Trên khóe miệng Diệp Chính Thần là một nụ cười xấu xa…

Bạc Băng nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trên màn hình rất lâu. Trong chớp mắt cô dường như đã quên đi tất cả, ánh mắt trở nên khô khốc đầy đau đớn.

Đúng lúc Tần Tuyết vừa online, Bạc Băng gửi tin nhắn cho Tần Tuyết: [Gần đây cậu khỏe không?]

Rất nhanh, cô nhận được tin nhắn phản hồi của Tần Tuyết: [Đã lâu lắm không thấy cậu rồi!]

[Vừa xem xong ảnh trong không gian của cậu, bạn trai của cậu rất tuấn tú!]

[Cũng được, học ngành y.]

Dòng chữ học ngành y trước mắt cô, bỗng nhiên xoay tròn. Tay của Bạc Băng đang đặt trên bàn phím, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đến lúc tin nhắn được gửi đi cô mới phát hiện, trên màn hình là một dòng chữ: [Diệp Chính Thần khỏe không?]

Muốn thu hồi lại thì cũng đã quá muộn rồi!

Tần Tuyết nói cho Bạc Băng biết: Sau khi cô rời khỏi Nhật Bản không lâu, Diệp Chính Thần chuyển đến sống cùng một người phụ nữ tên Dụ Nhân. Chính là người phụ nữ trong ảnh, cô ta chẳng những xinh đẹp mà còn rất có khí chất, xuất thân lại cao quý. Dường như, hiện nay Diệp Chính Thần rất thật lòng đối với cô ta.

Tần Tuyết còn nói thêm với Bạc Băng: Họ thường thường xuyên đi cùng nhau ở vườn trường, siêu thị, hoặc cùng đến thư viện… Còn nghe người khác nói rằng họ đã kết hôn.

Nhìn những lời kể trên màn hình máy tính, Bạc Băng như bị xả hết nước trong cơ thể! Thật sự cô rất muốn khóc, nhưng lại không thể rơi được một giọt nước mắt nào.

Đêm đó, Bạc Băng mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, cô thấy mình quay về nhà trọ ở Nhật Bản, dựa vào vách tường…

Vách bên kia…

Dụ Nhân đang rên rỉ một cách thỏa thích, mỗi một tiếng thở dốc kích tình đều vô cùng rõ ràng.

Mỗi một lần cô ta đều gọi tên của anh: “Thần…”

Bạc Băng dùng đầu ngón tay cào những chữ viết trên tường, hết lần này đến lần khác, cào đến mức máu từ móng tay cô chảy ra…

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạc Băng gọi điện thoại cho Lăng Lăng.

Cô xác nhận mọi chuyện một lần nữa, Lăng Lăng nói với cô: “Tần Tuyết nói đúng, anh ta đã có bạn gái… Hai người đã sống chung lâu rồi.”

“Ừ.” Trừ lời đó ra, Bạc Băng không thể nói thêm được gì cả.

Lăng Lăng khuyên cô rất nhiều nhưng một chữ Bạc Băng cũng không nghe rõ.

Dập điện thoại, Bạc Băng như người mất hồn, bước ra khỏi cửa.

Mùa đông, cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh ngồi dưới tàng cây Du già, nhưng cô không cảm thấy lạnh một chút nào. Mọi người đi qua đều nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một người điên.

Bạc Băng cũng biết bản thân mình điên mất rồi, nếu không thì làm sao cô vẫn còn ảo tưởng với Diệp Chính Thần? Bị lừa dối nhiều lần như vậy, cô còn ảo tưởng tình cảm anh dành cho cô là thật, lời hứa hẹn ba năm kia là thật…

Cho đến khi tim cô lạnh buốt, thì chợt có một chiếc áo, khoác lên người cô, Ấn Chung Thiêm ngồi xuống bên cạnh cô.

“Chú Bạc nói sáng sớm em đã ra khỏi nhà, bệnh viện thì nói em không đi làm… Anh đoán là em đang ở đây.”

Bạc Băng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng môi cô chỉ cảm thấy tê dại.

“Từ nhỏ em đã như vậy, tâm trạng không tốt thì chạy đến chỗ này…” Bàn tay rộng lượng của Ấn Chung Thiêm áp lên bàn tay của cô, xoa xoa: “Vì người đàn ông đó, có đúng không?”

Bạc Băng lắc đầu, giọng nói cô run rẩy vì lạnh: “Anh ta không đáng.”

Ấn Chung Thiêm tiếp tục xoa bàn tay của cô: “Bây giờ em biết cũng chưa muộn.”

“Tình yêu là dối người, khắc cốt ghi tâm cũng là dối người…”

Cuối cùng Bạc Băng cũng đã tỉnh ngộ. Lá phong đỏ tươi kia rồi cũng sẽ phai màu theo thời gian, nước mắt rơi mãi rồi cũng sẽ dần khô cạn, tình cảm mãnh liệt đến dường nào đương nhiên cũng sẽ theo thời gian mà dần tan biến. Hết thảy đến cuối cùng đều sẽ bị vùi chôn trong một loại định mệnh buồn tẻ.

Có lẽ, nhiều năm sau, cô cũng sẽ không thể nào nhớ nổi dáng vẻ của anh, thậm chí cả cái tên. Cho dù có gặp thoáng qua trên đường, khi đó anh cũng chỉ như là một người xa lạ mà thôi…

“Thề non hẹn biển, khắc cốt ghi tâm, cũng chỉ là một lúc tạm thời bị kích thích và cuốn hút… Tình cảm mãnh liệt đến rất nhanh, đi cũng sẽ rất vội.”

Cô biết là nhanh, nhưng không nghĩ là sẽ nhanh đến như vậy, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà thôi…

Ấn Chung Thiêm nói: “Có một thứ tình cảm vô cùng chân thật đó là – Tình thân.”

Bạc Băng gật đầu, bố mẹ là người duy nhất sẽ không lừa dối chúng ta.

“Tình yêu không phải dựa vào sự lãng mạn và mãnh liệt mới duy trì được…” Ấn Chung Thiêm khoác tay lên bả vai cô, vỗ vỗ: “Giống như bố mẹ chúng ta, bọn họ trở thành bạn thân rồi chăm sóc lẫn nhau, quan tâm nhau, như vậy cảm tình mới ổn định, lâu dài.”

“…” Vòng tay của Ấn Chung Thiêm rất an toàn, không giống như người kia, có loại nhiệt huyết luôn luôn tràn đầy khiến cho người khác hít thở không thông.



Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạc Băng đã chứng kiến rất nhiều đôi vợ chồng cùng nhau đối mặt với sinh tử, hoặc đau buồn, hoặc bình thản… Cô dần dần hiểu được lời nói của Ấn Chung Thiêm.

Gia đình mới chính là chỗ dựa thân tình và gắn bó nhất.

Tình yêu ở trong con người thật sự cũng chỉ có thể duy trì được một năm. Khi một năm qua đi, tình cảm mãnh liệt không còn, nhiệt huyết cũng không còn, chỉ khi tình yêu đó đã biến thành tình thân thì càng ngày càng trở nên sâu sắc.

Cô nghĩ, đây chính là nguyên nhân Dụ Nhân dung túng cho Diệp Chính Thần, tuy không có tình cảm mãnh liệt nhưng giữa bọn họ còn có tình thân.

***

Khi khoảng thời gian ba năm được một người nhắc đến, Bạc Băng nghĩ cuối cùng thời gian sẽ rất dài. Kim đồng hồ lại dịch chuyển một vòng, nhìn ngày được biểu thị trên đồng hồ đeo tay của mình, hóa ra, cũng không dài cho lắm, chỉ chớp mắt, cô về Trung Quốc đã được ba năm một tháng.

Kiệt sức bước ra khỏi phòng bệnh, Bạc Băng dựa vào vách tường để đứng vững. Ngoại trừ sự mệt mỏi thì vẫn chỉ là sự mỏi mệt mà thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua, bệnh tình của bố cô không mấy lạc quan, nhiều lần xuất hiện tình trạng suy tim. Đối với căn bệnh ung thư, tinh thần của bệnh nhân đặc biệt rất nhạy cảm, một khi cơ thể có biểu hiện khác thường, cảm xúc sẽ căng thẳng. Bố cô nhiều lúc hoài nghi gia đình giấu diếm bệnh tình của ông, cả đêm không ngủ được, cứ nhắc đi nhắc lại bảo Bạc Băng phải chăm sóc tốt cho mẹ cô, chăm sóc tốt cho chính mình, nhanh chóng tìm một chỗ dựa tốt…

Thật ra, bệnh ung thư không phải là một căn bệnh không thể trị khỏi. Bạc Băng đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân, tế bào ung thư rõ ràng không hề di căn sang những bộ phận khác, nhưng họ lại tự hù dọa chính mình.

Trước mắt, tinh thần và trạng thái của bố cô chẳng những bất lợi cho quả tim, mà còn có khả năng làm khuếch tán nhanh các tế bào ung thư.

“Chúng ta kết hôn đi.” Lời nói không có một chút lãng mạn nào vang lên ngoài cửa phòng bệnh, Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên nắm lấy tay của Bạc Băng, không có thổ lộ xúc động, chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.

Bạc Băng bất ngờ bị lời cầu hôn làm kinh ngạc đến ngây người. Người đàn ông trước mắt cô, đối với cô, anh là người thân quen nhất, tình cảm cô dành cho anh vô cùng thuần khiết, không hề có bất kì một tạp niệm nào: “Chung Thiêm…”

Từ túi của mình, anh lấy ra một chiếc nhẫn: “Anh đã chuẩn bị rất lâu rồi… Tuy hiện giờ anh đang lợi dụng lúc người khác đang khó khăn, nhưng anh rất thật lòng. Nếu không có sự lựa chọn nào tốt hơn, em hãy cho anh một cơ hội đi.”

“Sự lựa chọn tốt hơn?” Bạc Băng gượng cười, cô còn có sự lựa chọn nào tốt hơn sao?

Chiếc nhẫn lạnh lẽo được đeo vào ngón tay cô, cỡ nhẫn vừa khít tay cô.

Chiếc nhẫn trên tay cô, không có nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, lại tựa như thứ tình thân cứng nhắc đặt vào tay, rất bình yên.

Khi còn trẻ, khát vọng về tình yêu, hy vọng một người nào đó có thể khiến cho mình yêu đến mức ruột gan đứt thành từng đoạn, muốn ngừng mà không ngừng được. Cho đến khi chứng kiến qua nhiều cảnh tượng sinh ly tử biệt, tình người ấm lạnh, Bạc Băng mới nhìn thấu cái thế giới phù phiếm này.

Cô không có tuổi trẻ, không vì yêu mà ruột gan đứt thành từng đoạn, cũng không hề hối hận tuổi trẻ đã từng trải qua.

Có yêu, đã từng đau khổ, rồi quên đi người đó.

Sau đó, cuộc sống sẽ bình thản trở lại.

***

Qua lại cùng với Ấn Chung Thiêm, mọi chuyện dường như diễn ra đúng với kế hoạch, từng bước, từng bước tiến hành, như đính hôn, mua nhà, trang hoàng nhà cửa.

Cuối tuần, Ấn Chung Thiêm hẹn cô chín giờ đi xem đồ trang trí nội thất. Đúng giờ hẹn, Bạc Băng thay quần áo chỉnh tề, xuống tầng dưới. Không ngoài dự kiến của cô, xe của anh ta đã đỗ sẵn dưới lầu, Ấn Chung Thiêm đang ngồi trong xe tập trung nghiên cứu bản đồ, có lẽ anh ta đang xem lộ trình cho ngày hôm nay.

Ấn Chung Thiêm là thư kí của phó thị trưởng, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp, mỗi lần anh ta hẹn hò với cô đều làm chủ sắp xếp lịch trình ngày hẹn, nhưng anh ta lại tuyệt đối tôn trọng thời gian và ý kiến của cô, sắp xếp mọi việc rất gọn gàng.

Bạc Băng cũng không lo lắng có việc xảy ra đột xuất, bởi vì Ấn Chung Thiêm luôn sắp xếp mọi chuyện một cách tỉ mỉ và chu đáo.

Thấy cô mang vẻ mặt mỉm cười ngồi vào trong xe, Ấn Chung Thiêm buông tấm bản đồ được ghi chú nhiều điểm xuống: “Em đang nghĩ gì thế? Tâm trạng dường như đang tốt lắm.”

“Em đang suy nghĩ, một người đàn ông giỏi về việc lập kế hoạch như anh, nhất định sẽ không có việc bất chợt xuất hiện một người bạn gái sống chung, vị hôn thê, hoặc là vợ.”

Ấn Chung Thiêm ngỡ ngàng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trừ em ra, ở bên ngoài anh không có ai cả.”

Bạc Băng tin tưởng, tin tưởng không hề có một chút nghi ngờ nào.

Ấn Chung Thiêm cũng không hề nói những lời không cần thiết.

Trước khi thốt ra một câu nói, Ấn Chung Thiêm luôn cân nhắc thật kĩ, nếu làm không được anh ta sẽ không nói, không xác định kĩ càng anh ta cũng sẽ không nói.

Con người của Ấn Chung Thiêm trong miêu tả của bố mẹ cô nhiều không kể hết: Trầm ổn, cẩn thận, lời nói và cử chỉ khéo léo, đối xử với mọi người chân thành… Trong đó cô đồng ý nhất với lời khen: Anh ta là một người đàn ông đáng để phụ nữ tin cậy nhất.

Tựa lưng vào ghế ngồi, Bạc Băng chờ Ấn Chung Thiêm chậm rãi lái xe vào con đường lớn.

Ngã tư đường quen thuộc lướt qua, Bạc Băng nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cô thì đang nhớ đến bệnh nhân xuất viện ngày hôm nay.

Lúc cô ấy gần đi, chồng của cô ấy giúp cô ấy thay quần áo, đỡ cô ấy bước ra cửa, cô ấy mỉm cười nói với Bạc Băng: Tạm biệt.

Có một số người, một khi đã nói lời tạm biệt rồi thì kiếp này mãi mãi sẽ không còn có cơ hội gặp lại nữa.

Tựa như người đó…

***

Bởi vì Ấn Chung Thiêm đã xem qua trước tất cả, cho nên anh ta và cô nhanh chóng chọn được một chiếc quầy và chiếc cửa kéo bằng thủy tinh. Thấy thời gian còn sớm, Bạc Băng và Ấn Chung Thiêm thuận tiện xem qua màn cửa. Có rất nhiều kiểu màn, làm cho người xem hoa cả mắt, có kiểu dáng Hàn Quốc ấm áp, có kiểu dáng Châu Âu lộng lẫy, còn có kiểu dáng đơn giản theo phong cách cổ xưa…

“Em thích nhất kiểu nào?” Ấn Chung Thiêm từ trước đến nay vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô.

Bạc Băng nhìn qua một vòng, cô cẩn thận nhìn từng kiểu dáng, chỉ vào một mẫu trong đó: “Ngoại trừ cái màu xanh này, tất cả đều được.”

“Kiểu dáng màu xám đó thế nào?” Ấn Chung Thiêm chỉ vào bức màn bên phải màu xám hỏi cô.

Bạc Băng nhìn thoáng qua, đúng là phong cách của Ấn Chung Thiêm, thanh lịch, trầm tĩnh.

Không biết vì điều gì, ánh mắt của Bạc Băng như không tự giác mà chuyển qua bức màn bên trái. Bức màn màu xanh nhạt, chất liệu là lụa mỏng không có một khe hở nhỏ, chiếc màn được trưng bày dài chấm đất, một màu xanh lục được trải dài, buông thẳng xuống.

Có người mở cửa bước vào, mang theo một cơn gió, lụa mỏng khẽ dao động, chiếc màn được treo thẳng bập bềnh. Hai chữ, xinh đẹp!

“Tiểu Băng?”

“Hửm?” Bạc Băng chợt bừng tỉnh: “Đẹp! Rất đẹp.”

“Vậy lấy kiểu này đi.”

Bạc Băng suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào kiểu màn màu xanh lục hỏi người bán hàng: “Kiểu dáng bức màn này có màu khác hay không?”

“Chị muốn màu gì ạ?”

“Ngoại trừ màu xanh lục, màu nào cũng được…”

Người bán hàng lập tức đưa cho cô xem một cuốn catalogue: “Có màu tím và màu xanh biếc, cái này… Màu hồng nhạt cũng rất đẹp.”

Trên tập catalogue, các màu sắc đều rất tầm thường, kiểu dáng cũng tầm thường, hoàn toàn không làm cho người khác có cảm giác tuyệt đẹp.

“Cám ơn!” Bạc Băng trả tập catalogue lại cho người bán hàng: “Lấy cái màu xám bên kia đi.”

Thanh toán tiền, Bạc Băng lại đưa mắt nhìn bức màn màu xanh lục một lần nữa, lúc nào cũng được kéo kín, luôn luôn được kéo kín.

Làm cho người khác không khỏi bất ngờ vì vẻ ngoài tuyệt đẹp của nó

Đã từng nghĩ phía trước cửa sổ, bức màn vĩnh viễn sẽ được đóng kín.

***

Ăn cơm trưa xong, Ấn Chung Thiêm nhận được điện thoại của một người bạn ở cửa hàng áo cưới, bạn anh ta nói cửa hàng vừa mới chuyển về một kiện áo cưới mới, bảo cô và Ấn Chung Thiêm sang bên ấy xem thử.

Lễ kết hôn còn chưa được định ngày, Bạc Băng không muốn đặt áo cưới sớm như vậy, nhưng ông chủ cửa hàng áo cưới cứ nhiệt tình mời cô và Ấn Chung Thiêm đến xem mẫu, nói là hiện nay đang là mùa ít khách, ông sẽ giảm giá 30%. Đã nói như vậy, cô và Ấn Chung Thiêm không thể nào không nể tình, vì thế thuận đường ghé qua xem.

“Tha hồ mà lựa chọn, giảm giá 30%. Bình thường chúng tôi chỉ giảm nhiều nhất có 8%, đây là tình cảm bạn bè chân thành…”

“Ngày kết hôn của tôi và anh ấy vẫn chưa định, hiện giờ đặt áo cưới có vẻ hơi sớm.” Bạc Băng nói.

Ông chủ cửa hàng cứ theo cô nói đùa: “Áo cưới không giống những loại áo khác, sớm muộn gì cũng mặc, không lấy Chung Thiêm, thì em cũng lấy người khác…”

Ấn Chung Thêm tức giận đấm ông chủ đó một đấm, không dùng sức. Bạc Băng nghe thấy tiếng đùa giỡn rất nhỏ của hai người, có thể thấy rằng quan hệ giữa Ấn Chung Thiêm và ông chủ cửa hàng này khá tốt.

“Đây là mẫu áo cưới kiểu dáng Châu Âu thịnh hành nhất năm nay.” Ông chủ chỉ vào tủ kính trưng bày áo cưới: “Nhất định sẽ rất thích hợp với em, không tin em thử xem.”

Ấn Chung Thiêm cẩn thận sờ sờ vạt áo: “Vậy thì, em thử thử xem.”

Không đợi Bạc Băng trả lời, ông chủ trực tiếp đẩy cô vào phòng thay đồ, rồi nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy chiếc áo cưới này cho cô ấy thử.”

Nhân viên cửa hàng ôm áo cưới vào phòng thay đồ, đầu tiên nhìn Bạc Băng tán thưởng: “Chị mặc chiếc áo cưới này bước đến chỗ vị hôn phu của chị đang đứng ngoài kia, em đảm bảo là anh ta sẽ không đợi được mà muốn ngay ngày mai phải cưới chị về nhà… Em đảm bảo, ngày chị kết hôn, sẽ có khối đàn ông hối hận, hận vì chồng của chị lại không phải chính là bọn họ…” Nữ nhân viên này vừa nhìn thấy cô liền bày ra một đống lời lẽ chuyên nghiệp đã được huấn luyện. Thật sự, những lời nói làm Bạc Băng choáng váng, cô nghĩ là chiếc áo cưới này có phép thuật gì đó, không thử thì thật có lỗi với bản thân.

Áo cưới Châu Âu luôn được thiết kế một cách đơn giản, kiểu dáng thấp ngực, làn váy rủ xuống, nhân viên trang điểm làm việc rất hiệu quả, mang cho cô một đôi giầy cao gót ba tấc, uốn xoăn mái tóc mềm mại dài đến thắt lưng của cô, có một vài sợi tóc buông xõa xuống gương mặt.

Tố chất chuyên nghiệp của nhân viên cửa hàng lại bắt đầu nổi lên, thao thao bất tuyệt nói: “Chị hãy nhìn xem, em nói không sai…”

Xoay người, Bạc Băng nhìn vào trong tấm gương, trong gương là một gương mặt xa lạ. Đây là cô sao? Tại sao trang điểm đậm như vậy, mà cô vẫn cảm thấy gương mặt mình tái nhợt…

Bạc Băng không hề tự tin bước ra khỏi phòng thay quần áo, ánh mắt Ấn Chung Thiêm dừng lại trên người cô, giật mình thất thần…

Bạc Băng ngượng ngùng tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Ấn Chung Thiêm, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vào giữa trưa ngày hè, ánh nắng mặt trời xuyên cửa kính chiếu vào.

Bên ngoài cửa, một bóng dáng anh tuấn đứng im lặng, cả người mặc một bộ quân phục màu xanh đậm.

Trong lúc vô tình Bạc Băng nhìn thoáng qua, ngực cô như bị va chạm mãnh liệt.

Chờ cô chớp mắt vài lần, xác định đó có phải là bóng dáng cô thường thấy trong giấc mộng mỗi đêm hay vẫn là ảo giác, thì người đó đã xoay người, để lại trong cô là bóng lưng rất giống với một người.

Rất giống, biết rõ không phải anh, cô còn lặng lẽ bước đến cửa, ngắm nhìn rất nhiều lần…

Khí chất trầm lắng, được phối với bộ quân phục màu xanh, hơn nữa trên vai mơ hồ còn có dấu sao và đường gạch thẳng.

Không cần thấy khuôn mặt, chỉ với bóng dáng ấy cũng đủ nói lên rằng người đàn ông đó có sức hấp dẫn lớn đến như thế nào.



Khi ly biệt, bên cạnh anh có một người vợ, là anh có nỗi khổ tâm không thể nói thành lời…

Khi gặp lại, anh thấy cô mặc một chiếc áo cưới trắng tinh khôi và bên cạnh còn có một người đàn ông khác…

Cô có biết nguyên nhân gì khiến cô và anh đã từng đánh mất nhau không??

Có cơ hội, anh sẽ nói cho cô biết!

Ngoại truyện 1: Ba năm sauPark 1:

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Chính Thần nghiêm trang đứng vững, anh nhắm mắt bên phải, xác định trúng mục tiêu, sau đó bóp cò súng, bắn liên tục mười phát.

Máy tính tự động thông báo điểm số – Chín mươi chín điểm.

Anh tháo chiếc tai phone xuống, buông khẩu súng trong tay ra, khẽ nhíu mày.

“Thế nào? Tâm trạng không tốt à?” Trịnh Vỹ bên cạnh có phần kinh ngạc.

Diệp Chính Thần tùy tiện trả lời một tiếng: “Vâng!”, rồi ngồi xuống ngay chiếc ghế sofa bên cạnh ở khu nghỉ ngơi, tay anh xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

Diệp Chính Thần nghĩ là do tính tình của anh không tốt, nhưng thật sự là tâm trạng của anh đang rất tệ. Cứ nghĩ rằng đến trường bắn chơi đùa một chút có thể giảm bớt sự khó chịu trong lòng, nhưng anh không hề nghĩ đến rằng ngay cả khi nhắm bắn, anh cũng không thể tập trung tinh thần.

Trịnh Vỹ lấy hai ly nước, một ly đặt lên bàn trước mặt Diệp Chính Thần, sau đó ngồi lên ghế sofa đối diện: “Lại cãi nhau với bố cậu à?”

“Không có. Một tháng rồi em không về nhà.”

Một vài cô gái trẻ tuổi bước qua, ánh mắt dừng lại trên hai người đàn ông có diện mạo hơn người. Họ lập tức nở nụ cười duyên dáng, cố ý tỏ vẻ đỏng đảnh, phô bày ra dáng người hấp dẫn của mình.

Trịnh Vỹ ngẩng đầu ngắm nhìn các cô gái vài lần, Diệp Chính Thần bên cạnh thì cầm cốc nước lên, uống một hớp nhưng từ đầu đến cuối không hề giương mắt nhìn qua, dù chỉ một lần.

Phụ nữ ư? Khi còn trẻ, lúc nhàn rỗi anh còn có thể chơi đùa vô vị với bọn họ một chút để tìm chút thú vui giải tỏa sự cô đơn trong lòng.

Nhưng hiện giờ, có lẽ chỉ có một người phụ nữ duy nhất mới có thể khiến anh có hứng thú mỗi khi nhắc đến.

Nhớ đến người phụ nữ đó, Diệp Chính Thần bất giác xoa xoa hai má của mình, anh uống một ngụm nước. Tính cách của cô vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn nóng nảy như vậy!

“Đi thôi, anh với cậu đi uống một chút đi. Anh nghe nói có một nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên rất ngon, còn món mỳ cay Thành Đô hương vị cũng khá tuyệt!”

Diệp Chính Thần không nói gì chỉ đứng dậy rời khỏi trường bắn, Trịnh Vỹ ngẩn ngơ không hiểu gì, bước vội đuổi theo Diệp Chính Thần.

Trịnh Vỹ nghĩ Diệp Chính Thần sẽ trực tiếp lái xe đến nhà hàng vừa nói, nhưng không ngờ Diệp Chính Thần lại lái xe đến một ngã ba ở một con phố nhỏ, rồi dừng lại.

“Vụ án ở Nam Châu điều tra đến đâu rồi?” Diệp Chính Thần hỏi.

“Không có gì mới. Gã họ Ấn kia đã khai ra toàn bộ, họ Lưu tham ô, số tiền tham ô vẫn chưa điều tra đến, nhưng tra ra là hắn ta ở Bắc Kinh và Thượng Hải có vài khu nhà cao cấp… Còn có một số của cải khác, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bắt người rồi.” Họ Ấn trong lời nói của Trịnh Vỹ là Ấn Chung Thiêm, còn gã họ Lưu còn lại là Phó thị trưởng thành phố Nam Châu.

“Hắn ta có thể bị phán bao nhiêu năm?”

“Hắn không tham dự việc chia số tiền tham ô, lại chủ động khai báo những chứng cứ vô cùng xác thực, xem như cũng có biểu hiện lập công. Nếu hiểu rõ về tội trạng của hắn, chắc là sẽ không phán lâu lắm, có thể sẽ hoãn thi hành án phạt.” Trịnh Vỹ nhìn Diệp Chính Thần đang trầm tư, cuối cùng cũng hiểu từ xưa đến nay Diệp Chính Thần như rồng hiện đầu chứ không hiện đuôi, luôn luôn bận rộn nhưng vì nguyên nhân gì lại trích ra một ít thời gian đến trường bắn với mình.

Thì ra là vì vụ án ở Nam Châu.

“Thế nào, tình cũ của cậu mở miệng cầu xin cậu giúp đỡ à?” Trịnh Vỹ cười nói.

“Ừ.” Diệp Chính Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hầu như ai đi ngang qua cũng nhìn chiếc xe của anh vài lần, sau đó lại liếc nhìn biển số xe, cuối cùng còn ngoái đầu nhìn chiếc xe một lần nữa.

Thỉnh thoảng có một vài cô gái đẹp lướt qua, tò mò liếc mắt nhìn một vài lần vào cửa kính tối om của xe, muốn xác định xem chủ nhân của chiếc xe này là người như thế nào.

Bỗng nhiên anh rất muốn biết, nếu cô đi qua xe của anh, biểu tình sẽ như thế nào, có bày ra vẻ mặt khinh thường mà nói: “Xấu chết đi được” hay không.

Trịnh Vỹ nói: “Xem ra những tin tức anh tung ra đã có hiệu quả, phụ nữ cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn!”

“Vị hôn phu đang gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, không có người phụ nữ nào có thể bình tĩnh được.” Diệp Chính Thần đã sớm đoán được cô sẽ lo lắng đến mức không chịu nổi, muốn tìm cách để cứu người. Chỉ là anh không nghĩ tới, năm đó cô dùng lí trí để dứt khoát, gần như khiến anh phát điên, vẫn luôn kiên trì giữ vững lập trường…

Bây giờ, cô lại vì Ấn Chung Thiêm mà chuyện gì cũng chấp nhận làm, ngay cả việc lên giường với đàn ông cũng chấp nhận.

Yêu là như thế nào, lại có thể khiến cho cô đánh mất lý trí, buông bỏ toàn bộ nguyên tắc và lòng tự trọng của bản thân!



Nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đi tới, Diệp Chính Thần ngồi thẳng, ánh mắt anh chăm chú nhìn thân ảnh đang bước đi của cô.

Cô đã thay một bộ áo váy màu đen, đoan trang nhưng cũng không kém phần thanh lịch. Nhưng mà lớp trang điểm mỏng vẫn không thể nào che giấu được gương mặt đang tái nhợt và tiều tụy của cô.

Ánh mắt hoảng hốt của cô không thể giấu được vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy cô, trái tim anh bỗng nhiên lại âm ỉ đau đớn rồi co rút từng trận…

Nếu hôm qua anh thấy được vẻ mặt hốc hác này của cô, anh chỉ sợ, cho dù như thế nào, anh cũng không thể xuống tay được!

Diệp Chính Thần nhất thời thất thần, không cẩn thận ấn trúng còi xe.

Theo phản xạ, cô quay đầu về hướng phát ra tiếng còi, nhìn về phía anh, chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi, sau đó cô nhanh chóng quay đầu sang hướng khác…

Anh như lại được nhìn thấy đã thật lâu thật lâu trước kia, vào một ngày đông ấm áp.

Có một cô gái mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, đứng ở ban công. Làn da cô ấy trắng như tuyết, gương mặt rạng rỡ như pháo hoa. Áo ngủ mỏng manh tung bay, dáng người lung linh lúc ẩn lúc hiện…

Cô duỗi thẵng hai tay, mỉm cười đón lấy những tia nắng mắt trời ấm áp.

“Nha đầu!” Anh gọi cô.

Cô chợt quay đầu lại, gương mặt tươi cười vui vẻ ấy của cô vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của anh…

“Sư huynh, chào!”

Tình yêu năm đó, lưu lại cho anh rất nhiều ký ức khó có thể quên, trong đó đương nhiên bao gồm…

Lúc anh mạnh mẽ mà tiến sâu vào cơ thể cô, khoái cảm long trời lở đất khiến anh hoàn toàn chìm vào bể trầm luân. Khi đó, cô đau đớn ngẩng đầu, mạnh mẽ cắn môi dưới, mái tóc đen huyền trải dài trên da thịt cô, nước mắt chảy xuống hai má…

Nhưng mà, điều mà anh nhớ rõ nhất, vẫn là nụ cười ngọt ngào và câu nói ấm ấp nhất: “Sư huynh, chào!”

Nếu anh sớm biết rằng bản thân mình không thể kiềm chế được, càng ngày càng lún sâu thì anh nhất định sẽ không vì bất kì một nguyên nhân nào mà cố ý đến gần cô…

Park 2:

Diệp Chính Thần thất thần nhìn vào con đường nhỏ dành cho người đi bộ cách đó không xa lắm. Tay anh vô thức để trên vô lăng không ngừng siết chặt, giống như đang cố gắng hết sức để khống chế sự kích động của bản thân không cho phép mình đuổi theo cô gái đó.

Hai mươi mấy năm qua trong trí nhớ của Trịnh Vỹ, anh chỉ thấy phụ nữ bên cạnh Diệp Chính Thần như những chiếc lồng đèn kéo quân, làm người khác hoa cả mắt. Chứ chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy chỉ đứng ở xa ngắm nhìn một người phụ nữ như vậy, mong muốn mà không thể có được.

Nhìn theo ánh mắt của Diệp Chính Thần, không ngoài dự đoán của Trịnh Vỹ, anh thấy được một người con gái xinh đẹp mang nét u buồn. Vẻ ngoài thuần khiết, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt tuyệt đẹp, gương mặt cô ấy có ba phần hốc hác, bảy phần mang nét đẹp lạnh lùng. Nếu Trịnh Vỹ nhớ không lầm, người con gái này chính là Bạc Băng – Mối tình đầu của Diệp Chính Thần, hay nói cách khác đây là cô gái đầu tiên Diệp Chính Thần chính thức tuyên bố thừa nhận là bạn gái cậu ấy.

Trịnh Vỹ chợt nhớ về một ngày đầu mùa xuân của ba năm trước.

Lúc đó anh đang tán tỉnh phụ nữ đến thời khắc quan trọng, thì Diệp Chính Thần điện thoại cho anh, không hỏi anh có đang rảnh rỗi hay không mà vội vàng nói: “Em đang ở khách sạn X, thuê phòng lớn số Y, anh đến đây làm vài ly với em…”

Chết tiệt! Trịnh Vỹ không nhịn được mà thầm nguyền rủa một tiếng. Sau đó, anh không chần chừ mà bỏ lại cô gái xinh đẹp nào đó ở cửa khách sạn, vội vàng lái xe đi.

Anh nhớ không rõ mình đã vượt qua bao nhiêu cột đèn đỏ, lái ngược chiều mấy ngã tư đường, Trịnh Vỹ lái xe bằng tốc độ kỳ tích, xe lao như “gió bão” lập tức chạy đến khách sạn Diệp Chính Thần vừa nói.

Trong phòng lớn của khách sạn, ngoại trừ Diệp Chính Thần chưa thấy mặt đâu, còn vài người bạn khác, đều là anh em chơi thân với nhau từ nhỏ. Mọi người đã vào bàn, duy nhất chỉ có chỗ ngồi của Diệp Chính Thần là vẫn còn trống.

Thức ăn đã được chuẩn bị xong, mọi người vẫn chưa cầm đũa, vẫn đang còn chờ cậu ấy.

Trịnh Vỹ vừa thấy Diệp Chính Thần, cơn tức giận của anh dâng lên, đi đến bên cạnh đấm một đấm vào cậu ấy, dùng lực đến chín phần, Diệp Chính Thần không hề né trách, bờ vai rắn chắc bị trúng một quyền.

Sau khi đấm xong, Trịnh Vỹ không hề thương tình chút nào mà bổ sung thêm một câu: “Cậu còn mặt mũi mà trở về à, chết ở bên ngoài cũng được!”

Diệp Chính Thần chỉ nở nụ cười mà không nói gì cả, dường như đã quá quen với sự tiếp đãi long trọng kiểu này.

Trịnh Vỹ và Diệp Chính Thần quen biết nhau từ nhỏ, cùng lớn lên trong một đại viện, đã từng cùng nhau mặc chung một chiếc quần, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tán gái, cùng nhau trộm súng, đương nhiên kết quả là cũng cùng nhau bị phạt… Tóm lại, ngoại trừ không cùng cưới một cô vợ, còn mọi việc khác họ đều cùng nhau làm.

Một năm sau khi Diệp Chính Thần tốt nghiệp đại học, bỗng nhiên cậu ấy nói, bố cậu ấy chấp nhận cho cậu ấy đi đào tạo chuyên sâu, muốn có một tấm bằng bác sĩ cho vui. Sau đó thì cậu ấy biến mất hoàn toàn, điện thoại cũng không mở máy.

Từ đó về sau, Trịnh Vỹ đều có thói quen, hai mươi tư giờ đều mở điện thoại.

Vì nghĩ rằng Diệp Chính Thần có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.

Nói đến người nào đó thì không ai có thể so sánh được. Gọi điện thoại cho anh cũng không thèm hỏi anh đang làm gì, có thời gian hay không, chỉ nói ngắn gọn vài câu: “Em đã trở về, đã định nơi ăn chơi, không say không về!”

Trịnh Vỹ đương nhiên phải mắng cho cậu ấy một trận rồi, mắng đủ rồi ngay sau đó anh lại lập tức gạt tất cả các công việc quan trọng sang một bên, tìm một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên, cùng Diệp Chính Thần uống say đến mức không còn biết gì mới hài lòng.

Cũng giống như hôm nay.

Trịnh Vỹ vừa ngồi xuống, uống một hơi những ba ly rượu trắng cùng Diệp Chính Thần, tâm trạng nhất thời sảng khoái hẳn lên nói: “Không biết vì sao hôm nay cậu lại rảnh mà hiện ra mời mọi người tụ họp?” Trịnh Vỹ hỏi.

“Không phải em mời.” Diệp Chính Thần dõng dạc nói: “Anh Ngũ kết hôn không báo cho em biết, nên em cho anh ta cơ hội nâng ly để đền bù cho em.”

“Cậu còn không biết xấu hổ, cậu là người đầu tiên mà tôi điện thoại, nhưng cậu lại không mở máy!” Nhắc tới điều này, anh Ngũ liền cầm ly rượu lên: “Năm năm nay, mỗi ngày tôi đều ngủ không yên, luôn trông mong khi nào cậu mới mở máy, để còn bổ sung tiền mừng cho tôi!”

“Tiền mừng?” Diệp Chính Thần nhanh nhóng hiểu: “Nói đi, cái gì của em làm cho anh ngày đêm nhớ thương đến mức ngủ không yên?”

Đôi mắt của anh Ngũ đột nhiên sáng lên: “Còn hỏi nữa sao, đương nhiên là biển số xe của cậu.”

Mọi người đều thán phục: “Thực là TMD(1), cái biển số xe đó có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được. Nơi khác không nói, nhưng nếu chạy ở Trung Quốc, tuyệt đối sẽ không có một cảnh sát giao thông nào dám chặn đường!”

(1) TMD: Một câu chửi tục tùy tình cảnh có nghĩa tương tự như con bà nó, con mẹ nó, mụ nội nó

“Được!” Diệp Chính Thần nói một cách hùng hồn: “Anh lấy xe của em chạy đi, thủ tục làm rất đơn giản!”

“Tôi không khách khí đâu nha.”

Chuyện này như ngầm nhắc nhở Trịnh Vỹ, anh nhân cơ hội nói: “Để đề phòng khi anh kết hôn không tìm thấy cậu, giờ cậu thanh toán tiền mừng trước đi, khỏi phải để anh nhớ thương.”

Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc anh một cái: “Tìm không thấy em thì đừng kết hôn! Khi nào tìm được em thì hẵng kết hôn!”

Trịnh Vỹ không nói được gì, cùng là anh em, vì sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ!



Chỉ chưa đến một giờ mà vài bình rượu trắng đã hết sạch.

Mọi người ai cũng ngà ngà say, sau đó lại hào hứng kể về những câu chuyện lạ hoặc thú vị mà họ biết. Diệp Chính Thần thì chỉ im lặng lắng nghe, thường xuyên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay của mình.

“Có việc gấp sao?” Trịnh Vỹ ghé sát vào người Diệp Chính Thần hỏi.

“Không có.” Cậu ấy buông cổ tay xuống, nói muốn ăn mỳ cay Thành Đô, nhất định phải ăn một bát.

Mới ăn được một miếng, cậu ấy lại đẩy bát mỳ sang một bên, ra vẻ không hợp khẩu vị.

Trịnh Vỹ nghiên cứu kĩ cậu bạn thân đang có điểm khác thường của mình, trong lúc vô tình, anh thấy ví tiền của cậu ấy hé ra một nửa. Tiền trong ví không được sắp xếp ngăn nắp, da ví đã nhàu thành nếp, một góc ví đã bị bạc màu.

Ví tiền này là quà mà Trịnh Vỹ đã tặng Diệp Chính Thần nhân dịp cậu ấy đỗ vào Viện y học mấy năm trước. Tính ra cũng đã được bảy năm, nếu so với bản tính phá gia chi tử của Diệp Chính Thần, bảy năm không đổi ví tiền đúng là một kỳ tích.

Trong lòng Trịnh Vỹ cảm thấy nóng lên, thuận tay rút ví tiền trong túi Diệp Chính Thần ra, lật đi lật lại nhìn, sau đó mở ra.

Điều làm cho Trịnh Vỹ bất ngờ nhất là trong ví tiền của Diệp Chính Thần lại hé ra bức ảnh chụp của một cô gái. Hơn nữa bức ảnh có vẻ như là được chụp lén.

Trong ảnh, cô gái đó nghiêng người đứng trên cầu Togetsukyo, đang say sưa nhìn về phía đồi núi phủ đầy lá phong. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ tung bay trong gió, ánh mắt trong suốt tựa như một dòng nước màu xanh biếc…

Trịnh Vỹ thưởng thức phụ nữ luôn luôn bắt đầu từ dáng người.

Cô gái trong ảnh mặc một bộ váy ngắn theo phong cách ngày lạnh, khoác thêm một chiếc áo gió màu vàng bên ngoài. Một làn gió thổi qua, vẽ ra những đường cong cực kì gợi cảm của cô ấy. Đôi tất chân màu đen lại càng làm nổi bật đôi chân thon dài cân đối. Ngắm nhìn dáng người xong, Trịnh Vỹ lại thưởng thức đến diện mạo, gương mặt xinh đẹp, tỏa sáng rạng rỡ trong nắng, khung xương tinh tế, làm cho người khác có một loại cảm xúc không thể nói nên lời.

“Cô gái này không tệ nha! Giới thiệu cho anh đi!” Trịnh Vỹ vừa thấy phụ nữ đẹp, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

“Miễn đi!” Diệp Chính Thần giật lại ví tiền, vuốt ve bức ảnh trong lòng bàn tay: “Đây là bạn gái của em.”

Bỗng chốc, không khí sôi nổi trong bàn tiệc bỗng nhiên không có một tiếng động, tiết mục ngắn của anh Ngũ cũng phải tạm hoãn lại một nửa.

Ánh mắt mọi người đồng loạt lướt qua, dường như đang xác định câu nói nghiêm túc ngốc nghếch vừa rồi có đúng là chính miệng Diệp Chính Thần nói ra hay không.

Để thỏa mãn lòng hiếu kì của mọi người, Trịnh Vỹ có lòng tốt hỏi lại một lần nữa: “Cậu nói gì thế? Cô gái này là… Bạn gái của cậu?”

“Vâng!” Để chứng minh với mọi người đầu óc của mình không chỉ ngốc nghếch thôi, mà thật sự còn bị phá hủy, Diệp Chính Thần tiếp tục nói: “Anh có biết cửa hàng nào bán đồng hồ thương hiệu Hải Âu không? Em định đặt họ một cặp đồng hồ tình nhân, càng nhanh càng tốt.”

“Hải Âu?” Trịnh Vỹ như suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra là thương hiệu đồng hồ này đã vô cùng lỗi thời: “Thương hiệu này vẫn còn sao?”

“Có, hôm nay em có đến cửa hàng tổng hợp để xem, nhưng không có kiểu dáng nào vừa ý.”

Có người hỏi: “Đại thiếu gia Diệp, cậu đang đùa với chúng tôi đấy à?”

Diệp Chính Thần nghiêm túc trả lời: “Em nói thật đấy.”

Yên lặng được một lát, mọi người bỗng phá lên cười to, giống như vừa nghe được một một mẩu chuyện cười vô cùng thú vị.

Bản thân Trịnh Vỹ cũng cảm thấy chuyện này rất buồn cười.

Ai cũng biết con người của Diệp Chính Thần, dẫu có tàn phá muôn ngàn đóa hoa, thì ngay cả cánh hoa cũng không dính được vào người cậu ấy. Phụ nữ trong mắt cậu ấy, chỉ đơn thuần là phụ nữ, ngoài ra không là gì khác.

Cho dù thấy cậu ấy đứng cùng một người phụ nữ ở cửa phòng bệnh viện phụ sản, cậu ấy cũng sẽ bình tĩnh đến mức không thể nào bình tĩnh hơn nữa mà nói rằng: Họ không có quan hệ gì hết.

Trong lời miêu tả của Dụ Nhân: Diệp Chính Thần đã từng trải qua vô số lần yêu đương với phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thật lòng yêu bất kì một người phụ nữ nào.

Nhớ đến Dụ Nhân, Trịnh Vỹ không nhịn được mà cảm thán trong lòng.

Có thể nói Dụ Nhân và Diệp Chính Thần là đôi kim đồng ngọc nữ, rất nhiều người quen biết đều mong rằng “Lương duyên vàng ngọc” này sẽ sớm được thành đôi.

Đáng tiếc, dường như cậu ấy đều dính với tất cả các cô gái đẹp nhất nhì trong viện y học, ít nhất một lần, chỉ ngoại trừ Dụ Nhân…

Không ai biết vị công tử phong lưu này đã dùng phương thức nào để khiến Dụ Nhân từ đầu đến cuối đều tin chắc rằng: “Em sẽ là trạm dừng cuối cùng của anh.”



Nửa đêm, Trịnh Vỹ lái xe đưa Diệp Chính Thần về nhà.

Xe phóng cực nhanh, tiếng gió gào thét xuyên thấu mang tai.

Nhìn về phía trước, ngoại trừ những ngọn đèn nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Uống say được tám phần, Diệp Chính Thần lại lấy ví tiền để thanh toán, vừa mở ra, khóe miệng lại lộ ra một chút sự dịu dàng mà không ai có thể phát hiện được.

Trịnh Vỹ vừa nhìn thoáng qua, suy nghĩ bỗng nhiên trầm xuống, có rất nhiều việc anh nghĩ mà không hiểu, suy nghĩ mãi mà vẫn không thông…

Suy nghĩ cẩn thận, anh mới mở miệng hỏi: “Togetsukyo, được đúc bằng xi măng cốt thép, chiếc cầu bằng gỗ, đứng ở trên cầu có thể tha hồ mà ngắm lá phong ở Arashiyama… Anh đã từng đến đó một lần, có ấn tượng rất sâu sắc.”

Diệp Chính Thần bất ngờ, cơ thể bỗng nhiên đông cứng.

Trịnh Vỹ lắc đầu, xúc động nói: “Hồng nhan, quả nhiên… Họa thủy!”

Park 3:

Một âm thanh rất lớn của tiếng chuông di động vang lên, kéo Trịnh Vỹ đang suy nghĩ miên man về với thực tại, rồi dần chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.

Diệp Chính Thần lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình, gương mặt không chút biểu cảm nào trả điện thoại về chỗ cũ.

Sau một phút tạm dừng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng chuông vô cùng lớn, Trịnh Vỹ không thể nhịn được mà xoa lỗ tai đề nghị: “Nếu cậu không nhận điện thoại, chắc lỗ tai tôi điếc mất.”

Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc Trịnh Vỹ một cái, ngón tay đặt trên màn hình trượt nhẹ, đặt điện thoại bên tai: “Có việc gì sao?”

“Ngày mai là sinh nhật bố em.” Phong cách nói chuyện của Dụ Nhân trước giờ vẫn như vậy, cô chỉ nói một nửa, một nửa còn lại hiển nhiên là cô ta muốn người nghe tự hiểu.

Day day trán, suy tư một lúc, Diệp Chính Thần nói: “Ngày mai tôi có việc bận rồi, không có thời gian rảnh.”

“Quà tặng…”

“Tôi biết rồi.”

Diệp Chính Thần nghĩ Dụ Nhân đang nhắc nhở mình, sau đó Dụ Nhân còn nói: “Bố em nói ông ấy rất thích uống rượu được ngâm ba mươi năm của ông Bạch, anh có biết nơi nào bán không?”

“Ừm.”

“Buổi tối em qua lấy.”

“Cũng được.”

Không có lấy một câu nói thừa Diệp Chính Thần lập tức dập điện thoại.

Mặc dù chỉ vô tình nghe trộm, nhưng vì không gian đóng kín khiến cho cuộc đối thoại rất dễ lọt vào lỗ tai có khả năng nghe cực tốt của Trịnh Vỹ.

“Ba mươi năm của Ông Bạch? Bố vợ cậu thật khó hầu hạ!” Trịnh Vỹ cố ý nói hai chữ “bố vợ” vô cùng rõ ràng.

Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc Trịnh Vỹ một cái, không nói gì, ánh mắt chuyển hướng nhìn về nơi có bóng hình xinh đẹp sắp biến mất ở góc đường.

Không đạt được hiệu quả như mong muốn, Trịnh Vỹ tiếp tục trêu trọc người nào đó: “Khi nào cậu có thời gian rảnh thì mang Diệp phu nhân theo họp mặt đi, đã lâu rồi anh không gặp cô ấy, cứ tưởng cô ấy…”

Một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người Trịnh Vỹ, còn lạnh hơn cả tảng băng ngàn năm.

“Anh còn nói thêm một chữ nào nữa, em sẽ ném anh xuống xe.”

“Anh đây chỉ là vô cùng tò mò, không biết bọn họ đã dùng phương pháp gì để khiến cho cậu ký tên vào bản thỏa thuận hôn nhân…”

Trịnh Vỹ không chỉ đơn thuần trêu chọc người nào đó nữa, mà anh còn hy vọng có thể nghe được đáp án từ miệng Diệp Chính Thần, hoặc đúng hoặc không.

Mà cậu ấy, thà chết cũng không nói nửa lời.

Đối với vấn đề này, Trịnh Vỹ quả thực đã suy nghĩ cả trăm lần cũng không thể nào lý giải được. Làm anh em đã hơn hai mươi năm, tính cách của Diệp Chính Thần anh hiểu rõ nhất, thà chết chứ không chịu khuất phục. Có thể khiến cho cậu ấy cưới một người phụ nữ cậu ấy không yêu, ngoại trừ việc đem cậu ấy ra đánh thành kẻ ngốc.

Đạp ga thật mạnh, chiếc xe dũng mãnh tăng tốc, lao thẳng về phía trước.

Lo lắng cho bản thân vì dù sao cũng là con trai độc nhất trong gia đình, vẫn chưa cưới vợ, có con nối dõi, Trịnh Vỹ đành phải dừng lại đúng lúc, thay đổi đề tài: “Vị hôn phu của người tình cũ, cậu muốn anh xử lý thế nào?”

Dễ nhận thấy, đề tài này rất có sức hấp dẫn, Diệp Chính Thần lập tức nói: “Anh tung ra một chút tin tức, nói rằng hắn đã thừa nhận có tham gia chia số tiền tham ô, ít nhất cũng sẽ bị phán sáu hoặc bảy năm tù.”

“Sáu hoặc bảy năm?” Trịnh Vỹ như hiểu ra ý đồ sâu xa của Diệp Chính Thần: “Cậu muốn cô ấy đến cầu xin cậu?”

Khóe môi Diệp Chính Thần giật nhẹ, nói một câu có hàm ý rất sâu xa: “Đương nhiên, một lần làm sao đủ…”

***

Hơn tám giờ tối, Diệp Chính Thần cầm hai bình rượu trở về nơi ở cũ.

Lúc vừa mới về nước, việc cần làm rất nhiều, không có thời gian để tìm nhà mới cho nên trước khi xuất ngoại, bố anh tạm thời mua cho anh một căn hộ. Lúc đó, trong phạm vi xung quanh, đây là căn nhà cao tầng đồ sộ nằm lẻ loi một mình, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, nơi đây đã chìm ngập trong vô số tòa nhà cao tầng xung quanh.

Anh bước vào cửa, buông chìa khóa xuống, bật đèn, thuận tay đặt hai bình rượu cạnh góc cửa, cởi áo khoác ngoài, treo lên.

Ba căn phòng trong một không gian, mặc dù được thiết kế theo phong cách cổ xưa, có chút đơn điệu, nhưng căn phòng của anh vẫn sạch sẽ như cũ, đó là thói quen nhiều năm không thay đổi được.

Đi đến bên cửa sổ, một dãy ánh sáng nhiều màu sắc thu vào tầm mắt anh. Có lẽ là ở nước ngoài đã lâu, dù lớn lên ở thành phố này nhưng anh vẫn cảm thấy có chút xa lạ, không còn nhìn thấy đại viện thâm trầm năm xưa, cũng không còn nhìn thấy những vùng lớn màu xanh lá cây sống động

Rất nhiều ký ức đã bị vùi lấp trong trí nhớ lại hiện ra.

Anh bỗng nhiên nhớ đến căn nhà trọ thấp bé ở Osaka, nhớ đến rất nhiều người bạn tốt, còn có cây anh đào lãng mạn ngoài ban công…

Khi có gió, hoa anh đào lại rơi rải đầy trên ban công…

Một năm đó, cũng vào mùa đó… Cánh hoa bị gió mưa thổi tung bay, còn có một người, có tình yêu dù ngắn ngủi nhưng lại vô cùng rực rỡ.

Ba năm qua, anh mỗi ngày đều chờ mong thời gian trôi qua thật nhanh, chờ mong giây phút anh được khôi phục.