Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 19: Trong đêm mưa lớn




Nghe đến cái tên ấy, Bạc Băng vội vàng bước nhanh hơn, đến gần hơn một chút, cô nghe thấy Tanaka Yuko nói: “Anh Chính Thần, em đã đến Viện y học tìm anh rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không gặp được anh.”

Phụ nữ Nhật Bản ít khi xưng hô với đàn ông như vậy, chỉ trừ khi quan hệ của họ đặc biệt thân mật.

Diệp Chính Thần mỉm cười đáp: “Gần đây anh rất bận, tìm anh có việc gì sao?”

“Vâng.” Cô gái lấy từ trong chiếc túi xách ra một chiếc túi gấm nhỏ có thêu hoa văn tinh xảo màu đỏ: “Đây là lá bùa mà em đã đến chùa Kiyomizu để xin giúp anh, anh hãy tặng cho cô ấy, cô ấy sẽ hạnh phúc suốt đời…”

“Cám ơn” Diệp Chính Thần giơ tay nhận lấy chiếc túi, quay lại nhìn cô, sau đó lại cất chiếc túi đi.

“Ryou đã vào được trường đại học Kyoto, bố của em cũng đã chấp nhận để em và anh ấy qua lại, anh Chính Thần, cám ơn anh!”

“Đừng quên mời anh uống rượu mừng nhé.”

“Đương nhiên.”

Nam sinh viên trẻ tuổi tên Ryou cúi đầu chào Diệp Chính Thần, cung kính cúi người hơn 90 độ: “Cám ơn”

“Không cần cám ơn tôi, cậu đối xử tốt với Yuko là được rồi, cô ấy đã vì cậu mà rơi không biết bao nhiêu nước mắt…”

Nam sinh viên trẻ tuổi không ngừng cúi đầu: “Em biết rồi, em sẽ đối xử tốt với cô ấy.”



Trên đường đi, Bạc Băng nghe chị Phùng và một số bạn nữ nói chuyện mới hiểu rõ sự việc.

Thì ra, giáo sư Tanaka rất thích Diệp Chính Thần, ông ấy muốn giới thiệu con gái của ông cho anh. Tanaka Yuko đã có bạn trai được hai năm, giáo sư Tanaka ép buộc bọn họ chia tay, muốn cô ấy tìm hiểu Diệp Chính Thần.

Sau khi Diệp Chính Thần biết chuyện này, hôm đi Tokyo với Tanaka Yuko, anh đã âm thầm hẹn Ryou, để cả hai có cơ hội và thời gian để thổ lộ hết tình cảm của mình, anh còn nói với giáo sư Tanaka là anh đã có bạn gái, tình cảm hiện nay rất tốt.

Bạc Băng lặng lẽ nhìn Tần Tuyết, lúc này, cô ấy đang nhìn cảnh vật đang lướt qua như bay ngoài cửa sổ, sắc mặt càng ngày càng trắng, trắng bệch!

“Giáo sư Tanaka tại sao lại như vậy chứ.” Lăng Lăng nói.

“Em đừng nghĩ Diệp Chính Thần là một đại thiếu gia bình thường, chị nghe anh Phùng nói, thân thế cậu ấy không phải là một người đơn giản, mới đến Nhật Bản được hai năm, nhưng rất có thế lực ở Nhật Bản, hội người Hoa ở khu phố Shinjuku đặc biệt rất nể mặt cậu ấy… Em phải biết rằng, hội người Hoa ở Shinjuku không dễ đụng đến, tổ chức Yamaguchi ở Nhật Bản có thể lực lớn như vậy, từ trước đến nay hai bang hội nước sông không phạm nước giếng.”

“Không phải chứ, thân thế của anh ta là gì vậy?”

“Không biết, cậu ấy chưa bao giờ nói. Nhưng khẳng định là rất quyền thế.”

“Vậy tại sao anh ta lại học y ở đây?”

“Có lẽ là do sở thích cá nhân, cậu ấy nói ở đây chơi đùa năm năm, sau đó trở về làm việc đại sự.”

Bạc Băng lén nhìn về phía Diệp Chính Thần, cuối cùng anh là người như thế nào, có đến mấy tháng ở cùng nhau nhưng vì sao cô vẫn không hiểu về anh một chút nào.

***

Dãy núi Rokko ở Kobe, nổi tiếng đã lâu, được xưng là cảnh đêm vịnh Kobe đáng giá “Mười triệu đô”.

Vừa đi được ba mươi phút, cả đoàn đã leo được hơn nửa đường lên đỉnh núi, Lăng Lăng nói: “Cái này mà cũng gọi là núi? Cao không bằng một nửa núi Thái Sơn.”

Bạc Băng lau mồ hôi trên trán: “Đừng nói núi Thái Sơn, lấy bất cứ ngọn núi nào ở Tứ Xuyên ra so sánh cũng đều cao hơn nó…”

Chị Phùng quay đầu lại: “Chúng ta nên thông cảm cho nguồn tài nguyên thiên nhiên ít ỏi của người Nhật. Mỗi ngày biển đều lấn phần đất liền, có thể giữ lại một ngọn núi cho chúng ta xem cảnh đêm, là đã tốt lắm rồi.”

Bạc Băng và Lăng Lăng cùng nhau gật đầu, quốc gia người ta đã thiếu tự tin, mình cũng không nên xem thường người ta.

Đi tiếp vài bước, Lăng Lăng bỗng nhiên ở phía sau giật nhẹ vạt áo Bạc Băng: “Anh chàng đẹp trai sát vách phòng cậu đang nhìn cậu kìa.”

Bạc Băng ngẩng đầu, núi non uốn lượn, cây cối dày đặc, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã thấy Diệp Chính Thần.

Anh đang đứng ở một chỗ cao, vạt áo sơ mi của anh bay phấp phới trong gió, cô có thể đọc được vẻ mặt của anh lúc này, nhưng điều mà cô cảm nhận được chỉ là sự hờ hững của anh mà thôi.

“Tiểu Băng, anh ta nhất định rất thích cậu.” Lăng Lăng khẽ nói.

“Anh ấy không thích tớ đâu.”

“Dọc đường đi, anh ta đã lén nhìn cậu rất nhiều lần. Khi áo của cậu vương trên nhánh cây, khi cậu khẽ kêu, anh ta lập tức quay đầu nhìn cậu…”

Bạc Băng cười, đối với việc này cô không biết nên nói thế nào.

“Tiểu Băng.” Lăng Lăng cười đẩy đẩy người cô: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm yêu đơn phương của tớ ra để nói với cậu, anh ta chắc chắc thầm thích cậu.”

“Cậu đã từng thầm thích một người à? Tại sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến.”

Lăng Lăng cười, nụ cười gượng gạo có phần cô đơn: “Anh ấy là giáo sư của tớ.”

“Tình cảm thầy trò? Rất lãng mạn nha!”

“Đúng vậy, rất lãng mạn…” Lăng Lăng không nói nhiều, rồi cố tình chuyển sang chủ đề còn dang dở: “Cho người ta một cơ hội đi, ngàn năm một lần mới gặp được người đàn ông như vậy, bỏ lỡ sẽ rất tiếc.”

“Tớ và anh ấy đã từng… Nhưng bây giờ, bọn tớ chia tay rồi.”

Xác định được vẻ mặt Bạc Băng không phải là nói đùa, Lăng Lăng ngạc nhiên nói: “Không phải chứ, hai người… Chia tay? Cãi nhau sao?”

Bạc Băng lắc đầu: “Không có, bỗng nhiên một ngày, anh ấy nói với tớ: ‘Chúng ta chia tay đi.’ Sau đó thì chia tay luôn.”

“Cậu có hỏi lý do không?”

Bạc Băng thở dài: “Anh ấy không muốn nói, nhưng tớ biết chắc chắn là anh ấy có lý do riêng.”

Bạc Băng không ngốc, cô nhận ra được sự quan tâm của anh, cô biết anh có nỗi khổ riêng, nhưng mà, suy cho cùng anh vẫn là không yêu cô, nếu thật sự yêu một người, dẫu trời có sập xuống, cũng sẽ không bao giờ buông tay!

Leo lên đến đỉnh núi, cả nhóm cùng đi tắm suối nước nóng, suối nước nóng rất lớn, đã có từ rất lâu đời, đó là một trong ba suối nước nóng nổi tiếng nhất Nhật Bản. Mặc dù, đối với dãy núi nổi danh ở Nhật Bản này, Bạc Băng có hơi thất vọng, nhưng ít ra ở đây có suối nước nóng, có rất nhiều ngọn núi xung quanh, và có nhiều cây anh đào tạo thành một dãy rừng, dòng suối nóng lặng lẽ, êm đềm chảy xuôi, đây tuyệt đối là một nơi nghĩ dưỡng tốt nhất khu vực này.

Diệp Chính Thần chi trả toàn bộ các khoảng chi phí dã ngoại cuối tuần cho mọi người trong đoàn, anh chọn khách sạn có suối nước nóng tốt nhất, dừng lại nghỉ ngơi ở đó. Dù sao anh cũng vô cùng khá giả, có rất nhiều tiền, mọi người cũng không khách sáo, mỗi người chọn một gian phòng.

Leo núi suốt một ngày, mọi người ai cũng mệt mỏi, ăn uống no nê, lại đi ngâm mình thư giãn trong suối nước nóng. Ai ai cũng cảm nhận cuộc sống tươi đẹp rồi dần dần say giấc nồng. Duy nhất chỉ có mình Bạc Băng, một mình nằm trên giường, cô nhớ đến thật nhiều ký ức trong mấy tháng qua, không tài nào ngủ được.

Đêm khuya, một mình Bạc Băng đi đến suối nước nóng, ngồi trên thành suối, cô cởi bỏ chiếc áo tơ tằm khoác hờ trên người xuống, nằm ngâm mình trong suối nước đầy những bông hoa màu trắng.

Đầu cô gối lên tảng khoáng thạch phía sau, sự mệt mỏi trong thể xác lẫn tinh thần đều hòa vào dòng nước ấm áp, từ từ tan biến, không bao lâu sau cô ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng không biết mình đã ngâm người ở đây qua bao lâu rồi, Bạc Băng mở to đôi mắt, cô sờ sờ chiếc áo bên cạnh mình.

Chợt có một bàn tay mang chiếc áo đưa đến tay cô.

“Cám ơn.”

Vừa nói xong lời cám ơn, Bạc Băng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô quay đầu nhìn về phía sau. Vừa nhìn thấy gương mặt kia, ngực cô như bị một vật nặng đập mạnh vào, thở không ra hơi.

“Anh, anh… Anh…” Bạc Băng nhìn thấy Diệp Chính Thần, cô ngây người nói vấp liên tục, đơn giản là cô nói không nên lời câu tiếp theo.

“Em có để bụng không nếu anh ngồi đây một lát?” Anh nở nụ cười mơ hồ, trên gương mặt anh, đây là nụ cười đầu tiên không mang vẻ xấu xa.

“Em nói để bụng anh sẽ đi sao?”

Anh ngồi xuống bên thành suối, bàn tay anh phớt nhẹ trong hồ nước nóng, từng dòng nước di chuyển trên tay anh.

Giây phút này, sự trầm tư của anh tựa như dòng suối, không giới hạn mà bao quanh lấy cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống lấy cô.

Bạc Băng rụt thân mình trầm vào nước nóng, làm cho nước ngập qua vai cô. Lưỡng lự một chút, cô lại ngồi thẳng lưng, khiến cho bờ vai trần của cô lộ ra dưới làn nước: “Đúng lúc cùng ngâm nước nóng, nếu anh không ngại, chúng ta cùng nhau tắm đi.”

Diệp Chính Thần giương mắt nhìn cô, dường như anh không tin vào những gì tai anh vừa nghe được, một hồi lâu sau, miệng anh giật nhẹ một chút, đùa cợt nói: “Hay là thôi đi, anh không tin tưởng vào sự tự chủ của bản thân cho lắm.”

Bạc Băng quay mặt, nhìn về phía xa, ngoài kia, ngoại trừ màn đêm âm u vô tận, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Thời gian trôi qua tưởng chừng hơn một thế kỷ, anh mới mở miệng hỏi: “Em hận anh sao?”

“Không hận.”

Yêu quá nhiều, đau cũng quá nhiều, nhưng cô vẫn không hận anh.

Anh nở nụ cười: “Chúng ta có thể làm bạn bè tốt được không?”

“Chúng ta chẳng phải đang là bạn bè sao?”

Khoảng cách của cô và anh rất gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào tay đối phương, dường như Bạc Băng bị một lực hút thật lớn mê hoặc, cô chậm rãi vươn tay, khi tay cô sắp chạm vào tay anh, anh nói: “Nha đầu.”

“Hử?” Bạc Băng giương mắt nhìn anh.

“Em về phòng đi, buổi tối trời lạnh lắm, cẩn thận nếu không sẽ cảm lạnh đấy.”

“Cám ơn!” Bạc Băng chống tay vào tảng đá bên cạnh suối nước nóng từ từ đứng lên, ngay lập tức Diệp Chính Thần cũng xoay người, chính nhân quân tử bây giờ cũng không đủ kiềm chế để làm chính nhân quân tử nữa rồi.

Bạc Băng nở nụ cười chua xót, cô khoác áo lên người, đi chân trần trở về phòng.

Cô không quay đầu nhìn lại, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang dõi theo cô.

Trở về phòng, tâm trạng vẫn chưa kịp ổn định, lòng bàn chân cô lại truyền đến cơn đau kịch liệt. Bạc Băng ngồi xuống, nương theo ánh đèn màu vàng, cô thấy lòng bàn chân cô có rất nhiều vết thương nhỏ, rải rác. Ngâm mình trong suối nước nóng hai giờ, trên lối đi qua con đường nhỏ có rất nhiều mảnh khoáng thạch bén nhọn, nằm rải rác trên mặt đường, chắc là chân cô đã bị những mảnh đá bén nhọn đó cắt phải.

Bạc Băng cố gắng chịu đau đi đến chiếc ba lô, cô muốn tìm một chiếc khăn ướt để lau miệng vết thương, thì thật bất ngờ cô nhìn thấy trong một ngăn nhỏ được che khuất bằng hai lớp vải của ba lô, có một vật gì đó, cô lấy ra thì thấy đó là chiếc túi gấm màu đỏ, mặt trên túi có thêu một chữ hán “Yêu”. Bạc Băng mở túi gấm ra xem, bên trong là một lá bùa, bên trên có rất nhiều văn tự mà cô không thể hiểu được nghĩa.

Nếu cô nhớ không lầm, đây rõ ràng là lá bùa tình yêu ở các ngôi chùa.

Bạc Băng bất chợt nhớ đến chiếc túi Tanaka Yuko đã đưa cho Diệp Chính Thần, cô còn nhớ rõ câu nói của cô ấy: “Đây là lá bùa mà em đã đến chùa Kiyomizu để xin giúp anh, anh hãy tặng cho cô ấy, cô ấy sẽ hạnh phúc suốt đời…”

Cuối cùng Diệp Chính Thần lại đưa lá bùa ấy cho cô……

Cô cầm lá bùa tình yêu màu đỏ tươi trên tay, khóc không thành tiếng.

Cô rất hận anh, hận không thể ngay lập tức cầm lấy tay anh rồi lay mạnh, nói cho anh biết: “Yêu em, tại sao không thừa nhận, làm thế nào lại có thể cư xử như vậy? Dù có trầm luân cùng em ông trời vẫn không sập xuống kia mà!”

Cho dù ông trời có sập xuống, vẫn còn tốt hơn là việc chúng ta tra tấn nhau như thế này.

Có thể anh không có cảm nhận như cô, anh hy vọng cô có thể quên anh, hy vọng cô có thể một lần nữa tìm được một tình yêu chân chính đầy hạnh phúc.

***

Khi đối với anh cô đã hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa, Bạc Băng thầm nghĩ cuộc sống của cô sẽ trở về quỹ đạo như cũ, nhưng cô lại không ngờ rằng, tất cả những điều đó thay đổi chỉ trong một phút. Hôm đó, bên ngoài mưa rất to, cô đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, đang cẩn thận sắp xếp lại những hàng hóa trên quầy.

Thừa lúc không có khách. Lý Khải hỏi cô: “Tiểu Băng, ngày mai em có rảnh không?”

“Ngày mai? Anh muốn em đổi ca với anh à?” Bạc Băng thoáng nhìn qua lịch ngày, ngày mai là sinh nhật Diệp Chính Thần, không biết cô có nên xin nghỉ một ngày hay không.

“Không phải!” Lý Khải nói: “Anh Phùng nói ngày mai là sinh nhật Diệp Chính Thần, mọi người muốn mời cậu ấy một bữa cơm, hát karaoke, chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy.”

“À.”

“Em muốn tham gia hay không?”

“Ngày mai em bận rồi.” Lần trước, trước mặt mọi người, anh đã biến mối quan hệ của cô và anh trở nên mờ ám. Bây giờ, mối quan hệ của hai người lại trở thành thế này, làm sao cô và anh có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với mọi người được?

“Tiểu Băng, em và Diệp Chính Thần…”

Không đợi Lý Khải nói, cô nhanh chóng cắt đứt lời anh ta vẫn chưa kịp thốt ra: “Tiểu Lý, anh ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ăn?”

“Anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh.”

Lý Khải cũng không khách sáo, nói: “Gà rán đi, vị cay.”

“Được rồi!” Bạc Băng trốn vào phòng sau, nấu nướng rất lâu, rán vài cái chân gà, trông rất ngon.

Bạc Băng mang ra cho Lý Khải, cô mở nắp đậy món gà ra, mùi hương thơm từ món gà rán phảng phất khắp cửa hàng: “Anh lại đằng kia ngồi ăn đi, em tiếp khách giúp anh.”

“Cám ơn!” Lý Khải tiếp nhận món gà, quét thẻ thanh toán, sau đó ngồi vào một góc ở cửa hàng tiện lợi từ từ thưởng thức.



Cửa mở ra, tiếng chuông vang lên lanh lảnh.

Bạc Băng cúi đầu, dùng tiếng Nhật chào hỏi.

“Xin chào…” Cô khựng lại một giây, người đứng thẳng cứng đờ, sau đó mới nói tiếp vế sau: “Quý khách.”

Diệp Chính Thần bước vào, trên mặt anh đầy nước mưa, đôi đồng tử đen láy của anh dừng lại trên người Bạc Băng, cô hoàn toàn không nhìn thấu ý vị xâu xa trong ánh mắt đó.

Bạc Băng lặng lẽ cuộn chặt hai nắm tay, nở nụ cười chuyên nghiệp, dùng tiếng Trung hỏi anh: “Anh cần gì?”

Anh đứng đối diện cô, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh…

Cuối cùng, anh thấy Lý Khải đang cắm cúi ăn: “Món kia, còn không?”

“Thật sự xin lỗi, món đó hôm nay đã hết rồi.” Bạc Băng nói: “Anh có gấp không? Em sẽ làm một phần cho anh…”

“Không cần, em tùy ý chọn một món khác là được.”

Bạc Băng ra quầy lấy một cái hộp, lại chạy tới lấy cho anh hai lon bia hương cà phê mà anh thích nhất, cùng ít thức ăn, đồng thời gói vào trong túi, dùng hai tay đưa cho anh. Thấy anh lấy ví tiền ra, cô cười nói: “Không cần trả tiền, em mời anh!”

Anh giật mình, dường như tay anh đang run, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua lưng cô, tay Bạc Băng run lên, đồng thời cô cũng cảm nhận được tay anh đang khẽ run rẩy…

Bạc Băng giương mắt lên, ánh mắt cô và anh giao nhau, hồn phách như tê dại, cảm giác ấy chưa bao giờ thay đổi…

Anh hắng giọng, lại nhìn thoáng qua đồng hồ: “Khi nào em hết giờ làm việc?”

Cuối cùng Bạc Băng cũng hiểu vì sao anh lại nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ.”

“À!”



Ngày hôm đó, anh đỗ xe đứng trước cửa hàng tiện lợi, đứng thật lâu.

Ngoại trừ lúc đón khách, khoảng thời gian còn lại Bạc Băng liên tiếp nhìn đồng hồ, cô nôn nóng chỉ mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, cô biết, anh đang đợi cô.

Đêm khuya, Bạc Băng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trời đang mưa lớn, cô mở chiếc ô, đi vào trong mưa.

Những bông hoa màu trắng ướt nước mưa rơi trên chiếc ô của cô, tạo nên âm thanh lộp độp hỗn độn…

Cũng giống như nỗi lòng của cô.

Bạc Băng cúi đầu bước ngang qua xe anh, lê đôi chân mệt mỏi đi về nhà trọ.

Cửa xe mở ra, Diệp Chính Thần bước xuống.

Rất nhiều lần, Bạc Băng tự nhắc nhở bản thân không được bước đến, nhưng hai chân vẫn không nghe lời cô, bước đến hướng anh đang đứng.

“Lại đi ngang qua sao?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Ừm.” Anh mở cửa xe: “Lên xe đi.”

“Cám ơn! Không cần.” Cô xoay người, tiếp tục bước trên con đường giành cho người đi bộ, gió thổi mạnh vào làm lay động chiếc ô của cô.

“Nha đầu…” Anh đuổi theo, giữ chặt cổ tay cô, chặt đến nỗi tay cô đau nhức, chiếc ô cầm trên tay rơi xuống mặt đất.

May mắn là có mưa, anh không nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.

“Lên xe!”

“Em không lên!”

“Đã khuya như vậy, lại mưa rất to, em đi một mình rất nguy hiểm.”

“Hôm nay anh có thể đón em, về sau anh có thể đón em không? Nếu nói không thể, thì hôm nay anh không cần lo lắng cho em.”

Thấy thái độ kiên quyết của cô, anh mạnh mẽ kéo tay cô, đưa cô đến trước cửa xe, mở cửa, đẩy mạnh cô vào bên trong.

“Cuối cùng thì anh muốn gì?” Bạc Băng nóng giận: “Nếu anh đã chia tay với em, thì cũng đừng giả vờ quan tâm đến em! Anh đã quên anh từng nói gì với em à, anh cũng đã quên trước kia anh nói gì với Tần Tuyết sao?!”

“Em và cô ấy không giống nhau.”

“Không giống ở điểm nào?”

Thấy anh im lặng, cô lại nổi nóng: “Em đang nói chuyện với anh đấy! Tại sao anh không chịu nói rõ ràng mọi chuyện?!”

“Em nghĩ rằng anh không muốn nói sao?” Anh dùng tay đập mạnh lên vô lăng, tiếng còi vang lên chói tai: “Anh không muốn lừa dối em!”

Bạc Băng trực tiếp mở cửa bước xuống xe, nhưng bị hai tay của anh vòng qua thắt lưng cô, ôm cô trở lại.

Áo quần của Bạc Băng bị nước mưa làm ướt, dán chặt vào người cô, không ngăn được ánh mắt anh đang nhìn chăm chú trên người cô, càng nhìn càng sâu.

Ánh mắt anh làm Bạc Băng sợ đến mức co rúm người lại: “Buông tay ra, nếu anh không buông tay, đừng trách em không lễ phép!”

“Buông tay!” Bạc Băng hét lớn, anh vẫn không hề nới lỏng vòng tay, cô tức giận đến mức không ngừng đấm vào người anh: “Diệp Chính Thần, chúng ta đã chia tay rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

Cô càng giãy dụa, vòng tay anh siết càng chặt, cánh tay mạnh mẽ đem cô đè xuống ghế dựa, hai tay nắm chặt cổ tay cô.

Bạc Băng thở gấp, nói năng có chút lộn xộn: “Có phải anh muốn nghe em nói: em hận anh, hận anh ngay cả lý do chia tay cũng không nói thì đã vội vàng vứt bỏ em, hận anh khiến cuộc sống của em một bước lên đến thiên đường, rồi cũng chỉ một bước liền rơi xuống địa ngục…”

Bất chợt, anh cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn này, có nghĩa là tình cảm kiềm nén bao lâu nay không thể cứu vãn, có nghĩa là lý trí lại bị trầm luân, có nghĩa là muốn cùng cô mang việc chưa làm xong lần trước nhất định phải làm cho xong!



Diệp Chính Thần hôn cô còn mãnh liệt hơn cả bão tố, tựa như sự kiềm nén bấy lâu nay bỗng nhiên tìm được nơi phát tiết, như nước lớn vỡ đê, như cơn lửa cháy mạnh lan tràn mọi nẻo.

Bạc Băng dùng toàn bộ sức lực để phản kháng, nhưng lực của anh quá mạnh, cô càng giãy dụa chỉ càng làm đau đớn cổ tay của mình mà thôi, ngoài ra không có tác dụng gì khác.

Mưa to và bóng đêm làm cho hình dáng anh tuấn của anh trở nên mơ hồ, nhưng ánh mắt của anh lúc này khiến cô không bao giờ quên được, ánh mắt lưu chuyển giữa sự khát vọng và tuyệt vọng…

Đúng, chính là sự tuyệt vọng!

Bạc Băng biết Diệp Chính Thần là người rất quyết đoán, là một người đàn ông không bao giờ buông tha những gì mà anh muốn, khi anh quyết định chấm dứt tình cảm với cô trong lúc đó, chắc chắn là do anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Cho nên anh mới có thể nói với cô: Anh không muốn tổn thương cô, anh không muốn lừa dối cô.

Vì thế, ngày chia tay hôm đó, anh đã để lại cho cô một cái ôm chứa đựng tình cảm sâu đậm nhất, một cái ôm có thể nói cho cô biết hết tất cả mọi việc.

Sau khi chia tay, khi anh nghe được tên biến thái người Nhật gây rối với cô, thì chưa đến năm phút anh đã có mặt. Cô nghĩ, hôm anh đứng ở phòng thí nghiệm thứ anh chăm chú xem… Đó chính là những tin nhắn của cô đã gửi cho anh.

Đêm nay, anh tới đón cô, có lẽ cũng không có ý gì khác.

Anh cũng giống như cô, muốn lui một bước trong mối quan hệ để cả hai có thể trở lại vị trí là bạn tốt, có thể như trước kia cùng nhau đứng trên ban công, chậm rãi trò chuyện, cùng nhau ăn một bát mì cay Thành Đô.

Đáng tiếc, cô và anh đều không thể quay trở lại…

Củi khô và lửa nóng gần nhau, sớm muộn gì cũng sẽ bốc cháy!

Hơn nữa, tại đây, lúc này, bên ngoài là màn đêm cùng với mưa lớn, cô và anh lại ở trong không gian riêng được ngăn cách với trời đất.



Diệp Chính Thần ôm cô, trên người anh phản phất hương vị cà phê của bia, đây là mùi hương trong trí nhớ của cô. Sự cứng rắn từ sâu thẳm trong lòng cô bỗng trở nên mềm nhũn, Bạc Băng nhắm mắt lại, thả lỏng đôi môi đang mím chặt của mình.

Đầu lưỡi trong chớp mắt va chạm vào nhau, anh lại thêm cuồng dã tìm kiếm, giống như hôm nay chính là ngày tận thế, không có ngày mai…

Sự nhớ nhung trong những ngày vừa qua được anh kích thích đến long trời lở đất, Bạc Băng quên hẳn cô đang ở đâu, cô không tự khống chế được mà vươn hai tay lên vòng qua cổ anh, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc anh.

Trời và đất, chỉ còn lại âm thanh của những giọt mưa rơi vội vã.

Toàn bộ ý thức của Bạc Băng bị sự cuồng nhiệt của anh chiếm giữ, nhiệt lưu trong cơ thể cô từng đợt, từng đợt cuồn cuộn dâng tràn.

Đã đi đến bước này Bạc Băng không muốn lo lắng nghĩ đến ngày mai. Chỉ cần người đàn ông trước mắt cô là Diệp Chính Thần, chỉ cần anh yêu cô, cô cũng yêu anh, nhưng vậy là quá đủ!

Bạc Băng mạnh dạn hôn trả anh, nghênh đón sự kích tình của anh.

Thời điểm môi lưỡi dây dưa, thân thể cũng cọ xát thật mạnh mẽ.

Hành động nghênh đón của cô càng làm anh không tự chủ được, bàn tay nóng bỏng của anh lần đến trước ngực cô, đặt lên vị trí mềm mại nhất. Khí lạnh trên người cô hòa vào sự nóng bỏng của anh, thân thể Bạc Băng run lên, không tự giác được mà ôm chặt lấy cánh tay của anh.

Khí thế của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hơi thở tràn ngập sự nam tính, bộ phận đàn ông của anh đang hưng phấn một cách rõ rệt, khiến toàn thân Bạc Băng trở nên rã rời, mỗi một sợi dây thần kinh đều bị kéo căng vì sự hưng phấn.

Anh thăm dò, anh tìm kiếm, anh chiếm giữ.

Bạc Băng hoàn toàn không có ý cự tuyệt.



Từng hạt mưa rơi xuống tạo thành một bức màn mờ ảo nơi ngọn đèn đường, như sương lại như khói.

Hoa anh đào tung bay trong gió, uốn lượn trong không trung, dao động như mây bay.