Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 22: Nước chảy xiết




Sương mù mầu trắng ngà tại giữa không trung huyền phù, ẩm ướt mà ấm áp, thấm lộ ra tiếng hít thở không thông sai người.

Xuất phát từ chuyện bị Diệp Chính Thần khinh bỉ kỹ xảo trên giường, tôi phẫn uất mà áp dụng một lần chủ động từ trước đến nay.

Tôi thuần thục mà cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh, đầu ngón tay theo vạt áo rộng mở tham đi vào, vuốt ve dần tới sau lưng anh, đường cong cương nghị...

Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Nhẹ một chút, xuống phía dưới..."

Tôi lại nhẹ tay một chút, ngón tay trượt xuống phía dưới, chạm đến hông anh, nhẹ giống như đóa hoa bị gió thổi lạc, thôi qua mặt hồ, tạo nên từng đợt sóng gợn…

Anh hơi chút nhíu mi, nhìn không ra là thống khổ, vẫn là cái khác.

Tôi cúi thấp mặt, đầu lưỡi khéo léo liếm qua chiếc cổ trắng mịn, xương quai xanh, hơi thở nóng chạy theo vùng da thịt của anh…

Anh hít một hơi thật sâu, yết hầu vì hưng phấn mà phát run từng trận.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đi... Tinh tế cảm thụ cốt cách nhẵn nhụi cùng mẫn cảm...

Anh hô hấp càng ngày càng dồn dập, tay áp vào tóc tôi….

Tôi toàn thân nóng lên, hình bóng anh rơi vào sương mù dày đặc, mơ mơ màng màng, trên thân thể anh sờ loạn lên.

Cuối cùng, lại lớn mật mà cúi thân xuống, sát vào ngực anh, học anh đã từng làm, nhẹ nhàng khéo léo lưu luyến chỗ ngực anh, hàm răng nhẹ nhàng ma cọ ...

Thân thể anh run lên, tiếng rên rỉ trầm thấp từ sâu trong cổ họng phát ra, rên rỉ…

Tôi cảm thấy chính mình có điểm liều lĩnh, dừng lại.

"Tiếp tục..." Thanh âm của anh khàn khàn gợi cảm.

Tưởng tôi tiếp tục nha? Tôi Không.

Tôi giật giật ngồi thẳng người ở trên đùi anh, cười cười gảy sợi tóc mềm mại của anh.

"Muốn sao?" Tôi nói vào bên tai anh, bắt trước miệng anh trước kia, tiếng nói mềm nhẹ, dinh dính."Ân?"

Anh hơi híp mắt, nhìn tôi, ánh mắt hơi trầm, hiện lên một tia tình ý kéo dài hận ý."Em nói sao?"

Tôi đương nhiên biết anh muốn, nam nhân khi muốn, thân thể phản ứng quá mức rõ ràng.

Thế nhưng tôi cố ý làm bộ như không hiểu, thiên chân nhìn anh nháy mắt."Anh không nói, em làm sao biết anh muốn đâu?"

...

Anh cắn răng, nghiến răng.

Tôi càng vui vẻ, hưng phấn cùng cảm giác thỏa mãn hoàn toàn chiến thắng vượt qua cả được thẹn thùng của nữ nhân, tôi cười liếm liếm đôi môi mềm mại của anh."Sư huynh, có nghĩ là thử xem tư thế thích nhất của anh... Anh không phải nói, anh thích nhất em ngồi ở trên người anh..."

Anh một phen ôm tôi, hung hăng cắn lên môi tôi, hận không thể đem tôi mà ăn sống nuốt tươi.

Tôi còn chưa kịp từ cơn mê muội lấy lại tinh thần, anh một tay đỡ lấy thắt lưng, một bàn tay xuất ra cái bành trướng của anh. ...

Khi anh cường hãn mà bá đạo địa tiến vào, xuyên qua đến chỗ sâu nhất, hai tiếng rên rỉ vong tình phát ra, kích khởi cả phòng mây mưa...

"Hiện tại em biết chưa?" Anh hỏi.

Tôi cuồng gật đầu, thật sâu cảm nhận được đạo lý chơi với lửa có ngày chết cháy a....

Đương nhiên, sau đó chuyện phát sinh làm cho tôi càng thêm khắc sâu, hoàn toàn khắc vào trong thân thể tôi.

Anh ôm lấy tôi ngồi vào bồn tắm, rút nước cũ đi, điều chỉnh nước ấm. lại mở ra vòi nước.

Dòng nước ấm áp cọ rửa tóc tôi, trước mắt một mảnh mơ hồ. Chỉ có thể cảm nhận được sóng nhiệt kích thích đến toàn thân.

Anh giúp đỡ tôi ngồi ở trên người anh, lại một lần nữa xâm nhập.

Rất nhanh, kịch liệt công kích không ngừng nghỉ mà xâm nhập, tái xâm nhập, tôi dùng hai tay trống lên thành bồn tắm...

Thiên toàn địa chuyển lay động...

Nhớ không rõ qua bao lâu, tôi cầu anh, càng không ngừng cầu anh...

Tôi càng cầu anh, anh càng hưng phấn, thay đổi các tư thế khác nhau tra tấn tôi, giống như một lần đã tuyên bố với tôi, anh có bao nhiêu muốn sao với tôi...

Chờ đến lúc hết thảy chấm dứt, tôi cơ hồ bị anh nghiền thành tro, hai tay ôm lấy cánh tay anh mới chống đỡ nổi thân thể lung lay sắp đổ.

Anh rút ra thân thể, trong bồn tắm lưu lại nước bị nhuộm thành màu hồng nhạt lãng mạn.

Anh quá sợ hãi, áy náy vạn phần nâng mình tôi."Thực xin lỗi!"

Tôi miễn cưỡng cười cười."Lần sau, ôn nhu chút..."

Tôi té xỉu trong lòng anh!

Từ đó về sau, anh thực trở nên ôn nhu, phi thường ôn nhu...

Vài ngày sau, giáo sư Đằng Tỉnh gọi tôi đi phòng làm việc của ông. Đằng Tỉnh là giáo sư nghiên cứu chính của chúng tôi, rất ít khi hướng dẫn đệ tử, trừ khi đi họp, xin kinh phí, thời gian còn lại hầu hết chỉ ở trong phòng nghiên cứu.

Tôi xao gõ cửa, trước tiên nói: "Quấy rầy ngài ."

"Vào đi." Giáo sư Đằng Tỉnh ngồi ở trước bàn tiếp khách, bộ vest màu đen làm cho dáng người ông càng thêm nhỏ gầy, khô quắt. Ông từ sau chồng tư liệu chất cao như núi ngẩng đầu lên, một ánh mắt thâm xám theo đôi mắt kính tối màu khẽ đánh giá tôi. Mặt ông đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa, nhìn hoàn toàn không giống như năm mươi chín tuổi mà giống như chin mươi lăm tuổi.

Tôi cung kính hành lễ."Thầy tìm em có việc sao?"

"Ngồi đi."

Phòng làm việc của ông phi thường loạn, chỗ nào đều cũng đầy tư liệu, tôi khó khăn tìm được một cái ghế dựa không có tư liệu, kéo đến trước bàn tiếp khách, ngồi xuống.

"Đây là Công ty Trì Điền đưa học bổng cho cô." Ông cầm một phần hiệp nghị học bổng Trì Điền đưa cho tôi, nói cho tôi biết: "Cô xem xem có vấn đều gì không, nếu không thì chỉ cần ký một chữ, mang tài khoản ngân hàng điền vào, hai tháng học bổng trong tuần này sẽ phát trước, về sau sẽ chuyển về tài khoản ngân hàng của cô."

Tôi khó có thể tin mà cầm lấy hiệp nghị nhìn kỹ, hiệp nghị khởi thảo phi thường chính xác, mỗi tháng hai mươi lăm vạn yên, ghi ngày cho học bổng, phía trên đã điều sẵn tên tôi, tài khoản ngân hàng và chủ tài khoản để trống.

"Giáo sư,có lầm không? Tôi không có xin học bổng Trì Điền." Lúc mới khai giảng, là thời điểm xin vài học bổng nhưng bởi vì thành tích của tôi không tốt lại không có thành quả nghiên cứu cho nên bị bác bỏ. Hơn nữa tôi căn bản không xin học bổng Trì Điền, học bổng này yêu cầu phi thường hà khắc, không phải chỉ có thành tích học tập tốt, mà tiếng Anh, tiếng Nhật phải thành thạo, năng lực xã hội, tố chất cá nhân…yêu cầu rất nhiều phương diện. Tôi ngay cả muốn cũng không dám nghĩ đến.

Giáo sư Đằng Tỉnh nghe như vậy cũng có vẻ thập phần kinh ngạc, lại cầm lấy hiệp nghị nhìn xem, rồi gọi điện thoại liên hệ văn phòng xác nhận lại.

Văn phòng cũng xác định không rõ, lại xác nhận lại lần nữa mới trả lời lại cho ông.

Chấm dứt điện thoại, ông nói cho tôi biết: "Không sai. Đây là người phụ trách học bổng Trì Điền chỉ định đưa cho cô. Bọn họ nói cô xem kỹ nội dung hiệp nghị, nhất là điều 10."

Tôi giở đến trang thứ hai, tìm điều thứ 10, trên có viết rõ ràng: Nhận được học bổng này sinh viên cấm làm thêm.

Tôi rốt cục đã hiểu. Diệp Chính Thần đúng là nhọc lòng.

Trong ấn tượng của tôi, Nhật Bản không thể so với quốc gia khác, có thể chế phi thường nghiêm cẩn cùng quy tắc, tất cả đều có quy củ khuôn sáo, bao gồm cả chế độ phân phát học bổng. Muốn đem học bổng đặc biệt cấp riêng cho người nào, đây là chuyện vô cùng khó khăn, tốn hơn trăm vạn yên mới có thể giải quyết.

Rung động vì Diệp Chính Thần nhọc lòng với tôi đồng thời tôi cũng rung động cho thế lực của Diệp Chính Thần tại Nhật Bản.

Một người lưu học sinh ở Viện Y học tại Nhật Bản thế nhưng có thể từ trên xuống dưới đả thông quan hệ, thật không thể tưởng tượng được.

"Còn có vấn đề sao?" Giáo sư hỏi tôi.

“Không có." Nếu Diệp Chính Thần làm được đến bước này cho tôi, tôi làm sao lại còn ra vẻ thanh cao mà làm kiêu, cầm bút ký tên, từ ví tiền lấy ra chi phiếu đem số tài khoản điền vào.

Sau khi làm xong, giáo sư nói ông không có chuyện gì khác .

Tôi nghĩ, khó được có cơ hội được gặp giáo sư Đằng Tỉnh một lần, tôi nên cùng ông thảo luận một chút về luận án.

"Giáo sư, xin hỏi ông có thời gian không? Đề tài luận án của tôi gặp khó khăn rất lớn, tôi nghĩ cùng ông thảo luận một chút."

Vừa nghe nói đến đề tài, đôi mắt giáo sư từ màu xám cá chết nhất thời hào quang vạn trượng."Có thể, có thể."

Suốt một giờ, tôi đem khó khăn của hơn nửa năm qua hết thảy nói cho ông. Tôi nói cho ông cái loại tế bào ung thư này tốc độ phân liệt đặc biệt mau, dẫn sống đặc biệt thấp, căn bản không thể sinh trưởng trong hoàn cảnh bắt chước cơ thể sống.

Tôi còn nói, tôi tra qua rất nhiều tư liệu về tế bào ung thư, mọi phương pháp nào tôi đều thử qua nhưng chính là nó không thích hợp.

Giáo sư nghe xong, cẩn thận hỏi tôi rất nhiều vấn đề chi tiết, tôi đều nhất nhất cẩn thận mà trả lời, tôi còn nói cho ông, tôi hoài nghi loại tế bào này không thể trong cơ thể con người hình thành nha bào.

Giáo sư biểu tình thập phần vừa lòng, khen tôi quan sát rất cẩn thận, cũng rất sáng tạo.

"Nhưng là tôi căn bản tìm không thấy tư liệu tương quan, như vậy thí nghiệm không mục đích thử đi thử lại chính là lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên phòng thí nghiệm." Tôi không quên khen tặng ông vài câu."Giáo sư, ông bác học đa tài, nhất định đối với loại tế bào đặc biệt này có hiểu biết chút ít, có thể chỉ điểm cho tôi được không?"

Ông trầm ngâm thật lâu, đi vào phòng trong.

Rất lâu sau. Ông mới run rẩy đưa ra vài tờ giấy giao cho tôi."Đây là một bản luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của bộ phận khác, mô tả trong quá trình nghiên cứu có quan sát ra đặc tính tế bào, cô trở về tham khảo một chút, hẳn là đối với cô có ích."

Tôi tiếp nhận tư liệu thì ông trịnh trọng vỗ vỗ tư liệu."Đầu đề này đang trong giai đoạn nghiên cứu, chúng tôi không có báo cáo, tạm thời cũng không tính công bố ra. Cô hiểu ý tôi chứ?"

"Tôi biết." Tôi nói: "Tôi sẽ giữ bí mật cho ông ."

"Không phải vì tôi, cho phòng thí nghiệm của chúng ta.."

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Trong lòng thầm mắng: tiểu quỷ Nhật Bản chính là khôn khéo, có phát hiện mới cất tại ngăn tủ không cho người khác xem, tám phần làm nghẹn suy nghĩ của mỗ mỗ.

...

Từ văn phòng giáo sư trở về đã hơn ba giờ chiều, tôi đi qua cửa hàng tiện lợi cảm tạ ông chủ đã chiếu cố tôi và xin nghỉ làm.

Diệp Chính Thần nói anh có việc, buổi tối không trở lại ăn cơm, tôi cũng lười làm, tùy ý ăn chút đồ ăn vặt, liền bắt đầu vùi đầu vào đọc tư liệu.

Nội dung có vài tờ giấy, tôi đọc ba bốn lần, vẫn thấy khó hiểu. Theo tư liệu nói tế bào này thích hợp hình thành ở 25-300C, đã nói là trong cơ thể sống của con người không thể hình thành nha bào, như vậy thì làm sao mà ở trong cơ thể con người hình thành tế bào ung thư bệnh biến?!

Diệp Chính Thần một hồi đến, tôi không đợi anh mở miệng, trước đem anh kéo đến trước bàn học.

"Sư huynh, anh mau tới nhìn xem giúp em, loại tế bào ung thư này như thế nào lại khó hiểu như vậy."

Giáo sư Đằng Tỉnh, không phải tôi không giúp ông giữ bí mật, tôi đây chính là giúp ông tìm một cao thủ phân tích, vẫn là có thù lao đâu!

Diệp Chính Thần cởi quần áo, cầm lấy tư liệu nhìn nhìn, hỏi tôi: "Đây là vi khuẩn gì?"

"Là một loại tế bào ung thư, phó giáo sư nói là ung thư da. Em đã tra qua các loại tư liệu ung thư da đều không giống.."

"Tế bào ung thư?" Diệp Chính Thần ngồi ở trên giường, cẩn thận đọc, mười phút, một tiếng, hai tiếng.

Anh càng xem càng say sưa, biểu tình càng suy tư càng sâu trầm.

"Sư huynh, anh thấy minh bạch chưa?" Xem không rõ thì thôi, tôi cũng không cười nhạo anh, làm gì mà mày cứ nhíu lại như vậy.

Anh căn bản không quan tâm tôi, lấy trên bàn cái bút, đánh dấu nhiều điểm trên tư liệu của tôi.

Tôi nhàn rỗi lại nhàm chán, ngồi trước computer xem bát quái. Nhìn đến có một cô gái trẻ xinh tươi ngồi cùng giáo sư đại học ăn cơm, chuyện xấu bị lộ, tôi nhất thời tò mò mở ra, anh chụp chỉ chiếu thấy một bên mặt nam nhân, cùng người đẹp này ngồi đối diện, không có bất kỳ động tác ám muội nào.

Oa! Nam nhân này ra đẹp trai, có vẻ tức giận, dáng ngồi kia, động tác uống nước kia…

Ánh mắt phóng viên này đúng là có vấn đề, nếu nhìn thấy sẽ biết không phải là giáo sư đại học, giáo sư đại học trường tôi không có cái loại khí chất này.

Nhìn rõ ràng là một phú nhị đại.

Không! Phú tam đại, bởi vì bồi dưỡng một cái quý tộc chân chính cần tam đại.

Tôi nhìn thấy đẹp trai chảy nước miếng...

Diệp Chính Thần không chút khách khí kéo tôi từ ghế đứng lên."Anh dùng máy tính."

Tôi lưu luyến liếc mắt lên màn hình máy tính, đứng lên

Vốn định chờ anh xem hết tư liệu, tôi lại tiếp tục xem anh chàng đẹp trai kia, ai ngờ, anh vừa ngồi xuống, cả đêm cũng chưa đứng lên.

Tôi không biết vài tờ giấy kia có cái gì khiến cho Diệp Chính Thần hứng thú, Diệp Chính Thần mất ăn mất ngủ mà tìm tòi tư liệu.

Sắp sửa đi ngủ, tôi nấu một bát mì cho anh.

Anh để cho tôi ngủ trước.

Ngày hôm sau tỉnh ngủ, anh còn ngồi trước computer viết này nọ, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Bát mì anh đã ăn, bên cạnh đặt một cái bát không.

Tôi có chút xót xa, từ sau lưng ôm lấy anh, nhỏ giọng khuyên anh: "Đừng xem nữa, nghỉ ngơi một chút đi."

"Chờ một chút!"

Một lát sau, anh đánh xong từ cuối cùng bằng tiếng Trung, xoay người đem tôi ôm đến đùi anh, chỉ vào phía trên màn hình nói cho tôi biết: "Đây là anh tổng kết cho em tư liệu về loại vi khuẩn này, em dựa theo mà thử nuôi dưỡng, nếu như không c gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể thành công."

"Vi khuẩn?"

"Đúng, vi khuẩn, Bacillus Anthraci." Anh nói: "Có tính lây bệnh rất mạnh. Từng bị quân đội Mỹ làm một nguồn lây bệnh, đã bị cưỡng chế diệt sạch."

"Cái gì? Nguồn lây bệnh? Người Nhật Bản còn muốn nuôi sống nó?"

Anh do dự một chút, nhu nhu cái trán."Gần đây trong khoảng thời gian này, lại có nghiên cứu phát hiện Bacillus Anthraci biến dị có thể đối phó tế bào ung thư. Chiếu theo tư liệu phân tích đặc tính, em nuôi không phải là tế bào Bacillus Anthraci thuần khiết, hẳn là một loại tương quan biến dị."

"Nga!" Tôi đây an tâm, tôi còn lo lắng tiểu quỷ Nhật Bản lại muốn triển khai chiến tranh vi khuẩn đâu.

"Nha đầu." Anh thận trọng mà dặn tôi."Anh viết cho em hạng mục công việc nhất định phải xem cẩn thận, loại vi khuẩn này tính lây bệnh rất mạnh, thông qua làn da, hô hấp đều bị nhiễm, một khi đã nhiễm mà phát hiện trễ..."

Anh nhìn tôi, chậm rãi nói: "99% sống không quá một tháng."

Nói cách khác, may mắn tôi không nuôi sống chúng nó, nếu không người chết đúng là tôi!

TNND! Tiểu Nhật Bản rất gian trá !

Chuyện trọng yếu như vậy cư nhiên gạt tôi!

May mắn bạn trai tôi bác học, bằng không tôi chết cũng không biết chính mình chết như thế nào.

"Sư huynh, anh không phải học lâm sàng sao? Như thế nào đối với vi khuẩn hiểu biết như vậy?"

Tôi vừa định biểu đạt một chút tôi kính ngưỡng anh như nước sông thao thao liên miên không dứt, anh nhìn xem đồng hồ, thản nhiên nói: "Mười bốn tiếng. Phải, em lại nợ anh mười bốn chương khóa..."

Tôi vựng! Thêm nữa mười bốn chương khóa, tôi đã nợ anh hai mươi lần...

Tôi rõ ràng mỗi ngày đều cố gắng, trên tường rõ ràng đánh dấu đầy "Chính", tôi vì cái gì vẫn là còn không thanh toán xong?

Tôi vẻ mặt tươi cười: "Sư huynh, anh thật tốt a, em sùng bái anh chết thôi! Em..."

Anh cười lạnh."Vô dụng, nợ anh, một lần cũng không thể thiếu."

Bacillus Anthraci, độc chết tôi đi!

Từ sau khi nghỉ làm ở cửa hàng tiện lợi về sau, tôi không gặp lại Dụ Nhân. Ngẫu nhiên, tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy chút tình hình gần đây, tiếng cô nghe có vẻ rất vui vẻ, cùng tôi tán gẫu rất lâu mới cắt điện thoại. Nhưng không biết tại sao, cô ấy chưa bao giờ chủ động gọi cho tôi.

Tôi nghĩ sẽ không còn gặp được cô ấy, không nghĩ tới một tháng sau, buổi tối tôi lại gặp được.

Ngày đó, Diệp Chính Thần nói chờ tôi tới ăn cơm chiều, tôi một đường cưỡi xe đạp chạy như bay.

Cách một cái ngã tư, đèn xanh vừa mới chuyển sang đèn đỏ, tôi tính kế ở chữ thập đầu phố khi đèn xanh chuyển sang đèn đỏ có lùi lại một thời gian, muốn thừa dịp lúc này gia sức tiến lên.

Tôi vừa đạp đến một nửa, giữa đường đèn chỉ thị từ đỏ chuyển sang màu xanh. Một chiếc xe hơi màu trắng đừng ở hàng đầu đại khái không có thấy tôi đột nhiên khởi động chạy nhanh về phía tôi. Vừa chạm vào tôi thì lái xe vội vàng phanh lại, đầu xe chuyển hướng đi nơi khác.

Hết thảy đến quá nhanh, tôi còn chưa kịp làm bất cứ phản ứng nào, xe đã đụng vào xe đạp của tôi, va chạm không lớn, tôi cùng xe đạp thuận thế ngã ra hơn hai thước...

Tôi hơi mơ hồ, thấy một bóng người phiêu nhiên chạy về phía tôi, tôi còn tưởng rằng tiên nữ đến tiếp tôi, sợ tới mức cả người phát run.

Tôi còn sống chưa đủ, tôi còn nợ Diệp Chính Thần học phí bổ túc hai mươi mấy lần...

Anh có thể hay không đuổi tới địa ngục đòi nợ tôi?

"Bạc Băng? Cô tỉnh tỉnh?!" Mỹ nữ liều mạng lắc lắc tôi, cúi người nghe tim đập, kháp người của tôi.

Đau đớn làm cho tôi ý thức thanh tỉnh chút, tôi nháy mắt mấy cái, thấy Dụ Nhân đang gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Tôi giãy dụa ngồi xuống, lắc đầu, hoạt động tứ chi.

"Tôi không sao!" Nội tạng không có chỗ nào kịch liệt đau đớn, chính là đầu gối va vào thềm đá trên lối đi bộ, làm bong một mảng da, bên trong cuốn không ít bùn sa."Không cần kêu xe cứu thương, có chút thương nhỏ tôi trở về chính mình xử lý một chút là được."

"Không được, tôi mang cô đi bệnh viện kiểm tra toàn diện."

Tôi thấy Dụ Nhân vẻ mặt chân thành áy náy cùng lo lắng, thật sâu mà cảm động. Kỳ thật vụ này ngoài ý muốn không thể trách cô ấy, tại Nhật Bản, lái xe phải tuân thủ luật lệ giao thông, lái xe cùng người đi đường đều phải xem đèn xanh đèn đỏ. Vượt đèn đỏ là tôi, cô ấy không trách cứ tôi còn đem sai lầm gánh vác hết từ trên xuống dưới.

"Thật sự không cần, tôi học y , có chút thương nhỏ không tính cái gì."

Vô luận tôi nói như thế nào, Dụ Nhân kiên trì muốn tôi chờ xe cứu thương đến, đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn diện.

Trong xe cứu thương, cô ấy lôi kéo xe của tôi không ngừng giải thích, nói cô ấy lái xe không chuyên tâm.

Tôi mới nhờ vào ngọn đèn xe cứu thương thấy rõ sắc mặt tái nhợt của cô ấy, ánh mắt sưng đỏ lưu lại ướt át.

Tôi cầm bàn tay lạnh lẽo của cô ấy."Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra sao?"

Cô ấy nhìn tôi cười khổ một chút, ưu thương viết tại đáy mắt.

Cô ấy nói, "Bạc Băng, có đôi khi tôi thực hâm mộ cô... Sống được đơn thuần, lạc quan..."

Nguyên lai cô ấy là một nữ nhân hoàn mỹ như vậy cũng không có sung sướng.

Là ai đem thương tổn gia tăng cho cô ấy sâu như vậy, người nam nhân kia sao?