Đông Phong Bất Dữ

Chương 96: 96: Chủ Vắng Nhà Gà Vọc Niêu Tôm





Hình Bộ hôm nay ồn ào hơn bình thường.

Lí do á?
Cái máy hối thúc làm việc nghỉ rồi.

Đúng!
Đằng Trác Phù nghỉ phép!
Chuyện tưởng chừng như vô lí nhưng lại có thật.

Con ma công việc Đằng Trác Phù hôm nay nghỉ phép, đảm bảo chiều về có mưa cho coi.

Mặc dù biết là hơi mất dạy nhưng hắn đợi ngày này lâu rồi.

Mới sáng sớm bước vào, lướt ngang qua phòng của Thượng Thư thấy khoá kín mít mặc dù đã bắt đầu giờ làm, Mẫn Hi đã thấy có chuyện gì đó không ổn.

Ban đầu hắn có nghĩ chắc Thượng Thư đi trễ thôi, sau lại bác bỏ vì Đằng Trác Phù mà đi trễ còn vô lí hơn mặt trời mọc ở đằng tây, sau đó lại nghĩ đến trường hợp Hoàng Đế triệu ngài đến hỏi chuyện.

Phải đến một lát sau khi hắn đi ngang qua mấy ông quan chấm công, vì tò mò mà ngoái đầu lại nhìn mới thấy ô của Đằng Trác Phù trống, hỏi ra mới biết hôm nay ngài nghỉ.

Lúc ấy trong lòng hắn vui sướng lạ thường, như thể hắn mới vừa hút thuốc phiện.

Đem chuyện này báo cho mọi người mà chả ai tin, đến mức Viên Thị Lang phải ra xác nhận để phạt hắn 500 văn vì tội phao tin vịt.

Nào ngờ, những gì hắn nói đều có thật, Đằng Trác Phù hôm nay nghỉ.


Đến đây, không chỉ một mình hắn chơi đồ nữa mà là cả bộ cùng chơi.

Ai nấy cười như được mùa, riêng Mã Thị Lang và Viên Thị Lang còn ôm nhau.

Vì cơ hội ngàn năm có một này nên cả bộ quyết định làm việc thoải mái với bản thân một chút, không còn gò bó như trước.

Mọi người thoải mái bày trà, bày bánh, vừa ăn vừa làm, đến mức tạo thành một bàn tiệc.

Mọi người vui vẻ, cười đùa, tuyệt nhiên hơn cả lúc Đằng Trác Phù ở đây.
Chớ có hiểu lầm Đằng Trác Phù bóc lột cấp dưới, ngài ấy vẫn đối xử với mọi người rất tốt, chỉ có cách ngài ấy dí công việc khiến người ta ngán thôi!
- Khoan đã!
Đang định ăn nốt miếng chuối, đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó.

Mã Thị Lang - Mã Đức Anh là người đầu tiên ngước lên nhìn hắn, hỏi: "Sao đấy Phác Lang Trung?"
- Mọi người có ai biết vì sao Đằng đại nhân nghỉ không?
Cả không gian chìm trong yên tĩnh một lúc.

Nãy giờ mọi người quá vui vì được thoải mái mà quên mất cấp trên, người luôn quan tâm tới bọn họ.

Đằng Trác Phù không bao giờ nghỉ, có bệnh cũng lết đi làm, vậy mà hôm nay vắng mặt, ắt hẳn nguyên do không đơn giản.

Trên dưới hai chục con người không hẹn mà hoà chung một dòng suy nghĩ, bỗng chợt Viên Phúc Khải, hay Viên Thị Lang lên tiếng:
- Hay tan ra ai đó sang xem thử ngài ấy sao đi?
"Nhà tại hạ gần, hay là để tại hạ sang thăm ngài ấy đi!" - Mẫn Hi nói, một cách hăng hái.

Nhà hắn gần nhà Thượng Thư thật nhưng mấu chốt ở đây là tự nhiên hắn không muốn về sớm, thôi thì qua xem Đằng Trác Phù một chút đã, dù sao người ta cũng nâng đỡ, chỉ dạy mình mấy ngày đầu mà.

- Không sợ vợ la nữa hả?
"Không đâu." - Hắn vừa lật sách vừa nói.

- "Nàng ấy vốn hiểu chuyện mà."
Cơ mà hắn cũng chả biết cái vụ vợ mình khó ở đâu ra.

Đứa nào đồn cũng đồn ác nghiệt thật.

Hắn công nhận vụ bề ngoài của y có hơi chảnh, nhìn kĩ còn có chút đanh đá, xéo sắc chứ tính khí thì không.

Dạo này y hiền như cục bột ấy, có la có mắng ai đâu.

- Vậy thôi ngươi đi đi, chiều nay nhà ta có việc.

"Nghe nói Mã đại nhân hôm nay đãi tiệc à?" - Tống Dật Phi xoay bút.

- Ừ, sinh thần của con trai ta, các ngài đến chung vui!
Mấy ngày trước, do chuyện của Quân triều và man di phương Bắc nên chả ai dám ăn nhậu bình thường chứ đừng nói là lễ tiệc, bây giờ mọi chuyện đã có thể giải quyết, chờ đến ngày công chúa gả đi là xong, ai ai cũng có thể hành xử theo ý mình, chỉ cần không phạm pháp là được.


- Thôi, cho hạ quan gửi mừng tuổi công tử nhé, chiều nay hạ quan cũng bận rồi.
Tạ Kiểm Hiệu rút ít tiền ra, len lén bỏ vào phong bì màu đỏ rồi đưa cho Mã Đức Anh.

Mã Thị Lang thấy vậy liền lắc đầu, đẩy phong bì quay lại cho người đưa nó: "Qua chơi là được rồi, không cần như vậy đâu."
- Ngài cứ nhận cho hạ quan vui.
"Thôi, ngài Đô Quan Lang Trung đang nhìn chúng ta kìa." - Mã Đức Anh liếc hắn, trong ánh mắt chứa vài phần tiếu ý.

Mẫn Hi thừa biết hai cha nội này đang đùa nên bồi thêm vài câu.

- Mốt tại hạ mách Đằng đại nhân ngài tham nh.ũng nè.
"Sợ quá cơ." - Thị Lang nhếch mép, lại tiếp tục viết.
Hình Bộ không chỉ là cơ quan nhà nước mà còn là cái nhà thứ hai của mấy vị làm việc ở đây.

Ở đây, mọi người thật lòng đối đãi với nhau, không ai hại ai và chỉ chú tâm vào việc kiếm sống qua ngày chứ chả muốn đấu đá.

Người ở Hình Bộ rất gắn kết với nhau, một thằng bị hại cả tàu nghĩ cách chơi lại thằng chủ mưu.

Vui vẻ, thoải mái đến mức bình thường mọi người làm việc, quá chán thì hội ý xong kéo qua nhà Thượng Thư mở tiệc.

Ban đầu Đằng Trác Phù cũng thấy phiền nhưng riết rồi quen, sau vài lần còn chủ động cho người hầu kẻ hạ làm mồi cho "đàn con thơ" nhắm.

Cả Hình Bộ không hẹn mà cùng có một tư tưởng - leo càng cao trách nhiệm càng lớn, càng dễ bị đá xuống, chi bằng cứ trung trung mà nó yên bình.

Có nhắm thì nhắm vào Thượng Thư, ai lại đi muốn hại một Thị Lang hay Viên Ngoại nhỏ bé chứ?
Đến chiều, Mã Thị Lang là người về nhà sớm nhất, sau đó mới tới những người khác.

Mẫn Hi đi tay không cũng về tay không.

Hắn bước đến chỗ quan chấm công, lăn ngón tay cái qua mực đỏ rồi lại chấm xuống ô điểm danh ra về của mình.

Đây là hình thức mới do Dịch Thừa Tiền nghĩ ra sau khi bệ hạ hỏi gã về cách kiểm soát những ai đi làm bao nhiêu ngày để trả lương cho đúng.


Từ khi ý kiến đó được triển khai, ngày nào cũng có mấy ông quan chấm công đứng ngoài cửa.

Nói quan chấm công cho oai chứ mấy ông này chuyển từ mớ hoạn quan dư trong cung ra, chung quy cũng là thái giám cả.
- Ngài biết vì sao Đằng đại nhân nghỉ không?
"Không ạ." - Quan chấm công sắp xếp lại bảng điểm danh.

- "Sáng nay không thấy người của Đằng phủ đến báo ạ."
- Ừm, vậy thôi ngài về sớm nhé.
Dứt lời, hắn ra về.

Hôm nay hắn đi tay không, về cũng về tay không.

Nói đúng hơn là có ngày nào hắn vác đồ theo đâu.

Quân triều không có luật bắt quan lại phải viết tấu chương và nộp đi mỗi ngày, vậy nên có gì muốn tấu mới tấu, còn không cứ bỏ hết bút giấy gì ở sẵn trong cơ quan, vác người đi rồi về cho khoẻ.

Xe ngựa dừng lại ở trước Đằng phủ, lại một lần nữa hắn đối diện với hai tên lính trông cửa.

Mấy cha này không đáng sợ nhưng cái mặt hơi hầm hầm gân gân, kiểu khó chịu ra mặt.

Thôi kệ, nhà người ta, hắn không có tư cách ý kiến gia nô họ như nào.

- Phiền ngài vào báo có Phác Thục Xuyên đến tìm..