Đông Phong Bất Dữ

Chương 72: 72: Sự Kiện





Mấy ngày sau, trong phủ không có gì bất ổn.

Kim Quang Tuệ được giao cho việc quản lí và dọn dẹp thư phòng, thi thoảng có thể đọc sách nếu đã xong việc.

Chuyện này truyền đến tai Nghi Thái với Vạn Phương, một mặt hai đứa này mừng cho thằng bé vì không còn bị chủ nhân hậm hực, mặt còn lại mừng cho mình vì không phải bị một đứa nhỏ bám theo.

Cả hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, công việc lại quay về như trước, mọi thứ chả có gì thay đổi cả...!
Trừ việc chủ mẫu không còn trưng cái mặt cau có suốt ngày với tụi nó nữa.

Ngữ điệu cũng ôn hòa hơn hẳn.

Chuyện này khiến Nghi Thái với Vạn Phương được một phen ngạc nhiên.

Mới ngày đầu còn nghĩ cha này nay ăn cái gì mà hiền vậy, chắc chỉ được một ngày thôi nhưng không, đã qua một tuần rồi mà không có gì thay đổi.

Hẳn là sau lần gọi nhau vào phòng đó, cả hai đã thay đổi đi.

Cơ mà như vậy cũng ổn chứ sống chung một nhà mà cứ căng thẳng với nhau miết thì ai chịu nổi?
Hôm nay vẫn như mọi khi, hai đứa kia ra quán trông, Hoàng Ngự Vũ ở nhà giữ Ngọc Trúc, Kim Quang Tuệ quét dọn thư phòng, Phác Mẫn Hi cút đi làm.

Sau một tuần nghỉ thì cái đống công văn chờ hắn không chỉ là vài chồng nữa, nó chất thành núi đứng chào hắn luôn.

Thượng Thư đại nhân đúng thật là thương hắn như con, đến mức để công văn cho hắn xử hết, nâng cao trình độ.

Nhìn xấp giấy trước mặt, hắn không tránh khỏi việc ngao ngán thở dài.

Thôi thì vì mấy đồng lương bổng, ráng mà làm vậy.

"À, ngươi biết tin gì chưa?"
Tống Dật Phi hỏi hắn.

Nhìn kĩ thì không chỉ riêng hắn mà trên bàn ai cũng phải vài cuộn văn thư, cả Đằng Trác Phù cũng tự nhốt mình trong phòng rồi cày việc.

Dáng vẻ này của mọi người khiến hắn cảm thấy sắp tới có một sự kiện quan trọng gì đó vậy.

Nó không giống như thường ngày.

Có điều rốt cuộc là sự kiện gì mà khiến cả Hình Bộ vốn dĩ chỉ lo tư pháp quốc gia phải bận rộn thế này?
- Chuyện gì?
"Đại Hoàng Tử mấy năm trước dẫn quân đi bình loạn quân phiến loạn phía Bắc, nay đã khải hoàn trở về đó!" - Tống Dật Phi xoay xoay bút, có mấy lần quẹt qua cằm.

Cũng may là cây bút đó không chấm mực, chứ không là cằm của y lại có thêm mấy cọng râu.


Hắn gật gù.

Thì ra sự kiện lớn mà hắn cảm nhận được là chuyện này.

Trưởng tử của bệ hạ quay về là chuyện tốt, chắc sẽ có yến tiệc ăn mừng, chưa kể đến dẹp loạn chắc chắn sẽ có phong tước.

Cơ mà đó là chuyện của Lễ Bộ và Lại Bộ chứ có liên quan quái gì đến Hình Bộ đâu mà ai nấy đều hai bên hai chồng vậy?
- Thì liên quan gì tới chúng ta?
"Sao lại không? Kì này ngài ấy quay về, bệ hạ muốn sửa một số điều trong Quân Triều Hình Luật, tiện thể lật lại các vụ án xem có vụ nào xử oan không, thành ra mấy ngày nay công văn nhiều như thế này đây, không có ai về sớm cả.

Đến Đằng đại nhân cũng có ngày ngủ qua đêm ở đây nữa."
Hóa ra đây chính là lí do khiến cái mớ công văn hắn cần làm nhiều như vậy.

Có lẽ đây là hàng tích trữ từ khi hắn bắt đầu nghỉ tới bây giờ.

Má, biết vậy không nghỉ đâu, nghỉ chi cho khổ vậy trời.
- Thượng Thư bảo nô tài truyền lời đến các đại nhân, nói mọi người đừng lơ đãng trong công việc, ai không làm cắt lương!
Tâm phúc Thuận Anh của Đằng Trác Phù bước ra nói to, nói xong liền đi mất.

Qua tiếng thông truyền của nó, mọi người đều biết mình nên tập trung vào chuyện trước mắt.

Hắn cũng vậy, nghe thế liền nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện với Tống Dật Phi mà cắm đầu vào làm.

Mọi người làm được thì mình cũng làm được.

Trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, đợi đến đại yến đón Hoàng Tử, hắn sẽ xem người này rốt cuộc trông như thế nào mà có sức ảnh hưởng thế này.

Thuận Anh truyền lời của chủ xong liền lui xuống nhà bếp phía sau.

Nói là nhà bếp chứ thật ra cái chỗ này chỉ để pha nước cho mấy vị đại nhân dùng.

Thuận Anh đến lấy vị trà mà Đằng Trác Phù thích nhất, cẩn thận mà pha cho chủ nhân mình bằng thứ nước có độ ấm vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh.

Chuyện này là do bụng của Đằng Trác Phù vốn yếu, vì vậy nên cái gì cũng phải cẩn thận.

Pha xong trà, Thuận Anh lại cẩn thận dùng nắp đậy chén lại, đoạn mang vào cho chủ.

Hình Bộ chia làm mấy căn phòng lớn nhỏ khác nhau, trong đó đại sảnh lớn nhất là nơi làm việc của mấy vị nhỏ nhỏ trong Bộ.

Căn phòng riêng lớn nhất dành cho Thượng Thư dùng.

Ở đó chỉ có một người và một đống kệ sách.


Thuận Anh tiến đến trước, từ từ mở cửa bước vào, xong cũng thật cẩn thận đóng cửa, tránh phá hỏng khoảng không gian yên tĩnh của Đằng Trác Phù.

Hiện tại tình hình của hắn so với đám nhân sự của mình cũng không khả quan hơn bao nhiêu.

Số lượng công việc đột nhiên trở nên đồ sộ khiến Đằng Trác Phù khó chịu hơn bao giờ hết.

Dù cho hắn đã quen với chuyện xử lí rất nhiều công văn nhưng lần này quả thực quá nhiều, nhiều không tưởng nổi.

Bệ hạ bao lâu qua không nói gì, tự nhiên đùng một cái giật lên đòi đổi luật với xem lại án, làm cả Hình Bộ đứng ngồi không yên.
- Đại nhân, ngài uống chút trà đi.
Thuận Anh thấy chủ như vậy cũng thương.

Vì chuyện này mà Đằng Trác Phù không ngủ được từ hôm qua tới giờ, năng lượng nhiều khi cũng cạn mất rồi vẫn không chịu nghỉ ngơi.

Bản thân y không biết nên làm gì, vậy nên chỉ có thể làm mấy công việc vặt vặt, hi vọng giúp được hắn phần nào.

"Ừm." - Đằng Trác Phù gật đầu, đoạn vươn vai cho đỡ mỏi.

Cái lưng của hắn đúng thật là sắp gãy tới nơi rồi.

Hắn lấy chén trà, thổi nhẹ nhẹ cho bớt nóng.

Mà nóng là nóng cái khỉ gì, vừa rồi Thuận Anh pha bằng nước ấm mà, cùng lắm thì thổi cho bớt khói thôi.

Tâm phúc này của hắn là đứa lanh lợi, hơn nữa đã đi theo hắn lâu nên vừa nhìn biểu hiện của chủ liền biết được hắn cần gì, vì thế mà vòng ra phía sau giúp hắn xoa bóp phần eo.

Do làm nhiều mà kĩ thuật của tên nhóc này không tồi, nắn bóp một chút đã khiến hắn thấy thoải mái.

Đằng Trác Phù thở phào, mặt trước nhâm nhi ly trà, mặt sau tận hưởng lực đạo của Thuận Anh.

Hắn mỉm cười, nhắm mắt hưởng thụ.
- Có thoải mái không ạ?
"Ừm, thoải mái.

Cứ tiếp tục đi!" - Hắn đáp, định bụng nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp.

Nghe được tiếng này của hắn, Thuận Anh từ từ tiến lên, không chỉ xoa bóp cái eo nhỏ mà đến phần lưng và hai vai cũng được chăm sóc.

Từng cử chỉ một của y trên thân thể khiến hắn dễ chịu hơn bao giờ hết.


Có lẽ hắn nên dừng lại một chút thật.

Cơ mà hắn được mang tâm phúc theo xoa bóp cũng đỡ, còn mấy người dưới hắn thì không.

Họ cũng phải xử lí rất nhiều việc, cũng sẽ đau lưng, mình ở đây hưởng thụ thì là công bằng sao?
- Thôi được rồi, dừng lại đi.
"Dạ" - Thuận Anh ngưng tay cũng là lúc Đằng Trác Phù tiếp tuc với thứ mình đang làm.

Hắn đọc lại một lần nữa bộ luật còn dài hơn cả gia phả năm đời nhà hắn cộng lại, cố gắng tìm ra những luật chưa có và những luật thừa thãi, song chữ nhiều quá nên làm hắn có chút choáng.

Thật tình thì hắn không biết nên sửa hay nên bổ sung điều nào nữa, có điều không tìm ra hàng thêm hay bớt thì bị giảm lương, thành ra hắn không biết nên làm
Hay là tăng giảm phạt tiền nhỉ? Không được!
Hay là tăng số năm thụ án lên nhỉ? Nghe cũng ổn đấy chứ!
Cứ viết ra hết đi rồi dâng lên bệ hạ duyệt một lần cho tiện, dù sao cũng phải có tấu chương rồi mới sửa luật được mà.

Còn quá nhiều chuyện phải làm.

Đằng Trác Phù đau đớn, Hình Bộ Thượng Thư gục ngã.

Nhưng điều quan trọng hơn hết.

Là hắn không tìm thấy sức mạnh của nội tại gì ở đây cả!
Có điều có một thứ còn quan trọng hơn có thể thúc hắn ngồi dậy làm tiếp.

Đó là tiền lương.

Đúng rồi, không làm thì tháng sau nhịn luôn.

Mà đừng nói là nhịn, kháng chỉ thì cái đầu còn không có để ăn nữa chứ nhịn gì?
Dạo này Triệt nó dữ lắm, lạng quạng nó chém mình mẻ đao luôn!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức ngồi lên.

Tay phải cầm bút, tay trái giữ giấy, mắt đọc qua một lần nữa trang giấy trước mắt.

Hắn cứ đọc như vậy, từ trang này qua trang khác, cho đến khi nghe thấy tiếng Thuận Anh.
- Đại nhân, bên ngoài có Phác Lang Trung muốn gặp ngài!
Đằng Trác Phù ậm ừ, rồi cũng cho phép Phác Thục Xuyên bước vào.

Có lẽ do chơi thân với Quân Thư Triệt mà cách hành xử cũng bị ảnh hưởng đôi chút, biểu hiện rõ rệt nhất là cho người vào liền đóng cửa lại.

Cái tính này cũng không đem đến bất lợi, lỡ có chuyện gì bí mật thì báo luôn, khỏi phải sai người ra đóng nữa.
- Xin thỉnh an Đằng đại nhân.
Nói giữa chư quan với nhau nghi lễ có phần thả lỏng hơn hoàng thất, phi thần, song không thể nhân đó mà bỏ qua quy củ.

Phác Mẫn Hi vừa bước vào đã hướng đến người đang ngồi trước mặt mà hành đúng lễ nghi.
- Miễn lễ, tứ tọa.
Thuận Anh nhanh chóng tiến đến kéo ghế cho Mẫn Hi, còn chủ nhân của y đang viết thì phải dừng bút lại bởi sự xuất hiện của vị Lang Trung này.


Đằng Trác Phù nâng chén trà lên nhấp môi một chút, tận hưởng vị trà tan trong miệng xong xuôi rồi mới nói tiếp: "Phác Lang Trung có chuyện gì cần bàn bạc với bổn quan sao?"
"Vâng." - Mẫn Hi cười nhẹ, bên cạnh hắn lúc này đã có một chén trà khác do Thuận Anh vừa mang lên.

- "Hạ quan nghe nói đại nhân đang đau đầu về chuyện cải cách luật lệ nên muốn đến phân ưu với đại nhân."
- Vậy sao? Thế ngươi có cao kiến gì?
Không chần chừ gì thêm, Mẫn Hi bắt đầu nói về những gì trong đầu mình.

Suốt 7 ngày phép đã qua, hắn không ngừng nghĩ tới chuyện sẽ dâng tấu sớ lên nói về tình trạng hiện tại của Trúc An về đêm, nay đi làm lại được nghe rằng bệ hạ đang muốn cải cách hành chính.

Đối với hắn mà nói, chuyện này như cá gặp nước, cơ hội trước mắt ngại gì không nắm?
- Hiện nay tuy nói an ninh của Trúc An ban ngày ổn định, tuy nhiên về đêm vẫn có nhiễu loạn không nhỏ.

Nói trắng ra là vấn đề mấy tên ranh con tổ chức đua xe nội thành, quấy rối trật tự trị an.

Hạ quan thiết nghĩ nên tăng cường bảo vệ, bổ khoái luân phiên trực ngày đêm, như vậy mọi thứ mới ổn định được!
Đằng Trác Phù nghe xong liền nhíu mày: "Có chuyện này thật sao?"
Nghe như vậy, Mẫn Hi gật đầu.

Ủa đại ca, ông nghĩ cái giò tôi tự nhiên mà què được à? Tuy nghĩ vậy nhưng những gì hắn nói ra chỉ rất ngắn, hơn nữa trong thanh âm vẫn chứa vạn phần tôn kính.

Nghĩ sao thì nghĩ, Đằng Trác Phù hơn hắn những 10-20 tuổi, còn là cấp trên của mình, cư xử vẫn nên làm sao cho phải phép.
- Đây là chính bản thân hạ quan nếm trải, mấy ngày qua không thể lên triều được là do gặp tai nạn liên quan tới chuyện này, tuyệt đối không có hai lòng qua mặt đại nhân!
Đằng Trác Phù di chuyển ánh mắt xuống chân của Mẫn Hi.

Để ý kĩ thì lúc tiểu tử này bước vào, cách đi của hắn không bình thường.

Đó không phải bước chân vững chắc của một người bình thường mà là cách kẻ có dị tật đi, dùng ngôn ngữ dân gian thì gọi là đi cà thọt cà thọt ấy.
- Ừm, ta hiểu rồi, còn chuyện gì nữa không?
"Thưa, vẫn còn." - Trong lòng hắn có chút phân vân giữa việc nên im hay nói tiếp, rốt cuộc vẫn là chọn nói ra cho nhẹ.

- "Bọn chúng lộng hành không phải ngày một ngày hai, thêm cả việc không ai lên tiếng tố cáo cho thấy thân thế cũng không nhỏ.

Cầu xin đại nhân điều tra vụ này cho rõ, tìm ra kẻ cầm đầu và người dung túng thân nhân làm bậy, tránh việc những người dân khác cũng lâm vào cảnh đi đứng khó khăn như hạ quan."
Mẫn Hi nuốt một ngụm nước bọt, chờ đợi phản ứng của Thượng Thư.

Hắn biết Hoàng Ngự Vũ muốn hắn làm chuyện này trong bí mật, tuy nhiên một kẻ mới đến Trúc An như hắn thì làm sao biết ai với ai mà điều tra? Hắn nghĩ cũng thông rồi, kể cả có Dịch Thừa Tiền quen biết rộng, song gã phẩm thấp hơn hắn, nếu chỉ như vậy thì sẽ không thành.

Trong cơ quan hắn có Thượng Thư yêu nước thương dân, chuyện liên quan tới lợi ích của dân như vậy, kéo thêm Thượng Thư vào càng có ích cho hắn nữa.

Nếu vui vui, ngài ấy nói với bệ hạ, con đường thăng tiến của hắn chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
- Được rồi, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ.

Nếu không còn chuyện gì thì ngươi lui đi!
Hắn thả lại một tiếng cáo lui rồi đi ngược ra khỏi căn phòng.

Đằng Trác Phù cẩn thận ghi chép lại những gì Mẫn Hi nói nãy giờ, chỉ trừ việc điều tra là không.

Ban đầu tính sẽ dâng tấu chương rồi thôi nhưng mà có lẽ hắn phải đi gặp bệ hạ một chuyến rồi..