Đông Phong Bất Dữ

Chương 47: 47: Diện Kiến Thánh Nhan





Trác Xiển Ninh bảo hắn lên xe ngựa, đoạn khởi hành di chuyển về phía Hoàng Cung.

Trên đường đi, hắn không có tâm trạng để ngắm đường, không biết vì sao.

Mẫn Hi theo thói quen nhìn trộm người đối diện, chợt thấy hắn ta giống như mấy tên công công người ta thường tả.

Tay cầm phất trần, đầu đội mão, một thân quan phục chỉnh tề, có điều không hề õng ẹo như nhân thế thường nói.

Trái lại người này còn có vẻ công hơn cả hắn.
Mã xa đi thẳng đến Bảo Hoà điện, Trác Xiển Ninh bước xuống trước rồi mới đến hắn.

Vừa vào trong đã thấy Hoàng đế ngồi trên bảo toạ, cả hai theo như thông lệ quỳ xuống hành lễ.

Hai mắt nhìn xuống mặt đá hoa cương, bên tai chỉ nghe thấy tiếng cho thôi.

Trác công công sau đó im lặng, di chuyển về vị trí vốn cần đứng của mình, bên cạnh Hoàng đế.

- Ngươi là Phác Thục Xuyên?
Biện Chương đế hỏi, tay niết nhẹ thành ghế rồng.

Bảo điện trống không chỉ có vài ba người, thành ra tiếng của ngài trở thành âm vang truyền thẳng vào tai hắn.

Đối diện khí chất đế vương bất phàm, Mẫn Hi hắn như con chuột nhỏ đang phải ở chung chỗ với rồng.


Bao nhiêu máu lửa thường ngày tan biến hết, để lại sự nhút nhát còn lại trong tâm hồn.

- Chính thảo dân, thưa bệ hạ.

Từ nãy giờ, mặc dù đã được cho miễn lễ, Trác Xiển Ninh cũng đã đứng dậy nhưng hắn vẫn cứ quỳ, căn bản vì rén quá đứng không nổi.

Hai mắt vẫn không dám nhìn thẳng, dán lên trên nền đá, hắn tự tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nhất cho mình.

Có thể sự ngu dốt của hắn sẽ làm phật ý quân vương, rồi ngày mai Hoàng Ngự Vũ sẽ thấy cái đầu của hắn treo trước cổng Trúc An thành.

- Trẫm đã xem qua quyển thi của ngươi.

Trong lòng hắn rạo rực như người ta quay số chơi cá cược, hồi hộp theo từng chữ của đế quân.

Biện Chương bệ hạ cũng thật biết đánh đòn tâm lý, hắn đã sợ rồi mà ngài còn chơi nói từ từ.

Hoặc có thể đây là cách nói chuyện quen thuộc của những bậc cấp cao, chỉ có hắn là không quen nên mới vậy.

- Ngươi đã từng nghiên cứu qua những loại sách gì về cách trị quốc rồi?
Gì chứ đó giờ ngoài sách học ra thì hắn toàn đọc ngôn tình thanh mai trúc mã với đam mỹ sư đồ ngược luyến tàn tâm thôi chứ có mua cái gì về trị quốc đâu? Tự nhiên nay bị truyền vào rồi hỏi câu này, nguy quá, giờ trả lời sao đây? Không lẽ bây giờ khai toẹt ra là phu quân thảo dân xách về nên không biết tên sách?
- Bẩm bệ hạ, thảo dân chỉ đọc qua Tứ Thư, Ngũ Kinh, Bách Gia Chư Tử,..

ngoài ra không nghiên cứu thêm.

Đang tính nói thật thì lại nhớ đến lời dặn kì quái của Hoàng Ngự Vũ rằng đừng để ai khác biết danh tính của y nên lại thôi.

Ngẫm lại cũng thấy kì thật, tự dưng muốn ẩn mình còn xách cái thân đi mua nhà ở Trúc An làm gì?
Long nhãn liếc xuống, đột nhiên tất cả mọi người trong điện lui ra hết, giờ đây chỉ còn hắn giáp mặt với ngài.

Ban nãy có vài người còn đỡ, bây giờ thì rén cực hạn, đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.

- Không nghiên cứu vậy mà lại trình bày y như những gì cấm thư của trẫm viết, hay thật đấy!
Mẫn Hi bắt đầu run rẩy, giọng ấp a ấp úng: "Xin bệ hạ tha tội, thảo dân chỉ là nghĩ gì viết đấy, hoàn toàn không biết đến cấm thư!"
Biện Chương đế đứng dậy, bước qua bước lại, tiếng gót giày đập xuống sàn tạo nên âm thanh "cộc, cộc." Tuy hắn không nhìn nhưng cũng cảm nhận được ngài ấy đang lại gần mình.

Đúng như vậy, chỉ một lúc, Biện Chương đế đã đứng đối diện hắn.

- Ngẩng mặt lên cho trẫm xem.

Hắn: "Mắt thảo dân có dị tật, không dám nhìn làm vấy bẩn thánh nhan!"
- Trẫm nói ngươi ngẩng mặt lên!
Hoàng đế cứ chậm rãi nhả chữ, tạo nên một nỗi sợ hãi rất lớn trong lòng người ở cùng một chỗ với ngài.

Cửa của Bảo Hòa điện cũng đã đóng, không biết lỡ chọc điên ngài ấy lên thì kết cục của hắn sẽ làm gì, cũng chẳng đoán ra được tâm ý đế vương.


Toàn bộ cơ mặt hắn bị giọng nói quyền lực kia khống chế, từ từ ngẩng lên.

Khuôn nhan được cho là có chút sắc mị trưng ra, Biện Chương đế nhìn hắn thật lâu, có cảm giác ngài đã nhìn thấu hắn.

Cặp mắt mà kẻ nhỏ bé này nói là có dị tật thực chất mang sắc đỏ rực, đặc biệt nhất trong những kẻ ngài đã gặp qua.

Mi mục thanh tú, gương mặt này mang vào quan trường thì thật uổng phí.

Mang họ giống người đó, nhưng ngũ quan lại chẳng có chút nào giống, cũng thật tiếc.

Trong lòng bỗng có một chút suy tính riêng, muốn đánh rớt người này nhưng bài luận kia thật ấn tượng, chứng tỏ hắn có tài.

Nếu đánh rớt, có lẽ ngài sẽ mang tội với giang sơn đi?
- Trẫm muốn gả Vi Quang Công Chúa cho ngươi, nam thanh nữ tú, coi như xứng đôi!
Ngay lúc câu này thoát ra, hắn đã biết trước kết quả của mình là ở đâu rồi.

Chắc chắn đỗ tam giáp, chỉ có Trạng Nguyên, Bảng Nhãn hoặc Thám Hoa mới được thế này thôi.

Đặc ân này vô hạn, có thể xem như một bước lên mây, có được lòng vua thì vạn sự đều dễ.

Còn ngại gì mà không chấp nhận chứ?
Nhưng mà...
- Tạ bệ hạ ban ân, nhưng mà thánh ân này thảo dân không thể nhận được!
Hắn lỡ thương người kia mất rồi.

Tâm can hắn chỉ có một chỗ trống, nơi ấy Hoàng Ngự Vũ đã ngồi vào rồi, không thể để thêm điện hạ nữa.

Hắn không thích nữ nhi, gật đầu đồng ý chỉ làm khổ Vi Quang Công Chúa thôi.
- Lần đầu tiên có người dám từ chối con gái trẫm cơ đấy.


Biện Chương đế nhếch mép.

- Thảo dân không dám, chỉ là thảo dân đã có hài nhi rồi, không thể làm phò mã!
Hắn cúi đầu, khoảng cách gần chạm mặt đất.

Kì này bệ hạ muốn lấy mạng hắn cũng được chứ nhất quyết hắn không lấy công chúa đâu.

Hắn không thể bỏ tấm chân tình đó mà đi theo quyền lực, cưới một người hắn thậm chí còn chưa thấy mặt được!
Câu trả lời của Mẫn Hi khiến Biện Chương đế khựng lại.

Lí lịch tên nhóc này cũng chỉ tầm 16 tuổi, vậy mà thành hôn sớm đến thế.

Chậc, xem ra mối này không được rồi.

Ngài đứng ở đó, khẽ lắc đầu, đoạn vẫy tay.

- Trẫm mệt rồi, cho ngươi lui.

Hắn hành lễ cuối cùng rồi lui ra.

Cuối cùng cũng thoát rồi, ở trong đấy một phút mà cữ ngỡ đã trăm năm.

Áp lực thật khủng khiếp, nhưng nghĩ đến chuyện sau này còn phải giáp mặt dài dài đành thôi..