Đại khái chuyện sau đó cũng không có gì.
Chỉ là hai người cùng nhau đi đón Ngọc Trúc, vừa đi vừa rải cẩu lương.
Thằng hầu đáng thương kia là người lãnh đủ.
Sống mười mấy năm trên đời, cơm chó ăn cũng nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên y ăn của một đôi đoạn tụ.
Chậc, nhân gian đúng là có những chuyện thú vị.
Lỡ mà bị tên bán thịt kia chém chết lại bỏ mất kịch hay.
Đi một đoạn lại đến nơi cần đến.
Y bị choáng ngợp trước phủ đệ của hắn.
Người này rõ ràng bảo mình không giàu, vậy mà lại giàu không tưởng.
Dinh thự này trong mắt y có thể cho là to nhất Trúc An, vượt xa những nhà phú hào khác mà y từng hầu hạ.
Trên đường vào chính viện, do đi chân trần mà y cảm nhận rõ rệt những viên đá lót.
Chúng mát lạnh, không hề thô kệch, không mang giày đi cũng rất thoải mái.
Loại đá này chắc chắn đã được mài.
Chi phí mài một viên không phải gọi là rẻ, ở đây lại tới cả nghìn viên là ít.
Đường vào đã ấn tượng, chính viện lại càng thêm xa hoa.
Một màu xanh biển bao phủ nóc chính viện, phía dưới tường trắng tinh không một cọng rêu.
Phía trước lối vào bên trong nhà có lót tấm thảm lông, cũng là màu trắng, bên trong hoàn toàn là sàn gỗ.
Có lẽ vì thế mà Mẫn Hi vào trước đã quay lại nhìn người kia: "Ngươi lau chân đi đã."
Nhập gia tùy tục, huống chi y đây còn đến xin hắn làm người ở.
Không nghĩ ngợi nhiều, y vội lau chân xuống thảm rồi theo hắn vào bên trong.
Mẫn Hi bế Ngọc Trúc trên tay tiến lại cái nôi, khéo léo đặt đứa bé xuống sao cho thật êm để con gái không tỉnh dậy.
Xong xuôi, hắn quay lại nhuyễn tháp, giương mắt nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất mà thấy nhìn không xuôi.
Hắn rót trà, chống cằm: "Lại ghế ngồi lên đi, ngươi quỳ ta không nói được."
Thiếu niên kia cũng rất nghe lời.
Hắn bảo vậy liền lập tức làm theo.
Mẫn Hi đưa hắn chén trà, tư thế chuyển sang bắt chéo chân, bắt đầu phổ biến quy củ.
- Nơi này là Huỳnh phủ, cái người ban nãy đi cùng với chúng ta là đại chủ nhân nơi này.
Cả hai ta đều phải nhìn mặt hắn mà sống, vậy nên đừng có gây chuyện với hắn, khi đó ta cũng không cứu được ngươi.
Nói là quy củ chứ thực chất là mấy điều lặt vặt cần căn dặn, không hẳn là luật lệ.
Mẫn Hi nói với y về việc y phải làm, nói chung cũng không có gì quá nhiều ngoài việc trông nom Ngọc Trúc, luôn luôn để ý tới con bé.
Khi hắn với người kia ở riêng sẽ để con bé cho y, toàn tâm tập trung vào bài vở vì kì Điện thí.
Đương nhiên là nếu hắn trúng tuyển đã.
Hắn đứng dậy, tiến đến chỗ Ngọc Trúc.
Đưa mắt nhìn lấy bé con đang ngủ say, Mẫn Hi nói cho y về một số thông tin về nó, để y tiện bề xử lí.
- Cục cưng nhà ta hơi khó tính một chút, nhưng đôi khi lại rất bám người.
Mấy lúc nó khóc ré lên thì ngươi chỉ cần kiểm tra xem nó có đi bậy hay là đang đói không thôi, hầu như giải quyết xong chuyện thì sẽ nín, không quá quan ngại.
Mỗi khi ta gọi, ngươi đến bế nó sang cái phòng ở bên cạnh chánh điện, khi nào xong rồi ta sẽ sang đón, rõ chứ?
Người kia gật đầu.
Công việc này còn nhàn hạ hơn mấy lần trước của y rất nhiều.
Hồi đó phải giặt đồ, rửa chén, quét nhà, nhặt lá,...!nói chung là lết từ chính viện đến nhà bếp rồi ra sân, còn ở Huỳnh phủ chỉ phải hầu hạ mỗi cô tiểu thư này, cũng đỡ.
Cầu mong cho tiểu thư ngoan ngoãn, như vậy mới không ảnh hưởng nhiều tới người khác.
- Quên mất hỏi ngươi, ngươi tên gì?
Nói chuyện nãy giờ mà mới nhớ đến một vấn đề quan trọng không kém, hắn thấy mình tắc trách quá.
Không để người ta xưng danh mà hỏi như đúng rồi ấy, tính cách của y mà như Khúc Tự Tri chắc hắn ăn nguyên cái nhìn khinh bỉ vào mặt rồi.
- Ta không có tên, xưa giờ người ta chỉ gọi ta là thằng hầu, hay ngài cũng thế đi.
Gọi thằng hầu cũng không tệ, có điều hắn không thấy thuận mồm, bản thân nghe tiếng đó phát ra từ miệng mình cũng chẳng lọt.
Xem ra nên đặt cho y một cái tên, dù sao gọi danh tự cũng tốt hơn là "thằng này, con nọ" mà.
- Ta không thích cách kêu đấy, thôi thì để ta đặt giúp ngươi một cái tên vậy.
Thiếu niên nghe được liền phấn khởi, nét vui tươi biểu lộ rõ trên gương mặt non nớt.
Y làm hắn nhớ đến ngày đó thật, cái khi mà Khúc Tự Tri đặt tên tự cho hắn.
Lúc ấy hắn cũng giống y, cũng vui vẻ mong chờ, sư môn có thể nói là rất hạnh phúc, nhưng sau đó....!
Chuyện vui không nhắc, đi nhớ chuyện buồn, hắn cũng thật là.
Hắn liếc mắt xung quanh, tìm ý tưởng đặt tên.
Nay não hắn cứ bị làm sao, nghĩ mãi không ra cái nào ưng ý cả.
Hắn nhìn, nhìn từ trái cam trái quýt, tới bộ ấm trà, cây đàn tranh, rồi lại sa lưới vào bức tranh tố nữ treo trên tường.
Bức tranh như một chất kích thích, khiến hắn đột nhiên nhớ tới câu thơ:
Tố nữ vi ngã sư, nghi thái doanh vạn phương.
Mẫn Hi lẩm bẩm, hắn nghĩ mình đã biết câu trả lời.
Hắn đứng dựa vào thành nôi, nhìn người đang ngồi trên ghế.
Tự dưng hắn đau lưng thế nhờ, chắc tại trời sắp tối nên vậy.
- Gọi ngươi Nghi Thái, thấy thế nào?
Thật ra hắn chưa từng đặt tên cho gia nhân bao giờ, à không, đúng hơn là hắn chưa từng đặt tên cho ai khác ngoại trừ con chó hắn cùng với đồng môn nhặt về lúc còn bé.
Hắn với loại tình huống thế này phải nói là trình độ xử lí vô cùng gà mờ, kinh nghiệm cũng chẳng có.
Vừa rồi đặt cũng chỉ là đọc thuật mồm theo cảm hứng, y không chịu hắn cũng chẳng đặt lại được.
- Đa tạ chủ nhân.
Trái ngược với giả thuyết hắn tự đặt ra về việc y sẽ không chịu cái tên này, thiếu niên kia vui vẻ chấp nhận nó.
Y quỳ xuống đất, dập đầu cảm tạ hắn.
Đây là lần thứ mấy trong ngày hắn bị người khác lạy rồi nhỉ? Tốn chắc cũng tầm ba bốn năm tuổi thọ rồi ha? Sao người ta cứ thích vái nhau nhỉ?
- Được rồi, bên cạnh đây có một viện trống, trong có một phòng không ai ở, tuy nhiên cũng có giường nệm đầy đủ, ngươi sang đó đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi.
Tùy tùng mới của hắn nghe vậy liền lui ra ngoài, để thời gian cho hắn một mình.
Mẫn Hi tiến đến giường ngủ, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cặp mắt hắn nhìn trước, rồi lại liếc sang xung quanh, đoạn ngóng tai nghe xem đã có động tĩnh gì chưa.
Quái lạ, chiều gần tối rồi mà sao Hoàng Ngự Vũ chưa về thế? Ban nãy bảo hắn ôm con về, mình nói là đi công chuyện một chút mà sao lâu quá không thấy vậy?
Lo cho lắm rồi cũng kệ, Hoàng Ngự Vũ lớn rồi, đi đâu cũng sẽ biết về.
Hắn quản y làm gì cho mệt thân, cứ trực tiếp đi ngủ đi cho xong việc.
Đằng nào lúc y về hắn cũng sẽ biết mà..