Đông Phong Bất Dữ

Chương 33: 33: Mãi Là Anh Em





- Thiếu gia...!ngài....?!
Hắn không ngốc đến mức chẳng hiểu cái gì đang xảy ra xung quanh mình.

Hay đấy, hôm nay đi thi thì gặp đồng môn.

Hảo sắp đặt.

- 1 hay 0?
Dịch Thừa Tiền một lần nữa khẽ hỏi.

Trông thái độ kia, hắn nghĩ, dường như gã ta đã phải giấu chuyện này khi ở nhà.

Cũng phải, Dịch gia danh môn trọng vọng, nào chấp nhận cho việc con cháu mình chơi long dương?
- 1
Nói dối mà không sượng mồm, hắn bình thản hơn bao giờ hết.

Trái ngược với thái độ của hắn, Dịch Thừa Tiền như vỡ toang tới nơi.

Gã trách móc: "Tiểu mỹ nhân, tại sao ngươi lại là 1?"
Trước đó gã có ý định hỏi cưới hắn nhưng nghĩ hắn là thẳng nam nên thôi.

Vừa rồi hắn với gã nhận ra nhau cùng giới, gã vui lắm, cứ nghĩ rằng mình đã có cơ hội rồi nhưng hà cớ gì hắn lại là 1? 1 với 1 thì làm gì được nhau? Lên Hoa Sơn luận kiếm à?
- Huynh đài à, sẽ có người khác tốt hơn tại hạ mà.

Hắn an ủi, mẹ kiếp, ngay từ đầu gã rủ hắn về nhà thì hắn đã nghi nghi rồi.

Nó không thể nào đơn thuần là ông ơi sang chỗ tôi chơi được.

Chắc chắn phải có cái gì đó đằng sau, mà không ngờ tên này lại có ý đồ với hắn.

Cũng may là vừa nãy điêu không chớp mắt, gã cũng biết giữ cho mình chút liêm sỉ, không thì lại chết hắn.


- Ban ngày ở trong nhà không cũng đóng cửa vậy? Dắt gái về chơi à?
Lại một tiếng khác xuất hiện.

Dịch Thừa Tiền nghe xong liền quay trở lại bộ dáng ban đầu, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Cánh cửa trực tiếp bị ai đó đá phăng ra, thân ảnh thiếu niên xuất hiện.

Người này tầm cỡ Dịch Thừa Tiền, gương mặt có phần hao hao gã nhưng trông cáu khỉnh hơn nhiều.

- Ngươi không thể gõ cửa một cách lịch sự sao?
Gã nhăn mặt khó chịu, liếc mắt nhìn lên thiếu niên đối diện khi y tiến đến trước mình.

Thiếu niên tự tiện ngồi xuống một cái ghế gần đó, vắt chân lên thành ghế, bộ dạng làm cho người ngoài như hắn cũng thấy không ổn: "Người nhà, gõ làm gì? Còn khứa nào ngồi đây? Tình mới hả?"
Dịch Thừa Tiền đang chuẩn bị nhấp trà, nghe thấy câu hỏi đó xong thì đập luôn cái chén.

Mẫn Hi bắt đầu thấy cái nhà này có gì đó không ổn, một thằng thì bạo lực, một thằng thì bố láo.

Hắn cảm thấy mình đang trong diện không an toàn, đang định đứng lên đi về, đột nhiên lại bị Dịch Thừa Tiền giữ lại.

- Đây là nhị đệ của ta, Dịch Dư Nguyên.

Thừa Tiền - Dư Nguyên, nghe tên cũng thật hay, vậy mà sao tính cách ba chấm thế nhỉ?
Gã trừng mắt nhìn Dư Nguyên, thái độ đằng đằng sát khí.

Sự căng thẳng bốc lên, phủ kín cả đại điện.

Nó thậm chí còn hơn cả lúc đi thi.

Gã bắt chéo chân, gõ gõ tay lên mặt bàn.

Trong thanh âm kia nói một cách bình thản, song lại khiến người ta cảm thấy đáng sợ: "Phụ thân đặc biệt xem trọng người này, ngươi dám buông lời vô lễ, đại ca đây không chắc tay chân mình sẽ ngồi yên đâu."
Hắn rùng mình.

Dịch Thừa Tiền mang hắn đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau quá.

Người này cũng thật đa nhân cách, vừa rồi còn cười nói vui vẻ, nhây lầy với hắn, thoáng chốc đã biến thành thiếu gia nghiêm túc, rồi bây giờ lại trở mình sang một kẻ bạo lực chính hiệu.

Mẫn Hi không biết nên nói gì.

Mặc dù gã đã buông hắn ra rồi, song hắn vẫn là rén không dám nhúc nhích.

- Thế Thừa Tiền ca ca làm gì ta nào?
Tuy nhiên, ai rén thì rén, đó không phải Dư Nguyên.

Y vẫn giữ nguyên thái độ của mình, thậm chí còn cố tình bẻ khớp ngón tay chứng tỏ bản lĩnh.

Dư Nguyên liếc sang hắn, khinh thường: "Năm xưa mẫu thân nói huynh thiên nhãn hơn người quả thật không sai.

Mắt của đại ca đúng là thật tốt, nhìn trúng một khách khanh xinh đẹp thế này.

Đệ nên gọi y thế nào nhỉ? Đại tẩu hay Ngũ Di Nương đây?"
Dịch Thừa Tiền trong tay cầm ly trà, không biết là tức giận đến mức nào mà lại bóp nát nó.

Tuy là ly vỡ nhưng mặt lại không biến sắc chút nào, ngược lại còn nhẹ nhàng cười với Dư Nguyên: "Đệ đệ quan tâm như vậy khiến người làm ca ca như ta cũng thấy mừng.


Hay là thế này đi, đệ để ý người này, ta trông người kia giúp đệ.

Xem nào, ôi thôi chết, ta sắp phải gọi A Chức là Đoan Mộc Nhị Thiếu Phu Nhân rồi!"
Dư Nguyên như bị chọc phải vảy ngược, nhếch mép với đại ca của mình rồi hung hăng quay người bước đi.

Dịch Thừa Tiền phía sau nói khích thêm, gã chọc cho Dư Nguyên đã điên còn điên hơn: "Đi từ từ, coi chừng vấp đá mà quàng phải dây."
Dứt lời gã quay sang Mẫn Hi: "Xin lỗi đã để ngươi thấy cảnh tượng không hay.

Nhị đệ này với ta lúc nào cũng như nước với lửa vậy."
Mẫn Hi đã từng nghe về thứ gọi là gia đấu nhưng không ngờ sẽ có một ngày nó diễn ra trước mắt mình.

Vừa rồi được xem một cách sắc nét, chân thực, hắn mở mang tầm mắt rồi.

Hoá ra sống trong hào môn cũng không dễ dàng gì.

Cứ tưởng chỉ có nữ nhân mới dùng lời lẽ kháy nhau, cơ mà đời đâu biết được chữ ngờ, nam nhân cũng chơi.

- Huynh đệ các người lúc nào cũng vậy sao?
Sống mà đầu óc lúc nào cũng phải lo nghĩ, không một giây nào được yên thì sống làm gì?
- Trước mặt cha ta thì không.

Mà thôi kệ đi, nó chỉ võ mồm là giỏi thôi chứ không làm gì được đâu.

Gã rót trà, đẩy chén vừa rót về phía hắn.

Dịch Thừa Tiền đột nhiên thở dài, trên mi mục thoáng qua nét rầu rĩ: "Thằng bé đó mất mẹ từ nhỏ nên mới vậy, ta cũng không chấp nhặt gì nó."
Bây giờ mọi thứ đã dịu hơn, hắn mới dám hỏi về Dịch Dư Nguyên rốt cuộc vì sao mà lại có thái độ gay gắt như vậy với Dịch Thừa Tiền khi nhìn thấy hắn.

Hoá ra thanh niên này đáng thương hơn hắn nghĩ.

Vừa sinh ra mẹ đã mất, là đứa trẻ không được yêu thương nhất trong nhà, có thể nói là bị phớt lờ.

Hắn nghĩ, Dịch Dư Nguyên làm như vậy nhiều khi chỉ để thu hút sự chú ý thôi chứ không hề có ác niệm.

- Bỏ đi, nói hồi nữa ta tiền đình mất!
Gã đay đay thái dương.

Thừa Tiền không ghét bỏ gì đứa em này nhưng đôi lúc có những chuyện y khiến gã phải bực mình.

Vừa rồi là một ví dụ.


Bây giờ gã không muốn nhắc về y nữa, để đầu óc gã không còn thứ rắc rối tên Dư Nguyên trước đã rồi tính sau.

Trong đại điện, hai nam nhân cười đùa vui vẻ sau khi hắn cố tình lái sang chủ đề khác.

Dịch Thừa Tiền rất hăng say mà trả lời.

Từ những chuyện trong kinh thành cho đến truyền thuyết tâm linh huyền bí, gã đều có thể nói tất được.

Trong mắt hắn giờ đây gã giống như một quyển bách khoa toàn thư, hỏi gì cũng biết.

Nói chuyện với gã, hắn cũng quên mất gã nằm trong số những đứa hắn phải cạnh tranh để giành vé đi tiếp vào vòng Điện thí luôn.

- Ngươi nghĩ như thế nào về việc cùng ta kết giao bằng hữu?
Ối dồi ôi thế này thì lại được quá ạ.

Trong lòng hắn đang nhảy cẫng lên vui sướng luôn ấy.

Chuyện này cứ như là mơ vậy, được kết thân với công tử thế gia thì còn gì bằng cơ chứ!
- Ngài lại cho tại hạ một vinh dự không thể chối từ rồi.

Gã cười phì, nhìn thẳng sang hắn: "Vậy đừng gọi thiếu gia xưng tại hạ nữa.

Ngươi gọi tên ta, ta gọi tên ngươi, vậy cho nó thân mật."
Mẫn Hi gật đầu ngay lập tức.

Đây là một đề nghị không tồi.

Bản thân hắn thấy mình xưng tại hạ với người khác thật sự rất sượng miệng, cứ có cái gì đó không suông.

Nếu như Dịch Thừa Tiền yêu cầu như vậy thì càng thuận lợi cho hắn thôi..