Hoàng Ngự Vũ sau khi bế Mẫn Hi vào phòng, đặt lên giường ngủ liền bỏ đi tắm.
Y ngâm mình, vừa ngâm vừa suy nghĩ về những chuyện vừa rồi.
Tốt xấu cũng từng là tình nghĩa xóm giềng, sao bây giờ lại quay ra trở mặt với hắn như vậy nhỉ?
Y liếc ngang liếc dọc, cuối cùng liếc trúng cái hà bao.
Đây là vật y nhặt được của bà lão ban nãy, Mẫn Hi lúc đó khóc mờ cả mắt, không để ý nên y cầm về luôn.
Biết là đồ của hắn thì không nên đụng vào nhưng mà....
Thôi, mở chút không sao đâu nhỉ, mở ra coi xíu xiu rồi trả lại.
Biết đâu trong này có manh mối gì thì sao?
Nghĩ là làm, Hoàng Ngự Vũ nhẹ nhàng hết sức có thể, mở cái hà bao ra.
Quả nhiên bên trong có một mảnh vải.
Vải này theo hắn biết thì là tơ lụa, hơn nữa trên đây lại còn thêu hoa sen bằng chỉ tơ vàng.
Nếu là thêu hoa bình thường thì không nói, nhưng xung quanh bông hoa lại còn có một cái vòng lớn, trông như là gia văn của nhà nào đó.
Y thấy lạ, đưa miếng vải lên nhìn gần một chút, ngoài gia văn ra thì không có gì khác thường mấy.
Hoàng Ngự Vũ đứng dậy, khoác y phục cho chỉnh tề rồi chạy đến phòng của Mẫn Hi.
Y thậm chí không thèm đội cả phát quan, trên tay cầm mảnh vải với cái hà bao.
Mẫn Hi lúc này đã thức dậy, hắn đang đọc sách, như một liệu pháp chữa lành.
Giây phút y mở cửa bước vào, hắn chỉ đưa mắt nhìn người kia một chút rồi lại đọc tiếp.
- Thục Xuyên, ngươi xem cái này đi
Mẫn Hi chẳng thèm để tâm đến y, chăm chăm vào quyển sách đang đọc dở.
Hắn muốn quên đi những gì đã chứng kiến, nhưng mà bản tính của Hoàng Ngự Vũ không cho phép y vì vậy mà không gọi nữa.
Hắn càng bơ, y càng kêu.
- Hoàng Ngự Vũ, hôm nay ta rất mệt, ngươi đừng quấy nữ....!gì đây?
Ngay lúc hắn đang càu nhàu, y đưa ngay cái hà bao lên trước mặt hắn.
Vậy là thành công chặn mồm, chuyện dễ còn hơn ăn cháo.
Mẫn Hi cầm lấy hà bao, ngó qua ngó lại.
Hoàng Ngự Vũ tựa người vào kệ sách, nghiêng đầu nói.
- Lúc bà già kia rời đi có quăng lại, nhưng ngươi thì lại mê khóc quá không để ý.
Ta cầm về giúp ngươi, giờ trả đấy.
Hắn mở ra, lấy miếng vải ở trong.
Mẫn Hi nhìn sơ qua một chút, dường như hắn phát hiện ra được.
Hắn quay sang y, vẫn cầm miếng vải thật chặt.
- Đây không phải là loại tơ lụa thượng hạng chỉ có ở kinh thành sao?
Hoàng Ngự Vũ nghe vậy chỉ biết nhún vai rướn mày.
Gì chứ mấy vụ này y chịu, bình thường ra ngoài chỉ thấy có bộ nào đẹp là quất thôi, đến việc nó may từ vải gì y còn chẳng quan tâm, nhưng Mẫn Hi thì ngược lại, hắn rất hay để ý tới tiểu tiết, kết hợp thêm việc đọc sách nên mấy thứ này hắn cũng được cho là có kiến thức.
- Ta không để ý chất vải, nhưng nhìn bông sen trên đó, cứ giống như gia văn của một gia tộc hay tổ chức vậy.
Câu nói của y khiến hắn phải suy ngẫm một chút.
Đúng thật cái này giống gia văn, nhưng hắn lại thấy nó sao sao.
Hắn liếc sang quyển sách ban nãy mình đọc dở, trên đó cũng có loại họa tiết tương tự thế này, nhưng lại là hình hoa sen.
Mẫn Hi áp miếng vải lên trang giấy, đối chiếu hai loại.
- Ngươi xem, đây có tính là giống nhau không?
Hai hình vẽ tệp vào nhau, chỉ là lệch đi một chút, ngoài ra có thể nói là trùng.
Cánh hoa sen trên giấy hướng sang phải, tương tự như thứ trên trên vải.
Bạch liên kia vẽ bằng nhũ kim, sen này thêu bằng chỉ tơ vàng, cùng là tính chất lấp lánh.
Cái này đưa họa sư xem người ta còn đấm cho vì tội ăn cắp tranh.
Hoàng Ngự Vũ nhìn xong cũng phải gật đầu đồng ý là nó giống thật.
Mẫn Hi nhìn nó tiếp một lúc, hắn nhìn ngang nhìn dọc, nhìn đủ kiểu vẫn không phát hiện ra có gì bất thường.
Cho đến khi hai mắt hắn đảo chiều, tạo thành kiểu của người bị lác.
Hắn khiến cho Hoàng Ngự Vũ nhìn mà muốn bật cười.
Trông hắn lúc này khá là ngớ ngẩn nhỉ?
- Ngươi thử làm như ta đi.
Y gật đầu, làm thì làm, dù sao ở đây cũng chỉ có hai người, y đâu có phải ngại.
Hoàng Ngự Vũ hành động y chang hắn, rồi nhìn xuống tấm vải.
Lúc này y mới được mở mang tầm mắt.
Ban nãy y nhìn bình thường không rõ, bây giờ le lé mới thấy.
Trên mảnh vải đó chi chít toàn chữ là chữ, chúng màu đỏ nhưng có hướng chuyển sang màu đen rất nhiều, chả trách sao không thấy.
- Có chữ Minh Thành, lại thêm gạch chéo trên chữ đó,
Mẫn Hi gật đầu, trên mặt có chút buồn buồn.
- Minh Thành là tên của phụ thân...
Hoàng Ngự Vũ hiểu ra vấn đề, y vòng một tay qua ôm lấy hắn.
Y nghĩ mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của hắn, thành ra thấy hơi áy náy.
- Ngươi không có lỗi, nhưng mà không biết ngươi có đang nghĩ như ta không?
Ở chung với nhau ít nhiều thì cũng đã được 5 tháng, hắn đương nhiên biết trong đầu y hiện tại đang chứa cái gì.
Hắn cũng biết y là vô tình nhắc tới chứ không phải cố ý, vì y có biết phụ thân hắn tên gì đâu.
- Vết tích như này, ngươi có phải đang nghĩ đến cha ngươi là bị giết không?
Y không chút kiêng dè gì mà nói thẳng, ai ngờ lại nói đúng như những gì Mẫn Hi đang nghĩ, quả là anh em tương thông.
Hoàng Ngự Vũ coi vậy mà rất biết nắm bắt tâm lý người ta, nghe vậy liền nghĩ ra một ý tưởng không tồi nhưng cũng không đến mức gọi là tuyệt vời.
- Ta nhất định phải thay ông ấy kéo cả nhà đứa đâm ổng xuống địa ngục.
Đi báo quan thôi.
Cứ tưởng Mẫn Hi sẽ giống y tâm linh tương thông, nghĩ ra một trò nào đó liên quan tới máu đổ, hoặc đơn giản là đi tìm ai là người giết cha hắn, thế mà cái tên thư sinh trói gà không chặt này chỉ bảo y báo quan.
Báo quan là báo thế nào? Báo xong chắc người ta sẽ xử vụ của hắn sao? Hoàng Ngự Vũ sống chẳng dài nhưng cũng đủ để biết bộ mặt thối nát của chính quyền địa phương lâm thời.
Không có tiền, còn lâu chúng mới xử.
Bọn chúng nghĩ trời cao hoàng đế xa, thản nhiên tung hoành.
Bên nào đút lót nhiều thì chúng xử lí theo ý bên đó, còn không thì còn lâu.
- Gia văn này xuất xứ từ kinh thành, ngươi báo quan ở đây vô ích.
Mẫn Hi xoa xoa cằm, đoạn nhìn lại quyển sách trên bàn.
Hắn tiến lại nhìn cho thật kĩ, xem rõ gia văn trên đó rốt cuộc là của nhà nào.
Hoàng Ngự Vũ đi qua đi lại, cố ý nói to cho hắn một số thông tin.
- Kinh thành có ngũ đại gia tộc, trừ hoàng thất Quân thị ra thì còn có Thượng Quan thị, Dịch thị, Đoan Mộc thị và Âu Dương thị.
Thượng Quan thị và Đoan Mộc thị nhiều đời làm quan, Dịch thị có Dịch lão gia theo nghiệp võ, còn Âu Dương thị thì là gia tộc chuyên về mua bán.
Từng lời của y khiến hắn phải suy ngẫm, Mẫn Hi bắt đầu chú ý đến mấy chi tiết trên trang sách.
Hắn nhìn sang quả gia văn hoa sen kia, ánh mắt chú ý sang dòng chữ được viết bên cạnh nó.
- Đoan Mộc thị...
Bách gia tính ghi rõ mồn một tên từng nhà lẫn gia văn.
Hắn cũng chẳng phải mù mà nhìn không rõ.
- Nhưng mà theo ngươi nói thì bọn họ thuộc tầng lớp thượng tầng, còn phụ thân chỉ là nông dân.
Bọn họ giết ông ấy để làm gì cơ chứ?
Y nhún vai thêm lần nữa, lại gần chỗ Mẫn Hi.
Hoàng Ngự Vũ đột nhiên nắm tay đối phương, nghiêng đầu dụi má rồi cười.
- Ngươi có hiểu ta đang làm gì không?.