Đông Phong Bất Dữ

Chương 14: 14: Hắn Không Hiểu





Đường vào nơi này vẫn như cũ, vẫn là cái hàng rào tre nhỏ, ngồi trong nhà là bà lão hàng xóm năm xưa hắn thường qua nhà xin trộm trái cây.

Bà ngồi đó, cúi gầm mặt, khiến hắn thấy sợ sệt.

Mẫn Hi ngước mắt hướng lên trên, đập thẳng vào tầm nhìn là cái bàn thờ to đùng.

Sẽ không có gì đáng nói nếu bài vị trên đó không phải là tên của cha mẹ hắn.

Hắn như đứng không vững, ngã khụy, cũng may có Hoàng Ngự Vũ đỡ hắn.

Nắm chặt tay y, hắn chưa kịp có phản ứng gì thì bà lão đã lên tiếng.
- Thằng bất hiếu nhà ngươi còn có mặt mũi quay về đây à?
Hắn níu tay người bên cạnh, chặt đến mức đỏ rực cả một mảng da thịt.

Run rẩy, bàng hoàng, không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến chính là cảm giác của thiếu niên lúc này.

Chỉ có đêm hôm đó, tại sao bây giờ lại lên bàn thờ hết rồi?
- Cút khỏi làng này đi, ở đây không chứa nổi kẻ vong ân bội nghĩa.

Bà lão đó đứng dậy, không nói gì cả, ném cho hắn một cái hà bao rồi định bỏ đi.

Mẫn Hi đột nhiên bám lấy chân bà, giọng điệu thành khẩn cầu xin.
- Mộ của cha mẹ con....
Bà liếc xéo hắn, lạnh lùng thả lời, không giống như trước kia.

Ngày xưa mỗi lần gặp, hắn đều cảm thấy bà rất ấm áp, bây giờ vẫn là người đó nhưng sao hắn thấy lạnh vô cùng, đây có phải là do lòng người giá băng không?
- Anh chị cũng chẳng cần phú ông đây để tang đâu, ngài không cần tốn sức khóc thuê.

Đúng là mặt dày gả được vào nhà đại gia cái là đổi đời ngay, bảo sao không mất gốc.

Lạnh hay không cũng vậy, kết quả đều là bà ấy đạp hắn ra rồi rời đi.

Bà tặng hắn ánh mắt chán không buồn nói, như thể ngươi còn liêm sỉ thì làm ơn đừng về đây.

Hoàng Ngự Vũ nhìn mà trố cả mắt, con mụ này xem ra già rồi mà vẫn còn mạnh chán.


Y lại nắm tay hắn, song lại bị hắn gạt ra.

Mẫn Hi chạy đến bàn thờ cha mẹ mình.

Trên mặt hắn nước mắt thi nhau rơi lã chã, tay siết thành nắm đấm.
Nhìn thấy hắn như vậy, Hoàng Ngự Vũ có chút đau lòng.

Y tiến lại, ôm lấy hắn.

Cái ôm dịu dàng, chân thành, không mang hàm ý trêu chọc.

Hoàng Ngự Vũ dùng tay lau nước giúp hắn, ôn hòa.

- Ngoan, nín.

Thắp cho song thân một nén nhang trước đã.

Cứ tưởng liệu pháp này sẽ có tác dụng, nhưng không, hắn khóc to hơn y nghĩ.

Hoàng Ngự Vũ phải ôm lấy hắn một lát, vừa ôm vừa xoa đầu trấn an, nói hắn phải bình tĩnh trước đã rồi mới đi tìm nguyên nhân được.

Hắn nín, khóc dai cũng sẽ có lúc mệt.

Hoàng Ngự Vũ đưa cho hắn nén nhang, Mẫn Hi quẹt nước đi, dâng hương lên cho cha mẹ mình.

Hắn nhắm mắt, không để ý rằng người bên cạnh cũng đã thắp chung.

- Ta muốn...!sang nhà sư tôn..
Mẫn Hi nhớ đến một người khác.

Đúng rồi...!sư tôn! Sinh thời phụ thân hắn chơi rất thân với sư tôn, sư tôn ít nhiều gì cũng sẽ biết chuyện của người.

Hắn nương theo lực đỡ của y, đứng dậy, chạy thẳng sang nhà người đó.

Đoạn đường từ đây qua đó khá xa, nhưng nó không là gì với Mẫn Hi.


Hắn chẳng buồn để ý xung quanh, chạy một mạch đến đó.

Hoàng Ngự Vũ đuổi theo nãy giờ thấy hết, dân làng đó nhìn hắn với cặp mắt kì thị.

Họ dường như khinh bỉ hắn, có người còn nhổ một bãi nước bọt ra vệt đường hắn đi, có kẻ hắn đi tới đâu thì đốt phong long tới đó.
Y không biết đã có chuyện gì ở nơi đây, nhưng nhìn vào thái độ đó, y phải thừa nhận là mình ngửi không nổi.

Cái tên khạc nước bọt làm ô uế mĩ quan kia y còn muốn cắt cả lưỡi nó, còn mấy người kì thị hắn y chỉ muốn móc mắt chúng, không để những ánh nhìn dơ bẩn kia đặt lên hắn như thế nữa.

Cuối cùng cũng đến nơi, hắn dừng lại, tay vịn vào một bên cột mà thở dốc.

Hầu đồ của Khúc Tự Tri bưng nước rửa mặt cho thầy toan xuống nhà sau, nhìn thấy hắn ban đầu thấy có chút lạ lẫm, song sau đó lại bưng thau nước đi vào bên trong, mặc kệ hắn.

Cảnh tượng đó làm cho Mẫn Hi có chút tổn thương, rõ ràng đây là người hắn gọi hai tiếng sư huynh, dành sự kính trọng nể phục, cũng là người từng yêu thương hắn rất nhiều, tại sao bây giờ lại như vậy?
- Chuyện gì vậy?
Hoàng Ngự Vũ tiến lại, muốn đỡ tay hắn nhưng lại bị gạt ra.

Mẫn Hi chỉ chăm chăm nhìn vào trong nhà, ngóng chờ hình bóng của sư tôn hắn.

Trời cao không phụ lòng người, Khúc Tự Tri rốt cuộc cũng chịu vác thân ra.

Có điều sư tôn lạ lắm.
- Nghiệt chủng nhà ngươi mang cái thứ bẩn thỉu đó cút khuất mắt ta!
Khúc Tự Tri nói, giọng điệu đầy kinh tởm và coi thường.

Trong mắt gã giờ đây Mẫn Hi không còn là học trò của mình nữa.

Gã chướng mắt thứ y phục trên người hắn, cả người đi cùng hắn.

Gã muốn bọn họ cút đi, tự hỏi rằng vì sao hắn có thể mặt dày như vậy về gặp gã cơ chứ.

Thật xấu hổ khi có đứa đồ nhi như thế này đấy.

- Sư tôn...!là sao ạ?

Hắn hoang mang, cứ tưởng sư tôn sẽ như trước đó, sẽ che chở hắn dù có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ người lại như vậy.

Cả bà lão kia nữa, rõ ràng trước đó hai người rất thương hắn mà.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì khiến cho mọi người trở mặt như vậy?
- Ta bảo ngươi cút, điếc hay sao mà hỏi lại? Súc sinh hại người nhà ngươi không có tư cách ở đây, cút mau.
Gã ta chửi xong một câu dài, rồi bỏ vào trong, để lại hắn với sự hoảng hốt trước vẻ lạnh lùng của người thầy.

Không đúng, sư tôn, người đang đùa đúng không? Người là đang đùa đúng không? Sư tôn không có đuổi hắn đâu đúng không?
Đúng rồi, sư tôn hắn giỡn nhây đó giờ, đây chắc chắn chỉ là một trò đùa của người thôi.

Mẫn Hi đánh bạo, tiến vào trong sân, hắn chỉ muốn sư tôn cho hắn một câu trả lời thôi.

- Bảo ngươi cút thì cút đi, ở đây la liếm làm gì? Bàn thờ của Minh Thành cũng sẽ là do một tay ta lo liệu, ngươi không cần để tâm!
Tên hầu đồ hậm hực bước ra, hất xô nước lạnh về phía hắn.

Giây phút này hắn đã nhìn rõ rồi, sư tôn thật sự đã ruồng bỏ hắn.

Sư huynh cũng vậy.

Bọn họ đều không xem hắn là Mẫn Hi nữa rồi.
Hoàng Ngự Vũ nhảy ra, thay hắn hứng trọn toàn bộ.

Trong mắt y có vài tia máu, vẫn ôm lấy hắn, y chửi tục.

- Má nó, hai thằng này chán sống.

Mẫn Hi đột nhiêm ôm lấy Hoàng Ngự Vũ.

Ngữ điệu này, hắn nghe thôi cũng biết y sắp làm gì rồi.

Nếu là người khác thì hắn mặc kệ, nhưng đó là những người đã dạy dỗ hắn, không thể để y làm bậy được.

- Thôi...!chúng ta đi.
Giọng hắn có âm hưởng buồn buồn đan xen cả tuyệt vọng.

Hoàng Ngự Vũ ban nãy còn lửa giận phừng phừng, nghe thấy tiếng hắn như vậy liền chuyển sang chú ý người kia.

Y gật đầu, dắt hắn quay về chỗ đánh xe.

Y nghĩ, nếu dân làng này đã không dung hắn rồi thì thôi vẫn còn y ở đây.


Bọn họ sẽ về lại tư dinh, sống như 5 tháng qua, không sao cả.
Trên xe, Mẫn Hi cởi bỏ phi phong bên ngoài, khoác lên cho y.

Hoàng Ngự Vũ hôm nay được một phen đơ mặt, bình thường hắn có thế này đâu, hôm nay tổn thương đến thức tỉnh luôn sao?
Cứ tưởng hôm nay sẽ về nhà luôn, ai ngờ về thì lại bị đuổi.

Hắn mệt lắm, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
- Ngủ thì nằm xuống đây, người ta lạnh, ngươi dựa sẽ bệnh.

Hắn cười chua xót, lắc đầu.

Không cần đâu, ta dựa vào cửa xe cũng được.

Hắn chỉ là đang rất mệt, nhắm mắt một chút đã ngủ rồi.

Hoàng Ngự Vũ nhìn hắn như vậy mà đau nhiều chút, nhận ra lòng người chính là thứ đáng sợ nhất, ma quỷ chẳng là thứ gì cả.

Suốt quãng đường đi về, Hoàng Ngự Vũ không hề ngủ một chút nào.

Y ngồi ở đó nhìn hắn, về đến nơi vì để không đánh thức hắn mà cũng chẳng gọi dậy.

Y bước xuống, ba tên hầu mang khăn lau với một số đồ vật chạy ra.

Chiếc khăn đó vốn dĩ là cho Hoàng Ngự Vũ, cơ mà y lại dùng nó quấn Mẫn Hi lại rồi bế về phòng.

Tất cả quá trình trên đều rất nhẹ nhàng, đến mức Mẫn Hi ngủ say như chết.

- Còn nhìn nữa thì mắt các ngươi sẽ được đem đi làm đèn soi đường cho bổn tọa.

Lượn đi chuẩn bị nước tắm đi, bổn tọa nóng rồi.

Bộ ba màu sắc kia nhìn chăm chú hai người.

Hoàng Ngự Vũ khó chịu, quay lại trừng mắt tụi nó rồi bỏ đi.

Mấy tên hầu tặc này khi y chưa đi xa thì lại ngoan ngoãn cuống cuồng lên đi làm, đợi y đi rồi thì lại thỏ thẻ với nhau.

- Ê, hình như sắp thị tẩm bây ạ, tí nữa đi hóng không?
Tình bạn đẹp là khi nhóm 3 người, một thằng dám nói, hai thằng còn lại dám làm.

Tụi nó gật đầu chốt ý, quả thật là ba đứa này đang tự đùa giỡn với cặp mắt của mình mà..