- May quá, ngài tới rồi.
Tạ Kiểm Hiệu vừa thấy bóng của hắn ngoài cửa đã vội chạy ra hốt hắn vào trong. Chưa kịp định thần, hắn đã bị lôi tới trước nhị vị Thị Lang và giao lại cho họ. Mẫn Hi như một con rối, truyền qua hết tay người này đến người kia khi mà chính bản thân hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ngài tới rồi, đây đây, theo ta.
Viên Phúc Khải với Mã Đức Anh kẹp hai bên hắn, dắt hắn đi thẳng, băng qua cả chỗ mà hắn thường ngồi. Khung cảnh chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường dẫn hồn người chết về chốn âm ty, chỉ có điều hai tên này mặc quan phục màu đỏ thay cho đen trắng như Vô Thường gia.
- Chờ đã, các ngài dẫn hạ quan đi đâu?
"Cứ đi đi, ở đây ta không tiện nói." - Viên Phúc Khải nắm tay hắn.
- Không biết đi đâu sao mà đi được?
"Ồn ào quá, không có diệt khẩu ngài đâu mà sợ." - Mã Đức Anh thoăn thoắt cái chân, báo hại hắn cùng hai người kia phải chạy nhanh cho kịp. - "Tới rồi."
Cả ba dừng lại trước một căn phòng. Mẫn Hi có thể nhận ra nó, đây chính là văn phòng riêng của Thượng Thư đại nhân, không phận sự miễn vào. Đừng nói hôm trước mới vào danh sách đỏ mà hôm nay bị xử tử kín luôn nha? Gì lẹ vậy? Phải để người ta chuẩn bị tin thần rồi mới chết được chứ?
Mã Đức Anh mở cửa mà không cần phải gõ, trái ngược hoàn toàn với nguyên tắc của Đằng Trác Phù. Hai người cùng mang hắn vào xong rồi đá cửa cho nó đóng, đoạn đặt hắn lên chiếc ghế Thượng Thư thường ngồi, sau đó kê hai chồng văn thư trước mặt hắn.
- Đại nhân, cho hạ quan về!!!!
"Khoan khoan, ngồi yên đó. Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây." - Mã Đức Anh bình thản.
- Nhưng Đằng đại nhân mà biết hạ quan dám ngồi trên ghế của ngài ấy, ngài ấy sẽ giết hạ quan mất.
"Yên tâm, việc lôi ngài tới đây, bọn ta cũng phải có cái gật đầu của Đằng đại nhân mới dám làm." - Mã Đức Anh từ từ giải thích. - "Chứng bệnh của Đằng đại nhân lại tái phát, không chừng sẽ nghỉ phép rất dài hạn. Trong thời gian đó, ngài sẽ là người làm thay công việc của ngài ấy."
- Tin chuẩn không bạn ây?
"Chuẩn hơn giới tính của bạn đấy bạn ây." - Viên Phúc Khải là người hay đùa, nhiều khi hùa theo mấy câu lầy lầy của hắn. - "Thuận Anh vừa nói tối hôm qua. Có vẻ là nặng lắm, thôi, cố gắng lên nhé!"
Dứt lời, cả hai ông tướng bỏ ra ngoài, đóng cửa cái sầm, để lại hắn cùng với hai chồng sách to tổ bố. Vừa ra, hai tên Thị Lang nhìn nhau, nói thầm, không để ai khác nghe thấy.
- Có khi nào...?
"Còn hỏi? Nó chắc rồi. Kệ cụ đi, có thằng gánh đống giấy lộn đó thay là được." - Mã Đức Anh thở phào.
- Ừ. Vị trí đó cũng chả ai muốn làm!
"Tập kêu đại nhân đi là vừa." - Mã Đức Anh đáp. Đêm qua Thuận Anh gấp gáp đập cửa nhà hắn, hắn tự đoán chắc chắn đã có chuyện gì đó rồi. Nếu không có lệnh của Hình Bộ Thượng Thư, Thuận Anh sẽ không ra khỏi Đằng phủ vào ban đêm. Hôm qua nó hớt hải chạy đến, vừa thở dốc vừa nói về thông tin mật cho hắn, xong lại lập tức rời đi, không nói thêm gì về chủ.
Lần trước hắn có ghé qua thăm ngài ấy, tuy miệng ngài nói là dị ứng giao mùa nhưng theo hắn nhìn đám thuốc trong phủ với mấy cây ngân châm đen xì kia thì hắn chắc chắn bệnh của Thượng Thư không đơn thuần như cảm sốt thông thường. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng rời đi, về sau tiết lộ cho một mình Viên Phúc Khải biết. Lần trước đã như vậy, cộng thêm thái độ của Thuận Anh lần này khiến hắn chắc chắn rằng căn bệnh đó chỉ được ém xuống tạm thời, bây giờ nó phát bùng lên và ngài ấy không đi làm được là vì nó. Thuận Anh dầm mưa đến nhà hắn, nói hắn bằng mọi giá bắt Mẫn Hi giải quyết toàn bộ văn kiện trong phòng của Thượng Thư, tới đây hắn biết được thêm một chuyện: Đằng Trác Phù âm thầm nuôi dưỡng tay trong, lỡ may ngài có chuyện gì thì vẫn còn người chơi tới cùng với phe Thái Sư. Tất nhiên, cất công nuôi dưỡng như vậy, chắc chắn sẽ để Mẫn Hi kế nghiệp của ngài ấy, làm được hay không chỉ là vấn đề về thời gian thôi. . Truyện Xuyên Không
- Thôi đi, làm cho sớm rồi về.
Nhìn nhau gật đầu, cuối cùng hai người cũng về lại vị trí cũ. Riêng Mẫn Hi, hắn ở trong phòng kêu trời kêu đất, khi không trên đầu ập xuống đống công văn cao như núi Thái Sơn. Biết là kêu ca cũng không có ích gì nhưng mà còn mồm thì còn kêu, kêu xong rồi làm.
- Trời ơi cái quằn què gì vậy trời? Tự nhiên nguyên cái đống này rơi thẳng vô đầu là sao trời? Rồi cái con mẹ gì đây? "Biết điều thì ngậm mồm vào." Là sao vậy trời? Từ đầu tới cuối không hiểu gì hết, cứu tui cứu tui trời ơi.
- Làm hết đống này có được lên lương hay ăn thêm thưởng tăng ca không chài? Không thì mình có nên sủi không? Sủi thì có chết không? Ủa mà đây là văn thư của Đằng đại nhân, liên quan gì tới mình ta?
"Không làm đi mà ngồi đó kêu!" - Đột nhiên từ đâu vang lên một tiếng nói làm hắn giật mình. Mẫn Hi đứng dậy, mắt láo lia nhìn xung quanh. Hắn có một chút run, không lẽ còn người nào khác ngoài hắn ở đây? Nếu vậy thì hắn đội quần thật mất, vừa rồi hắn kêu cũng chả ít đâu.
Nhưng khoan đã, sao cái giọng này quen quen....
- Ai?
Hắn đi một vòng quanh phòng, tìm từ tủ sách tới sau ghế xem coi có mật thất nào không. Kết quả, hắn không thấy đường đi nhưng âm thanh đó thì vẫn nghe.
- Thật sự là không yên tâm về ngươi được mà!
Sau lưng.
Mẫn Hi quay lại.
Ồ....
Thành Annnnnnnn!!!!!!!
- Phu nhân, cứu chồng ngươi đi!
Phú ông đang ngồi thẳng lên bàn, kẹp giữa hai chồng giấy tờ cao ngất ngưỡng. Mẫn Hi vứt bỏ toàn bộ sỉ diện, chạy tới ôm đùi y bất chấp.
- Ba cái đồ quỷ này mà không tự làm được á?
"Được, nhưng mà nhiều quá!" - Hắn mếu. - "Hôm nay ta mà làm không xong, Viên Thị Lang với Mã Thị Lang sẽ không cho ta ra khỏi đây đâu! Nể tình phu thê bao nhiêu đó năm, cứu ta lần này đi mà!!!"
- Thì ra đây cứu ngươi nè. Bây giờ chia đi, ngươi chồng bên phải, ta lấy bên trái, hạn mốc là trước thời gian mặt trời lặn, làm không kịp thì quăng qua cho ta.
Cứ như vậy, hai con chim cu cùng nhau làm việc trong Hình bộ. Phải nói là có y ở đây thì độ tập trung của hắn lao thẳng lên mức khủng khiếp, chỉ liên tục cắm đầu vào văn thư trước mắt mà không mảy may để ý tới mấy thứ xung quanh. Đang cầm bút phê duyệt, đột nhiên hắn thấy Thành An buông bút, phóng thẳng vào cái bình phong sau ghế hắn.
- Ngài ổn chứ, Đô Quan Lang Trung?
"Hạ quan vẫn đang làm. Các ngài cứ về trước đi, lát nữa hạ quan khoá cửa cho!" - Hắn nói vọng ra. Thì ra là nhị vị Thị Lang đến tìm hắn.
- Ra đây đi, họ đi rồi.