Đối diện với sự lười nhác của bạn đời, y chỉ biết thở dài.
Ban đầu có khuyên hắn đi đi, vì đại sự sau này mà kết giao một chút cũng không thể nhưng hắn lì quá, nói mãi không nghe.
Tiểu tử này ban đầu còn biết ngoan ngoãn, sau này càng lớn lại càng biết cãi, cãi không được thì nhõng nhẽo với khóc nhè ăn vạ, buộc y chiều theo ý mình.
- Đi đi.
"Không!" - Mẫn Hi vừa ôm vừa cắn cái gối.
- "Ở đó chán chết, toàn vào buôn chuyện phiếm, chi bằng ta ở nhà với ngươi còn hơn."
- Dịch đại thiếu cũng đi mà.
"Thì kệ huynh ấy chứ!" - Hắn lại lăn sang hướng khác.
- "Vợ người ta mong chồng ở nhà, ngươi cứ đuổi ta đi thôi."
Hắn lèo nhèo đến mức y thấy mệt.
Mặc kệ hắn, y bước ra bên ngoài, lại chợt thấy cửa viện mình đóng kín.
Y biết là ai làm trò này nhưng người đó không phải người y có thể la, căn bản là y làm không lại cái mồm của hắn.
Hoàng Ngự Vũ lắc đầu, mở cửa từ từ, may sao vừa lúc Nghi Thái đi qua.
- Đi lấy giấy bút với ấn tín của Thục Xuyên lại đây.
Thông thường thì quan văn chức kinh quan ai cũng có ấn tín riêng cho mình nhưng chỉ từ ngũ phẩm trở lên, ấn tín đó mới có hiệu lực trên triều.
Vì vậy nên Đại Hưng hình thành hai cách xin nghỉ phép khác nhau.
Lấy ngũ phẩm làm mốc, người có phẩm hàm từ lục trở xuống sau khi nghỉ phải đi gặp người có thẩm quyền xin phép, cụ thể là người đứng đầu một cơ quan mà người xin nghỉ phép đang làm việc.
Phải là chính chủ đi, cầm theo cả đơn xin có chữ kí của bản thân.
Từ ngũ phẩm trở lên thì nhẹ hơn, chỉ cần gửi lá đơn có chữ kí hay ấn tín của mình là xong.
Nghi Thái không hiểu chuyện gì nhưng cũng đành nghe theo.
Ban nãy nó đang định xuống nhà bếp xem thử đồ ăn hôm nay nhưng mà giờ phải rẽ về hướng ngược lại.
Khổ quá, nhà gì đâu mà to tổ bố.
Lúc trước không có người hầu kẻ ở, chỉ có mỗi nó, Vạn Phương với Kim Quang Tuệ, ba đứa ngày nào cũng quét phủ muốn chết luôn.
Nhà có ba bốn người mà làm cho lắm viện, chả biết để làm gì nữa.
Đến nơi lấy đồ xong rồi lại vòng về, Nghi Thái vừa chạy vừa thở.
Ấn gốc không nặng, bỏ vào cái hộp chứa nó mới nặng, đã vậy còn phải lấy kèm cả nghiên với giấy mực.
Nó phải vừa cầm vừa đi thật cẩn thận, sơ sẩy làm hư giấy nhiều khi lại bị mắng té tát.
Do làm việc lâu trong phủ, lại còn phải chạy đi chạy về hai bên nên Nghi Thái chạy rất nhanh, thoáng phút chốc đã mang đồ quay về nơi có người cần nó.
Phu nhân lấy mớ giấy bút trong tay kẻ hầu, đoạn bảo nó chờ rồi quay người vào bên trong.
Y dùng chân đá cửa, chả hiểu đá sao mà cái cửa đóng lại một cách chắc chắn, không khe hở.
Ôm mớ giấy thư quay lại bàn có đi ngang qua chỗ hắn, y liếc mắt nhìn thằng nhóc đang lăn lộn trước mặt mình.
Nếu là mấy năm trước thì cái liếc này còn làm hắn ngồi ngay thẳng lại nhưng bây giờ y chiều quá đâm ra hắn nhờn, liếc xéo không còn tí sát lực nào với hắn nữa.
Giấy xuyến trải trên bàn, được căn thẳng bởi hai cái chặn sách hình kỳ lân.
Không cần đến việc hạ toạ, y đứng đó, chấm miếng mực trong nghiên rồi bắt đầu viết.
Vẫn là câu từ, cú pháp quen thuộc mỗi lần xin nghỉ cho hắn, y vừa viết vừa thở dài.
Thật lòng y cũng chả hiểu, cung yến trong ấn tượng của y là rất vui, sao hắn cứ bảo chán rồi nhất quyết chuồn cho bằng được? Ở đó có múa hát này, có chơi mấy trò như đẩu hồ, hơn nữa còn có rượu chè theo sở thích của hắn nữa, quá đúng ý hắn còn gì?
Haizz, nhân loại khó hiểu.
Viết xong, Hoàng Ngự Vũ lấy cái ấn ịn vào trong khối mực ẩm, sau đó ấn lên quyển thư.
Y thổi thổi cho khô hẳn rồi mang ra đưa Nghi Thái: "Bảo Dịch đại thiếu chút nữa có đi thì đem vào giúp."
- Ta không muốn đi một tẹo nào hết!!!
"Không đi thì không đi." - Lại đóng cửa, y tiến về phía tiểu tử đang hồ nháo.
Tư thế vẫn như mọi ngày, lúc đi cái eo đánh nhẹ qua hai bên, hôm nay lại còn được đeo một cái ngọc bội nhỏ ở đó.
Y từ từ ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc này hắn tự dưng lết tới, lấy đùi y làm gối rồi nằm lên.
- Ta biết phu nhân chiều ta nhất mà! Tối nay lật bài tử thưởng cho nàng nhé?
Hắn cười.
Càng lúc y càng thấy nhu cầu của hắn càng cao.
Trước đó kêu làm một lần đã sợ hãi chạy trốn, sau đó thì tăng tần suất lên 2,3 lần, bây giờ thì phải 4 lần một tuần mới được.
Đồng ý chuyện nam nhân trong tuổi này thường xuyên muốn nhưng làm nhiều quá thì không tốt.
Người ta 1 tuần hai lần đã là quá, còn hắn, một tuần hắn quất tới bốn, lần nào cũng đòi cả đêm chứ chả ít.
- Thôi đi, sổ hợp phòng kín lắm rồi đó.
"Phu nhân tình thú tới mức ghi luôn ngày nào ta ngủ lại đây à?" - Hắn lại cười, lần này trông có vẻ vô tri hơn lần trước.
Nói thế mà cũng không chịu hiểu, mà đúng hơn là hắn bướng.
Mình thì lo sức khoẻ của hắn, sợ hắn gặp bệnh.
Nào là thượng mã phong với cả làm tình nhiều dễ bị giảm trí nhớ, hắn làm nhà nước đồng nghĩa với việc trí nhớ quan trọng hơn cả.
Hắn không biết lo, mình lo giúp mà còn trách mình, kêu mình tình thú.
Cái hậu viện này có mỗi y, y ghi sổ hợp phòng làm gì?
- Nha, đêm nay!
"Nhưng ngươi phải về tắm rửa trước và đợi Dịch thiếu ngủ." - Bây giờ phủ không chỉ có mỗi hắn với y, còn thêm cả vị huynh đệ kết nghĩa kia nữa.
Ban nãy y bảo hắn trúng gió nên không đi tiệc được, bây giờ để Dịch Thừa Tiền thấy hắn vẫn còn khoẻ mạnh thì ít nhiều gì cũng dễ có chuyện không hay xảy ra.
Tuổi này trẻ trâu nông nổi, ai mà biết được gã có tị nạnh rồi đi bép xép linh tinh không đâu.
- Dạ!.