Lễ Bộ hoàn tất khâu chuẩn bị cuối cùng, Khâm Thiên Giám ấn định ngày 15 Trọng Nguyệt (*) là ngày Uy Tác Tộc đến rước dâu theo thông lệ cưới hỏi của Đại Hưng, cũng là ngày công chúa xuất giá.
Vi Quang công chúa là đích nữ của đương nhiệm Hoàng Hậu, hiển nhiên nghi thức khi "theo chàng về dinh" cũng rườm rà, lắm bước và hao tốn tiền của không kém.
Nội cái đám cưới hôm nay thôi ngốn đâu đó vài Nguyên trong quốc khố, tiệc tùng tối chắc thêm vài trăm quán nữa nhưng mà biết sao được, thông tục hoàng gia mà.
Nhưng mà mắc cái chó gì công chúa xuất giá mà bắt các đại thần, trung thần, tiểu thần hay nói chung là cả triều đi chúc mừng vậy?
Và đó là dòng suy nghĩ trong đầu Mẫn Hi lúc này, ngay tại Cẩn Thân điện, trong lúc mọi người cùng chúc phúc công chúa.
Tổng thể chúc rất thành tâm nhưng mà ai biết được mấy tên khác cũng đang chửi như hắn, trong đó có cả Đằng Trác Phù với Triều Ngữ Quang.
Lần đầu tiên Triều Ngữ Quang với Đằng Trác Phù có trùng suy nghĩ: chửi chết cha cái thằng nào đẻ ra cái phong tục này, chửi ra không được thì chửi trong đầu cho nguôi giận.
Đằng Trác Phù vừa tỉnh lại sau trận bệnh bán sống bán chết cũng bị tóm đầu đi, Triều gia của Thừa Tướng đang vướng một mớ lùm xùm mà gia chủ cũng không được yên ổn giải quyết.
Vốn dĩ Đằng Trác Phù và cả Triều Ngữ Quang đều không ưa Vi Quang Công Chúa, nguyên do là vì nàng ta "rẻ tiền" trong mắt hai ông tướng này, vậy thì lí do gì mà phải đến chúc mừng nàng?
Tại thằng cha của nàng đấy.
Hắn với Dịch Thừa Tiền cũng chửi, chửi vì hôm nay là ngày nghỉ mà bắt lên đồ.
Đáng lẽ hắn có thể ở nhà với y còn gã thì thoải mái đi hẹn hò cùng người thầm thích, vậy mà vì một cái đám cưới không liên quan tới mình mà tất cả bị hoãn.
Miễn cưỡng nói ra mấy lời học theo văn mẫu, hắn cầu mong cho nàng ta đi lẹ một chút, đỡ làm khổ mọi người.
Chúc phúc thêm một lát nữa rồi cũng ngưng, tiễn bước công chúa về nhà chồng.
Hắn nghĩ mình đã được tự do rồi, bây giờ chỉ cần bãi triều một tiếng là hắn chạy ngay nhưng không.
Trác Xiển Ninh bước ra, dõng dạc thông báo: Khoảng giờ Dậu bệ hạ thiết yến, mong chư vị tham gia góp vui.
Mời mời cái đách, cái này là ép buộc tham gia! Thử không đi coi, bệ hạ trừ lương cho mỏi tay luôn!
Trong lúc hắn đang tranh thủ đi nhanh về nhà thay đồ nghỉ ngơi một tí, Đằng Trác Phù bước đến đối diện Tổng Quản công công nói mấy chữ:
- Phiền công công thay ta xin phép bệ hạ tối nay không đến, ta có hẹn tái khám với Mẫn Chưởng môn.
Nhiều lúc Đằng Trác Phù thấy bệnh cũng không phải là một chuyện tồi, chẳng hạn như bây giờ.
Chiều nay hắn chả có việc với ai cả, chẳng qua tìm đại một cái cớ trốn tiệc và trùng hợp thay, chưởng môn phái Tịnh Hiên - Mẫn Nguyệt Dao đang ở nhà hắn.
Mẫn Nguyệt Dao phải ở đây thêm 2 ngày để theo dõi hắn, có gì còn can thiệp kịp thời, vậy nên cứ đổ hết cho việc tái khám là hắn trốn được.
Hắn với Dịch Thừa Tiền ngồi xe về.
Hai người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ: làm sao để không dự buổi tiệc tối nay.
Hai người đã dự cung yến một lần rồi, kết quả nó chán ngắt, chỉ toàn ăn, uống, xem múa rồi cà khịa nhau, lâu lâu được vài ba trò chơi nhưng nó vẫn chán, chán hơn hồi đợt Trạng Nguyên nhiều là đằng khác.
- Giờ sao?
"Dàn cảnh không?" - Hắn hỏi.
- Sao cũng được, miễn là không phải đi tiệc.
"Được, chết cùng chịu." - Hắn vén màn, kêu tên xa phu phía trước.
- "Đánh xe lao xuống sông đi."
Thằng điên này?
Dịch Thừa Tiền vội bịt mồm em mình lại, cười một cách miễn cưỡng với xa phu.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên đúng đường của nó, trong xe hắn đang bị gã khoá chặt, không cho nói.
- Soạn văn chúc nhiều quá nên ấm đầu à?
Gã hằn giọng với một âm thanh rất nhỏ.
Hắn đột nhiên hất được tay gã ra khỏi mặt mình: "Buông ra! Không phải huynh bảo muốn trốn à? Cho xe tông xuống ao, nói tụi mình đứa thì nhiễm phong hàn, đứa thì hôn mê bất tỉnh, trốn được!"
- Rồi chết đuối hết hả?
"Yên tâm, hồi còn nằm nôi, đệ bị người ta thả trôi sông còn chưa chết.
Thầy bói phán mạng đệ lớn lắm, không chết giờ được đâu." - Cha mẹ không muốn giấu hắn chuyện hắn chỉ là đứa con nuôi nên đã nói từ sớm, bắt đầu khi hắn hỏi cha vì sao lại có hắn trên đời.
Phác Minh Thành lúc đó đang đào dở mấy củ khoai, không nghĩ ngợi gì nhiều, cộc lốc trả lời hắn.
- Tao nhặt mày ở dưới sông.
Nhờ vậy mà có một thời gian hắn nghĩ mình là con của Hà Bá.
Dịch Thừa Tiền nghe hắn nói vậy thấy sao sao, cái kiểu nó đan xen giữa vừa tội vừa hên.
Tiểu đệ đệ coi vậy mà cũng gian truân dữ lắm, cơ mà cũng may là nó té sông chứ không phải té giếng.
Té sông mà đã điên nặng thế này rồi thì không biết té giếng còn như nào nữa.
Đi được một đoạn đã về đến nhà, vẫn là cảnh tượng chào đón hắn như mọi khi.
Nghi Thái ngồi xem lại sổ sách chi tiêu của quán trà, đằng sau nó là Ngọc Trúc với Kim Quang Tuệ thoải mái đùa vui.
Nhìn thấy hắn về, kẻ hầu liền đứng lên, cúi chào.
Đợi sau khi Kim Quang Tuệ mang đồ đạc của Dịch Thừa Tiền về, hắn lại chỗ Nghi Thái, muốn xem qua một ít về chi tiêu trong tháng này và dự đoán tháng sau của phủ lẫn quán.
Bước đến, hắn không tìm thấy một quyển nào khác ngoại trừ cuốn Nghi Thái đang đọc.
Rõ ràng là hắn để ở đây, mới có hôm qua, làm sao không cánh mà bay được? Cho là có trộm viếng đi thì nó bế cái sổ của hắn đi làm gì?
- Đại nhân, ban sáng phu nhân đến lấy đi hai quyển rồi ạ!
Chồng sách hắn đặt ban đầu có ba cuốn, phu nhân lấy hai cuốn thì không sao rồi.
Mấu chốt.
Phu nhân lấy hai cuốn!!!!!
Hắn đưa mũ mão cho Nghi Thái, chạy thẳng về phía viện Thuận Hoa.
Bình thường loại giày của hắn có một phần gót cao, thành ra đi mỗi khi chạy sẽ tạo thành tiếng lộc cộc lộc cộc.
Cứ thế, tiếng guốc vang khắp cả phủ, chủ nhân của nó thì mặc xác việc mệt mỏi vì vừa nghe mấy lời giả tạo trên triều, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên người ta.
Vừa đến cửa, hắn nghe thấy tiếng nhạc, là bài hát quen thuộc năm xưa khi hắn ôn thi.
Mẫn Hi hạ tốc độ xuống, bước từ từ vào trong, không quên đóng cửa lại.
Cảnh đẹp thế này chỉ nên để cho mình hắn thưởng thức, không đứa nào được ló đầu vào cả.
Hắn nhìn bóng lưng đang chơi đàn một lúc.
Người đó vẫn cầm cây Nhã Nhạc Tỳ Bà như lúc đầu, phục trang vẫn kín cổng cao tường như mọi ngày, chỉ khác phần tóc được quấn gọn lên, để lộ phần gáy trắng hồng cùng chiếc vòng cổ xanh.
Đợi cho y tấu dứt khúc nhạc, hắn bước đến, ôm người yêu từ đằng sau, không nói không rằng cắn nhẹ lên cổ y.
- Ta gọi đại phu đến kiểm tra nhé.
"Thôi, ta khoẻ rồi." - Y bỏ cây đàn xuống.
- Còn ta thì không.
Hắn dụi, vừa dụi vừa làm nũng: "Chiều nay ta có tiệc nhưng ta không muốn đi, phải làm sao đây?".