Đông Phong Ác

Chương 70: Thiên hạ




Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Lúc Hương Hương đi ra ngoài, Mộ Dung Lệ đang đi tới cửa.

“Vương gia!” Hương Hương gọi hắn, Mộ Dung Lệ quay đầu lại, nàng đột nhiên giang hai cánh tay ra, ôm lấy hông của hắn. Mộ Dung Lệ ngẩn ra, Hương Hương vùi đầu chôn trong ngực hắn, nói: “Ta không biết trong phấn có độc, ta chỉ là muốn để cho bọn họ dẫn tỷ tỷ đến trấn Ích Thủy, sau đó sẽ đi cầu xin vương gia cứu tỷ tỷ ra. Ta chưa từng nghĩ đến việc hại vương gia!”

“Ừm” Mộ Dung Lệ nói. Đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Nàng là nữ nhân của lão tử, là nương của nữ nhi của lão tử, làm hại lão tử làm cái gì? Hắn nói: “Có chút kỳ lạ, nếu quả thật có chuyện, lão nhân Quách Điền kia là người biết tiến biết thối, không thể nào không báo cho bổn vương biết một tiếng được.”

Hương Hương có chút sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ý vương gia là, cha và mẹ ta cũng đã bị bọn họ khống chế rồi sao?”

Mộ Dung Lệ lắc đầu, “Không chắc, suy đoán không có căn cứ, tìm hiểu tình hình cho rõ ràng rồi hãy nói.”

Hương Hương đột nhiên cảm thấy rất an tâm, lần đầu tiên hiểu ra, Mộ Dung Lệ dù thế nào cũng sẽ giúp đỡ nàng. Nàng nói: “Ta…ta không nên tự chủ trương. Ta nên sớm nói cho Vương gia biết.”

Mộ Dung Lệ nói: “Ừm.”

Nàng đã biết sai rồi, lão tử cũng không mắng nàng nữa, xoay người liền đi ra cửa.

Hương Hương đứng ở cửa, nhìn thân ảnh cao lớn của hắn càng đi càng xa, nàng không có chuyện gì khác làm, cũng không thể nào giúp một tay. Nghĩ nghĩ một chút, chỉ có thể xoay người vào trong phòng bếp, nấu cơm cho hắn.

Hy vọng…tỷ tỷ thực sự không có việc gì.

Mộ Dung Lệ muốn điều tra tiệm son phấn ở trấn Ích Thủy là chuyện hết sức dễ dàng, ông chủ tiệm này chính là người địa phương trấn Ích Thủy nơi đây. Ba năm trước đi đến thành Tấn Dương làm ăn, sau này lại quay lại đây, mở ra tiệm son phấn này.

Không nghi ngờ gì nữa, chính là tai mắt của Thái tử đặt tại thành Đại Kế.

Mộ Dung Lệ không rút dây động rừng, từ đường truyền tin ở cửa tiệm nhỏ này, từ từ lần ra nguyên mạng lưới ẩn náu thì hơn. Người của hắn chủ yếu ở trong quân đội, nhưng mấy việc kinh doanh này người của Mộ Dung Bác là am hiểu nhất.

Hầu như chỉ cần nửa ngày, đã tra xét hết tai mắt bên Đông cung Thái tử. Mộ Dung Bác ở thành Tấn Dương không tiện tùy ý đi lại, chỉ phái môn khách Ngụy Tân qua thương lượng Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ nói: “Tương kế tựu kế làm sao?”

Ngụy Tân trầm ngâm nói: “Thành Tiểu Kế là phạm vi thế lực của vương gia, chỉ sợ nếu tin tức vương gia bị ám sát truyền ra, Thái tử chắc chắn sẽ không đích thân mạo hiểm. Nhưng cũng sẽ không cố kỵ nữa, nhất định sẽ gây khó dễ với Khang vương gia.”

Mộ Dung Lệ gật đầu, Ngụy Tân là mưu sĩ bậc nhất của Mộ Dung Bác, đối với những mưu toan quỷ kế này, am hiểu hơn nhiều so với Mộ Dung Lệ. Hắn suy nghĩ một chút, nói thêm: “Thực ra thì hiện tại thân vệ của thái tử đã bị hai vị vương gia hao tổn chẳng còn dư lại bao nhiêu. Nếu như vương gia phái người….” Hắn làm động tác cắt cổ, nói: “Có lẽ sẽ dễ thành công hơn.”

Mộ Dung Lệ nghĩ nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, “Phụ tại tử tương tàn, đại ca cũng chưa chắc sẽ đồng ý.”

Thực ra Ngụy Tân cũng biết rõ nguyên nhân hai vị vương gia chần chừ không động thủ, nói: “Nhưng mà dù sao thì bệ hạ tuổi tác cũng đã cao, không biết lúc nào… Thái tử và hoàng hậu thao túng cấm vệ quân trong cung, nhị vị vương gia trước sau gì cũng sẽ bị vây vào thế bị động. Cũng thực sự là…”

Mộ Dung Lệ nói: “Cho nên chúng ta nên bức vua thoái vị sao?”

Ngụy Tân thấy thần sắc hắn đã có chút không đúng, lập tức đứng dậy quỳ xuống, “Vương gia, thứ lỗi cho tại hạ nói lời bất kính, nhưng từng câu từng chữ cũng đều là vì nghĩ cho hai vị vương gia thôi ạ. Từ xưa đến nay, lòng dạ đàn bà, khó có thể mà thành sự được! Nếu như vương gia có quyền thế, chẳng lẽ là bất kính với bệ hạ sao ạ? Đến lúc đó bệ hạ vẫn có thể tiếp tục làm bệ hạ, hai vị vương gia cũng không phải lúc nào cũng đề phòng ám khí tên bay a!”

Mộ Dung Lệ nói: “Câm miệng! Một ngày Phụ vương còn sống, thiết kỵ của bổn vương tuyệt đối sẽ không tiến vào thành Tấn Dương nửa bước.” Lần trước tấn công thành Tấn Dương, cũng là cho rằng ông đã thăng thiên. Bây giờ nếu như ông vẫn còn đang khỏe mạnh, há lại làm được chuyện đại nghịch bất đạo này sao?

Ngụy Tân cắn răng nói: “Vương gia! Mấy năm trước đánh một trận ở thành Mặc Dương, vương gia bị buộc vào bước đường cùng, chẳng lẽ không biết đến nỗi đau đường cùng sao? Ở cổ đạo Tấn Kế năm ngoái, Vương gia một lần nữa lại phải bỏ ái thiếp mà hộ tống tẩu tẩu chạy thoát, có thể nói là vì người mà quên thân! Nhưng mà vương gia có nguyện ý chấp nhận thêm một ngày như vậy nữa không, cùng Khang vương gia chật vật chạy trốn khỏi thành Tấn Dương, thê tử không thể gặp sao?!”

Mộ Dung Lệ đạp một cước tới, Ngụy Tân đau đến sắc mặt cũng đổi, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Tiểu nhân vốn không tài đức, may nhờ được hai vị vương gia coi trọng. Lấy chết báo ân thì tiểu nhân sẵn sàng, nhưng những việc nên can gián, tiểu nhân nhất định phải nói! Khang vương gia nhân đức, Tốn Vương gia kiêu dũng, hai vị vương gia sớm đã có sức mạnh nhòm ngó ngôi báu thiên hạ, nhưng khắp nơi lại bị bè cánh của thái tử và hoàng hậu hãm hại với loại trừ. Người muốn thành đại sự, vốn không nên câu nệ những tiểu tiết! Kính xin vương gia quyết đoán ạ!”

Mộ Dung Lệ dĩ nhiên lại không nói gì thêm, Ngụy Tân ngẩng đầu lên nhìn thần sắc của hắn, hắn nói: “Đứng dậy đi.”

Ngụy Tân đứng dậy, biết rõ tính tình của vị vương gia này, cũng không nói gì nữa. Hai đao này của hắn đâm rất chuẩn xác, từng câu từng chữ đều nói đến chỗ đau của Mộ Dung Lệ. Đúng lúc này, bên ngoài có người đến báo, “Vương gia, chuyện bên Quách gia có manh mối rồi ạ.”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Người đang ở đâu?”

Người vừa tới bẩm báo: “Hồi vương gia, Quách cô nương hiện vẫn đang ở quê nhà huyện Lệnh Chi, có người sáng sớm nhìn thấy nàng xuất môn đi đến Thái Thị Khẩu ạ. Mua hai con cá, một củ cải trắng, một khối đậu hũ.”

Mộ Dung Lệ nói: “Thú vị.”

Người vừa tới lại nói: “Nhưng mà phu quân nàng gần đây lại tiêu một số tiền rất lớn, hắn đánh cược một trận thua hơn hai ngàn lượng bạc. Mấy ngày trước tìm đến Quách lão gia tử mượn tiền, bị Quách lão gia tử mắng cho một trận. Mấy ngày nay lại đột nhiên ra tay rất hào phóng.”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Hào phóng như thế nào?”

Người đưa tin liền bẩm lại tỉ mỉ mấy thôn trang, ruộng đất mà tỷ phu của Hương Hương mấy ngày nay mua vào, còn kèm theo một danh sách. Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua, nói: “Theo dõi hắn, xem ai hay liên lạc với hắn, truyền tin bằng cách nào.”

Người đưa tin vâng một tiếng, Mộ Dung Lệ nghĩ nghĩ một chút, nói thêm: “Không được thương tổn người Quách gia.”

Chờ người đi rồi, hắn liền để cho Ngụy Tân tạm ở lại trấn Ích Thủy, mình thì quay về hẻm nhỏ. Hương Hương đã làm xong cơm tối, thấy hắn về, vội vàng nghênh đón. Mộ Dung Lệ nói: “Tỷ tỷ nàng không có việc gì, vẫn còn đang ở huyện Lệnh Chi.”

Phản ứng đầu tiên của Hương Hương là——có thật không? Nhưng mà gần như ngay lập tức, nàng quyết định tin tưởng hắn. Tâm trạng lập tức được thoải mái, tỷ tỷ vô sự là tốt rồi, bọn họ nhất định chỉ lấy trâm bạc của tỷ tỷ ra để gạt mình mà thôi. Trên mặt nàng hiện ra nét cười, đón Mộ Dung Lệ vào nhà, liền bưng thức ăn lên.

Mộ Dung Lệ ngồi xuống ăn cơm, một lát sau, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Điều Ngụy Tân nói, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Mỗi ngày như vậy, chung quy cũng quá mức bị động. Nhưng…thực sự phải bức vua thoái vị sao?

Người như hắn, lúc nào cũng rất quyết đoán, vậy mà lúc này lại đột nhiên do dự. Cũng không phải là do người có do dự hay không, trận chiến này bất luận là thắng bại thế nào, cuối cùng sau này cũng khó thoát khỏi tiếng xấu loạn thần tặc tử.

Yến vương trong cung là phụ hoàng của hắn. Nếu như biết được chuyện này, không biết sẽ như thế nào.

Nhưng chuyện thành Mặc Dương năm đó, hay như chuyện ở cổ đạo Tấn Kế, chẳng lẽ lại cứ phải chịu cảnh lặp đi lặp lại mãi vậy sao?

Cuối tháng mười, dư độc trong người Mộ Dung Lệ dần dần được loại bỏ hết. Rốt cuộc thân thể cũng khỏe mạnh lại, tim phổi sau khi được chăm sóc cẩn thận một thời gian, cũng chậm rãi hồi phục. Hắn thăm dò cơ sở ngầm của thái tử bố trí vào phạm vi thế lực của mình, bắt đầu thu lưới.

Ở Yến vương cung, Thái tử Mộ Dung Thận đang nghị sự cùng môn khách của mình. Chính hắn cũng tự biết, sau khi trải qua chuyện lần trước, huynh đệ từ lâu đã vào thế như nước với lửa. Yến vương còn sống một ngày, Mộ Dung Bác còn có thể kiềm chế được thêm một ngày. Ngày nào đó Yến vương thăng thiên, huynh đệ nhất định sẽ lại một lần nữa động đao binh.

Bây giờ đứng ở bên hắn, lão tam Mộ Dung Khiêm cũng được xem tương đối hữu ích, có thể mang binh đánh giặc. Mặc dù công trạng không thể so được với Mộ Dung Lệ, nhưng mà ở Ngọc Hầu quan bên kia cũng coi như là có chút uy vọng. Lão tứ Mộ Dung Kiệm thì là phế vật triệt để rồi, đến ngay cả mắt mũi của mấy huynh đệ thôi mà còn không phân biệt nổi nữa là.

Lão lục thì mặc dù không quá hữu ích, nhưng lập trường cũng là hướng về phía hắn.

Mấy năm nay có hoàng hậu tác động, đa số đại thần trong triều cũng đều ủng hộ hắn đăng cơ. Nhưng mà những người này cũng đều là quan văn, cho dù có nhiều, so với mấy chiến tướng quân nhân thân kinh bách chiến của Mộ Dung Lệ, sợ là cũng không chiếm được ưu thế.

Nghĩ đến đây hắn liền muốn chửi Mộ Dung Lệ, mấy năm nay hắn với mẫu hậu không đối xử tốt với Mộ Dung Lệ sao? Đúng là đồ bạch nhãn lang!

Nhưng giờ cũng không phải lúc để tức giận, tên này cứ giống như con gián vậy, đánh thế nào cũng không chết. Hắn đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên có  người mang hộp gấm đi vào, kêu là tin tức bên Lệnh Chi đưa tới.

Ám hiệu, cách đưa tin không sai, ngay cả người cũng đều là người quen. Thái tử sai người nhận lấy, cầm trên tay, vừa mới mở ra, một luồng khói dày đặc bay ra!

Thái tử cả kinh, vì trước đây bên phía Mộ Dung Bác chưa từng chủ động xuất thủ, nên hắn vẫn khá lơ là. Đâu ngờ tới đồ truyền về từ cơ sở ngầm mình đặt dưới mí mắt lão Ngũ lại có vấn đề?! Cái hộp kia sau khi mở ra liền không có cách nào đóng lại! Khắp cung điện tràn ngập khói lạ!

Mộ Dung Thận lập tức ngừng thở, độc kia chính là của hắn, nên hắn đương nhiên biết độc tính ra sao! Hắn nhân lúc mới hít phải một ít, tay chân còn hoạt động được, liền lập tức chạy về phía phòng kho. Thái tử phi đang trên đường đưa canh thuốc sang cho hắn, thấy môn khách, mưu sĩ của hắn đều ở đây, nhất thời cũng không tiện đi vào trong.

Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều chen lấn chạy ra ngoài, nàng và thị nữ biết có chuyện không hay, cũng chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà động tác của nữ nhân, làm sao nhanh bằng khói độc đang tràn tới? Kỳ thực thái tử là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng, nhưng mà lúc đi qua nàng, hắn cũng không hề dẫn nàng tránh xa khỏi nơi này. Trước khi độc phát tác, hắn phải tranh thủ thời gian ngắn nhất để mà đi lấy giải dược!

Lúc đang nghìn cân treo sợi tóc, hơi đâu mà lo lắng cho nữ nhân.

Thái tử phi bị các đại thần, môn khách đang lao ra đụng té trên mặt đất. Một tiếng hét kinh hãi, lập tức hít vào không ít khói độc. May mắn là khói độc phát tán đến được đây đã mất hơn nửa độc tính, không lập tức dẫn đến tử vong.

Thái tử lấy giải dược từ trong kho ra, nhưng mà kịch độc như vậy, hắn có được bao nhiêu giải dược cơ chứ? Đếm tới đếm lui, tổng cộng cũng chỉ có mười hai viên!

Chỉ là môn khách, đại thần thì có mười mấy người, bọn hạ nhân thì khỏi bàn luôn. Còn có thái tử phi…. bất kể thế nào cũng là không đủ.

Ánh mắt hắn trầm xuống, bất động thanh sắc, lúc này tự mình uống một viên trước. Sau đó cầm giải dược đi ra ngoài, đem giải dược phát cho những quần thần phụ thuộc vào mình trước, sau đó lại tiếp tục phát cho mấy môn khách. Lúc này độc trong người Thái tử phi đã phát tác, khó thở, nói không ra lời.

Mộ Dung Thận ôm nàng, đợi mọi người ăn giải dược xong rồi, sắc mặt nghiêm túc nói: “Từ trước đến nay, bổn cung và mẫu hậu nhận được không ít sự chiếu cố của các vị. Cho tới nay, mọi người đều đối xử chân thành với nhau. Giờ lại gặp kẻ xấu hãm hại, mà số lượng giải dược lại có hạn. Bổn cung tuyệt đối sẽ không để cho các vị bị thiệt mạng trong tay tiểu nhân. Nhưng bổn cung và thái tử phi, đã gắn bó với nhau từ nhỏ, tình thâm ý nặng. Bây giờ ta nguyện theo nàng cùng chờ giải dược đưa tới, sinh tử theo ý trời.”

Mọi người vừa nghe, lập tức lệ nóng doanh tròng, hô to: “Điện hạ!”

Những môn khách không có giải dược cũng không có dũng khí nào oán giận——Thái tử và thái tử phi còn đang không có giải dược đây, con mẹ nó ngươi còn dám oán giận sao?!

Mộ Dung Thận ôm thái tử phi, lảo đảo đi vào trong phòng. Thái tử phi nắm lấy tay của hắn, viền mắt rưng rưng. Mộ Dung Thận giả bộ bị độc phát tác, tựa trán mình lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Hai phu thê cùng dựa sát vào nhau ngồi một chỗ.

Lúc đó Thái tử phi bất quá cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, đã có một đứa con với thái tử. Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Thận, hô hấp càng lúc càng chật vật, gò má sáng bóng chuyển hồng, môi đã chuyển sang sắc tím.

Mộ Dung Thận nhìn nàng mở miệng, muốn nói điều gì đó. Nhưng lúc ghé sát tai lại lắng nghe, đầu nàng đã hơi nghiêng, khí tuyệt. Mộ Dung Thận chậm rãi buông tay nàng ra, ánh mắt bỏ đi vẻ thâm tình lúc trước, dần dần thay bằng vẻ nguội lạnh. Hắn đưa tay ra, khép lại ánh mắt đang nhìn trừng trừng của nàng, “Nàng là thái tử phi của bổn cung, vĩnh viễn đều sẽ như vậy. Ngày nào đó đăng cơ, bổn cung nhất định sẽ phong nàng làm hoàng hậu.”

Không cần đau lòng đi, thân là một thái tử, há có thể lún sâu vào nhi nữ tình trường?

Nói cho cùng thì độc dược xuất phát từ Đông Cung, bọn họ hạ lệnh cho mấy người biết rõ về độc, không bao lâu liền có người đưa giải dược qua.

Tất cả hạ thần và môn khách đều được cứu, Thái tử hút vào chút lượng độc nhỏ gọi là, thong thả lấy lại sức. Chỉ thương cho thái tử phi tuổi còn trẻ, hương tiêu ngọc vẫn.

Mộ Dung Thận nắm lấy tay nàng, cảm nhận bàn tay mềm mại kia dần dần lạnh giá. Một khắc kia, đột nhiên phát hiện ra người vẫn luôn đồng sàng cộng chẩm, vậy mà thực sự đã đi rồi. Không thể sống lại nữa. Cũng không cần phải khổ sở nữa.

Hắn nắm chặt hai tay, trong lòng đột nhiên dâng lên hận ý khắc cốt ghi tâm, Mộ Dung Bác, Mộ Dung Lệ, nếu ta đăng cơ, chắc chắn sẽ giết hết già trẻ lớn bé nhà các ngươi! Để cho các ngươi cũng phải nếm thử mùi vị chí thân ly tán này!

Hắn định bẩm rõ chuyện trúng độc cho Yến Vương, nhưng lỡ như tra xuống dưới, phát hiện độc là độc của hắn, người đưa hộp gấm tới, cũng là người hắn an bài ở cơ sở ngầm trấn Ích Thủy. Nên tạm thời chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt đi cơn giận này.

Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Thận đi đến cung Tê Phượng, cầu kiến hoàng hậu. Mẫu tử hai người vừa thương lượng, dứt khoát quyết định hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong. Cùng đêm đó, hoàng hậu trộn lẫn lượng lớn thuốc ngủ vào trong thức ăn của Mộ Dung Tuyên ở cung Yến Vương, khiến cho ngài ngủ hoài không tỉnh. Sau đó phái cấm vệ quân chia binh hai đường, đến Khang vương phủ và Tốn vương phủ, gặp người lập tức giết, đặc biệt càng không được để thoát Khang vương và Tốn vương!

Nhưng mà đợi đến khi cấm vệ quân chạy đến, cả hai tòa vương phủ đã đều vườn không nhà trống, chỉ còn sót lại mấy hạ nhân.

Hoàng hậu biết rõ đại thế không tốt, ngay khi cấm vệ quân đang đi đến hai vương phủ, người của Mộ Dung Bác ở trong thành tung tin đồn, nói hoàng hậu hạ lệnh cho quân thủ thành cùng chạy tới Tốn vương phủ, bắt giết Tốn vương. Quân thủ thành đều là người của hoàng hậu, lập tức cũng có chút hoài nghi. Lại thấy cấm vệ quân quả thực đang hướng đến hai tòa Khang vương phủ và Tốn vương phủ mà đi, muốn cướp công đầu nên lập tức mang binh đi đến.

Đúng lúc này, Mộ Dung Lệ suất lĩnh mười lăm vạn đại quân, đi qua Tây Hoa môn đánh vào thành Tấn Dương thành! Quan cửa thành Tây Hoa môn lập tức sợ vỡ mật, liền mở thành xin hàng. Đại quân Mộ Dung Lệ tiến quân thần tốc, binh không nhiễm máu mà chiếm thành Tấn Dương.

Thái tử và hoàng hậu sau khi nghe được tin, hoảng sợ như chim sợ cành cong. Sau cùng liền bắt giữ Thư phi, dẫn theo Yến vương vẫn đang ngủ mê man, dựa vào các đại thần, môn khách, quân đội của mình, mà trốn khỏi thành Tấn Dương đến phía đông Ngư Dương.

Thành Tấn Dương hỗn loạn một đêm, sau một đêm, thiên địa liền đổi thay!

Mộ Dung Bác còn có chút u mê, hắn nghe mưu sĩ Ngụy Tân nói như vậy, liền lệnh cho vương phi Tô Tinh hồi hương thăm nhà, để cho tất cả con cái, cơ thiếp đều cải trang đi theo. Lại đến Tốn vương phủ đón Tốn vương phi, tiểu quận chúa, mẹ con Lam Dụ và Tô Tinh cùng nhau ra khỏi thành. Ngụy Tân chỉ nói là người của hoàng hậu và thái tử nhất định sẽ đến đâu sao tra vương phủ, nhưng lại không hề nhắc đến một chữ chuyện Mộ Dung Lệ sẽ tấn công thành Tấn Dương.

Lúc này Mộ Dung Bác cũng nổi giận, “Lão Ngũ! Đệ thực sự là làm càn rồi! Nếu như phụ vương tỉnh lại, chúng ta phải giao phó như thế nào đây hả?!”

Mộ Dung Lệ trầm mặc, sau đó nói: “Người khởi binh phản loạn là đệ, mắc mớ gì tới huynh!”

Mộ Dung Bác ngẩn ra, nói: “Lão Ngũ! Trước kia không phải chúng ta đã sớm nói…”

Mộ Dung Lệ không đợi hắn nói xong, quay qua nói với Chu Trác, “Ra khỏi thành xem chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp cha ngươi.”

Chu Trác thật đau khổ, cha hắn, Chu Ức, là thân tộc của Yến vương, cũng thực lòng ủng hộ Thái tử. Hết lần này đến lần khác hắn đi theo Mộ Dung Lệ, nếu thật như hai quân phải giao chiến, phải làm thế nào cho phải chứ! Hắn cũng đâu thể bắn cha hắn thành con nhím được!

Hắn đau khổ, lão tử hắn còn sợ hãi hơn! Lúc trước không nhìn rõ truy binh, ngay cả tên cũng không dám bắn. Mặc dù ông rất muốn đánh chết cái tên nghịch tử này, nhưng Chu gia ba đời độc đinh, đã có thể coi như là một họ độc đinh rồi, vạn nhất có gì sơ suất….

Trận chiến này, mặc dù một đuổi một chạy, nhưng thương vong cũng không lớn.

Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ đương nhiên không có suy nghĩ gì đến vương vị, Yến vương và Thư phi đều ở trong tay Thái tử, việc cấp bách trước mắt đương nhiên là phải tìm cách cứu người ra. Ở phía Đông Ngư Dương, thái tử thay mặt Yến vương phát chiếu, nói Tốn Vương Mộ Dung Lệ và Khang vương Mộ Dung Bác ban đêm lén tấn công Tấn Dương, phản tông quên tổ, là tội nhân thiên cổ của Đại Yến!

Phía tây Ngư Dương, Mộ Dung Bác chiêu cáo bách tính, nói phế bỏ thái tử Mộ Dung Thận là do thái tử vì đoạt vương vị mà không ngại mưu hại Yến vương. Mưu hại không được liền bắt giữ Yến vương trốn khỏi thành Tấn Dương.

Hai bên đều nhất quyết giằng co, không ai nhường ai.

Sau khi Mộ Dung Tuyên tỉnh lại, nghe Mộ Dung Thận nói tình hình, đương nhiên là phiên bản Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ ban đêm khởi binh tấn công thành Tấn Dương rồi. Ôm im lặng nghe xong, sau đó hỏi: “Con trai, kế tiếp con nghĩ nên làm thế nào?”

Mộ Dung Thận ngẩn ra, dáng vẻ của phụ vương nhìn thế nào cũng chẳng thấy quá bất ngờ. Hắn dè dặt nói: “Đương nhiên là chiêu cáo thiên hạ bài hịch thảo phạt loạn thần, ủng hộ phụ vương trở lại thành Tấn Dương, đoạt vương vị, tru diệt tặc tử rồi!”

Mộ Dung Tuyên nói: “Nhưng mà, loạn thần cũng tốt, tặc tử cũng được, không phải chỉ  dựa vào miệng lưỡi là có thể thảo phạt được đâu. Con nghĩ quân đội hiện tại trong tay mình có thể chống chọi được với thiết kỵ của Lệ nhi sao?”

Mộ Dung Thận ngẩn ra, sau đó khó hiểu —— cho dù con không thể thì phụ vương cũng phải giúp con chứ!

Hắn lui về phía sau một bước, quỳ xuống, “Nhi thần cho rằng, phụ vương anh minh uy vọng, chỉ cần đứng lên hô to một tiếng, tam quân chắc chắn sẽ nhanh chóng quy hàng thôi. Lão Ngũ lại dám làm chuyện bức vua đoạt vị, vốn là chuyện bất nghĩa, đương nhiên danh không chính ngôn không thuận! Nếu nhi thần nghĩ có gì sai, xin phụ vương chỉ điểm!”

Mộ Dung Tuyên mệt mỏi nói: “Cô gia đang hỏi con, Thận nhi, bản thân con có kế sách gì đối phó không?”

Mộ Dung Thận suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nhi thần tạm thời chưa nghĩ ra ạ. Xin phụ vương nghỉ ngơi trước, đợi nhi thần nghĩ ra được thượng sách, sẽ quay lại bẩm báo với phụ vương.”

Mộ Dung Tuyên gật đầu, phất tay nói: “Đi xuống đi, nói cho mẫu hậu của con biết, không nên làm khó Thư phi. Nàng dù sao cũng là mẫu phi trên danh nghĩa của con.”

Mộ Dung Thận dập đầu xin cáo lui.

Nghe thấy tiếng bước chân hắn dần xa, Mộ Dung Tuyên đột nhiên thở dài. Trước đây, đêm phụ vương băng hà, An Dương hầu Đạt Hề Cầm đã tạo một chiếu thư truyền vị giả cho ông. Chuyện đầu tiên khi ông nắm chiếu thư trong tay chính là mang binh đi đến trước Vệ vương phủ, bắt giết Vệ vương. Sau đó đi truy sát hai huynh trưởng đã bị lột bỏ tước vị, cách chức làm thường dân.

Tin huynh trưởng chết truyền đến trong cung Yến vương, phế hậu của tiên đế Khương Bích Lan tự vẫn trong lãnh cung. Trước khi chết, lưu lại một bức huyết thư trên bức tường gạch trong lãnh cung, nhìn thấy mà đau lòng.

Cứ từng đời từng đời như vậy, ngươi tranh ta đoạt, huynh đệ tương tàn, dường như không hề có điểm dừng.

Hiện tại, đến lượt ông.

Hoàng hậu đi vào, hầu hạ ông uống thuốc, Mộ Dung Tuyên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Càng quen thuộc nụ cười này bao nhiêu, càng khiến ông mệt mỏi bấy nhiêu.

Kỳ thực Mộ Dung Thận đã có biện pháp đối phó Mộ Dung Lệ, nhưng mà biện pháp này tuyệt đối không thể nói ra. Bởi vì Mộ Dung Tuyên nhất định sẽ phản đối. Không chỉ Mộ Dung Tuyên, mà lão Tam và lão Lục chưa chắc đã đồng ý. Hắn hít sâu một hơi, suy nghĩ hồi lâu, sau đó tìm tới một môn khách——Thạch Trung An.

Hắn phất tay, ra hiệu cho Thạch Trung An tiến đến trước, “Đưa tai đến đây.”

Thạch Trung An ghé đầu tới, ánh mắt Mộ Dung Thận vừa âm u vừa lãnh tĩnh, “Bổn cung viết một phong thư, ngươi lập tức bí mật mang thư này đến Tây Tĩnh. Nhất định phải gặp được tướng quân Tây Tĩnh Quý Mộc Trạch, tự mình cầm thư này giao cho hắn. Nếu như hắn có ý, có thể lén đến gặp bổn cung.”

Thạch Trung An tiếp nhận thư, vốn muốn hỏi thêm một câu, nhưng dù sao cũng ở bên hắn đã lâu, ngẫm lại, liền xoay người đi ra ngoài.

Một mình Mộ Dung Thận suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại tìm một môn khách khác, Trịnh Cửu, nói: “Ngươi lặng lẽ đi về phía Đông Hồ, xin được gặp Khả Hãn của bọn họ, nói bổn cung muốn mượn mười vạn binh của Khả Hãn Thiết Mộc Cát, đợi sau khi đánh lui phỉ khấu, nguyện lấy đất mười thành đền ơn Khả Hãn.”

Trịnh Cửu vừa nghe, vẫn có chút do dự, “Điện hạ, Đông Hồ kia không khác gì phỉ khấu, mấy năm nay, Đại Yến dựa vào địa thế hiểm yếu ở tuyết sơn của Ngọc Hầu quan, bọn họ mới không dám ồ ạt xâm phạm. Nếu như dẫn binh nhập quan, chỉ sợ mời thần thì dễ, nhưng tiễn thần thì khó thôi ạ!”

Mộ Dung Thận phất tay, nói: “Bổn cung tự có sắp xếp, đi đi.” Nếu như Đông Hồ dám có dị tâm, vừa vặn hợp thành liên minh với Tây Tĩnh. Lấy sói đối với hổ, có để mặc bọn chúng cũng không dám làm gì.

Hắn chậm rãi nắm chặt hai tay, không phải không biết phụ vương đã có sẵn lòng muốn đổi ngôi thái tử. Nhưng mà lần này, ta muốn để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, ta, Mộ Dung Thận, so với Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Bác, không hề thua kém chút nào.

Đại Yến từng là thuộc địa của Tây Tĩnh, sau này khi Mộ Dung Viêm lên ngôi, quyết không cống nạp. Tây Tĩnh phái binh đến chinh phạt, ba chiến ba bại. Sau cùng Đại Yến mạnh mẽ tách ra khỏi bản đồ Tây Tĩnh.

Từ xưa đến nay Tây Tĩnh luôn thèm nhỏ dãi miếng thịt béo từng là vật trong túi này, sau khi Mộ Dung Viêm băng hà, từng mấy lần Nam chinh. Mộ Dung Tuyên cũng coi như là người anh minh biết cách dùng người, trước đề bạt Chu Ức, sau lại dùng Mộ Dung Lệ. Tây Tĩnh hết lần này đến lần khác phải tay không trở về. Lần trước dùng kế dương đông kích tây, bị Mộ Dung Lệ hỏa thiêu thành Kiến Nghiệp, mười hai vạn người biến thành tro. Tây Tĩnh khiếp đảm, mấy năm gần đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo, chưa từng sang xâm lấn ồ ạt.

Thật vất vả thừa dịp Đại Yến nội loạn, định bụng tiến vào chia một chén súp, ai biết lại bị Mộ Dung Lệ đánh bại ở thành Mã Ấp. Đến nước này, Tây Tĩnh cũng không dám động nữa. Mà bây giờ nhận được thư của Mộ Dung Thận, hoàng đế Tây Tĩnh Viên An Phân chưa yên phận được bao lâu, lại bắt đầu sôi sục lên.

Mộ Dung Thận đương nhiên biết rõ tâm tư của hắn, sau khi đọc kỹ thư của hoàng đế Tây Tĩnh mà Thạch Trung An mang về, lại lần nữa cho sứ giả đến, cùng thỏa thuận ngày tháng khởi binh.

Không bao lâu, Khả Hãn Đông Hồ Thiết Mộc Cát cũng sai sứ giả đến, cùng Mộ Dung Thận lén lút thương lượng chuyện cắt đất đai. Hắn cũng rất thông minh, nhanh chóng khoanh vòng mười tòa thành giàu có nhất. Mộ Dung Thận mặc dù đau lòng, nhưng cũng cắn răng, cố nhịn.

Nếu quả thật có thể đạt được vương vị Đại Yến, người trong thiên hạ sẽ không dùng ánh mắt nhìn trò hề mà nhìn hắn nữa. Hắn cũng sẽ không tiếp tục làm vị thái tử bỏ thành chạy trốn nữa.

Đem ra so sánh, thì mười tòa thành có là cái gì.

Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ đứng trên tường thành cao xa ở thành Tấn Dương, quan sát phía dưới. Cả thành Tấn Dương, từ trong ra ngoài, đều thu hết vào trong tầm mắt. Bên ngoài thành, rừng rậm xanh tươi kia, bờ ruộng dọc ngang đan xen nhau kéo dài, dường như kéo dài đến vô tận. Bách tính trong thành, hoặc gánh nặng, hoặc mang làn, lui tới như nước chảy. Mộ Dung Bác nói: “Từ nay về sau, dưới ngòi bút của sử quan, ta và đệ khó thoát khỏi hai chữ phản nghịch. Ta là không có lựa chọn nào khác, chỉ có một con đường không tiến không lùi như vậy mà đi. Nhưng mà nếu như đệ đi theo thái tử, nhất định đã có thể được danh xưng tướng tài hiền vương. Lão Ngũ, đệ có hối hận không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Người khác chê khen thì nhằm nhò gì.” Ta chỉ là không muốn, vì thiên hạ đại nghĩa gì đó mà lại rơi vào tuyệt cảnh, mất đi người ta yêu thương nhất mà thôi.

Đó mới thực sự là chuyện làm ta đau khổ, xấu hổ nhất.

Thị phi ưu khuyết điểm gì đó, bọn họ thích thì cứ để bọn họ nói a!

Ai, con mẹ nó, quan tâm thanh sử bình phẩm làm cái gì chứ! Lưu danh khi còn sống, lúc chết đi cần thanh danh để làm gì!