Đông Phong Ác

Chương 16: Trúng độc




Edit+beta: Tàn Tâm

Yến vương có ý định xây dựng trường thành của Đại Yến, trải dài từ Y Lư Sơn, Ngọc Hầu Quan nối liền với Đông Liêu để ngăn cản những đợt quấy rối của Đông Hồ. Vừa lúc Mộ Dung Lệ ở quân doanh, chờ việc thay đổi quân sĩ hoàn tất, liền phái hắn tới Ngọc Hầu Quan thăm dò thế núi để xác định phương vị của trường.

Cái bụng Hương Hương ngày một lớn dần, nhưng cơ thể càng suy nhược đi. Hai vị ma ma thấy không ổn, cũng ngày ngày lo lắng sợ hãi —— tính tình của Mộ Dung Lệ kia, nếu hắn thật sự nổi giận, ai mà khuyên giải được?

Hai người không thể làm gì khác ngoài việc làm lại chỗ đồ ăn. May mắn tiết trời giá rét, trong thiên điện có lò sưởi. Hai người len lén hâm lại đồ ăn bằng lò sưởi, cuối cùng cũng tạm coi như có cơm canh nóng hổi.

Nhưng sau đó bị Ngân Chi phát hiện ra, nàng ta nổi trận lôi đình, ngay cả than sưởi ấm cũng không phát nữa.

Giữa mùa đông, thiên điện lạnh như biến thành hầm băng, hai vị ma ma sợ gánh trách nhiệm, liền bảo Hương Hương cầu kiến Thư phi. Bây giờ cũng chỉ có nàng nói, Ngân Chi mới không thể làm gì được.

Ngân Chi biết chuyện, đơn giản chỉ cần phái nha đầu canh gác tại thiên điện, không cho nàng ra ngoài.

Hai vị ma ma vừa tức vừa sợ, lại không dám trêu chọc nàng. Dù sao Thư phi đối xử với nàng cũng không giống bình thường, chỉ phải nhẫn nại khuyên Ngân Chi: “Cô nương, thân thể Hương phu nhân đã nặng nề rồi, lại là thai đầu. Nếu tiếp tục như vậy thực sự là không được. Nếu quả thật có gì sơ xuất, Tốn Vương gia trách tội, chúng ta không gánh nổi hình phạt đâu.”

Ngân Chi hừ lạnh: “Nàng ta không sinh nổi con, cũng tại bản thân nàng ta không cố gắng! Các ngươi có tội tình gì chứ?!”

Ma ma nuốt giận vào bụng tiếp tục khuyên: “Ngân Chi cô nương, tính khi Tốn Vương gia chắc cô cũng biết. Vạn nhất nàng ấy thật sự xảy ra sơ xuất gì, lúc ngài ấy trở về không phải chỉ có thể bắt những kẻ làm nô tỳ như chúng ta xả giận sao? Khi đó mọi người đều không có đường sống, hà tất cô phải làm vậy?”

Một câu “kẻ làm nô tỳ như chúng ta” đã triệt để chọc giận Ngân Chi. Từ nhỏ nàng ta đã được Thư phi nuôi ở bên người, hận nhất là việc người khác đề cập đến xuất thân của mình. Thư phi đối xử với nàng vô cùng tốt, thậm chí vô số lần nàng ta đã nghĩ, nếu như mình không phải con gái của một cung tỳ, mà là con gái của Thư phi, vậy thì khác gì công chúa chứ?

Yến vương không có công chúa, nếu có, tính tình của ngài như thế, còn không sủng ái tận trời sao!

Nhưng sao mệnh trời lại an bài như thế? Dung mạo của mình vóc người, cầm kỳ thư họa, có thứ gì thua kém các đại gia khuê tú? Tại sao ta chỉ là con gái của một cung tỳ?!

Nàng cố gắng quên đi xuất thân của mình, ở bên cạnh Thư phi, toàn bộ người trong điện Chương Văn đều phải nhìn sắc mặt của nàng. Tình cờ nổi tính tình một chút, Thư phi cũng chỉ nở nụ cười, để mặc nàng quậy phá.

Thời gian lâu dần, nàng đều sắp quên thân phận của mình. Giờ  đột nhiên bị người ta nói tới, sao lại không giận? Một cái tát quăng qua.

Ma ma kia tên là Linh Thu, luận về tuổi tác cũng xấp xỉ với mẹ nàng, đột nhiên bị trúng một cái tát, bà cũng vừa giận vừa sợ. Ngân Chi gầm lên: “Nương nương đã nói rồi, cái thai của con tiện nhân này do ta phụ trách, xảy ra chuyện tự có ta đảm đương. Các ngươi là cái thá gì? Cũng dám nói nhăng cuội trước mặt ta!”

Mấy người nói chuyện ở trong phòng, nhưng không ngờ bên ngoài lại có người nghe thấy. Hóa ra là chưởng sự cung nữ Hồng Lệ của vương hậu, nghe thấy tiếng người bên trong, nàng không chút biến sắc, lặng lẽ lui ra ngoài điện.

Trở lại cung của vương hậu liền bẩm báo chuyện này cho vương hậu. Vương hậu giống như nghe được chuyện cười, nửa ngày mới nói: “Thú vị.” Bà ta cười thêm một trận nữa rồi hỏi: “Ngươi nói xem, nếu như Mộ Dung Lệ trở về, nghe được chuyện ái thiếp của hắn ở cung của Thư phi nhất thi hai mệnh, sẽ có phản ứng gì?”

Hồng lệ cúi đầu, nói: “Chuyện Lam Dụ lần trước, hắn và đại điện hạ đã mâu thuẫn cực điểm. Như còn xảy ra chuyện như vậy… Chỉ sợ không thấy máu là không được.”

Vương hậu nhẹ nhàng mơn trớn trâm ngọc trên búi tóc: “Nếu vị Ngân Chi cô nương kia không thể làm theo tâm ý của Bổn cung, ngươi liền nghĩ cách giúp nàng ta một tay đi.”

Hồng lệ hơi cúi người: “Vâng.”

Ngày thứ hai, vương hậu phái người tặng một đĩa bánh hoa mai. Cung nhân đưa tới rất nhanh, bánh ngọt vẫn còn nóng hôi hổi. Chỗ Hương Hương đã rất lâu không có đồ ăn nóng sốt. Khí trời dần dần lạnh giá, đồ ăn lạnh đi lại càng khó nuốt trôi.

Bây giờ bánh ngọt được đưa tới, nàng chỉ cầm một cái, nhưng cuối cùng vẫn không có khẩu vị, ăn hai miếng rồi đặt qua một bên.

Đến ban đêm, nàng đau bụng buồn nôn. Mới đầu Ngân Chi còn không cho phép hai vị ma ma đi gọi thái y, sau đó nàng khó thở, màu sắc toàn thân đều thay đổi, Ngân Chi mới sợ, thả hai vị ma ma ra ngoài.

Vừa gọi thái y liền kinh động đến Thư phi.

Thư phi nghe nói Hương phu nhân ở Thiên điện xảy ra chuyện, không màng tới dáng vẻ, khoác tạm một bộ quần áo rồi vội vã chạy tới. Hai vị ma ma quỳ ở trong điện, Ngân Chi cũng quỳ ở bên cạnh.

Thư phi thấy vẻ mặt thái y nghiêm túc, sợ đến mức hốt hoảng, bên người cũng không có ai để thương lượng sự tình, liền phái người suốt đêm xuất cung đi tìm Mộ Dung Bác.

Thái y chẩn mạch một lúc lâu, hơi thở của Hương đã rất yếu tới, trên mặt toát ra toàn mồ hôi lạnh, cơ thể vô cùng gầy yếu.

Thái y ra hồi bẩm, một câu nói đã làm Thư phi sợ đến biến sắc: “Thư phi nương nương, Hương phu nhân bị trúng độc. Hơn nữa đây là kịch độc Ô Đầu!”

Cơ thể Thư phi đều mềm nhũn: “Sao lại thế… Này, sao lại có thể có chuyện đó?!”

Ngân Chi vừa nghe, sắc mặt cũng đại biến. Thái y vội vàng để đơn thuốc, trong điện Chương Văn điện ngày càng khủng hoảng.

Thư phi mạnh mẽ trấn định tâm thần, nói: “Lập tức cứu trị, không được nói cho Hương phu nhân biết.”

Thái y lĩnh chỉ, vội vã kê đơn nấu thuốc. Thư phi sai người đưa hai vị ma ma và Ngân Chi ra ngoài điện, nói: “Ta chỉ hỏi một lần, đã xảy ra chuyện gì. Các ngươi nghĩ kỹ rồi nói.”

Hai vị ma ma do dự nhìn Ngân Chi một chút, Ngân Chi nói: “Nương nương, Con…”

Thư phi quát: “Ngươi câm miệng lại! Linh Thu, Ngữ Nhị, các ngươi nói!”

Hai vị ma ma run rẩy nửa ngày vẫn không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Ngân Chi. Thư phi nổi giận: “Chương Văn điện của bổn cung, từ khi nào đã đến lượt một đứa con gái của cung tỳ làm chủ?!”

Sắc mặt Ngân Chi trắng bệch, từ nhỏ đến lớn, Thư phi chưa từng mắng nàng như vậy.

Cuối cùng Linh Thu ma ma nói: “Nương nương, từ khi Ngân Chi cô nương phụng mệnh tới chăm sóc Hương phu nhân, cơm nước đều bị chậm trễ. Chờ khi cơm đưa tới, cũng đã nguội lạnh, thậm chí có lúc còn hất đổ xuống mặt đất lại tiếp tục nhặt lên bày trên bàn, thật sự là… Lúc khí trời lạnh giá thậm chí còn đông kết thành băng. Khẩu vị của Hương phu nhân vốn rất kém, thân thể thì  ngày càng nặng nề, không ăn uống được gì.”

Ngữ Nhị cũng nhanh chóng nói: “Mấy lần nô tỳ và Linh Thu đã khuyên bảo, Hương phu nhân còn nhỏ, lại vốn là thai đầu, sao chịu nổi cuộc sống như thế? Lão nô và Linh Thu dùng than sưởi ấm trong điện để hâm nóng cơm canh cho Hương phu nhân, Ngân Chi cô nương thấy vậy bèn không phát than sưởi nữa, khí trời như vậy, phu nhân làm sao chịu được?”

Hai người tranh nhau nói ra chiến công của Ngân Chi trong mấy ngày nay, tay phải Thư phi nắm chặt, hộ giáp bảo vệ móng tay đâm vào trong thịt: “Ai là kẻ hạ độc?”

Hai vị ma ma đều lắc đầu nói không biết, Ngân Chi nhanh chóng kéo gấu quần của bà, khóc ròng nói: “Nương nương, con không hạ độc! Con không hạ độc, không phải con làm!”

Thư phi đứng dậy, dùng chân hất tay nàng ta ra: “Lệ nhi không vừa mắt ngươi, thì ra là đúng. Lòng dạ đàn bà sao lại ác độc đến mức này?”

Bà xoay người đi vào trong điện, Hương Hương đã uống xong thuốc, giờ đã ngủ thiếp đi. Thư phi chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đến nửa ngày mới dám mở miệng hỏi: “Sao rồi?”

Hai vị thái y một người còn đang hầu hạ trước giường của Hương Hương, một người khác quỳ xuống, đáp: “Thưa Thư phi nương nương, Hương phu nhân ăn phải không nhiều, trúng độc không sâu. Đã không còn nguy hiểm đến tình mạng.”

Thư phi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: “Đứa trẻ thì sao?”

Thái y dập đầu cái đầu: “Đứa trẻ tạm thời đã được bảo vệ, chỉ là cơ thể phu nhân yếu đuối, lại trúng độc, sau này… Sợ là khó nói. Còn nữa, thai nhi trongcơ thể mẹ, dù sao cũng hơi bị ảnh hưởng của độc tính. Chỉ sợ sau này cho dù sinh ra, cũng là thể nhược nhiều bệnh, không dễ chăm sóc…”

Hai tay Thư phi hơi run, một lúc lâu nói: “Mặc kệ như thế nào, đứa trẻ nhất định phải bình an sinh ra.”

Chưởng sự cung nữ Tố Như bên cạnh nàng nói: “Nương nương, theo nô tỳ thấy, hay trả người về Vương phủ đi. Phủ Vương gia có Quản Giác, ông ta là một kẻ chu đáo, thường ngày Vương gia cũng rất tin cậy người này. Để ông ấy phái người trông nom, chúng ta lại phái ma ma đến phối hợp. Khả năng sẽ khá hơn so với ở trong cung.”

Trên trán Thư phi vẫn toát ra mồ hôi lạnh, Ỷ Nguyệt bên cạnh cũng khuyên: “Nương nương, Thân thể Hương phu nhân đã suy yếu thành thế này. Nô tỳ mới vừa đi xem, trên đùi cũng không có mấy lạng thịt. Thứ cho nô tỳ nói thẳng, Vương gia và Đại điện hạ vốn đã có hiềm khích, thật sự không thể chịu nổi một lần phong ba nữa. Nếu vạn nhất có chuyện gì xảy ra, thì cũng xảy ra ở Tốn vương phủ. Dù sao cũng không liên quan lắm đến người và Đại điện hạ.”

Nước mắt Thư phi sắp rơi xuống: “Ta coi Lệ nhi là con ruột của mình! Trong bụng Hương Hương cũng là cháu nội của ta! Ta đón mẹ con các nàng tới đây, lẽ nào là vì khiến Lệ nhi vui lòng sao?! Ta chỉ là không yên lòng ở vương phủ không có người quản lí, chăm sóc…”

Tố Như cũng khuyên: “Tâm tư của Nương nương, chúng nô tỳ đều hiểu. Nương nương lương thiện, nhưng dù sao chuyện này cũng xảy ra trong điện Chương Văn của chúng ta, đợi Vương gia trở về, chỉ sợ cũng chỉ có thể trách nương nương mà thôi. Huống hồ lần này có người hạ độc, ước chừng trong lòng nương nương cũng hiểu. Hương phu nhân ở trong cung thực sự không an toàn.”

Thư phi nghĩ một lúc, rốt cục vẫn nói: “Để nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, chờ lúc người có thể di chuyển thì đưa về vương phủ. Ngươi phái người thông báo với Quản Giác một tiếng, để ông ta chuẩn bị trước.”

Lúc này mọi người mới lui xuống.

Ngân Chi và hai vị ma ma vẫn đang quỳ, Ngân Chi khóc nước mắt như mưa, nghe thấy người ta nói hai mẹ con đều không sao, trong lòng nảy lên chút hy vọng: “Nương nương, con sai rồi, không phải đứa bé của nàng vẫn còn sao? Người tha thứ cho con đi, con không dám nữa …”

Thư phi không nhìn nàng ta, chỉ nói với Linh Thu và Ngữ Nhị: “Mấy ngày nữa, hai người các ngươi cùng Hương phu nhân trở về Tốn vương phủ. Cố gắng chăm sóc. Đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra, nếu như mẹ con bình an, coi như các ngươi lấy công chuộc tội. Nếu như có bất trắc gì, Bổn cung sẽ giết các ngươi đền tội với Hương phu nhân!”

Hai người run rẩy, liên tục vâng dạ. Thư phi liếc mắt nhìn Ngân Chi đang rơi lệ đầy mặt, nhàn nhạt nói với Tố Như nói: “Tìm một tên buôn người bán ra khỏi cung, tùy tiện gả cho một gã sai vặt nào đó.”

Tố như đáp một tiếng, Ngân Chi thảm thiết kêu: “Nương nương! Nhiều năm như vậy, người nói người vẫn coi con như con gái, thì ra chỉ là giả sao? Coi như nhìn ở người mẹ đã chết của con, xin người tha thứ cho con lần này, tha cho con lần này!!”

Thư phi nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: “Ta coi ngươi như con gái ruột, vậy mà ngươi suýt nữa làm hại cháu nội của ta! Ngươi chưa từng thay suy nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong điện của ta, ta làm sao ăn nói với Lệ nhi? Lệ nhi sẽ đối xử với ta thế nào?!

Nếu trong lòng ngươi có Lệ nhi, nó đã tám năm chưa lập gia đình thê thất, thật vất vả bây giờ mới có một cốt nhục duy nhất, sao ngươi lại nhẫn tâm đối xử với đứa con chưa chào đời của nó như thế?!

Chỉ cần vừa nghĩ ta còn định gả ngươi cho Lệ nhi, ta liền thấy sợ hãi. Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới mẹ ngươi sao, chỉ sợ nếu như mẹ ngươi còn ở trên đời, cũng không có mặt mũi nhận đứa con gái như ngươi. Thế gian này dù có thuốc tốt ngàn vàng, cũng không trị được tâm địa thối nát. Đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi thêm chút nào.”

Ngân Chi còn đang gào khóc, đã có cung nhân tới kéo nàng ta ra ngoài. Thiên điện nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động, Thư phi ở cửa điện đứng một lúc, thấy Hương Hương ngủ say thì chậm rãi rời đi.