Đông Phong Ác

Chương 14: Có thai




Edit+beta: Tàn Tâm

Hương Hương thật sự gieo chút hạt giống hoa trong vườn, ban ngày Mộ Dung Lệ cũng không thường ở trong phủ, không hay quản lý nàng. Buổi trưa nếu nàng biết hắn ở đâu, sẽ phái Ngưng Thúy hoặc Bích Châu đem cơm qua. Bữa tối thì hầu như Mộ Dung Lệ đều trở về ăn.

Hương Hương rất dụng tâm chuẩn bị bữa sáng, bữa tối cho hắn. Cho dù Mộ Dung Lệ rời giường sớm thế nào, về nhà muộn ra sao, chỉ cần hắn đến chỗ nàng, đều có cơm canh nóng hầm hập chờ sẵn.

Nếu hắn uống rượu, mặc kệ là thời gian nào, Hương Hương đều có thể mang trà tỉnh rượu ra. Hắn không thích uống trà, thế nhưng nếu Hương Hương rót đem qua, hắn vẫn sẽ cau mày uống vài ngụm.

Thời gian lâu dần, hắn cũng chẳng thèm quản nữ nhân này rót cái gì cho hắn, bưng tới là uống, nàng cũng không hạ độc trong đó.

Hương Hương rất vui vẻ vì thu được thư nhà, cha Quách Điền viết cho nàng. Nói rằng bây giờ trong nhà mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, chuyện làm ăn của phường đậu hũ rất tốt. Người trong nhà làm không xuể, không chỉ mở rộng cửa hàng mà còn thuê thêm mấy người làm công.

Đệ đệ cũng bắt đầu đến trường, la hét đòi học võ. Trong huyện nha có một giáo đầu chủ động nói với Quách Điền rằng họ đồng ý dạy Quách Dương võ công, những bộ đầu khác cũng dồn dập tới nhận. Quách Điền liền để nó đi theo bọn họ cùng học võ. Bình thường cũng lên lớp học.

Quan phủ thì tỏ vẻ đặc biệt săn sóc đối với phường đậu hũ Quách gia, ngay cả thuế cũng được miễn. Bình thường các quan lão gia cũng hay ghé qua dùng cơm, quân sĩ đồn trú cần mua đậu hũ cũng đặt mua toàn bộ ở phường đậu hũ Quách gia.

Ở cuối thư, Quách Điền cảm thán một câu, đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời. Sau đó còn nói, đáng tiếc con không ở nhà, mùi vị của nước tương, làm thế nào cũng không pha trộn được giống như trước đây.

Hương Hương đọc thư xong vừa vui vẻ lại vừa có chút phiền muộn, trong nhà cuối cùng cũng coi như yên ấm, đã như thế, nàng cũng yên lòng.

Mộ Dung Lệ tới liền thấy nàng cầm giấy viết thư vừa cười vừa rơi lệ. Cũng không hiểu sao nữ nhân này lại có nhiều tâm tình như thế. Hương Hương nhanh nhẹ đặt lá thư xuống,mang canh ba ba hầm nhừ ra.

Gần nhất nàng cũng đang tập làm quen với những loại nguyên liệu nấu ăn đắt giá kia, dù sao thì luôn cho Vương gia ăn mấy món như thịt khô tỏi cũng rất kỳ cục. Chỉ là những thứ như tổ yến linh tình thì còn đang luyện tập, nhất thời không dám lấy ra.

Mộ Dung Lệ cũng không đòi hỏi, Hương Hương bưng đến thì hắn ăn. Chỉ cảm thấy cũng không tệ lắm, làm sao mà quan tâm mình ăn cái gì, quý giá hay rẻ bèo chứ.

Hương Hương sai nha hoàn bày cơm tối ở bên cạnh ao Tẩy Kiếm, khẩu vị của Mộ Dung Lệ rất tốt, vừa ăn cơm vừa nói: “Tướng sĩ ở Bình độ quan phải luân chuyển, sắp tới ta sẽ qua đó một chuyến.”

Hương Hương nhỏ giọng a một tiếng, vừa rồi nghĩ đến chuyện của cha mẹ nên nàng hơi thất thần. Mộ Dung Lệ cũng không lặp lại một lần nữa, vẫn chăm chú ăn cơm. Hương Hương gỡ thịt cua cho hắn, đặt vào trong đĩa nhỏ: “Phải đi… Rất lâu sao?”

Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút: “Chừng mấy tháng gì đó. Đi lại đã mất một tháng lộ trình.”

Hương Hương nhẹ giọng nói: “Sẽ… có nguy hiểm sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Nguy hiểm cái gì, cũng không phải đi đánh trận.”

Hương Hương liền thoáng yên tâm một chút, tiếp tục giúp hắn lột vỏ cua.

Mộ Dung Lệ đang ăn, quản gia đã đến mời, nói là Thái tử Mộ Dung Thận tới. Hắn đáp một tiếng, quăng đũa đi ra ngoài.

Hương Hương cũng không nghĩ tới, hắn nói vậy nghĩa là sẽ xuất phát ngay lập tức.

Mộ Dung Lệ vào cung suốt đêm, sáng sớm ngày thứ hai liền ra khỏi thành Tấn Dương, đi về Bình độ quan ở Tây Bắc. Hương Hương còn đang nghĩ không biết có phải chuẩn bị ít đồ đạc cho hắn không thì đã nhận được tin tức từ chỗ Quản Giác, nói là vương gia đã xuất phát.

Hương Hương thực sự là không biết nói gì mới được, Quản Giác cười nói: “Tính tình Vương gia chính là như vậy, xin phu nhân bao dung một chút. Hơn nữa giờ cũng khá tốt, lúc ra ngoài ngài ấy còn nói với người một tiếng. Trước đây lúc còn Lam Dụ phu nhân, đó mới là…”

Suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy nhắc tới Lam Dụ trước mặt Hương Hương quả thật không tốt lắm, hắn lập tức ngừng lại câu chuyện.

Thực ra Hương Hương cảm thấy không sao cả, khẽ mỉm cười với hắn: “Ta hiểu, cảm tạ Quản tiên sinh.”

Nói thì nói thế, nhưng thế nào thì vẫn còn có chút không nỡ. Dù sao ở toàn bộ thành Tấn Dương, nàng chỉ có một người thân duy nhất. Mộ Dung Lệ vừa đi, nàng bỗng cảm giác thiếu đi một phần rất quan trọng, thời gian trôi qua càng ngày càng chậm.

Hương Hương vẫn cứ mỗi ngày trồng hoa, cất rượu, làm đồ thêu thùa, đôi khi còn tình cờ mơ thấy hắn. Thiếu nữ mười sáu tuổi, dĩ nhiên có mơ mộng, cũng đã biết nhớ nhung. Nàng thường viết thư gửi về nhà, hôm đó, Quản Giác đột nhiên tới báo: “Hương phu nhân, ở bên ngoài có một vị huynh đệ nói là đồng hương của người. Được phụ thân của phu nhân nhờ vả mang đến cho người chút đồ.”

Hương Hương vừa nghe, lập tức hỏi: “Người ở đâu?”

Quản Giác hạ thấp người: “Đang đợi ở chính sảnh.”

Hương Hương theo hắn qua đó, hắn còn nói: “Phu nhân, mặc dù người đó là đồng hương của phu nhân, nhưng dù sao hiện tại người đã gả vào vương phủ. Vương gia lại không ở đây, sau này… Vẫn nên ít gặp mặt với những người này.”

Hương Hương do dự một chút, hỏi: “Không thể gặp họ sao?”

Quản Giác nói: “Cũng không phải là không thể, chỉ là ít gặp hơn một chút, đối với phu nhân là chuyện tốt. Sai nha hoàn đi gặp một lần cũng được.”

Hương Hương nói: “Ta chỉ gặp một lần này, tiên sinh cũng đi cùng ta được không?”

Quản Giác nói: “Cố gắng nói ngắn gọn, ít lời. Bọn họ không hiểu lễ tiết, dù là vô tâm mạo phạm, nhưng nếu rơi vào trong mắt kẻ khác, chung quy cũng dễ khiến mọi người chê trách.”

Cho tới khi đến chính sảnh, Hương Hương mới phát hiện người đồng hương kia chính là Mã Kính Sơn. Chuyện này… Hình như không tốt lắm.

Mã Kính Sơn lại không để bụng, hắn vốn là một người rộng rãi, chuyện Quách gia từ hôn cũng không cản trở sự qua lại trước giờ giữa hai nhà. Nhìn thấy Hương Hương, hắn cũng không hành lễ, dù sao cũng là một thảo dân, dùng lễ tiết trong triều gì chứ. Hắn lập tức định bước qua, kêu một tiếng: “Hương Hương muội tử!”

Quản Giác lập tức ngăn hắn lại, nói: “Mã huynh đệ, xin hãy bái kiến Hương phu nhân.”

Mã Kính Sơn ngẩn người, chốc lát liền hiểu được, quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân Mã Kính Sơn, bái kiến Hương phu nhân.”

Hương Hương ngẩn ra, đang chần chờ định bước qua, nhìn thấy nét mặt của Quản Giác, liền không thể làm gì khác hơn là nói đầy vẻ xa cách: “Mã đại ca xin đứng lên.”

Mã Kính Sơn cười nói: “Phụ thân muội nhờ ta mang chút đồ tới cho muội, muội… Muội có khỏe không?”

Hương Hương nói: “Rất khỏe, đúng là khiến Mã đại ca vất vả đi một chuyến.”

Mã Kính Sơn nói: “Cũng vừa dịp huynh đến Tấn Dương làm ăn, tiện đường.”

Hương Hương lại hỏi vài câu về tình huống trong nhà, Quản Giác đã ra hiệu không cần nhiều lời. Nàng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, để Quản Giác tiễn khách. Một lần nói chuyện, đúng là làm nàng nổi lên nỗi nhớ nhà. Lại nhớ ra bây giờ không thể so với trước đây, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Quản Giác lệnh cho Ngưng Thúy và Bích Châu đưa nàng về Tẩy Kiếm các, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng những thứ Mã Kính Sơn đưa tới, thấy không có gì khác thường mới đem qua sân viện của Hương Hương.

Quách Điền đem cho nữ nhi không ít đồ trang sức, nói rằng trước đây trong nhà không có tiền, ngay cả của hồi môn cũng không chuẩn bị được gì. Lần trước Vương gia cho chỗ châu báu đó, thực sự quá đắt giá, giữ lại cũng sợ hãi, không bằng dành ra một chút cho nàng để dùng. Còn có vài món là mẹ và tỷ tỷ của nàng đánh ra, coi như có cái để nhớ nhung.

Hương Hương cẩn thận cất đồ trang sức mà mẹ và tỷ tỷ đánh cho vào trong phòng, lòng vừa nhớ nhà, lại đột nhiên nghĩ đến Mộ Dung Lệ, cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì.

Tháng ngày dần dần trôi qua, đến tháng mười một, Quản Giác đến tìm nàng: “Phu nhân, người có thư muốn gửi cho Vương gia không?”

Hương Hương kinh ngạc: “Có thể gửi thư qua đó sao?”

Quản Giác mỉm cười: “Đương nhiên, trong quân đội có người đưa thư riêng biệt, nhanh hơn trạm dịch bình thường nhiều. Hơn nữa thư cũng không bị thất lạc.”

Hương Hương nghĩ ngẫm lại một chút: “Ngoại trừ thư, có thể mang những thứ khác không?”

Quản Giác  nói: “Đương nhiên, phu nhân xem cần gửi những thứ gì, buổi chiều sẽ có hạ nhân tới đây lấy.”

Thời gian gấp gáp, Hương Hương cũng không kịp chuẩn bị gì, liền mang quầ áo, đai lưng, hầu bao những ngày qua làm cho hắn đóng gói thành một bao. Định viết một phong thư, mà cũng không biết đặt bút thế nào.

Sau một lúc lâu mới chỉ viết chút việc vặt vãnh trong phủ, hỏi hắn có mạnh khỏe không. Sau đó dán kỹ lá thư lại, buổi chiều có hạ nhân tới lấy đồ, giao cho người đưa tin mang về Bình Độ quan.

Quả thực thư tới rất nhanh —— cùng lúc với quân hàm.

Mộ Dung Lệ cầm quân hàm, phất tay bảo người hầu cất gói quần áo đi, lại không hỏi gì thêm.

Hương Hương biết có thể gửi đồ đi, liền dồn tâm tư vào làm đồ ăn. Đầu tiên cắt thịt hươu thành từng miếng, dùng nước tương đã chế biến tỉ mỉ ướp thành thịt hươu khô. Còn làm thêm một ít cá muối.

Chờ lần sau lại có người đưa tin trở về, liền để họ mang tới. Thư nhà vẫn cứ viết một phong, Mộ Dung Lệ không trả lời, nàng cũng không thèm để ý.

Mộ Dung Lệ không phải là người lưu luyến gia đình, từ sau khi mẫu phi của hắn chết đi, hắn liền không nghĩ là mình có gia đình. Trước đây khi Lam Dụ ở nhà, xưa nay chẳng viết thư cho hắn bao giờ —— nếu  nàng nhớ hắn, nàng sẽ tự mình xếp đồ, giơ roi quất ngựa tới doanh trại của hắn. Đuổi cũng không đi.

Lam Dụ cũng không biết chăm sóc người khác, quần áo của chính nàng đều là bị bẩn thì vứt, huống hồ là rách…

Bây giờ hắn đến quân doanh, chẳng qua chỉ cảm thấy mẹ kiếp, cái này mà coi là cơm được à, quả thực là đồ ăn cho lợn! Thế nhưng lúc không có người nấu cơm cho, đồ ăn cho lợn cũng phải nhắm mắt mà ăn.

Sau đó hắn liền nhận được thịt khô, cá muối Hương Hương gửi người đưa tin mang tới. Nếm một miếng, cảm thấy thật sự không tồi. Ừ, may mà còn trông chờ được vào nó.

Cuối tháng mười một, Hương Hương bỗng trở nên rất thích ngủ, khẩu vị cũng kém, đặc biệt ghét dầu mỡ. Nàng mới chỉ là tiểu nha đầu mười sáu tuổi, Ngưng Thúy và Bích Châu cũng chẳng khá khẩm hơn, ba nha đầu thì biết cái gì?

Nàng vẫn không thèm để ý đến chuyện này. Ngày hôm đó, Hương Hương vừa ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp lớn thì đột nhiên nôn ra, hai nha hoàn mới phát hiện có việc không ổn, liền vội vã hoảng sợ đi tìm đại phu.

Đại phu vừa bắt mạch đã mừng tít mắt: “Chúc mừng phu nhân, đây là người có tin mừng!”

Hương Hương choáng váng, đến nửa ngày sau mới phản ứng lại, bọn hạ nhân đều có dáng vẻ rất vui mừng. Quản Giác cũng cảm thấy mừng rỡ, nhiều năm như vậy, Vương gia cuối cùng cũng có hậu..

Mộ Dung Lệ ở Bình Độ quan xa xôi, tin vui chỉ có thể truyền vào trong cung. Yến vương biết được, đúng là mặt rồng đại duyệt, ban thưởng rất nhiều đồ tốt xuống.

Ban thưởng của Vương hậu và Thư phi cũng đến ngay sau đó, lễ của vương hậu thiên về quý trọng, Thư phi lại lo lắng rất chu đáo,  đều là đồ đạc để phụ nữ có thai sử dụng. Trong cung lại phái thái y tới xem mạch.

Sau một trận ép buộc, Quản Giác mới nói với Hương Hương: “Phu nhân, người viết thư báo tin mừng cho Vương gia đi. Vương gia biết được, nhất định sẽ rất vui.”

Hương Hương sờ sờ cái bụng còn bằng phẳng, mới mang thai hai tháng, còn chưa thấy được gì. Nàng hơi đỏ mặt, gật đầu.

Nàng suy nghĩ kỹ đến nửa ngày mới ngượng ngùng viết được phong thư báo tin vui gửi đi.

Thư phi thương con trai, nghĩ một mình Hương Hương ở đó, lại chỉ là một tiểu nha đầu. Trong phủ cũng không có ma ma có kinh nghiệm hầu hạ, liền nịnh nọt Yến vương, thỉnh cầu cho bà đón Hương Hương vào trong cung chăm sóc.

Đương nhiên Yến vương đồng ý ngay lập tức, buổi chiều liền có người trong cung tới truyền chỉ, để Hương Hương thu dọn đồ đạc, ba ngày sau sẽ phái xe ngựa đến đón người.

Lần đầu tiên Hương Hương nhận được thánh chỉ, trong lòng rất thấp thỏm bất an.

Thánh chỉ vừa tuyên xong, đã có ma ma giáo dưỡng trong cung tới dạy nàng cung quy. Hương Hương đang mang thai, khẩu vị vốn không tốt, giờ mỗi ngày lại phải học tập cung quy phiền phức, lại càng không muốn ăn.

Ma ma giáo dưỡng cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc đối với nàng, nhưng phải cung sống, cũng không thể gặp vương hậu phải thi lễ thế nào cũng không biết chứ?

Vậy nên cả ngày ở trong vương phủ dạy nàng khi nhìn thấy Yến vương, vương hậu, các phi tần thì phải hành lễ thế nào. Lúc Yến vương hỏi phải đáp lại như thế nào, vương hậu hỏi phải đáp lại ra sao.

Hương Hương gửi thư hỏi Mộ Dung Lệ, e dè hỏi mình có thể không vào cung mà ở lại phủ điều dưỡng được không.

Mỗi lần người đưa tin tới, ngoại trừ quân hàm, Yến vương, Thư phi, vương hậu, mấy huynh đệ Mộ Dung Bác đôi khi cũng đều gửi thư qua. Người hầu đem tất cả đống thư đưa Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ gẩy đẩy một hồi, chỉ rút quân hàm mang nhãn khẩn cấp của Yến vương ra, những phong thư còn lại đều vứt vào ngăn kéo, không hề động tới…