Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)

Chương 13




(Người dịch: pmtrang)

Kyle Bellamy đá tung lớp đất khô đáy con lạch nhỏ, nhìn lên bầu trời không một gợn mây. Trời không có một giọt mưa suốt sáu tuần nay. Thường thì ở đây không mưa thường xuyên, dù sao họ không cần nhiều đến nó bởi dòng chảy từ tuyết tan trên những đỉnh núi vẫn đủ cung cấp nước. Nhưng mùa đông vừa qua tuyết không rơi nhiều, và giờ đây họ cũng chẳng nhận được lượng mưa bình thường. Ai biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu chứ? Hạn hán đôi khi kéo dài nhiều năm, biến những vùng đất màu mỡ thành hoang mạc cằn cỗi. Gã chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra ở đây, nhưng khỉ thật, ai có thể tiên lượng được nơi sẽ xảy ra một trận hạn hán. Gã cảm giác gần như phát bệnh vì hoảng loạn. Gã đã thề rằng sẽ làm điều gì đó cho bản thân, điều gì đó đáng kính, mà gã đã gần đạt được nó rồi. Giờ với cái thời tiết chết tiệt này sẽ biến mọi sự thành tro bụi, theo đúng nghĩa đen. Thời tiết! Mọi thứ gã đã làm cho đến lúc này, mọi thứ gã đã gây dựng, gần như đang bị thời tiết phá hủy.

Giờ chỉ còn lại một con lạch nhỏ chảy trên Bar B. Đến lúc nó cạn khô thì gia súc của gã sẽ chết. Không còn gia súc thì cũng chẳng còn trang trại, sẽ không còn tiền để xoay vòng, bởi gã đã dồn toàn bộ vốn liếng đầu tư vào đàn gia súc. Chết tiệt, tại sao gã không đợi thêm chứ? Gã muốn mở rộng trang trại, và giờ gã đang có nguy cơ mất trắng mọi thứ. Gã sẽ không có khả năng trả lương cho người làm của mình, sẽ chẳng còn lại gì... một lần nữa.

Chúa ơi, gã đang gần phá sản rồi. Gã nghĩ rằng những năm tháng phải trộm cắp đồ ăn để sống sót đã chấm dứt. Gã cố chôn vùi ký ức về đứa bé sống trên đường phố New Orleans và bị bán vào ổ chứa ở tuổi lên mười. Gã không bao giờ muốn nghĩ lại về người đàn ông mình đã giết ở tuổi mười hai, để thoát khỏi số phận khủng khiếp. Gã nghĩ mình sẽ không bao giờ phải bịp bợm hay dối trá nữa. Tất cả những gì gã muốn là được giống như nhiều người đáng kính ở khắp nơi, được chào đón tới mọi ngôi nhà và được đối xử như một người quan trọng. Gã đã có được điều đó ở Prosper. Chỉ có Tillie biết về quãng thời gian gã sống cuộc đời cặn bã, mà cô ta chưa bao giờ hé nửa lời. Gã và Tillie giống nhau, hai kẻ xuất thân giống nhau không thích nghi được cũng như không thể chịu được sự soi mói, nhưng bởi những lý do khác nhau, gã chọn cách sống để vươn lên như một người có địa vị, trong khi Tillie chọn cách sống không chút đáng kính như một người đàn bà có thể làm.

Gã đã từng lên kế hoạch kết hôn, có những đứa con, làm tất cả mọi việc bình thường, xử sự như một người đáng kính và nỗ lực để làm mọi thứ vì nó, bởi đó là những điều gã chưa bao giờ có được. Ước mơ của gã đã trở thành sự thật trong một thời gian, nhưng giờ gã nhận ra nó đang trượt khỏi tay mình. Ngay cả kế hoạch của gã với Olivia Millican cũng chẳng đi tới đâu. Gã đã tới thăm cô, gây mọi sự chú ý với cô, nhưng cô vẫn luôn tỏ ra dửng dưng và thờ ơ với gã. Chết tiệt, tiền của một chủ nhà băng có thể làm nên sự khác biệt cho gã.

Giờ thì, trừ khi trời sớm đổ mưa, nếu không tất cả kế hoạch của gã sẽ tan thành mây khói.

Gã đã vò đầu bứt tai để nghĩ ra cách chống chọi với đợt hạn hán. Gã nghĩ đến việc dựng một đường máng dài, lấy nước từ giếng dẫn vào máng. Nhưng gã có quá nhiều gia súc; chúng sẽ phát điên với nguồn nước và giẫm đạp lên nhau để có được nó, máng sẽ vỡ. Gã không thể đổ nước vào hồ chứa được bởi đất đang quá khô cằn, nó sẽ ngấm hết nước. Quỷ thật, gã thậm chí còn chẳng có đủ nước trong giếng để lấy nhiều hơn vài thùng mỗi ngày. Mực nước giờ đây cũng đang xuống quá thấp.

Tại sao gã mua nhiều gia súc thế? Nếu đàn gia súc nhỏ hơn, sẽ còn nhiều cỏ và nước quanh đây.

Có lẽ gã nên bán một phần gia súc đi. Chúng còn quá gầy; gã sẽ bị lỗ nếu làm vậy, nhưng không lỗ nhiều như khi tất cả chúng chết. Mà gã cũng lo rằng chẳng ai muốn mua thêm gia súc trong thời điểm này cả.

Gã không phải người duy nhất điêu đứng. Người dân trong thị trấn công nhận vẫn đang ổn và sẽ không sao miễn là các giếng vẫn cho nước. Nhưng các chủ trang trại khác cũng rơi vào tình cảnh tương tự gã; chỉ duy nhất con lạch gã biết vẫn đang chảy là Angel Creek, và gã không thể đoán được nó từng bị khô cạn.

Nó có thể là của gã. Nó nên là của gã. Gã không bao giờ nghĩ người phụ nữ tên Swann lại cứng đầu như vậy trong việc mua bán, cô ta thậm chí không bao giờ bàn về vấn đề này. Gã đã từng hỏi cưới khi rõ ràng cô ta không bán đất, cô ta còn gạt bỏ ngay. Lần duy nhất gã cầu hôn trong đời mình, lần đầu tiên gã cầu hôn một người, mà cô ta thậm chí không thèm ngần ngại trước khi từ chối. Buồn cười là, lúc đó, mảnh đất không phải là lý do duy nhất để gã cầu hôn. Dee Swann là một phụ nữ xinh đẹp kinh khủng, với đôi mắt màu lục đẹp mê hồn, và cô ta là người được tôn trọng trong thị trấn. Có lẽ không phải người được yêu mến, nhưng chắc chắn là họ tôn trọng cô ta. Và cô ta cũng chẳng thèm bận tâm họ có ưa thích mình hay không.

Cô ta ở trong cái thung lũng nhỏ màu mỡ đó với đầy đủ nguồn nước, chẳng làm gì ngoài chăm bón khu vườn và để phần còn lại của mảnh đất nằm hoang phí. Đó quả là khu chăn thả lý tưởng, với thảm thực vật dồi dào nhờ con lạch chẳng cần bận tâm đến những cơn mưa, mà nó đang bị bỏ phí.

Sau khi cô từ chối kết hôn, gã đã lần theo con lạch ra khỏi thung lũng, nghĩ rằng gã có thể chuyển hướng nó tới khu đất của mình. Trước sự ngạc nhiên của gã, con lạch đổi ngoặt hướng về phía đông, biến mất dưới chân núi, thấm ngầm qua khe đá rồi trồi lên lần nữa mà có Chúa mới biết ở đâu. Nó chảy ra từ núi rồi quay trở lại núi, chỉ ghé qua thung lũng nhỏ đó bồi đắp nên mảnh đất màu mỡ nhất mà gã từng biết.

Bar B cũng là mảnh đất màu mỡ - không bằng Angel Creek, nhưng cũng là nơi tốt để gây dựng trang trại. Trong bốn năm ở đó gã thường xuyên nhận được những trận mưa và những hồ nước luôn luôn đầy. Gã luôn lo lắng về mùa đông hơn là mùa hè, lo sợ những trận bão tuyết sẽ quét qua, thay vào đó tuyết dường như không đủ trong mùa đông vừa rồi, các dòng chảy chẳng có mấy. Giờ đây, một mùa hè không mưa đang hủy hoại giấc mơ cả đời của gã.

Gã leo lên ngựa, gương mặt đẹp trai buồn rầu nhìn quanh. Mọi thứ vẫn xanh tốt, nhưng chỉ là vẻ ngoài gây hiểu lầm. Thảm thực vật đã khô, giòn dễ gãy, một cơn gió nhẹ cũng khiến đám cành lá kêu răng rắc. Gã chỉ còn biết trông vào số phận chờ mọi chuyện khá hơn, nhưng gã đã học được từ khi là một đứa trẻ đường phố lăn lộn trong đống sình lầy rằng sự giúp đỡ duy nhất để mọi chuyện khá hơn là dựa vào chính sức mình. Nguyền rủa, hay cầu nguyện, đều sự lãng phí sức lực.

Duy nhất một người gã có thể nói về chuyện đó, người duy nhất hiểu chuyện này ý nghĩa thế nào với gã. Thậm chí cả các chủ trang trại khác cũng không biết nó đang giáng một cú vào gã mạnh thế nào. Vì vừa quá trưa gã đoán quán rượu gần như vắng khách, khi tới nơi gã thấy mình đã đúng. Dù vậy, không thấy Tillie đâu cả, gã cau mày khi nghĩ đến chuyện cô ta có thể đang tiếp khách. Verna, cô gái còn lại trong quán rượu, đang dựa người vào quầy bar tán chuyện với tay pha chế. Cô ta đứng thẳng lên khi trông thấy Kyle bước vào.

“Tillie trên lầu à?” gã hỏi, lờ đi ánh mắt thất vọng của Verna. Gã hình dung ra cô ta phải nghe câu đó quá thường xuyên. Thật chẳng dễ dàng gì cho cô ta, với bản tính thích cạnh tranh với Tillie trong việc cung cấp dịch vụ ở Prosper. Mặc dù biết tính Tillie, cô hẳn thường xuyên gửi những gã đàn ông đến chỗ Verna.

“Cô ấy tới cửa hiệu bán mũ rồi,” Verna trả lời.

Kyle gọi một ly whisky từ tay pha chế, ngồi xuống chờ, nhưng gã không phải người kiên nhẫn, nó nhanh chóng khiến thần kinh gã căng thẳng. Khỉ thật, gã quan tâm quái gì đến chuyện người dân trong thị trấn trông thấy gã đi cùng Tillie chứ? Gã đang sắp mất trang trại, thì sự kính trọng gã vẫn cần mẫn trau dồi để làm gì? Chuyện rồi sẽ như thế, gã sinh ra như một con chuột trong cống rãnh và sẽ chết như thế thôi, bất kể gã đã cố gắng như nào để thay đổi mọi thứ.

Khi gã tìm thấy Tillie, cô ta chỉ vừa rời khỏi cửa hiệu, một hộp mũ cầm trong tay như một tặng phẩm. Cô ta không bao giờ tỏ ra dấu hiệu nào rằng quen biết gã, và giờ cũng như vậy, cô ta chẳng hề liếc nhìn gã. Kyle dừng lại trước cô ta, nhấc lấy hộp đựng mũ, nhét nó dưới cánh tay mình.

“Tôi đưa cô về quán rượu.”

Cô ta nhướn mày ngạc nhiên. “Anh không nên bị trông thấy ở cùng tôi thế này. Chẳng ai trong số các bà mẹ rồi sẽ muốn anh tán tỉnh con gái họ nữa đâu.”

“Tôi cóc thèm quan tâm,” gã nói dưới hơi thở.

Cô ta bắt đầu bước xuống vỉa hè. “Sau tất cả những việc anh làm tạo dựng một nơi cho mình ở đây sao?”

Gã không muốn nói chuyện trên phố. Gã đang cực kỳ khó chịu, sự thất vọng quá mạnh mẽ.

Không có nhiều người chạy loanh quanh dưới tiết trời nóng nực thế này, nhưng gã trông thấy có vài người ngoái đầu nhìn khi thấy gã đi cùng Tillie. Như gã hiểu thì chỉ sẩm tối thôi là chuyện sẽ lan ra cả thị trấn rằng Kyle Bellamy đã lượn quanh phố cùng một trong mấy cô gái ở quán rượu, trơ tráo như chẳng có việc gì tốt hơn. Vậy đơn giản là gã chẳng quan tâm. Điều gã quan tâm là trang trại của gã, và những cơn mưa. Cứ để họ bàn tán nếu muốn. Gã phát bệnh và mệt mọi với toàn bộ trò chơi đố chữ này rồi, giả vờ là một quý ông trong khi gã chẳng có lấy một mẩu xương quý phái trong người.

Bên trong quán rượu khá mát mẻ sau cái nắng mặt trời gay gắt. Tay pha chế chẳng thèm bận tâm khi hai người cùng bước lên cầu thang. Verna quan sát họ với một chút biểu hiện đố kị.

Khi họ đã ở trong phòng, Tillie ngồi xuống trước chiếc gương trang điểm, từ từ tháo những chiếc ghim khỏi vành mũ bằng nhung có mạng thanh nhã đang đội trên đầu. Cô ta không bao giờ ghé qua các cửa hiệu trong bộ cánh thiếu đứng đắn, sặc sỡ thường mặc trong quán rượu. Chiếc váy cô ta đang mặc vô cùng lịch sự như bất kỳ trang phục nào của những bà vợ nghiêm túc mặc trong các buổi lễ nhà thờ, có khả năng nó đắt hơn kha khá. Khẩu vị của Tillie trong vấn đề trang phục thường có xu hướng tốn kém. Chiếc váy màu đồng hoàn toàn tôn lên nước da cô ta. Gã bước tới chạm tay vào tay áo cô, nghĩ rằng tình yêu với những bộ trang phục đẹp là dấu vết cuối cùng còn sót lại của cuộc đời cô ta trước đây .

“Mở cái hộp đó ra giúp tôi,” cô ta lên tiếng. Đôi mắt màu nâu ấm áp của cô ta pha trộn giữa niềm phấn khích lẫn hài lòng. Tillie tôn thờ những chiếc mũ.

Kyle nghe lời, mở nắp hộp nhấc ra một mẩu nhỏ bằng nhung và da thú. Chiếc mũ màu đỏ tía đậm, miếng da thú màu đen, và một chiếc lông vũ nhỏ màu đen uốn cong đính ở vành mũ. Tấm mạng che nửa mặt hai lớp được gắn vào mũ cũng màu đỏ sẫm. Nó trông thật lố bịch trong bàn tay to lớn của gã, nhưng Tillie đặt nó trên đầu và nghiêng nó che qua một bên mắt, nó ngay lập tức biến thành một kiệt tác.

“Cô Wesner làm đẹp thật đấy,” cô ta rên rỉ vui sướng, nghiêng đầu bên này sang bên kia trong sự mãn nguyện. “Tôi đã thiết kế cái mũ, và cô ấy đã làm nó chính xác như những gì tôi mô tả.”

“Và giờ thì cô cần một cái váy phù hợp với nó.”

“Tất nhiên.” Cô ta bắt gặp ánh mắt gã trong gương và nở nụ cười chậm rãi. Cô ta hẳn đã trông thấy điều gì đó trên gương mặt gã, bởi nụ cười nhạt đi và cô bỏ chiếc mũ xuống, quay lại nhìn. “Có chuyện gì sao?”

“Hạn hán,” gã nói đơn giản. “Tôi sắp mất trang trại rồi.”

Cô ta chỉ im lặng. Cô ta biết hạn hán nghĩa là gì, biết rằng thiên nhiên luôn thay đổi và rất khắc nghiệt.

“Tôi chỉ còn lại một con lạch nhỏ có nước, và chảy rất chậm,” gã nói. “Khi nó cạn khô thì lũ gia súc sẽ bắt đầu chết. Tôi đã cố gắng, nhưng tôi sắp mất hết rồi.”

“Trước đây anh đã qua được đấy thôi. Làm thế thêm lần nữa đi.”

“Sao phải bận tâm chứ? Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình nên quay lại trò cờ bạc. Ít nhất thì tôi có thể làm gì đó với sự may mắn.”

Tillie lắc đầu. “Anh muốn chết à. Anh là tay bạc bịp giỏi thật đấy, nhưng anh không giỏi đến thế đâu. Tôi luôn có thể phát giác ra anh.”

Gã xoa cằm cô ta. “Chỉ bởi vì cô giỏi đến chết tiệt thôi, em yêu ạ.”

Tillie nhún vai, không nói gì. Kyle nghiên cứu khuôn mặt tinh tế của cô ta, tìm kiếm vài dấu hiệu cho thấy cuộc sống đã hằn in trên nước da hay vẻ mặt, nhưng cô ta chỉ trông thật bình thản như một nữ tu. Cô ta chẳng thay đổi nhiều kể từ khi còn là cô bé ở New Orleans.

“Tại sao cô không quay lại?” gã đột ngột hỏi. “Cô có thể làm được. Không ai biết cả.”

Cô không di chuyển nhưng sự bình thản biến mất, thay vào đó là biểu hiện trống rỗng.

“Tại sao tôi muốn quay lại chứ?”

“Gia đình cô là một trong những gia đình giàu nhất ở Louisiana. Tại sao cô lại muốn sống thế này, trong một căn phòng trên quán rượu, khi mà cô có thể có cả một lâu đài?”

“Tôi không thể chịu được nó khi tôi còn là một cô bé,” cô ta nói nhẹ nhàng. “Những quy tắc, những gò bó, bị đối xử như một con búp bê không trí não. Tôi đã tự mình làm mọi thứ cho đến lúc này, tự mình đưa ra những quyết định, đúng cũng như sai. Tôi quay lại thế nào được chứ, ngay cả nếu cha tôi có chấp nhận tôi về nhà, thì tốt nhất mọi chuyện sẽ chỉ như cũ? Tệ nhất là, ông ấy sẽ khóa tôi lại để tôi không thể gây tổn hại thêm đến danh tiếng gia đình hơn những gì tôi đã làm nữa.”

“Gia đình có biết cô đang ở đâu không?”

“Không. Họ nghĩ tôi chết rồi. Tôi đã sắp xếp mọi việc theo cách đó.”

“Vậy bây giờ có thể cha cô đã qua đời mà cô lại không biết chuyện.”

“Thỉnh thoảng tôi có nhận tin từ New Orleans. Cách đây sáu tháng ông ấy còn sống. Tôi không mong ông chết,” cô ta nói, mỉm cười với Kyle. “Ông là cha tôi. Ông không phải người độc ác, chỉ quá nghiêm khắc, tôi không thể sống như thế. Như này là tốt nhất. Nhưng tại sao chúng ta lại nói về tôi trong khi nên thảo luận về kế hoạch của anh?”

“Tôi chẳng có gì. Tôi đã cố gắng, và tôi mất hết.”

“Thật không giống anh khi từ bỏ như thế,” cô khiển trách.

“Tôi chưa bao giờ muốn điều gì như thế này trước đây. Tôi không thể tưởng tượng được việc hứng thú điều gì khác.”

Cô ta chạm vào má gã trong biểu hiện cảm thông, những ngón tay mảnh dẻ mát lạnh trên da gã.

“Có lẽ mai sẽ mưa đấy. Hoặc ngày kia. Và tôi có tiền. Tôi luôn có thể hùn vốn giúp anh vực dậy lần nữa.”

Gã lắc đầu. “Cô sẽ cần đến nó. Nếu các trang trại phá sản, thị trấn cũng sẽ như vậy. Cô sẽ phải tìm nơi khác để sống.”

“Mọi thứ cũng chưa đến nỗi tồi tệ đâu. Tôi luôn hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất.”

“Nhưng vẫn cần chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất.”

Trong những năm qua, gã đã cùng cô ta đi tới nhiều nơi khác nhau, và chứng kiến các cung bậc hưng thịnh. Gã đã từng thấy cô ta rách rưới và đói khổ, nhưng rồi cô luôn có một kế hoạch, không bao giờ lãng phí những đồng tiền mình. Có khi họ cùng khánh kiệt một thời gian, sống bằng những đồng tiền gã thắng nhờ bài bạc, luôn sẵn sàng rời khỏi thị trấn nếu có ai bắt đầu nghi ngờ có sự gian lận. Họ đã từng cùng nhau rúc bên dưới một tấm chăn mỏng vào những đêm giá lạnh trong quãng thời gian tệ nhất trong vận may của gã, rồi dành ba đêm liền làm tình trên một chiếc giường khách sạn êm ái trong lần nào đó vận may của gã khởi sắc.

Rồi họ đường ai nấy đi, vì vài lý do nào đó mà gã không nhớ. Như thể cô ta có những kế hoạch của riêng mình và gã cũng vậy. Họ không gặp lại nhau cho tới khi cả hai bị thương, một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ở Prosper. Nhưng có lẽ đó không chỉ là sự trùng hợp lớn, bởi hai người tìm thấy cùng một điều: một thị trấn nhỏ ổn định và thanh bình. Cả hai từng kiếm sống ở những thị trấn phát triển bùng nổ nên biết rằng đấy không phải là nơi tốt để sống. Những thị trấn phát triển bùng nổ quá ư bạo lực. An toàn vẫn tốt hơn.

“Nếu anh thay đổi ý định trong chuyện tiền nong,” cô ta nói, “tất cả những gì anh phải làm là nói ra.”

“Tôi biết rồi.”

Gã cảm thấy một sự ham muốn đột ngột với cô. Gã chưa bao giờ mệt mỏi trong chuyện làm tình với Tillie. Họ đã quen biết nhau quá lâu, làm tình thường xuyên, và họ hoàn toàn thoải mái với nhau. Gã biết cách chạm vào cô và làm thế, vươn tay ra vuốt ve ngực cô với áp lực chính xác mà cô ta thích. Cô ta nín thở, mắt tối lại.

“Ồ,” cô nói. “Tôi thấy là tinh thần của anh đã được hồi sinh rồi đấy.”

Gã nắm lấy tay cô, đặt nó phía trước quần mình.

“Đó không phải là tinh thần, nhưng chắc chắn là nó đang sống lại.”

“Anh yêu,” cô thì thầm. “Nó chưa bao giờ chết cả.”

Họ nhàn nhã cởi đồ, dừng lại cho những nụ hôn và những cái vuốt ve chậm rãi. Cô bắt đầu khuỵu gối và đưa gã vào miệng, nhưng gã ngăn cô lại bởi vì, bất chấp nhịp độ chậm chạp của mình, gã cảm thấy thật khó mà đứng vững được, và gã muốn nó kéo dài hơn nữa. Gã đặt cô ta lên giường và làm tình với cô, bằng cách sử dụng lợi thế của mình trong việc hiểu rõ cô, gã đưa cô lên đỉnh hai lần trước khi cho phép bản thân bùng nổ.

Sau đó, khi họ nằm lặng lẽ bên nhau, gã cảm thấy một làn sóng nhỏ mãn nguyện dâng trào. Gã có thể mất trang trại, nhưng sau tất cả, gã vẫn luôn có Tillie. Cô luôn ở đó khi gã cần. Gã chỉ hy vọng gã là một người bạn tốt như cô đối với gã.