Thời điểm Tiết Tiệp dư nói muốn rời khỏi đây, Uyển Nhi liền nghĩ đến một loại khả năng ——
Lần này, Hoàng đế quả thật không còn nhiều thời gian.
Thân là lão sư của Hoàng đế, nội tâm Tiết Tiệp dư phát sinh lo lắng cho Hoàng đế, phần tình nghĩa sư đồ này không còn nghi ngờ gì nữa.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, Uyển Nhi cũng vững tin điều đó, Hoàng đế đối với vị ân sư như Tiết Tiệp dư nhất định rất tốt.
Mà nguyên nhân để cho Tiết Tiệp dư buông tay rời khỏi chính là vì trong toà thâm cung này, đã không còn gì để cho người lưu luyến nữa.
Thời gian của Hoàng đế không còn nhiều, vậy Võ Hoàng hậu thì sao?
Nhớ tới lịch sử mà nàng từng quen thuộc, trước khí Cao Tông Hoàng đế hấp hối, Võ Hoàng hậu vì để củng cố thế lực của mình, để tương lai khống quyền thuận lợi, nàng đã dụ Hoàng đế đến Lạc Dương, cuối cùng Cao Tông Hoàng đế băng hà tại Lạc Dương...!nghĩ tới đây, lòng Uyển Nhi trầm xuống.
Nếu như trong thời không này, Võ Hoàng hậu cũng làm như thế, vậy có phải có nghĩa là: Tương lai sẽ rất lâu rất lâu, nàng sẽ không có được cơ hội gặp lại Võ Hoàng hậu?
Tình thế trước mắt, cùng với dòng lịch sử mà Uyển Nhi quen thuộc, kỳ thật phương hướng diễn tiến cũng không khác biệt bao nhiêu, như vậy Võ Hoàng hậu có thể đang dự tính đi đến Lạc Dương.
Đã hơn một năm không được nhìn thấy nàng ấy, vẫn còn ý muốn gặp lại nàng ấy hay sao?
Uyển Nhi vì ý nghĩ hão huyền này của mình mà cười khổ.
Tiết Tiệp dư đi thật, đồng thời cũng mang theo hai vị ma ma trước giờ phụng dưỡng hàng ngày.
Một toà Tĩnh An cung rộng lớn, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Uyển Nhi.
Một thân một mình sống trong toà thâm cung, là loại cảm thụ thế nào?
Uyển Nhi thất vọng nhìn về phía cửa cung.
Sau đó, nàng kinh dị phát hiện, điều mình lo lắng nhất không phải sợ hãi cô độc cùng tịch mịch sắp đến, mà là có thể sẽ bị quản sự nội cung lãng quên, quên đưa lương thực, quên đưa than củi chờ phụng dưỡng, sẽ để bản thân bị bỏ đói chết cóng hay không?
Bắt đầu từ khi nào, nàng đã đi từ những hoài cảm hư vô, phong hoa tuyết nguyệt kia bay đến hiện thực làm thế nào để sống tiếp như vậy?
Uyển Nhi kinh ngạc xuất thần.
Nàng bất tri bất giác nhận ra mình chợt giống với người kia, chợt thiết thực như vậy?
Có phải khi yêu thích một người, liền sẽ không tự chủ trở thành bộ dáng của người đó hay không?
Uyển Nhi buồn bã suy ngẫm.
"Nương, nương tử!" - Tại cổng Tĩnh An cung, đột nhiên vang lên một âm thanh thiếu nữ.
Uyển Nhi sợ hãi hoàn hồn, hoàn toàn không ngờ tới tại nơi tĩnh mịch chỉ có mỗi mình nàng lại có một âm thanh khác vang lên.
"Nương tử! Thật sự là nương tử! Ôi ôi ôi..." - Không phải là do Uyển Nhi suy nghĩ nhiều, thân ảnh thiếu nữ kia đã sớm đi tới trước người nàng.
Uyển Nhi vô ý khống chế bả vai mới có thể không để đối phương tiếp tục lay lắc.
Người kia không ai khác chính là thị nữ theo hầu hạ nàng trong Thừa Khánh Điện - Tiểu Dung.
Vóc dáng Tiểu Dung cao lớn hơn một chút, điệu bộ cũng cao hơn, làm cho Uyển Nhi cảm thán sức mạnh của thời gian.
Thật tình Uyển Nhi không biết, trong mắt Tiểu Dung lúc này, nàng đã trở thành một người xinh đẹp vô cùng ——
"Nô tỳ sắp không nhận ra nương tử rồi!" - Tiểu Dung nhìn chằm chằm Uyển Nhi, trên mặt có chút ửng hồng.
"Nương tử đã cao lên như vậy! Nương tử càng ngày càng xinh đẹp! Nương tử..." - Tiểu Dung rì rầm, không ngừng tự nói các loại biến hoá trong mắt mình với Uyển Nhi.
Uyển Nhi mỉm cười lắng nghe, nhìn hài tử kia xem nàng.
Năm tháng trôi nhanh, lòng người dễ đổi, may thay, Tiểu Dung vẫn giữ được dáng vẻ vốn có trước đây.
"Sao ngươi lại tới nơi này?" - Uyển Nhi hỏi.
"Là nô tỳ vui vẻ đến hồ đồ rồi!" - Tiểu Dung vuốt vuốt hốc mắt ướt át: "Là Thiên hậu nương nương lệnh cho chúng nô tỳ đến phụng dưỡng nương tử!"
Thiên hậu nương nương...
Uyển Nhi hơi hoảng hốt, cách thức mà Tiểu Dung nhắc tới là "chúng nô tỳ".
Những gì xảy ra tiếp theo sẽ xác minh cho cách xưng hô này của Tiểu Dung ——
Theo sau Tiểu Dung, không chỉ có mấy tiên tiểu nội giam vẩy nước quét dọn, còn có trù tử (đầu bếp), tú nương, tính cả vài tên thị nữ, nội giam mỗi người quản lý chức vụ riêng đến.
Bọn hắn mang theo các loại gia cụ, vật trang trí, thư tịch, rương đựng dụng cụ, kể cả những bộ y sam mới cắt, trang sức mới mẻ, còn có trà diệp mới cống...!Rực rỡ muôn màu, không có cái nào không đặc biệt.
Uyển Nhi bị đủ loại trước mắt làm cho kinh người ngây dại.
Kiểu này, giống như đang đem nào giam cầm trong Tĩnh An cung, nhưng lại nghiễm nhiên xem nàng là phi tần, được cấp dưỡng tại Tĩnh An cung vậy.
Phi tần...
Khoé miệng Uyển Nhi giật một cái.
Sao nàng lại có gan cảm thấy rằng, hiện tại nàng không giống như bị coi là phi tần của Hoàng đế, mà bị coi như phi tần của...!Khụ! Khụ!
Rốt cuộc Võ Hoàng hậu muốn làm cái gì?
Uyển Nhi càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chính vì thế cho nên Tiểu Dung nghiễm nhiên trở thành đại tổng quản của Tĩnh An cung.
Uyển Nhi đã từng muốn thăm dò vài thứ từ chỗ Tiểu Dung.
Nhưng tâm tư Tiểu Dung khá thuần tuý, chỉ xem Uyển Nhi là chủ tử, phụng dưỡng Uyển Nhi cực kỳ chu đáo, quản lý đám người còn lại cũng rất được việc, làm cho Uyển Nhi không có cách nào không nghi ngờ, trước khi Tiểu Dung đến đây, đã được Võ Hoàng hậu đặc biệt huấn luyện.
Đặc biệt...
Uyển Nhi phân biệt rõ ràng từ này, ngày càng cảm thấy, so với "đặc biệt" khác, mình giống như trở thành một chủng loại "đặc biệt" gì đó.
Nghĩ đến hai chữ "đặc biệt" này, Uyển Nhi cảm giác tâm tư mình khó có thể bình an.
Nàng nhìn chính mình trong gương, đừng nói là so với khi còn nhỏ, chỉ cần lấy một năm trước ra so sánh, bộ dáng đã hoàn toàn khác biệt.
Uyển Nhi không muốn dùng từ ngữ hoa lệ để hình dung mình trong gương, nhưng coi như nàng là người thẳng tính, khiêm tốn cũng không thể không thừa nhận bản thân lúc này, bất luận là thân hình hay dung mạo, đều có thể xem như tiểu mỹ nhân "thanh thuỷ xuất phù dung"*.
*(trích thơ của Lí Bạch:
Thanh thủy xuất phù dung,
Thiên nhiên khứ điêu sức
Dịch nghĩa là: Hoa sen mọc từ nước trong;
Thiên nhiên không cần phải ra sức bài trí, gia công
Chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái tươi mới tựa như hoa sen mới nở; đoá hoa mới hé)
Nếu như chỉ là "đẹp", thì cũng không phải là từ mà Uyển Nhi muốn.
Hơn một năm lòng chìm trong tĩnh lặng, hơn một năm tu thân dưỡng tánh, hơn một năm tẩm bổ bao nhiêu thi thư lương quyển, làm cho nội tâm nàng toát ra tản mát một loại tĩnh mịch, mang theo khí chất đoan trang.
Nàng chỉ cần ngồi ở nơi đó, hoặc đứng tại nơi đó, liền có một loại mỹ cảm trầm tĩnh ưu nhã, làm cho người khác phải chăm chú nhìn.
Dạng này, liệu có làm cho người xa cách lâu năm kia, không dời mắt nổi hay không?
Uyển Nhi lại ra sức khắc chế ý nghĩ si ngốc của mình.
Nàng cũng đoán mình khác biệt, Võ Hoàng hậu cho gọi rất nhiều người đến phụng dưỡng nàng, lại ban thưởng cho nàng rất nhiều, tựa như mỗi ngày đều có vật ban thưởng chảy như nước tuôn vào Tĩnh An cung, thế nhưng Võ Hoàng hậu lại không xuất hiện trước mặt Uyển Nhi.
Trái tim nhỏ bé của Uyển Nhi, lại từ chỗ mong chờ lần nữa lại rơi xuống đáy vực.
Có đôi khi, thậm chí Uyển Nhi sinh ra loại ảo giác: Hầu như những chuyện này đều là ảo giác của nàng, tất cả đều không có thật.
Tĩnh An cung nghiễm nhiên biến thành một nơi náo nhiệt, mỗi một ngóc ngách trong Tĩnh An cung đều có tôi tớ tận tâm tận việc.
Có nhân khí, Tĩnh An cung cũng giống như có sức sống.
Duy chỉ có một mình Uyển Nhi là người thanh lãnh duy nhất tồn tại.
Chỉ có chính nàng mới biết, phía dưới lớp ngoài thanh lãnh đó, chính là tâm như lửa nóng, hoả nhiệt hầm hập, không an phận.
Rốt cuộc, Uyển Nhi cố gắng khắc chế loại không an phận này, sau khi nhận ban thưởng cổ cầm, cuối cùng cũng không khắc chế nổi.
Cổ cầm thượng hạng, mặt trước là gỗ ngô đồng, mặt sau là gỗ sam, cũng chỉ là một cây cổ cầm.
Uyển Nhi nhìn chằm chằm tờ giấy treo hai hàng chữ, đề "Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ" (nghĩa là Một cặp phượng hoàng sải cánh cùng nhau, là lời chúc vợ chồng êm ấm hạnh phúc) hai hàm răng nghiến chặt, phát ra thanh âm "két két".
Nàng phụng dưỡng Võ Hoàng hậu lâu ngày, tự nhiên sẽ nhìn ra được hai hàng chữ này chính là thủ pháp của Võ Hoàng hậu.
Hai hàng chữ nàng có ý tứ gì, cho dù là ai cũng nhìn ra được.
Uyển Nhi không có cách nào không liên tưởng đến hàm nghĩa của nó, liên tưởng đến giấc mộng tự mình làm chuyện hổ thẹn trước đó, còn có sắc mặt dương dương đắc ý của Võ Hoàng hậu trong mộng ——
"Nàng động tâm với bản cung, nàng đã sớm động tâm với bản cung!"
"Đừng giãy!"
"So với đồ vật bình thường, nàng hữu dụng hơn nhiều!"
Sắc mặt Uyển Nhi trắng bệch, tiếp theo liền bị xấu hổ cùng phẫn nội chiếm cứ, nhất thời sắc mặt trở nên ửng đỏ.
Võ Hoàng hậu, nàng muốn làm cái gì!!!
Chẳng lẽ nàng thật sự muốn đem ta xem như một món đồ chơi hay sao?
Uyển Nhi chợt cảm thấy xấu hổ, giận dữ không chịu nổi.
Sở trường của nàng trước nay về thi thư, đối với cầm nghệ cũng chỉ biết chút chút.
Xưa nay việc phục vụ cầm nghệ trong cung, đều do kỹ nữ tì thiếp bên trong giáo phường phụ trách.
Mà năm đó, thời điểm nàng còn nhỏ tuổi, suýt chút nữa đã vì Võ Hoàng hậu, mà bị đưa tới giáo phường...!
Uyển Nhi biết đầu óc mình hỗn loạn, bản thân vô cớ đem hai sự kiện không có liên hệ nhân quả nào trói buộc lại một chỗ.
Nàng cũng biết, nàng không nên nghĩ như vậy, nàng hẳn cũng đang lý trí chứ không phải vì xúc động.
Nhưng nàng không khống chế nổi mình ——
Là một người trầm tĩnh quá lâu, là một người tưởng niệm quá lâu, thời điểm không nghĩ được nữa, kiểu gì cũng sẽ bộc phát.
Mà loại bộc phát này, nhất định sẽ làm cho những người đã sớm quen thuộc với sự trầm tĩnh của nàng, bị hù doạ.
"Nương tử, ngài muốn làm gì a!" - Tiểu Dung thấy Uyển Nhi đột nhiên bỏ qua cổ cầm, tự mình lấy theo áo choàng ngoài buộc lên người, tiến lên phía trước giành đường đi, liền bị doạ sợ.
Uyển Nhi chỉ tức giận ném cho nàng hai chữ: "Xuất cung!"
Khuôn mặt Tiểu Dung bị doạ trợn mắt nhìn, cũng không dám nhiều lời, đành phải mang theo hai tên nội giam tâm phúc cường tráng theo sát Uyển Nhi.
Uyển Nhi hầm hầm bước ra cửa An Tĩnh cung, đi thêm mấy bước bỗng nhiên nàng dừng chân.
Lãnh khí trong tuyết rót vào đầu nàng, làm cho lý trí nàng hồi phục mấy phần.
Cho nên, nàng đang làm cái gì? Nàng định làm cái gì?
Muốn đi tìm Võ Hoàng hậu lý luận sao?
Muốn tìm Võ Hoàng hậu cho mình lời giải thích hay sao?
Sau đó thì sao?
Uyển Nhi đột nhiên sợ hãi.
Đứng tại chỗ, Uyển Nhi quả thực xuất thần một lúc, sau đó sâu kín thở dài một hơi.
Nàng nhìn Tiểu Dung cùng hai tên nội giam tâm phúc hai bên đang đứng ngoan ngoãn xuôi tay.
Phải ngoan ngoãn trở về An Tĩnh cung tiếp tục thời gian "bị bao nuôi" hay sao?
Trong ngực Uyển Nhi ngập tràn không cam tâm.
Nếu đã ra đi, mà con trở lại, nàng thật sự muốn xem thường chính mình.
Thế là Uyển Nhi dứt khoát cất bước, hướng về phía Dịch Đình đi tới.
Nàng muốn đi gặp mẫu thân.
Có thể vì tuyết vừa rơi nên thời tiết trở lạnh nhiều, cũng có thể là vì tình hình Hoàng đế đang nguy kịch nên trong cung không người nào dám lỗ mãng, đoạn đường mà Uyển Nhi đi tới, đều không gặp qua người nào.
Thật là quỷ dị đến đáng sợ.
Uyển Nhi mím chặt bờ môi.
Trở về nơi cũ trong Dịch Đình, Uyển Nhi không tìm thấy mẫu thân.
Như thế, nàng lại không thể không tin, hiện tại mẫu thân đã không còn ở trong cung nữa.
Là "nàng" đưa mẫu thân nàng rời cung sao?
Là "nàng" sợ mẫu thân sẽ liên luỵ đến chuyện trong cung sao?
Uyển Nhi nghĩ tiếp: Nếu như Võ Hoàng hậu thật sự quan tâm nàng, trong thời buổi triều đình rối loạn, nhất định cũng sẽ quan tâm đến an nguy của mẫu thân nàng.
Nếu thật sự như thế...!đáy lòng Uyển Nhi dâng lên một cỗ ấm áp.
Trên đường trở về, đường đi vẫn như cũ, vẫn như cũ không gặp qua một bóng người nào.
Phảng phất một toà thâm cung, đã trở thành chốn không người vậy...
Uyển Nhi nhíu mày, cảm giác trống vắng đã lâu không có, hiện tại lại phát sinh.
Kẹt kẹt —— âm thanh giày giẫm lên tuyết phát ra rất nhẹ.
Vì Uyển Nhi nhạy cảm nên nghe thấy rất rõ.
Nàng sợ hãi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhưng không kịp nhìn thấy, chỉ nghe âm thanh "vu vu" lướt qua, một đạo hắc ảnh thoắt cái hiện lên, liền biến mất không thấy.
Uyển Nhi ngạc nhiên: Kia là ám vệ đang theo bảo vệ nàng, thay nàng xử lý những kẻ âm thầm rình mò hay sao?
Mà mấy tên ám vệ này được ai cử đến, cần phải hỏi sao?
Đêm xuống.
Uyển Nhi không thể ngủ nổi.
Nàng luôn cảm thấy thân mình đang lâm vào hiểm cảnh, khi thì rơi vào cảnh tàn sát khốc liệt, khi thì nguy hiểm gần kề.
Bên tai âm thanh vang lên như có như không, ngay cả trong giấc mộng cũng phải nhíu chặt lông mày.
Có tiếng động!
Uyển Nhi đột nhiên bừng tỉnh, bỗng nhiên mở hai mắt.
Trước mắt là bóng tối màn đêm...
Thái dương Uyển Nhi tự dưng thấm thêm một lớp mồ hôi.
Nàng muốn mở miệng gọi Tiểu Dung, lại đột nhiên nghe được trong góc phòng - nơi nàng nhét cổ cầm trước đó, vang lên "loong coong".
Có người đang kích thích dây đàn!
(Đoán xem, còn ai vào đây giờ này ~).